Chương 17: Thân Phận Thật Sự

"Con người khi lựa chọn một điều gì đó, cũng luôn luôn cho rằng sự lựa chọn của họ là đúng... cho đến khi họ nhận ra rằng nó sai”



Cơn say nắng dần qua, Linux dần tỉnh lại. - Chuyện gì đã xãy ra?

Trời đã xế chiều, cô nhớ mình đang ở trong hoang mạc Xatin. Cô có thể cảm nhận được trong cơ thể còn lại hơi nóng của ánh nắng mặt trời. Linux bỗng giật mình khi nghĩ đến Rill nhưng anh vẫn ngay bên cạnh cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, Rill vẫn còn đang mê mang. Có lẽ anh đã mất quá nhiều sức lực để cả hai có thể đến đây. Linux đảo mắt nhìn xung quanh - cây cối, là một khu rừng. Cô loay hoay, dáo dác nhìn quanh thêm một lần nữa, cứ ngỡ như mình đang còn chìm sâu trong một giấc mơ. Linux cố gắng chấn tĩnh thì bất chợt nhìn thấy Shel và một kẻ lạ mặt đang trao đổi một cái gì đó từ phía bên kia.

- Sao anh ta lại ở đây? - Cô đứng lên từ từ bước lại phía họ.

- Được rồi, ngươi hãy đi đi ta biết phải làm gì mà.

Shel nói, kẻ lạ mặt bỏ đi.

- Ai thế?

Linux hỏi. Shel giật mình quay sang, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại sự bình tĩnh. Không để Linux phát hiện ra sự bối rối của mình. Một sự bình tĩnh đến tuyệt hảo.

- Cô đã tỉnh rồi sao?

- Anh làm gì ở đây? - Linux hỏi.

Shel quay đi.

- Còn gặng hỏi tôi ư? Lẽ ra cô phải cám ơn tôi vì đã đưa cô và Rill đến đây.

Linux ngạc nhiên khi nghe Shel nói.

- Sao? Anh đã đưa tôi và Rill đến đây ư?

- Đúng vậy, tôi đã phát hiện ra hai người ở bìa rừng.

- Ra là vậy. - Linux nhìn Shel.

- Cô lúc nào cũng khiến tôi bận tâm, lo lắng đấy.

Shel tiến lại gần Linux hơn. Với thái độ của Shel lúc này làm cho cô cảm thấy có điều gì đó bất an. Cô bước lui và quay đi.

- Vậy sao? Anh quan tâm tôi đến thế sao?

- Linux!

Shel gọi và nắm lấy tay Linux kéo mạnh cô về phía mình, ôm chặt lấy cô. Anh liếc mắt nhìn lên trông thấy Rill khẽ mỉm cười.

- Anh làm gì thế?

Linux quát lên và đẩy Shel ra nhưng không thể. Đôi tay của anh lúc này như một gọng kìm khóa chặt lấy cô.

- Tôi yêu cô!

Shel cuối xuống hôn lên môi Linux. Rill nhìn thấy một chút bần thần vì kinh ngạc rồi quay mặt bỏ đi.

Linux đẩy bật Shel ra. Đưa tay lên miệng.

- Anh... anh điên à?

Shel nhìn vào mắt cô, giọng điềm tĩnh.

- Sao thế? Tôi không thể yêu cô ư?

- Tôi... tôi...

Linux quay đầu bỏ chạy, Shel nhìn theo. Anh đưa tay lên môi. - Cảm giác này!?...

Linux quay lại chỗ Rill, thấy anh đứng đó.

- Anh... đã tỉnh rồi sao?

Linux hỏi, Rill quay lại nhẹ gật đầu không nói.

- Anh sao vậy? Còn mệt sao?

Linux tiếp tục hỏi, trông Rill có vẻ lạ.

- Mừng vì cậu đã tỉnh.

Shel bước đến, Linux quay đi tránh chạm mắt với anh. Rill nhìn Linux sau đó quay sang Shel.

- Thì ra cậu đã đưa tôi và cô ấy đến đây.

- Thật bất ngờ phải không?

- Mọi người đâu cả rồi.

Rill hỏi.

- Họ vẫn ổn, trở Noma và đang chờ đợi sự quay về của chúng ta và Eris.

- Eris? Chị ấy đã đi đâu.

Rill ngạc nhiên với câu trả lời của Shel. Shel nhướng vai, lời nói bông đùa.

- Có lẽ chị ta đang có vài phút thư giãn ở đâu đó.

- Đây không phải là lúc đùa đâu.

Nhìn thấy Rill cấu gắt Shel mới trở nên nghiêm túc hơn.

- Sự biến mất của Eris khiến mọi người vô cùng hoang mang, nhưng tôi nghĩ rồi chị ta sẽ sớm quay trở lại thôi.

