Chương 22

Buổi tối, Ôn Tử Hề ngủ hết ba tiết học, cô cũng không cảm thấy tỉnh táo bao nhiêu, ngược lại còn làm cô ngủ đến toàn thân mỗi nơi đều đau nhức .

Trong phòng học ghế dựa thật sự là quá cứng, cô không thể nào ngủ thoải mái.

Sau khi trở về biệt thự, kết thúc một loạt công đoạn dưỡng da, cô liền vội vàng không chờ nổi mà bò ngay lên trên giường.

Ôn Tử Hề nhắm mắt dụi mũi vào chăn bông mềm mại, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đuôi mắt cô ửng đỏ, lông mi dài ở dưới mi mắt hiện ra chút cuồng thâm mờ nhạt, nửa khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất có vẻ đẹp mơ hồ.

Có lẽ là do ngủ quá lâu trong lớp, đầu óc Ôn Tử Hề lúc này có chút trống rỗng, đột nhiên nhớ tới chuyện ở trên lớp Tiểu Phái đã sắp xếp cô làm lớp trưởng.

Tuy rằng cô đã “nói lời nhẹ nhàng” từ chối, nhưng hại cô bị một đám nữ sinh trừng mắt nhìn suốt cả ba tiết học.

Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm ấm, Ôn Tử Hề vừa mở mắt ra liền phát hiện Cố Thời Sâm đang ngồi bên giường, nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt đen của anh thật sâu, trước kia cảm thấy đen tối sâu thẳm không đáy, nhưng hôm nay Ôn Tử Hề lại cảm thấy nó như một bức tranh trời đầy sao.

Cố Thời Sâm trầm giọng hỏi cô, “Rất mệt hả?”

Giọng anh trầm và khàn, mang theo vài phần hương vị trấn an.

“Không mệt”, Ôn Tử Hề cong môi, bàn tay nhỏ không thành thật muốn kéo dây lưng áo ngủ của anh, nhưng bị anh vừa vặn nắm lấy.

“Đầu còn đau không?” Giọng nói của Cố Thời Sâm khó giấu được có chút nghiêm túc, Ôn Tử Hề ngẩn ngơ, ngay sau đó lại bật cười.

Cô nhìn ánh đèn ấm chiếu xuống, xương cổ tay trắng lạnh của Cố Thời Sâm, những đường gân nổi rõ và tràn đầy sức mạnh.

Nhưng bàn tay anh lại cầm vào cổ tay cô, tất cả đều hiện ra sự thận trọng.

Cô nghĩ anh vẫn còn lo lắng về buổi sáng nay.

Suy đoán như vậy khiến Ôn Tử Hề cảm thấy hôm nay Cố Thời Sâm hấp dẫn hơn so với bình thường.

Cô không nghĩ nhiều liền ngồi lên, làm càn ngồi ở trên eo anh.

Ánh đèn chiếu xuống, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp có vài phần đáng yêu quyến rũ, môi đỏ mọng áp ở bên tai anh nói , “Chồng em quan tâm em như này, đương nhiên là sẽ không đau rồi.”

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại mang theo chút nghiêm túc, trong mắt cô lấp lánh như có một lại mỹ cảm khác.

Cố Thời Sâm ngẩn ngơ, anh cảm nhận hiện tại cô cái gì cũng đều có thể dám nói.

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, cảm xúc bị đè nén trong mắt được giải tỏa phần nào.

Anh đặt lòng bàn tay lên vòng eo thon thả của cô che chở, “Sau này, khi anh không ở bên cạnh thì em không được uống rượu.”

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghiêm túc và chân thành.

Nụ cười trên môi Ôn Tử Hề càng thêm tùy ý và lại nép vào lòng anh, thu hồi nanh vuốt thường ngày, “Vậy anh sẽ không ở bên cạnh em nữa sao?”

Giọng cô vô thức rơi xuống vài decibel, giống như một lời thì thầm.

Cố Thời Sâm đưa tay gạt đi những sợi tóc vương trên trán cô, anh không trả lời, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh lại hiện lên vẻ đau lòng mà Ôn Tử Hề chưa từng nhìn thấy.

