“Tha cho em?” Môi tôi run rẩy. “Cái gì gọi là tha cho em! Có can đảm comeout, vậy sao không có can đảm nói với anh!”
Tia máu trong mắt Tạ Sơ vằn lên, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, sự oán hận mà tôi cho là đã biến mất, thì ra từ đầu đến cuối đều đang ẩn nấp, không thể chạm vào, như là dây kích nổ, khẽ chạm vào cũng có thể mang họa hủy diệt.
Tạ Sơ biến thành như vậy từ lúc nào, trên người mang toàn vết thương như vậy, thậm chí có thể cảm nhận được hương vị tuyệt vọng.
Ai cũng được, nhưng không phải là Tạ Sơ, vì tôi yêu cậu ấy, lại không thể tiếp thu việc cậu ấy trở thành như vậy là vì tôi, không nên.
Tôi tiến lên, nhưng cậu ấy lại lùi ra sau một bước.
Nhìn hành động này của cậu ấy, những ngày tháng ngọt ngào qua như giấc mộng tươi đẹp vỡ vụn, khiến người ta khổ sở đến vậy.
Tại sao? Những lời này như một người hấp hối va trái đυ.ng phải trong trái tim tôi, máu me đầm đìa giãy giụa, lại không thể tìnm được cửa ra.
Tràn ngập khổ sở, tôi yếu ớt nhìn Tạ Sơ: “Em cũng nên biết anh là người thế nào?”
“Cho nên, chúng ta cùng giống như trước đây, không được sao?”
Giống trước kia, ở bên nhau giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Chịu đựng cái gai chưa từng tồn tại trong lòng kia, ôm lấy nhau, cái này tính là tình yêu gì chứ!
“Anh không chấp nhận! Tạ Sơ?” Cơn giận ngun ngút trong lòng lan ra toàn thân, tôi chấp nhận cãi vã cũng không muốn giả bộ như không có chuyện gì.
Như là không thể nhịn được nữa, lon bia trong tay cậu ấy cũng bị cậu ấy siết chặt, giọt bia chảy xuống đất, tạo thành một vũng nước lớn: “Nếu anh muốn thế, vậy em hỏi anh, sau khi em ra nước ngoài, cho tới nay anh vẫn không đi tìm em, anh biết tâm trạng em sau khi nghe tin anh và Lý Phục yêu nhau là thế nào không? Em đợi như lâu như vậy, Đàm Dã, em đợi anh lâu như vậy!”
Tôi cũng đỏ mắt, không phải tức giận với cậu ấy, mà là đau lòng.
Tôi muốn nói anh muốn tìm em, nhưng điều anh sợ là sau khi anh tìm được em, em chỉ muốn anh cút đi, anh sợ em vẫn chưa tha thứ cho anh.
Vì Lý Phục, còn có chuyện cũ đúng sai đan xen, anh biết em sẽ hận anh.
Thấy tôi không nói gì, Tạ Sơ chậm rãi thả lỏng tay, lon bia rơi xuống đất, xoay một vòng, phát ra âm thanh lanh lảnh, cậu ấy run rẩy che mặt: “Yêu anh là chuyện đáng khinh nhất em từng làm.”
Tôi mệt mỏi nói: “Tạ Sơ, chẳng lẽ anh thì không phải là đáng khinh?” Bắt đầu từ khoảnh khắc yêu em, mỗi ngày những sợi xích vô hình đều quấn lên cơ thể tôi, khiến tôi không thể di chuyển, tại sao em lại không nhìn những thay đổi của anh.
Vì em, anh đã sắp không còn là Đàm Dã nữa, nhưng cuối cùng em lại có thể phủ nhận hết thảy của anh.
Trong căn phòng yên tĩnh, sau sự bùng nổ như núi lửa thì chỉ còn trống rỗng và mệt mỏi lưu lại. Tôi ngẩn người ngồi trên ghế, nhìn Tạ Sơ, nhìn đôi tay cậu ấy khẽ run: “Em nói làm lại từ đầu, là muốn lừa gạt chính em, hay là gạt anh.”
Giọng nói khàn khàn của ta Sơ khẽ truyền tới qua kẽ tay: “Chúng ta yên tĩnh một chút đi.”
Tôi cười chua xót: “Em chắc không?”
Không đợi được câu trả lời, tôi thở dài, đứng lên nhặt quần áo lên mặc, cầm đồ dùng cá nhân của mình: “Tối nay em ngủ ở đây đi, anh tới nhà bạn.”
Dứt lời, tôi đi ra cửa, bước chân dồn dập, mang theo hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, cánh tay đã bị người khác ghìm chặt, một nhiệt độ khác dán lên lưng tôi, còn có chút ẩm ướt dính lên gò má tôi.
Thân thể tôi cứng ngắc, nghe Tạ Sơ nói: “Đừng đi, Đàm Dã.”
Tại sao phải nói chuyện như một người thua cuộc như vậy, từ lúc tôi xác định mình yêu Tạ Sơ thì tôi luôn không thể thẳng nổi cậu ấy.