Chương 4

Khi Ôn Tử Hề tỉnh giấc, đầu óc còn mơ hồ.

Tuy rằng cô nằm ngủ trên giường, nhưng mà cô có cái thói quen xấu, đó là lúc ngủ dậy phải mất mấy phút mới tỉnh táo hẳn.

Cô ngồi một lúc lâu trên giường, Cố Thời Sâm tiến vào lúc nào cô cũng không hề phát hiện.

Mái tóc có hơi rối loạn, sắc mặt mông lung, mơ màng, còn mang theo chút buồn ngủ.

Người đàn ông càng tiến lại gần, tầm nhìn của Ôn Tử Hề càng rõ, nhìn rõ đến cả cúc áo sơ mi bên trong áo vest.

Đỉnh đầu bị xoa nhẹ nhàng, Ôn Tử Hề bất tri bất giác chớp chớp mắt. Cô không dám ngẩng đầu, buồn bực chạy vào phòng tắm to rộng bên cạnh.

Đứng ngắm mình trước gương ,đôi mắt của Ôn Tử Hề hồng hồng, nếu vén tóc mai ra sau tai, không khó để phát hiện ra cả vành tai của cô cũng đỏ bừng.

Cô dùng nước ấm rửa mặt, không cảm nhận được độ ấm, mà ngược lại, cảm thấy mặt mình còn nóng hơn cả nước ấm .

Hiện tại Ôn Tử Hề mới nhận ra, như có như không mới là sự quyến rũ trí mạng.

*****

Chờ tới khi cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, bước ra ngoài đã thấy có vài người ngồi trong văn phòng. Ngoại trừ Cố Thời Sâm và Hàn Lương những người còn lại cô đều không quen biết.

“Phu nhân, đây là luật sư Trương và luật sư Dương.” Hàn Lương giới thiệu hai người cho cô.

Ôn Tử Hề hơi nhíu mày. Thực ra, cô muốn với trợ lý Hàn rằng cái xưng hô “phu nhân” này khiến cô cảm thấy mình già rồi.

Sau khi chào hỏi, cô mới biết hai vị này đều do Cố Thời Sâm sắp xếp.

Trên bàn đặt [ Bản thỏa thuận kết hôn ], một chồng thật dày, khiến Ôn Tử Hề không hề có ý định muốn đọc một trang nào

Cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp lật tới trang cuối cùng, ”Tôi có thể trực tiếp ký tên không?”

Những người ở đây không ai dám đáp lời, cô nhìn Cố Thời Sâm ngồi cạnh mình, ánh mắt nghiêm túc.

“Có thể đọc trước.”

Từ trước đến nay, từng câu mà Cố Thời Sâm thốt ra đều ít chữ đến đáng thương. Ôn Tử Hề nở nụ cười tươi rói, nhìn anh hỏi, ”Tôi không muốn đọc thì phải làm sao bây giờ?”

Cô nhìn Hàn Lương,”Đưa bút cho tôi.”

Hàn Lương nhìn gương mặt không thể đoán ra vui buồn của Cố Thời Sâm, kiên nhẫn khuyên nhủ: ”Phu nhân, bản thỏa thuận này đề cập đến rất nhiều vấn đề, ngài nên đọc sơ qua một lượt trước khi ký.”

Tuy rằng hắn không biết cái bản thỏa thuận này khi nào mới thực hiện xong, chỉ cần nhìn độ dày của nó là biết chắc chắc không ít nội dung.

Ôn Tử Hề chớp chớp mắt, cực kỳ nghiêm túc: “Tôi cảm thấy điều anh nói rất đúng!” Nhưng ngay sau đó, cô cười cười, nói: ”Đưa bút cho tôi đi!”

Hàn Lương cảm thấy khẳng định bà chủ nhà mình có tham gia lớp học lật mặt.

Nhận được bút, Ôn Tử Hề lập tức xoạt xoạt ký xong, cô liếc mắt nhìn Cố Thời Sâm một cái.

“Lần sau đưa bản thỏa thuận thì làm mỏng mỏng một chút”.

Cố Thời Sâm: “Em nên nhìn qua một lần.”

Ôn Tử Hề không thèm để ý.

Sau một lúc lâu, anh lại nói, “Không có lần sau”.

“Đó là do tôi cực tin tưởng anh”, Ôn Tử Hề cười cong mắt, ”Dù sao thì tôi một không tiền, hai không thế, anh có thể lấy thứ gì từ tôi? Sắc đẹp hử?”

Cố Thời Sâm không đáp lời.

“Oh, hỏi lại một câu nữa: sau khi kết hôn, tôi có thể ngủ cùng anh không?”