Rill im lặng không hỏi gì thêm, cả ba lại tiếp tục lên đường. Họ cần trở về càng sớm càng tốt. Hương rừng quen thuộc, nó làm cho cả Rill và Shel nhớ đến những ngày tháng trinh chiến đã qua. Gắn liền với Malia, dưới sự bao bọc của rừng già rộng lớn. Mọi thứ cuối cùng rồi cũng đến, họ đã bắt đầu bước ra khỏi ranh giới của sự bao bọc của nơi ấy.

Lớp lá khô xốp, âm thanh giòn tan bên dưới từng bước chân. Rill bỗng nhiên dừng lại trong khi Shel và Linux vẫn tiếp tục đi.

- Cẩn thân bên dưới!

Lời nhắc nhỡ của Rill dường như quá muộn, lớp đất bên dưới chân Linux bất chợt sụp xuống. Shel đưa tay giữ lấy cô nhưng rồi anh cũng bị mất thăng bằng và cả hai đều bị rơi xuống. Rill chạy đến, thở phào nhẹ nhõm bởi bên dưới không có chông hay vật gì nguy hiểm. May mắn cho họ đó chỉ là một cái hố khá cạn dùng để bẫy thú rừng do ai đó bày ra.

- Đợi tôi một lát, tôi sẽ giúp hai người lên.

Rill nói vọng xuống và quay đi tìm vật gì có giúp họ leo lên. Linux mở mắt, hơi choáng khi ngã xuống. Shel khẽ nhăn mặt vì đau.

- Anh không sao chứ?

Cô hỏi, Shel nhìn cô vài giây.

- Tôi nghĩ tôi sẽ tắt thở nếu cô cứ nằm trên người tôi thế này.

Linux vội vàng ngồi dậy.

- Cám ơn anh đã đỡ tôi. – Cô nói.

Shel cũng ngồi dậy, anh chồm người đến gần với cô hơn.

- Tôi đâu có đỡ, tôi cứ tưởng cô cố tình ngã lên người tôi như thế chứ?

- Anh...

Shel bật cười quay đi. Hắn lại bỡn cợt, thật không thể tin nổi hắn vẫn có thể đùa giỡn trong tình thế như thế này.

Rill chặt lấy một sợi dây rừng ném xuống kéo họ lên. Chân Linux bị trật nên không thể đi được nữa.

- Để tôi giúp cô.

Shel ngồi xuống đưa tay định ôm Linux lên.

- Không cần đâu. Tôi... tôi có thể tự đi.

Linux cố gắng gượng đi từng bước. Cô không muốn Shel chạm vào cô, cảm giác hắn mang đến cho cô chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu khi đứng gần. Bỏ mặc những lời nói của Linux ngoài tai, Shel vẫn cứ cuối xuống ôm cô lên.

- Tôi đã bảo là tôi có thể tự đi cơ mà.

- Cô không được phép nói không đâu.

Shel gằn giọng trừng mắt nhìn Linux. Ánh mắt và gương mặt ấy khiến cô im bặt.

- Tôi nghĩ tôi có thể làm việc này.

Rill đứng trước mặt Shel. Shel dừng lại, cả hai đối mặt nhau, bầu không khí im lặng đến không ngờ. Trong chốc lát, khóe môi Shel khẽ nhếch lên.

- Tốt thôi!

Rill nhìn Linux.

- Được chứ?

Một chút bỡ ngỡ với hành động và thái độ của Rill rồi Linux cũng gật đầu. Trong vòng tay Rill, cô cảm thấy thật dễ chịu. Linux khẽ tựa đầu vào l*иg ngực anh, thật gần... như nghe được từng nhịp đập nơi con tim anh vậy.

Shel đi trước, tỏ vẻ không quan tâm nhưng đôi lúc cũng liếc mắt nhìn lại.

- Nhiều khi ngươi thật quá trẻ con Rill. Ngươi đã thực sự thay đổi...vì cô ta. Và đó sẽ là điều khiến ngươi phải ân hận. - Shel lại nhìn thẳng và tiếp tục bước đi.

Rill và Linux theo sau, lúc này Rill đang nghĩ về Eris và mọi người. Sau một thời gian dài, việc chiến đấu chống lại vua Aftiji của họ gần như đổ vỡ. Eris biến mất một cách không rõ lí do, hiện tại họ đang nằm trong sự truy sát của vua Aftiji.

- Cô có cảm thấy sợ không?

Rill bỗng dưng hỏi.

- Hửm?

Linux ngạc nhiên trước câu hỏi của Rill.

- Eris mất tích, còn tình trạng của chúng ta hiện giờ...

