Chương 23: Phiên ngoại: Những kỳ án của Trang Ngũ – Trang Ngũ được luyện thành thế nào?
Kỳ án thứ nhất: Vì sao Trang Ngũ không có lỗ tai?
Khi đó, Trang Ngũ hai tháng tuổi.
Liễu Hồng Miên ôm Trang Ngũ vừa đầy hai tháng, không khỏi thở dài. Vợ chồng Trang gia trời sinh quái đản, hài tử vừa đầy hai tháng đã bỏ đi du ngoạn. Trang gia lớn như vậy vứt lại cho Trang Nhất mới mười lăm tuổi.
Dùng một miếng gừng lau đỏ tai Trang Ngũ, Liễu Hồng Miên cầm một cây kim định xỏ lỗ tai cho nàng.
“Dừng tay!” Một giọng nói trẻ con vang lên.
Liễu Hồng Miên ngẩng đầu, là Trang Tứ sáu tuổi. “Bà muốn làm gì Lão Ngũ của chúng ta?” Hắn nhìn chằm chằm cây kim trong tay bà, lạnh lùng nói.
Liễu Hồng Miên nở nụ cười, “Ta đang xỏ lỗ tai cho tiểu thư thôi.”
“Cái gì?” Trang Tứ hét lớn một tiếng, “Bà muốn đâm Lão Ngũ?”
“Tứ thiếu gia…” Liễu Hồng Miên muốn giải thích thì Trang Nhị, Trang Tam tám tuổi nghe được tiếng của Trang Tứ đã xông vào.
“Lão Tứ, có chuyện gì?” Hai huynh đệ cùng kêu lên.
“Bà già này muốn dùng kim đâm Lão Ngũ, muội muội duy nhất của chúng ta!” Trang Tứ chỉ vào Liễu Hồng Miên kể tội.
Trang Nhị, Trang Tam vừa quay đầu lập tức nhìn thấy cây kim trong tay Liễu Hồng Miên.
“Ta đã sớm nhìn ra bà già này có ý không tốt với Lão Ngũ nhà chúng ta mà, nếu không tại sao luôn không cho chúng ta chơi với Lão Ngũ chứ!” Trang Nhị kết luận.
“Ta cũng nhìn ra.” Trang Tam lớn tiếng nói, “Chúng ta phải cứu Lão Ngũ về!”
Mấy huynh đệ hạ quyết tâm, vung nắm tay nắm chân nhỏ, đồng tâm hiệp lực tấn công Liễu Hồng Miên.
Đừng nói là Liễu Hồng Miên căn bản không có võ công, cho dù có chỉ sợ cũng đánh không lại ba huynh đệ học võ từ nhỏ này.
Một lúc sau, ba huynh đệ Trang gia thuận lợi cứu được tiểu muội nhà mình khỏi “vuốt quỷ”.
“Từ nay về sau chúng ta phải mang Lão Ngũ bên người, bảo vệ Lão Ngũ thật tốt, quyết không để nàng chịu một chút tổn thương!” Các huynh đệ vây quanh Trang Ngũ, kiên định thề.
Từ đó về sau, Trang Ngũ đi theo các ca ca la lối khóc lóc đòi học võ, mặc nam trang, dạo kỹ viện, cướp mỹ nhân kiêm luôn cả chọc ghẹo con gái nhà lành. Một ngày đẹp trời nào đó, Trang Nhất đột nhiên nhớ ra, muốn quan tâm muội muội duy nhất của mình một chút thì Trang Ngũ đã mười hai tuổi.
Kỳ án thứ hai: Ngũ thiếu gia háo sắc!
Khi đó, Trang Ngũ mười ba tuổi.
Phải nói là Trang Ngũ đã thi triển khinh công, khó khăn lắm mới thoát được khỏi Tiểu Tình mà Liễu Hồng Miên sắp đặt bên cạnh nàng.
“Hừ!” Vẻ mặt nàng không phục, “Thêu hoa? Nếu thích khăn tay thì ra đường mà mua, dựa vào cái gì mà muốn ta thuê cho bà? Nấu cơm? Trang gia nhiều đầu bếp như vậy, chẳng nhẽ không có ta thì sẽ chết đói cả lũ? Bà già biếи ŧɦái!”
Mắng quá tập trung, nàng không chú ý tới phía trước có một người. Người kia đυ.ng phải Trang Ngũ đang nổi giận đùng đùng nên lập tức ngã trên mặt đất. Trang Ngũ cũng lảo đảo, bàn tay cũng không khách khí đặt trên người người kia.
“Ngũ thiếu gia!” Người kia mềm mại ngạc nhiên kêu một tiếng.
Trang Ngũ tập trung nhìn lại, là mỹ nhân Oanh Oanh Nhị ca mới đưa tới, diện mạo cực kỳ ngọt ngào xinh đẹp.
“Thì ra là Oanh Oanh, tiểu mỹ nhân, muốn đi đâu vậy?” Trang Ngũ nhìn thấy mỹ nhân tự động bày ra vẻ mặt lưu manh.
“Ngũ thiếu gia,” Oanh Oanh đỏ mặt, “Tay người…”
Trang Ngũ nghi hoặc cúi đầu, dưới tay nổi lên hai khối, mềm mại khác thường. Vừa sờ mó, nàng vừa hiếu kỳ bóp bóp.
“Ngũ thiếu gia, người…” Oanh Oanh xấu hổ đỏ bừng mặt, một câu nói cũng không nên lời.
