Tối hôm đó tôi không về nhà mà trực tiếp ở lại phòng ngủ của chủ quán, di động hết điện, trên người toàn mùi rượu, hôm sau lại ngủ đến lúc mặt trời lên cao, lỡ mất giờ làm việc.
Đến lúc tỉnh lại, tôi cũng biết lần này mình vô lý, cho nên tôi qua loa nhét áo vào quần, chỉnh lại tóc vội vàng chạy tới công ty.
Tôi nghĩ thầm, trong công ty, trong phòng làm việc dành cho quản lý của tôi còn có phòng ngủ, có thể vào đó tắm rửa thay quần áo.
Thêm nữa đi làm ở công ty, cơ hội thức đêm tăng ca cũng nhiều, cấp dưới còn thấy nhiều hình ảnh nhếch nhác hơn của tôi, cho nên tôi cũng không chú ý lắm.
Nhưng mang bộ dạng bẩn thỉu quay về công ty, ở đại sảnh lại đυ.ng phải ba, còn có Tạ Sơ đi giày Tây đi bên cạnh ông.
Tôi không kịp dùng mắt liếʍ trị giá trang phục trên người Tạ Sơ một lần đã vâng dạ cúi đầu khoanh tay nghe ba dạy bảo đến ngơ người.
Có lẽ ông cảm thấy tôi không xây dựng được hình tượng anh cả trước mặt Tạ Sơ, mặc dù trước nay chưa từng có cái hình tượng này.
Nhưng dù sao cũng ở công ty, bộ dạng say rượu của tôi để những người muốn hợp tác với công ty chúng tôi thấy được sẽ nghĩ thế nào.
Tôi biết tôi làm sao, cho nên tôi ngoan ngoãn nhận sai, tay còn bối rối nhét nửa áo sơ mi còn lại vào lưng quần.
Có thế nào hình tượng này cũng rất kinh khủng, tôi không giương mắt, vì không muốn nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt Tạ Sơ.
Nhưng sau khi vào thang máy, ba đứng phía trước, bọn tôi đứng sau lưng ông ấy, tôi đang dùng tay xoa huyệt thái dương, Tạ Sơ nâng tay lên, vuốt nhẹ, sửa lại cổ áo cho tôi.
Tôi không nhìn cậu ấy, chỉ theo bản năng đẩy tay cậu ấy ra.
Tôi muốn nói trên người tôi bẩn, cậu ấy đừng đυ.ng. Nhưng cũng có thể nói việc này ra cũng không thuyết phục được cậu ấy, thực tế cũng không thuyết phục được chính tôi.
Không hiểu vì sao, chỉ là vô thức mâu thuẫn.
Thực ra cảm xúc này giả dối lại vô lý, nhưng tôi nghĩ việc mình uống rượu một đêm vì cậu ấy, hôm sau khó tránh khỏi việc có chút cáu kỉnh, vẫn chưa thoải mái được.
Chờ thang máy tới nơi, tầng làm việc của tôi thấp hơn văn phòng làm việc của ba mấy tầng, cho nên tôi ra ngoài trước.
Chào hỏi với tất cả nhân viên trên đường, bị trêu chọc vài câu, tôi vào văn phòng rồi lại vào phòng nghỉ, tháo cà vạt cởϊ qυầи áo bắt đầu tắm rửa.
Đến lúc tắm xong, tôi mặc áo sơ mi quần tây, lau tóc ra khỏi phòng nghỉ.
Không nghĩ tới Tạ Sơ lại đang chờ tôi bên ngoài.
Cậu ấy kẹp điếu thuốc trên tay, không có hút, chỉ kẹp trong tay khoác lên ghế salon mặc nó cháy, cậu ấy thì đang ngẩn người.
Tôi nhớ trước kia cậu ấy không hút thuốc lá, cho nên tôi đưa tay qua, rút điếu thuốc kia, đặt lên khóe miệng ướŧ áŧ hút một hơi.
Tạ Sơ ngồi trên ghế, mắt nhìn tôi: “Tối qua anh không về nhà.”
Cậu ấy dùng câu khẳng định, sợ là đã đi tìm tôi.
Tôi thoải mái ngồi trên ghế salon đối diện bàn trà, dùng mu bàn tay lau đi giọt nước trên mặt, cười phun khói thuốc lên mặt Tạ Sơ: “Không phải trước kia em không hút thuốc sao?”
Tạ Sơ thấy tôi không trả lời câu hỏi của mình, ánh mắt lạnh dần, cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ khai báo ngắn gọn là người khác dạy cậu ấy.
Tôi nói dạy thế nào, Tạ Sơ không để ý tôi, cậu ấy nói: “Anh chỉnh lý lại một chút, ba muốn anh đưa em đi làm quen với công ty.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy, lại nhìn đến tầm mắt dừng lại nơi cổ áo khẽ mở của tôi của Tạ Sơ, tôi biết cậu ấy nói quần áo của tôi không chỉnh tề, hình tượng không tốt.
Cho nên tôi nhìn Tạ Sơ, đột nhiên ngậm điếu thuốc vào miệng, duỗi tay nắm cà vạt của cậu ấy, kéo cậu ấy tới trước mặt tôi, chậm rãi đẩy thuốc vào miệng Tạ Sơ.
Tôi mở to mắt, nhìn khói trắng bay lên ở khoảng cách rất gần, mà Tạ Sơ cũng vô thức nhắm mắt lại.
Tay tôi nghịch ngợm vò rối tóc cậu ấy, cởi cà vạt của Tạ Sơ ra, sau đó dùng sức, cắn Tạ Sơ một nhát đau nhói.
Tay cậu ấy vốn đặt trên eo tôi, muốn kéo tôi về phía mình.
Sao biết được tôi lại cắn mình như vậy, cậu ấy đau đến run lên. Mà sau đó tôi không khách khí đẩy cậu ấy ra, đừng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ra ngoài chờ, sẽ có trợ lý đưa em đi làm quen hoàn cảnh ở đây.”