Khuỷu tay của cô chống trên bàn trà, bàn tay nâng má, môi đỏ hé mở, lúc nói chuyện mang theo ý cười, tư thái có hơi ngả ngớn, lời nói càng bạo dạn không có giới hạn.

Hai vị luật sư ngồi đối diện tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, trên mặt có chút xấu hổ, cả Hàn Lương cũng đỏ mặt.

Ôn Tử Hề làm bộ làm tịch mà ngồi thẳng người, vuốt vuốt mái tóc dài của mình rồi vén ra sau tai.

“Thực ra, tôi cũng rất ngoan ngoãn, rất thục nữ, đúng không?”

Hàn Lương cảm thấy có lẽ mắt mình đui mù nên mới cảm thấy người phụ nữ ăn mặc sεメy ở hội sở tối qua là Ôn Tử Hề.

Cố Thời Sâm ngồi rất thẳng lưng, giọng điệu lạnh lùng pha chút nghiêm túc: “Ừ.”

Hàn lương cảm thấy hắn thật sự mù rồi, rất có thể kèm combo điếc.

*****

Tuy rằng ©ôи ŧɧịt̠ chiều ở chung cũng tính là hòa hợp với nhau, nhưng Ôn Tử Hề không định ở lâu.

Lúc gần đi, vừa khéo tới giờ cơm. Hàn Lương đi theo sau Cố Thời Sâm, hai người đứng ở trước cửa nhìn theo bóng dáng Ôn Tử Hề rời đi.

Ôn Tử Hề tự gọi xe, trên đường cái phương tiện qua lại thưa thớt, xe của cô rất nhanh đã bi bao phủ trong dòng xe cộ.

Cố Thời Sâm đứng một hồi lâu, bộ dạng không nói một lời làm Hàn Lương cảm thấy có luồng sinh khí rất nặng đang dần lan tràn.

Hắn đột nhiên xoay người rời đi, nện từng bước chân kiên định mà trở về công ty.

*****

Thời điểm Ôn Tử Hề về tới chung cư mình ở thì cô vẫn còn đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây.

Có quá nhiều, quá nhiều chuyện khiến cô cảm thấy hoảng hốt, giống như bản thân đã từng trải qua.

Cô đã luôn nỗ lực phấn đấu trong hai năm để được vào tạp chí xã, nhưng bởi vì Ôn Tử Di gây khó dễ nên cô biến thành nhân viên thất nghiệp.

Mà Ôn Hải cũng kẻ giả nhân giả nghĩa, miệng treo lí do “tìm rể hiền” vì cô để buộc cô trở về kết hôn.

Thất nghiệp dùng rượu mua say, thế mà lại kéo bản thân mình vào.

Ôn Tử Hề bực bội, cảm thấy trong lòng thật sự hoảng loạn, cô móc di động trong túi ra, gọi cho đối tượng kết hôn Cố Thời Sâm.

Đã 9 rưỡi tối rồi, nhưng cô cảm thấy nhất định Cố Thời Sâm chưa ngủ.

Điện thoại được kết nối, mà đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy đối phương bên kia nói chuyện, Ôn Tử Hề càng tức giận.

Quả nhiên không nên tin vào đám đàn ông.

“Cố Thời Sâm, chúng ta có thể ly hôn không?”

“Tút ..Tút...” Điện thoại đã bị ngắt.

Trong phòng ngủ là một chuỗi im ắng, Ôn Tử Hề bị dập máy không cảm thấy giận dữ, ngược lại có chút buồn cười.

Người đàn ông Cố Thời Sâm này sẽ không thực sự ham mê sắc đẹp của cô chứ? Nhưng ngẫm lại, có thể ngủ với anh ta thì cũng không tồi chút nào nha, còn khá kí©h thí©ɧ nữa.

*****

Đình Thịnh Loan nằm ở con phố phồn hoa nhất. Ở nơi này, mỗi khi màn đêm buông xuống, khắp ngóc ngách đều lên đèn rực rỡ, nhưng khi đến đêm khuya thì lại yên tĩnh khác thường.

Đây chính là nơi ở của Cố Thời Sâm. Nhìn qua, khu biệt thự mang hơi hướng cổ đại, xung quanh cũng có rất ít thiết bị công nghệ cao.

Bởi vì hệ thống an ninh ở đây là rất hoàn mỹ, cho nên bên ngoài có rất ít bảo vệ đi tuần tra.

Tại ban công hình vòm ở lầu 3, Cố Thời Sâm với mái tóc ngắn hơi ướt, khoác trên mình một chiếc áo tắm dài màu đen ôm sát cơ thể, cơn gió nhè nhẹ không thể xâm nhập vào bên trong.

