Chương 15

Tôi đứng ngay cửa phòng bệnh, lần đầu tiên cảm thấy bối rối như vậy. Không nói đến sao tôi lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, việc này cũng có thể nói tôi rất không để ý đến Tạ Sơ.

Nhưng không phải thế, theo lý mà nói, cậu ấy là em trai tôi, cũng là bạn tình tôi có ấn tượng tốt, sao có thể không để ý.

Chỉ là gần đây tôi cảm thấy hình như bản thân không khống chế được, tôi muốn tìm lại bản thân, cái tên Đàm Dã phong lưu cặn bã đó.

Nhưng thực tế thì tìm được tên cặn bã trở về, phong lưu lại vứt giữa đường mất rồi. Nếu không đáng lẽ bây giờ tôi nên cười một tiếng rồi cho qua mà không phải ngu ngốc đứng trước cửa phòng bệnh không biết làm sao.

Tạ Sơ ngồi trên giường, sâu xa nhìn tôi hồi lâu mới nở một nụ cười khiến người sợ hãi: “Em đùa thôi, anh trai, sao lại không vào, em hơi khát.”

Tôi nuốt nước miếng, vò rối tóc mình xong mới nhấc chân lên. Lúc làm động tác này tôi mới phát hiện được thân thể của mình cứng ngắc thế nào… gì vậy, sao tôi lại cảm giác như bị bắt gian tại giường thế này chứ.

Rõ ràng có mấy lần thật sự bị bắt gian tại giường, tôi đều bình tĩnh đối phó, thậm chí có thể kéo đối tượng bắt gian tham gia một trận 3p, dĩ nhiên, tôi không phải 0.5

Tôi rót cho Tạ Sơ cốc nước ấm, lại lấy ống hút cho cậu ấy từ từ uống. Xong việc mới yên lặng ngồi một bên, đột nhiên không biết nên nói gì.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy tạo độ ẩm.

Mà tôi đang nghĩ, phải làm sao mới có thể giải quyết tình huống kỳ quái này đây. Dù sao tôi cũng không muốn bản thân giống như tình nhân nhỏ bị bắt lại khi lạc lối ở phương Nam.

Đột nhiên Tạ Sơ giật giật thân thể, tôi lập tức đứng bật khỏi ghế, căng thẳng nhìn cậu ấy.

Mà cậu ấy chỉ là lấy tay chống giường, nói muốn nửa dựa lên gối.

Tôi qua đỡ cậu ấy, nâng chăn tránh cho chạm vào vết thương của cậu ấy, chỉnh gối để đầu Tạ Sơ có thể tựa thoải mái hơn.

Sau khi làm xong loạt động tác này, Tạ Sơ lập tức cười nói: “Không hổ là anh trai, rất có kinh nghiệm.”

Tôi theo bản năng cau mày, cảm thấy bị người chế nhạo nhưng không khỏi cảm thấy bản thân đuối lý, không thể tức giận, chỉ có thể nhịn.

Tạ Sơ nằm một hồi lại giày vò tôi, cậu ấy đưa bàn tay trắng bệch ra, lòng bàn tay đặt trước mặt tôi, cậu ấy muốn hút thuốc.

Đương nhiên tôi không đồng ý lắm, nếu cậu ấy cứ muốn hút thuốc, lát nữa bị sặc khói, chỉ sợ vết thương vừa được khâu lại mấy phút trước sẽ bị nứt ra vì ho khan.

Nhưng tôi không thể chống đối cậu ấy, Tạ Sơ mang cái thân thể đau đớn qua cướp, chẳng lẽ tôi còn có thể không cho sao.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy châm thuốc, nhanh chóng hít vào một hơi, lại chậm rãi phun khói trắng lên mặt tôi.

Khói trắng chập chờn bay lên, tôi không thấy rõ được vẻ mặt Tạ Sơ sau khói thuốc.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được, thân thể Tạ Sơ khẽ run.

Tôi cho là cậu ấy đang khóc, nhưng sau khi sương trắng tản đi lại thấy cậu ấy đang cười.

Cậu ấy kẹp điếu thuốc nói với tôi: “Vốn cho là cái thứ khiến nhiều người chìm đắm như vậy tốt đẹp thế nào, thì ra cũng chỉ như vậy.”

Thầm cảm thấy lời của cậu ấy đang ám chỉ gì đó, tôi cầm lấy điếu thuốc, đặt trên chóp mũi nhẹ ngửi: “Thật sự chỉ là như vậy, có điều rất ít người sau khi dùng đến có thể thật sự bỏ nó, nghiện, vì có yêu, mới có nghiện.”

Tạ Sơ không trả lời cũng không hút hết điếu thuốc.

Tôi bỏ nửa điếu còn lại vào cốc nước, chậm rãi nhắm hai mắt.

Tôi cho là Tạ Sơ muốn nghỉ ngơi, đang định dịch lại góc chăn cho cậu ấy lại đột nhiên nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng nói: “Vậy tôi không động vào là được.”

“…”

“Không động vào sẽ không có cơ hội nghiện nó.”