Chương 47

Bệnh viện đông người, Tạ Sơ phải truyền dịch, một lúc truyền hai chai.

Hai người tôi ngồi xuống, không gian yên tĩnh, không ai nói gì.

Nói thật từ khi Tạ Sơ về tới nay, bọn tôi cũng chưa nói được mấy câu, trừ mấy lần cãi vã kia, tôi mới phát hiện Tạ Sơ yên lặng với tôi như vậy.

Tôi trộm nhìn cậu ấy, thấy cậu ấy rũ mắt, đôi mắt mang chút mệt mỏi, như lạc vào cõi thần tiên.

Ngẫm lại, tôi vẫn nên phá vỡ bầu không khí tràn ngập yên lặng này: “Anh còn tưởng em sẽ không về.”

Tạ Sơ bình tĩnh: “Dù sao cũng phải trở về.”

“Vì sao năm đó không nói với anh, anh còn là người cuối cùng biết em ra nước ngoài.”

Tôi muốn thoải mái nói những lời này ra, nhưng yết hầu tôi siết lại khiến một câu này ngắt vài lần.

Câu tiếp theo của Tạ Sơ càng khiến tôi bối rối, cậu ấy nói: “Muốn nói với anh, khi về nhà anh đã đi rồi, cũng nghĩ tới việc gọi điện thoại, anh không nhận. Sau đó lại…”

Không cần cậu ấy nói, tôi cũng biết sau đó là cái gì. Tôi không nghe điện thoại, vì có hẹn với minh tinh, cho tôi phương thức liên lạc, tôi lại không liên hệ.

Nhưng muốn dùng ngôn ngữ để giải thích những hiểu lầm này đều rất yếu ớt, thậm chí tôi có thể đoán được ở nước ngoài Tạ Sơ nhìn tôi như thế nào, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.

Có chút nóng nảy, tôi đứng lên muốn tìm một chỗ hút thuốc, vừa di chuyển, cảm giác khó chịu nhanh chóng lan rộng.

Tạ Sơ ngồi bên cạnh nói: “Anh ngồi đi, tình trạng thân thể hiện tại của anh không nên làm loạn nữa.”

Cảm giác xấu hổ mãnh liệt dần bao trùm lấy tôi, tôi suýt nữa thốt lên: CMN cậu xem tôi là hạng người gì, bây giờ tôi còn có thể làm loạn sao?

Nhưng tôi không có tư cách tức giận, cũng không có lập trường để mắng, ngột ngạt cỡ nào.

Vì không phải trước kia lúc Tạ Sơ còn nằm trên giường bệnh, tôi đã làm một nháy với hộ sĩ sao? Cho nên bây giờ bị hiểu lầm cũng là chuyện rất bình thường…

Rất bình thường cái qq!

Tại sao tôi phải kìm nén bản thân như vậy!

Lấy một hộp thuốc lá ra khỏi túi, tôi nói: “Chỉ đi hút một điếu, yên tâm, bây giờ anh không chạm được vào ai hết.” Nhờ em ban tặng.

Hút thuốc xong quay lại, tâm trạng phức tạp dần lắng xuống, tôi cúi đầu nhìn về phía Tạ Sơ không thay đổi tư thế nào sau khi tôi rời đi: “Đưa di động của em cho anh.”

Cậu ấy không hỏi vì sao, chỉ ngoan ngoãn đưa di động tới.

Màn hình di động là hình nền cơ bản, cũng không có mấy ứng dụng, tôi có chút muốn mở album ra xem, nhưng lại cảm thấy tôi làm như vậy có gì đó rất không ổn.

Cho nên tôi chỉ mở danh bạ, nhập số của tôi vào, gọi qua.

Thành công lưu lại số điện thoại của cậu ấy mới trả lại cho đối phương.

Tiếp đó tôi nói một câu, cậu ấy đáp một câu, không khí cũng không ấm áp mấy.

Dần dần tôi có chút uể oải, tôi ngồi trên ghế không nói gì nữa rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng thét chói tai của trẻ con dọa sợ, tôi bừng tỉnh nhưng vẫn còn hơi mơ màng, ngồi trên ghế dụi mắt lau mặt, tôi lấy tinh thần một lúc mới đột nhiên phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống không.

Không thấy Tạ Sơ.

Tôi vội vàng đi tìm hộ sĩ cắm truyền cho Tạ Sơ, cô ấy nói: “Cái người kia sao, anh ấy truyền nước biển xong thì đi luôn rồi.”

Thấy sắc mặt của tôi, y tá rất biết điều không nói nữa.

Tôi gật đầu chào nói tiếng cảm ơn, vừa quay đầu đã lấy di động ra, tôi nghĩ ra vài lý do cho cậu ấy, ví dụ như thấy tôi ngủ nên không đành lòng đánh thức tôi, nếu tốt như vậy thì ít nhất cũng gửi cho tôi một tin nhắn chứ.

Mang theo chút mong đợi bật di động lên, không có… không có gì hết, điện thoại tin nhắn, không có cái gì.

Tạ Sơ cứ đi như thế, không nói một lời.