Không có kính mắt gọng vàng ngăn lại, trong đôi mắt phượng hẹp dài của người đàn ông là đôi đồng tử đen nhánh, dưới đáy mắt hội tia sáng sắc bén, hàng lông mi dài, che giấu giông tố ẩn trong suy nghĩ.

Anh cứ đứng đó, tựa khủy tay lên thành lan can của ban công, nhìn chăm chú vào chiếc di động trong tay. Mặc dù tư thế đứng như vậy nhưng không ai có thể nhìn ra nét lười biếng nào cả.

Giống như, anh chính là chúa tể trên vùng đất đó.

Điện thoại vừa mới bị ngắt, ngón tay của Cố Thời Sâm vuốt ve màn hình một hồi lâu, như đang do dự một điều gì đó.

Yên lặng một lúc, màn hình điện thoại vẫn không sáng lên lần nữa. Bước chân trầm ổn của anh vang vọng trong bóng đêm, quay trở về phòng.

*****

Ngày hôm sau Ôn Tử Hề thức dậy rất sớm, cô mở album ảnh trong máy tính ra chình sửa lại một chút, sau đó lại lên QQ.

Chỉ còn mấy ngày nữa là tới khai giảng nên trên diễn đàn có rất nhiều tin tức. Tuy rằng sinh viên năm Tư không cần lên lớp nhiều, nhưng do sắp tốt nghiệp rồi, luôn luôn có rất nhiều chuyện phải làm.

Cô tra xét lại số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, còn năm mươi mấy vạn, chắc sẽ đủ để trang trải sinh hoạt.

Thực ra, cô không phải kiểu người tiêu xài phung phí, trước kia Ôn gia giàu có, cô cũng được coi như sống trong nhung lụa.

Chỉ là mấy năm vào đại học đã ồn ào với trong nhà, nên cô sống tiết kiệm hơn trước.

Cô học ngành nhϊếp ảnh chuyên nghiệp bởi vì cô yêu thích mỹ thuật, thiết kế cũng có thể. Nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một người bình thường, thiết kế của cô chỉ giới hạn ở việc chụp ảnh tạp chí thời trang thôi, mà đa phần là thiết kế hiện đại.

Công việc này còn kiếm nhiều tiền hơn đa số lĩnh vực khác. Đó là bởi vì khi vào làm việc cho một tờ tạp chí hơi có tiếng tăm, mỗi lần cô chụp hình cho nghệ sĩ, công ty còn trích phần trăm cho.

Cô kiếm lời không ít, sống khá thoải mái.

Nhưng nay thất nghiệp rồi, con đường tương lai sẽ khá gian nan đây.

****

Đang ăn cơm trưa, Ôn Tử Hề nhận được tin nhắn từ Cố Thời Sâm.

“Buổi tối tại nhà cũ, 5 rưỡi, tôi tới đón em.”

Ôn Tử Hề nhướng mày, cô cắn ống hút sữa chua, nhớ tới đêm qua mình gọi điện tìm anh “ly hôn”.

Cố Thời Sâm này, hẳn là đang mang thù.

Cô nghĩ, nếu đi nhà cũ thì khẳng định là sẽ đi gặp ba mẹ anh, nhìn cái điệu bộ “cán bộ kỳ cựu” của Cố Thời Sâm là cô có thể đoán hình thức ở chung của gia đình anh ta rồi.

Ôn Tử Hề cảm thấy mình cần phải cho Cố Thời sâm chút mặt mũi, coi như là đền bù cho việc cô vô cớ gây chuyện buổi tối ngày hôm qua.

Ném hộp sữa chua trong tay đi, cô vào phòng ngủ.

Tủ quần áo của cô rất lớn, liếc mắt nhìn một cái, đều là trang phục màu đen cùng với màu đỏ, mà mấy cái màu trắng lại nằm ở trong góc, đáng thương vô cùng.

Ôn Tử Hề cảm thấy muốn tìm một bộ trang phục thể hiện mình là “con giá nhà lành”, nhẹ nhàng, hiền dịu trong tủ quần áo của cô thì khó à nha.

Tìm lục cả nửa ngày, ánh mắt lóe sáng nhìn bộ sườn xám màu đỏ.

Sột sột soạt soạt một lúc, Ôn Tử Hề mặc trên mình bộ sườn xám, xoay một vòng ngắm mình trong gương.

Chiếc sườn xám màu đỏ, đây là màu của sự may mắn, tay áo là tay áo dài, được thêu họa tiết tỉ mỉ.