Anh luôn quen với việc cô luôn tùy ý và ngang bướng ở trong vòng tay anh, và anh chưa bao giờ thấy một nửa yêu ớt dễ bị tổn thương của cô.

Chỉ một lần thôi cũng đủ để anh cảm thấy đau lòng.

Anh hồi lâu không nói chuyện.

Ôn Tử Hề đang suy nghĩ lung tung, có chút không hài lòng với sự im lặng của người đàn ông, túm lấy cổ áo anh trêu chọc, “Cố Thời Sâm, một nhà sư cưới hai vợ cũng là phạm pháp.”

Trong mắt cô hiện lên vẻ vui tươi, cô hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi khi trợn mắt và nói những điều vô nghĩa .

Cố Thời Sâm có chút bất đắc dĩ, tinh tế nhìn cô, khi nhìn kỹ cô, mắt anh tối sầm lại, cúi người hôn cô.

Nhưng lòng bàn tay để sau gáy cô đã kéo cô lại.

Người đàn ông hôn lên đôi môi mỏng của cô, không cho cô có cơ hội cự tuyệt nữa.

...

Bóng đêm không hoàn toàn đen tối, ngoài cửa sổ ánh trăng lập lòe sáng rọi, trong phòng ngủ đều mang vài phần kiều diễm ngọt ngào.

Ôn Tử Hề nhàm chán lướt di động, cứ vài phút lại nhìn về phía phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm mờ mờ hiện ra hình dáng cơ thể người đàn ông, mang một chút mê người.

Còn Ôn Tử Hề thì tỏ ra không hài lòng với sự trêu chọc nửa chừng của Cố Thời Sâm.

Nó khiến cô cảm thấy vẻ đẹp của mình bị xúc phạm.

Cô dùng răng cắn đầu lưỡi, trong mắt sáng bừng.

Khi Cố Thời Sâm đi ra, Ôn Tử Hề vẫn ngoan ngoãn lướt điện thoại, mái tóc ngắn có chút ướt, rũ xuống trên trán anh khiến các đường nét góc cạnh mềm mại hơn rất nhiều.

Ôn Tử Hề hai mắt dán chặt vào anh, nhìn anh cầm lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường, cũng đã đoán được anh khẳng định là muốn giục cô đi ngủ.

“10 giờ 5 phút”, Cố Thời Sâm quay đầu nhìn cô.

Ôn Tử Hề ở trong lòng lẩm bẩm về sự hà khắc của anh.

Sau đó cô lăn một vòng trên giường, quay sang bên cạnh anh, nhướng mày cười, “Nhưng em không buồn ngủ chút nào.”

Con ngươi cô phiến hồng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng xinh đẹp đáng yêu, trên khuôn mặt viết “Em đang dụ dỗ anh đó.”

Cố Thời Sâm cau mày, như thể anh không có ý định thỏa hiệp.

“Ngày mai có một bữa tiệc tối.” Anh nhìn về phía cô đầy ẩn ý.

Cố Thời Sâm biết, cô luôn yêu thích sự náo nhiệt.

Ôn Tử Hề chớp mắt liền nhận ra.

Cô quỳ trên chăn bông, mái tóc dài xõa xuống vai, trông như một con mèo đang chờ được cưng nựng.

Nhưng anh chỉ thấy là một con mèo hoang dã nhỏ, Cố Thời Sâm nghĩ.

Anh đứng dưới ngọn đèn, ánh đèn đầu giường màu vàng ấm áp khiến anh trông vô cùng ôn nhu, trầm mặc nhìn cô, “Muốn đi không?”

Ôn Tử Hề ngẩng đầu, tỏ ý kiến, “Đương nhiên đi chứ.”

Cô biểu hiện còn chưa đủ rõ sao?

“Ngoan, anh sẽ mang em đi cùng.”

Ôn Tử Hề cảm thấy hơi ngứa răng, muốn cắn người.

**

Thứ sáu.

Ôn Tử Hề học xong hai tiết buổi chiều, liền sớm trở về biệt thự, bắt đầu trang điểm.