Chỉ nói đến đó Rill chợt im lặng. Linux biết điều mà anh đang nghĩ đến.

- Anh lo nghĩ quá xa rồi đấy. Sẽ không có chuyện gì xãy ra với chúng ta đâu. Rồi sẽ tìm thấy Eris thôi.

- Ý tôi không phải vậy. Cô không cảm thấy cái chết có thể đến bất cứ lúc nào khi ở bên chúng tôi ư?

Linux hiểu ý Rill, cô chỉ là không muốn phải nói ra những điều đó. Những thứ khiến lòng người phải sợ hãi và lo lắng. Thấy sự im lặng của cô, Rill nghĩ chắc cô cũng cảm nhận được mối nguy hiểm giống anh. Những suy nghĩ trong anh lúc này chỉ là sự lo sợ mất đi người mà anh đang động lòng yêu thương. - Phải! Có lẽ cô đã nhận ra điều ấy. Cô sẽ từ bỏ?... Cô sẽ không thể tiếp tục được nữa... sẽ dừng lại... đúng không?...

Shel vẫn đi trước, Rill và Linux theo sau, tiếng của Linux nhẹ như gió thoáng qua, đủ để Rill có thể nghe thấy.

- Rill này... anh biết đấy, mỗi con người chúng ta đều có khát vọng được sống. Mọi người, tôi và cả anh nữa. Nhưng có khi nào anh nghĩ rằng: Muốn có một cuộc sống có ý nghĩa, một cuộc sống thực sự hạnh phúc thì phải có sự bình yên. Đối với tôi khát vọng sống chính là khát vọng hòa bình, sự bình yên... vì vậy anh đừng bao giờ nói những lời như thế. Tôi sẽ không rời bỏ anh, không rời bỏ mọi người, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được chứ?

Rill dần buông lỏng Linux, rồi thả cô xuống. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đầy ma lực, như mê hoặc lòng người. Anh phải làm sao đây? Làm sao để thoát khỏi những cảm xúc và sự rung động mà cô mang lại? Rill đưa tay, ôm chầm lấy cô. Linux mở to đôi mắt, rồi dần dịu xuống gục đầu lên vai Rill. Trong đêm tối cơ thể Rill thật là ấm áp, đôi bàn tay từ từ đưa lên thật nhẹ nhàng ôm lấy Rill. Tiếng Rill thì thào bên tai cô, như một lời hẹn ước, rằng họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.

- Phải! Tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn ở bên cạnh cô mãi mãi... và mãi mãi...

...

Niels dần tỉnh lại, bên bờ suối. Anh dường như kiệt sức, cố gắng có thể đứng lên nhưng không thể. Niels nằm yên, nghỉ trong chốc lát...

- Eris!

Anh giật mình khi nghĩ đến cô. Cố gắng gượng dậy. Trông thấy Eris anh liền bò lại gần. Nhẹ chạm tay vào cổ cô.

- Cô ta vẫn ổn.

Niels ngồi dậy, dùng những sức lực còn lại để có thể đưa Eris lên bờ. Anh đặt cô ngồi tựa vào gốc cây rồi cũng ngồi xuống cạnh cô. Anh thở phào nhẹ nhõm nhìn cô rồi nhắm mắt lại.

- Tôi và cô... nhất định sẽ thoát ra khỏi đây...

Khi Eris mở mắt ra trời đã sáng, cô nhìn thấy Niels ngồi ngay bên cạnh.

- An toàn rồi, có lẽ hắn đã đưa mình lên đây. - Cô suy nghĩ và nhìn quanh. Đây là vìa thung lũng, họ có thể thoát ra ngoài một cách dễ dàng từ đây.

- Này! Chúng ta tiếp tục thôi.

Eris đưa tay lay Niels.

- !?

Cô sờ lên tráng anh. - Nóng quá...hắn sốt rồi.

Eris xé lấy một miếng vải và xuống sông thấm nước nó. Cô quay lại nhìn Niels.

- Anh phải cám ơn tôi vì đã không để anh lại đây một mình đấy.

Cô quỳ xuống thấm mồ hôi trên tráng cho anh.

- Coi như là trả anh việc đã cứu tôi ở chân núi.

Eris lẩm bẩm. Niels nhíu đôi lông mày cố gắng mở mắt, mặc dù khó khăn.

- Anh thấy sao? Đỡ hơn rồi chứ?

Cô hỏi, nhưng Niels không trả lời. Anh ngẩn mặt lên nhìn cô với một ánh mắt khác hẳn bình thường. Eris ngưng tay lại khi thấy ánh mắt đó.

- Hắn ta sao thế?...ánh mắt này...

Niels đưa tay luồn qua tóc cô kéo xuống... bất ngờ trước nụ hôn của Niels, cô vội đẩy anh ra.