Gam màu đỏ không đồng đều trên bộ đồ giúp che đi phần da thịt không được trắng nõn lắm, phần xẻ tà thì phô diễn toàn bộ dáng người quyến rũ của Ôn Tử Hề.

Cô có khung xương khá nhỏ, vóc dáng cũng không coi là quá cao, nhưng lại sở hữu vòng eo con kiến, một tay là nắm được.

Cô nghiêng người nhìn khóa kéo phía sau lưng, có vẻ khá quy củ, nhưng sau eo lại lộ ra một mảng da thịt trắng mịn, khi quay người nhìn rất rõ ràng.

Quả nhiên, trong tủ quần áo của Ôn Tử Hề không có lấy một bộ trang phục nào gắn mác “con gái nhà lành”.

Ngắm kỹ trên dưới mấy lượt, độ dài của sườn xám đến quá đầu gối, có xẻ tà ở hai bên, chỉ cần làm động tác mạnh thì ,có thể nhìn rõ đôi chân của cô không sót chút nào.

....

2 giờ chiều, Ôn Tử Hề ra cửa, mặc bộ sườn xám màu đỏ bước vào cửa hàng bán sườn xám đã rất lâu đời.

Với kinh nghiệm nhiều năm của chủ cửa hàng, bà đã đưa cho cô một chiếc áo choàng màu trắng theo yêu cầu của cô. Áo choàng khá dài, vừa hay có thể che đi phần da để lộ sau eo của cô.

Ôn Tử Hề khoác xong cảm thấy rất hài lòng, còn hứng thú đi làm tóc cho giống phụ nữ thời dân quốc. Mái tóc được búi lên, còn có một màu nâu tự nhiên.

Kiểu tóc này chẳng những khiến cô trông nhã nhặn hơn mà còn tăng thêm phần quyến rũ.

Ông chủ tiêm cắt tóc khen cô không dứt miệng làm Ôn Tử Hề có loại ảo giác:

Nếu Cố Kiều Kiều thấy mình, khẳng định sẽ cảm thấy cô sẽ là “mỹ nữ làm dáng nhất” Cố gia!

*****

Cố Thời Sâm tới đúng hẹn, mà còn sớm hơn nửa tiếng so với thời gian hai người đặt ra.

Động tác của anh rất thong thả, ung dung, giáo điều cứng nhắc khiến động tác của anh coi như quy củ trong quy củ, mấy kiểu lễ nghi cũ kỹ đó như khắc sâu vào trong xương tủy anh rồi.

Chỉ cần anh đứng một chỗ thôi là ánh mắt của Ôn Tử Hề đã không có cách nào rời khỏi.

Lá cây đung đưa theo cơn gió nhẹ, mà Cố Thời Sâm thì sao, đến tóc cũng chẳng hề nhúc nhích, bất động y như dáng đứng của anh.

Động tác bước xuống dưới của Ôn Tử Hề rất nhẹ nhàng, tiếng giày cao gót dưới chân cô vang lên “cộp, cộp cộp”, khá dễ nghe.

Cách một khoảng rất xa, cô không thấy rõ biểu hiện trong đáy mắt anh. Khi đến gần, trên mặt anh tràn đầy ý cười thản nhiên.

Ngón út cùng ngón áp út của cô gập lại, tùy ý để lộ răng nanh nhỏ như con mèo con, đầu ngón tay xẹt qua giữa chân mày, làm động tác bắn “bùm” với Cố Thời Sâm.

Cô cười hỏi: “Tôi đẹp không?”

Trả lời câu hỏi của cô là tiếng cửa ghế sau mở ra, cô không bận tâm chút nào, ngược lại rất ngoan ngoãn cười, ”Cảm ơn”.

Khi Cố Thời Sâm đóng cửa, một thanh âm nho nhỏ ”lão cũ kỹ” vang lên, anh dùng ngón trỏ đẩy đẩy kính mắt gọng vàng trên chóp mũi, coi như chưa nghe thấy gì.

*****

Dọc theo đường đi, Ôn Tử Hề đều thực sự rất ngoan, ngoan đến kỳ cục.

Cũng lạ lắm à nha, Cố Thời Sâm không hề dặn dò những chuyện cô cần chú ý luôn.

Không biết vì sao mà Cố Thời Sâm mang đến cho Ôn Tử Hề một cảm giác: anh rất hiểu cô, hình như anh không hề lo lắng cô sẽ gây náo loạn buổi gặp mặt.

Đầu lưỡi khẽ lướt qua răng hàm, cảm thấy suy nghĩ của anh, có chút nguy hiểm.