Trang Ngũ giơ tay nghi hoặc nhìn nàng, đột nhiên rất nghiêm túc hỏi, “Ngươi là nữ nhân sao?”
“A?” Oanh Oanh sững sờ.
Trang Ngũ tức giận quát, “Ta hỏi ngươi có phải nữ nhân hay không?”
Oanh Oanh vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng.”
“Ta cũng thấy ngươi là nữ nhân.” Trang Ngũ bĩu môi lầm bầm một câu, đưa tay giật vạt áo nàng ta nhìn vào trong.
“A!” Oanh Oanh hét lên một tiếng, òa khóc chạy mất.
Sắc mặt Trang Ngũ nghiêm trọng sờ sờ ngực mình, rồi lại kéo y phục nhìn vào trong.
“Căn bản là không giống!” Sửng sốt một lúc, Trang Ngũ nổi giận đùng đùng nhảy dựng lên, hung dữ mắng, “Liễu Hồng Miên, đồ bà già biếи ŧɦái kia, lại dám lừa ta nói ta là nữ nhân! Rốt cuộc ta giống nữ nhân ở chỗ nào!”
Kỳ án thứ ba: Ta lại có thể là nữ nhân?
Khi đó, Trang Ngũ mười bốn tuổi.
Một ngày nọ, Trang Ngũ chạy đi tìm Trang Tứ chơi.
Trang Tứ đang tắm. Trang Ngũ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Trang Tứ vừa ra khỏi bồn tắm, ngón tay ngọc chỉ vào một điểm nào đó, rất nghiêm túc hỏi, “Đây là cái gì?”
Trang Tứ sửng sốt, nhìn xuống dưới rồi lại nhìn Trang Ngũ, một lúc lâu cũng không biết phải trả lời thế nào.
Trang Ngũ tức giận, “Ta hỏi ngươi đây là cái gì? Vì sao không trả lời ta?”
Trang Tứ chớp chớp mắt, sau đó nói, “Đây là ***.”
(Chắc ai cũng biết cái *** là cái gì rồi, trong bản convert có viết rõ, nhưng bạn là người “chong xáng” nên không viết ra đâu. Hắc hắc)
“À.” Trang Ngũ đáp, “Nói sớm chẳng phải được rồi? Hại ta bực bội… Khoan đã! Vì sao ngươi có *** mà ta không có?” Nàng mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng hỏi.
Trang Tứ trợn mắt nhìn nàng, “Bởi vì ngươi là nữ nhân.”
“Ngươi nói bậy!” Trang Ngũ nhảy dựng lên, “Nếu ta là nữ nhân sao lại không có ngực lớn a?”
“Ngươi mới có mấy tuổi a!” Trang Tứ chọc chọc nàng, “Yên tâm, qua hai năm nữa sẽ có.”
“Ta thật sự là nữ nhân?” Trang Ngũ không xác định hỏi.
Trang Tứ gật đầu vô cùng khẳng định.
“Vậy… Vậy vì sao trước đây ngươi không nói cho ta biết nha?”
“Ta…” Trang Tứ “ta” một lúc lâu, đột nhiên bừng bỉnh, “Không nói thì chẳng lẽ có phải nữ nhân hay không chính ngươi cũng không biết sao.”
“Oa—-” Trang Ngũ cực kỳ uất ức, đặt mông ngồi xuống đất khóc toáng lên, “Ngươi ức hϊếp ta, ức hϊếp ta, oa —-”
Trang Nhị, Trang Tam nghe được tiếng khóc kinh thiên động địa, quỷ thần khϊếp sợ lập tức chạy vào. Nghe bảo Trang Tứ bắt nạt Trang Ngũ lập tức xử tử hình Trang Tứ ngay tại chỗ. Không ngờ Trang Ngũ đột nhiên ngừng khóc, cực kỳ nghiêm túc hỏi Trang Nhị: “Ngươi có biết ta là nữ nhân không?”
Trạng Nhị gật đầu.
Lại hỏi Trang Tam.
Trang Tam gật đầu.
“Oa —-” Trang Ngũ hoàn toàn khóc rống lên. Vì sao mọi người đều biết nàng là nữ nhân mà chính nàng lại không biết?
Khi Trang Ngũ vừa tròn mười sáu tuổi, nàng quyết định bước chân vào giang hồ. Trang Nhị không nói hai lời, tặng nàng một đống thuốc kỳ kỳ quái quái. Trang Tam đào đâu đấy ra được áo tuyết thiết thiên ti, bắt nàng mặc vào. Trang Tứ nhào đến, tặng nàng một đống nước mũi cộng thêm một bể nước mắt. Liễu Hồng Miên lập tức phát Tiểu Tình đi giúp nàng chuẩn bị những vật dụng hàng ngày.
Trang Ngũ mang theo Tiểu Tình đi lang thang một thời gian, thuận tiện đảo qua một loạt các cứ điểm của Trang gia đánh dấu lãnh thổ, cuộc sống trôi qua rất thảnh thơi.
Một ngày đẹp trời nào đó, Trang Ngũ đang tựa trên cây ngủ gà ngủ gật, lắc qua lắc lại, đột nhiên nói ra một câu giật gân, “Ta muốn làm cường đạo!”
Kết quả là có một Hoàng Phủ Thành xui xẻo vấp phải nàng, bắt đầu cuộc sống bi thảm mà ngọt ngào hạnh phúc của hắn.