Chương 62

Tạ Sơ và tôi lần lượt đi vào công ty, thật ra thì tôi muốn về công ty cùng cậu ấy, nhưng Tạ Sơ không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể ngồi trong xe nhìn bóng lưng cậu ấy, chờ một lúc mới xuống xe.

Thật ra thì tôi muốn lạm dụng chức quyền điều cậu ấy tới làm trợ lý của tôi, nhưng tôi cũng chỉ dám nghĩ tới ý tưởng điên cuồng này một chút, trước đó không nói đến việc Tạ Sơ sẽ không đồng ý, ba nhất định sẽ là người đầu tiên trừng trị tôi.

Nói chung tôi cũng biết mình đang làm gì, chỉ là chuyện thuyên chuyển công tác, không chừng tôi sẽ còn hoang da^ʍ vô độ đẩy ngã Tạ Sơ ngay trong phòng làm việc, sau đó làm một chút chuyện kí©h thí©ɧ.

Nhưng theo như tình huống trước mắt, tỷ lệ Tạ Sơ sẽ để kệ tôi muốn làm gì thì làm là số không.

Người không có bên cạnh, việc kiềm chế còn dễ nói, ở cạnh rồi, thấy được, không ăn được, rất đau khổ.

Nhất là sau khi Tạ Sơ trở về từ nước ngoài, còn có mùi, đường cong thân thể càng xinh đẹp hơn, nhìn mà lòng tôi ngứa ngáy.

Tôi ngồi trong phòng làm việc tí tởn nghĩ, lại nghĩ tới những lời Tạ Sơ nói trong xe thì không nhịn được cười, nếu bị trợ lý thấy bộ dạng này, sợ là người ta sẽ bị hù cho giật mình luôn.

Không cần soi gương tôi cũng biết mình bây giờ trong ngu thế nào, bộ dạng ngu ngốc khi rơi vào lưới tình là thế nào, có lẽ tôi sẽ như thế.

Ôm tâm trạng vui vẻ, tôi sửa lại tài liệu của công ty một chút, tan làm, tôi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tạ Sơ, tôi hẹn cậu ấy đi ăn cơm.

Cậu ấy nói được, tôi lại ngồi trên ghế xoay một vòng, sau đó mới bật dậy, chạy vào phòng nghỉ chỉnh lại quần áo, còn có ý xịt chút nước hoa, thay cả cà vạt.

Tôi xuống hầm để xe trước để chờ cậu ấy, Tạ Sơ cũng nhanh chóng đi xuống.

Cậu ấy thay một bộ quần áo, không mặc vest nữa, mà là áo phông đơn giản phối với quần jean. Keo xịt tóc cũng được tẩy đi, khôi phục hình dáng rối bù ban đầu.

Trên người tràn ngập hơi thở thanh xuân, nhìn là biết kiểu thu hút nữ sinh.

Mặc dù tôi chỉ lớn hơn Tạ Sơ bốn tuổi, nhưng vừa so sánh, rõ ràng tôi đã bị biến thành một ông già.

Đôi mắt tôi dừng lại trên người cậu ấy, Tạ Sơ bước lên xe trong ánh nhìn của tôi, vẻ mặt không thay đổi gì.

Tôi cúi người thắt dây an toàn cho cậu ấy, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Tạ Sơ thì khẽ khựng lại, cọ tay lên cổ cậu ấy một cái mới lưu luyến lùi người lại.

Mà Tạ Sơ vẫn ngồi thẳng lưng, mặc tôi cọ tới cọ lui, cậu ấy vẫn không hề lay động.

Cắm chìa khóa, tôi nổ máy, thuận tiện nói với Tạ Sơ: “Lần sau muốn thay quần áo thì tới phòng làm việc của anh mà thay, chờ một chút là được, không mấy ai thấy đâu.”

Công ty bọn tôi có phòng thay quần áo đặc biệt dùng cho nhân viên, chắc là Tạ Sơ thay quần áo trong đó, nhưng vừa nghĩ tới thân thể cậu ấy bị nhiều người nhìn thấy trong hoàn cảnh công cộng này, trong lòng tôi vẫn có hơi mất hứng.

Tạ Sơ nhìn tôi, trong mắt có ý cười: “Sao có chuyện không ai thấy, phòng thay quần áo rất tốt.”

Tôi bất đắc dĩ nghe cậu ấy trả lời, cũng không thể nói tôi không muốn cậu ấy bị người khác nhìn thấy, kiểu ông chồng hẹp hòi hay ghen này, sao nói ra được.

Đột nhiên tôi nghĩ tới điều gì: “Em cố ý thay quần áo để ra ngoài hả?”

Tạ Sơ ho khan, tôi nghe cậu ấy nhỏ giọng nói: “Vì là hẹn hò, chúng ta như vậy… có thể coi là lần đầu hẹn hò mà.”

Lời của cậu ấy như một cái búa nhỏ khẽ gõ lên trái tim tôi, vừa đau vừa mềm mại, tôi trộm nhìn cậu ấy, kết quả lại phát hiện cậu ấy quay đầu ra nhìn cửa sổ.

Tôi cảm thấy cậu ấy thật ngốc, tôi có thể nhìn rõ ràng bóng của cậu ấy trên cửa sổ, huống chi lỗ tai cậu ấy còn đỏ ửng.

Sao tôi có thể không biết cậu ấy đang xấu hổ chứ.

Nhưng sự xấu hổ này, giống như có thể lây lan vậy, khiến trái tim tôi đập rộn lên, tôi hốt hoảng dời mắt đi, nhìn đường, nhưng việc này cũng không thể ngăn cản tất cả phong cảnh trong tầm nhìn của tôi đang như dần biến thành màu hồng.

Trong không khí như có đóa hoa vô hình nở rộ, hương thơm ngọt ngào khiến mặt tôi đỏ tới mang tai, loại cảm giác này, chưa bao giờ có.

Ngọt như vậy, lại đắng như vậy.