Nghe nói lần này bữa tiệc tối lần này khá hoành tráng, những người đến đó ít nhiều đều là người có quyền lực, chức danh, sang trọng.

Ôn Tử Hề còn cố ý gọi điện thoại cho Cố Kiều Kiều hỏi, quả nhiên, cô ấy cũng chuẩn bị đi.

May mà hai người cùng nhau hẹn cùng tạo hình, lần trước cô đã cố tình mặc thử chiếc váy mà Cố Kiều Kiều đã sửa lại.

Mà Cố Thời Sâm, hoàn toàn bị ném ra sau đầu.

Lần trước Ôn Tử Hề mặc chiếc váy ống dài màu đen khoét ngực sâu, cô không chỉ yêu cầu chỉnh sửa lại cổ áo mà ngay cả chiếc váy lụa cũng được đơn giản hóa một chút.

Khi bước đi, đôi chân dài và trắng nõn của cô lộ ra một cách mơ hồ, và cô đi một đôi giày cao gót màu bạc tinh xảo, tăng thêm vẻ gợi cảm mơ hồ.

Tuy nhiên, kiểu tóc của cô cũng chỉ búi cao một nửa, kẹp thêm một chiếc nơ to bằng nhung đỏ, vừa yêu diễm lại vừa mang theo vài phần đơn thuần, giản dị.

Trong lòng thỏa mãn.

Ôn Tử Hề rất hài lòng với vẻ ngoài của mình, và Cố Kiều Kiều cũng cho rằng nó rất đẹp, hai người bắt đầu sự nghiệp tâng bốc lẫn nhau.

Cố Thời Sâm nhàn nhàn liếc nhìn.

Trên ghế sau của chiếc Maybach màu đen, Cố Thời Sâm ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, không có nhiều cảm xúc.

Ngược lại, Ôn Tử Hề và Cố Kiều Kiều chụm đầu vào nhau, vẻ mặt hưng phấn không biết đang thảo luận về điều gì.

Anh cụp mắt nhìn chằm vào mắt cá chân mảnh khảnh dưới lớp váy lụa đen, những món trang sức màu bạc trên sợi dây nhung đỏ không ngừng lắc lư vì chiếc xe.

Trên làn da trắng đỏ đen va chạm vào nhau, rõ ràng là vô thức, nhưng lại càng có vẻ quyến rũ.

Cố Thời Sâm ngước mắt nhìn Ôn Tử Hề với mái tóc dài thắt nơ đỏ, đôi mắt đen và sâu.

Ôn Tử Hề không hề phát hiện ra điều đó, vẫn còn đang nói chuyện với Cố Kiều Kiều.

“Khụ khụ .., tớ nghĩ như vậy …” Cố Kiều Kiều bí mật nhìn vẻ mặt của Cố Kiều Kiều, sau đó nhìn ảnh chụp của nam người mẫu trên màn hình điện thoại, sợ hãi không dám nói.

Ghế sau xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng lốm đốm và bóng tối thỉnh thoảng đổ xuống mặt Cố Thời Sâm, khiến cô cảm thấy hoảng loạn.

Cô đột nhiên có chút hối hận khi mình không ngồi xe của Cố Kiều Phi.

Ôn Tử Hề nhướng mày tỏ ý không hài lòng với sự thất thần của cô, “Tớ hỏi cậu anh cái nào đẹp trai hơn, cậu lại nhìn Cố Thời Sâm làm gì?”

Cố Kiều Kiều tỏ vẻ: Cậu đúng là cái gì cũng dám nói.

Cô âm thầm cho Ôn Tử Hề 1 like.

Quả nhiên, Cố Thời Sâm nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đã mở miệng, “Nhìn cái gì?”

Đôi mắt anh sáng như đuốc cắm, dừng ở điện thoại trên tay Ôn Tử Hề, nhiệt độ xung quanh có chút lạnh.

Cố Kiều Kiều vội vàng nhìn sang hướng cửa sổ xe mở xuống, cô luôn cảm thấy ánh mắt chú nhìn cô có vẻ khó chịu.

Ước chừng Ôn Tử Hề cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn,hướng về phía người đàn ông chớp chớp mắt.

Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra, cô liền nhét chiếc điện thoại vào chiếc túi vỏ trai màu tím nhạt.

“Đợi lát nữa xuống xe anh xuống trước nhé, em đi cùng Kiều Kiều.”

Nghe vậy, Cố Thời Sâm khẽ nhíu mày.

Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, và Cố Kiều Kiều rùng mình, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình càng nhiều càng tốt.

Ôn Tử Hề cười, leo lên vai anh, cười có chút kiêu ngạo nhưng tay lại không thành thật mà đỡ kính vàng trên sống mũi của Cố Thời Sâm, “Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.”

Không thể để người bên ngoài biết quan hệ của bọn họ, đặc biệt là Ôn gia.

Cố Thời Sâm nhìn cô làm nũng một hồi lâu.

“Buổi tối không được uống rượu.”

Ôn Tử Hề cong môi cúi người gần hơn, “Yes sir!”

Bữa tiệc tối lần này là do Kiến Hoa tổ chức, không ngờ lại long trọng ngoài dự đoán, là một nhà phát triển bất động sản ở, giá trị con người hiện tại cũng tương đương với chức vụ.

Đêm nay có rất nhiều người ở đây, đa số đều là người có uy tín danh dự, phần lớn đều là cười nịnh nọt, trung tâm lại có chút nghị luận bàn tán.

“Bữa tiệc tối hôm nay hoành tráng ghê, nghe nói trên lầu đang muốn tổ chức đấu thầu!” Trong góc có mấy người nghị luận, thoạt nhìn cách trang điểm như một phu nhân giàu có.

“Đó đều là chuyện của cánh đàn ông, chúng ta quan tâm làm gì. Không phải nói là tối nay Chủ tịch của Kiến Hoa - Tông Vĩnh Thăng sẽ chính thức giới thiệu con trai út của mình sao?”

Một người có tiền như Tông Vĩnh Thăng, bên ngoài khẳng định cũng có không ít vợ bé.

Cậu con trai nhỏ này có vẻ là con ngoài giá thú, cậu ta cũng từng tham gia vào nhóm thực tập sinh nào đó, hiện tại cũng là cái tên khá nổi trong làng giải trí.

Lần này giới thiệu, phỏng chừng là Tông Vĩnh Thăng muốn tăng danh tiếng cho cậu ta, cũng kiếm được nhiều tiền hơn.

Các cô đều là người từng trải, đều cảm thấy được nhìn rõ ràng mọi chuyện, lúc trò chuyện cũng rất có tính thời sự.

Đại sảnh tiệc ồn ào đột nhiên có một chút yên lặng, họ nhìn ra phía cửa.

Dưới ánh đèn rực rỡ và sang trọng, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Là Cố Thời Sâm tới.

Đôi mắt anh lạnh lùng và vô cảm, trông anh bình đạm không chút gợn sóng.

Một bộ vest cao cấp cắt may thủ công được ủi một cách tỉ mỉ, dưới ánh đèn, cúc áo sơ mi của anh được cài đến tận cùng, để lộ yết hầu gợi cảm lãnh bạch.

Đây là phong cách thường thấy của anh.

Anh như cũ vẫn đeo cặp kính gọng vàng, trông nho nhã và lịch lãm.

Nhưng toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo đầy kiêu ngạo, hơi thở cấm dục, càng thêm bắt mắt.

“Vị kia không phải là người nhà họ Cố sao? Sao hôm nay cũng có hứng thú tới đây?”

Trong ấn tượng của giới thượng lưu, Cố Thời Sâm không phải là người thích náo nhiệt, không phải trường hợp tất yếu thì anh sẽ rất ít lộ diện.

Hôm nay đột nhiên xuất hiện, thật làm người khác kinh ngạc.

Họ đoán rằng khẳng định Cố Thời Sâm tới là vì công việc, dù sao thì anh cũng chưa bao giờ xuất hiện trong một bữa tiệc tối giải trí như này.

Bọn họ lại tiếp tục đề tài trước đó.

Không ai để ý đến, có hai bóng người thầm biến mất ở góc khuất.