- Anh điên à?

Eris quát lên, Niels gục đầu lên vai cô, bất tỉnh.

- Hắn đang trong cơn mê sảng?

Eris để Niels tựa đầu vào gốc cây.

- Lần này tôi bỏ qua. Anh mà chạm vào tôi lần nữa thì sẽ không yên đâu.

...

Chiều xuống, một ngày trôi qua. Niels đã lấy lại sức và cả hai tiếp tục tìm đường ra.

- Này! Cô có vấn đề gì sao?

Niels bỗng hỏi. Nhìn Eris có gì đó khác lạ. Cô đi nhanh hơn không nói. Vì cô vẫn còn nhớ đến nụ hôn khi ấy... của anh.

- Chuyện gì thế nhỉ? - Niels tự hỏi rồi tiếp tục bám theo cô. Có vẻ như anh không nhớ gì về chuyện đó.

Họ đã tìm thấy con đường mòn. Cả hai lần theo nó và thoát ra khỏi thung lũng. Niels lên tiếng.

- Chúng ta đã thoát ra khỏi thung lũng rồi tôi nghĩ...

- Đường ai nấy đi.

Eris trả lời tiếp câu nói của Niels. Cô rẽ sang một lối khác đi ngay không nói thêm một lời từ biệt nào.

Niels nhẹ cười nhìn theo cô dự định sẽ trở về lâu đài, nhưng đi được mấy bước bất chợt anh nghĩ đến một cái gì đó. Niels liền quay lại thận trọng bám theo Eris. Không biết được sự theo dõi của Niels, Eris vẫn tiếp tục đi tìm mọi người mà không biết rằng chính cô đang mang lại sự nguy hiểm cho họ.

Eris nhanh chóng hội ngộ Shel và mọi người tại một khe núi, Rill mừng khi nhìn thấy Eris, cô khiến anh cảm thấy yên lòng hơn. Niels vẫn đứng sau gốc cây quan sát và bất giác trông thấy Linux.

- Đó là!? Không lẽ... không đúng, cô ấy không thể ở đây được...

Niels muốn nhìn rõ hơn Linux, anh muốn biết phải chăng là do mắt anh nhìn nhầm. Bởi con người mà anh nghĩ đến không thể nào đi cùng với đám người của Eris được.

Khoảng cách quá xa khiến Niels không thể nhìn rõ được Linux. Mà anh không thể lại gần hơn, họ sẽ phát hiện ra anh. Niels tìm mọi cách để có thể tiếp cận Linux, nhưng họ luôn đi chung và Niels khó có cơ hội đó. Mọi người tạm dừng chân lại để nghỉ ngơi. Trong khi đó, Linux tìm xuống con suối nhỏ để rửa mặt. Đó chính là cơ hội tốt cho Niels.

Shel bước ngang qua Rill khẽ thì thào.

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Rill im lặng, quay lại theo Shel, họ đi sang một nơi yên tĩnh để có thể nói chuyện.

- Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người.

Rill hỏi.

- Dĩ nhiên đó là chuyện riêng giữa hai chúng ta.

Shel quay lại nhìn anh, Rill không nói. Đợi chờ vấn đề của Shel.

- Cậu yêu Linux?

Rill bất ngờ trước câu hỏi thẳng thừng của Shel. Rill chần chừ, không thể nói ra những gì bản thân đang suy nghĩ.

- Cậu không thể nói ư? Vậy thì...

- Phải! Tôi yêu cô ấy. Thế nên tôi sẽ không để cậu cướp mất đâu.

Nghe câu trả lời bất chợt của anh, Shel mỉm cười.

- Vậy sao? Tôi cũng sẽ không buông cô ấy ra đâu. Linux không phải là người hợp với cậu. Tôi khuyên cậu không nên dấn thân sâu vào rồi phải hối hận.

Rill bước lại gần Shel.

- Tôi sẽ không hối hận về quyết định của tôi.

Rill bỏ đi. Bóng Rill xa dần, để mình Shel đứng lại nhìn theo. Anh đưa tay nhẹ chạm vào bờ môi, cảm giác của nụ hôn đêm hôm trước vẫn còn nguyên.

- Vậy sao? Cậu sẽ không hối hận... ngay cả khi biết được thân phận thực sự của Linux sao? Tôi không tin cậu có thể làm được điều ấy.

Vẫn cái vẻ nửa cười nửa không, nơi ánh mắt là những toan tính, dự định khó đoán.

- Có lẽ cậu không biết rằng con người khi lựa chọn một điều gì đó, cũng luôn luôn cho rằng sự lựa chọn của họ là đúng... cho đến khi họ nhận ra rằng nó sai... và cậu chính là một kẻ như thế.

...