Chương 12

Có khá nhiều tiệm cắt tóc trên tầng ba, Ôn Tử Hề ngẫu nhiên chọn một tiệm.

Trước khi cắt tóc thợ cắt tóc bảo dưỡng lại một chút, trong thời gian chờ Ôn Tử Hề chỉ chơi điện thoại.

Trong lúc này, cô không quên đăng bài cảm ơn người nào đó hôm nay đã tặng cô quà, còn trượng nghĩa đã ra tay giúp đỡ cô.

Tuy nhiên, một lúc lâu cũng không thấy Cố Thời Sâm phản hồi.

Giai đoạn bảo dưỡng hoàn tất, cô được đưa đi gội đầu.

Phải mất một giờ mới cho tóc được chăm sóc tốt, nhìn trong gương, rõ ràng có khác trước.

Cô thở dài trong lòng, chắc chắn giữa chăm sóc thông thường và chăm sóc chuyên nghiệp vẫn có chút khác biệt.

Tuy nhiên mái tóc dài đã quá eo, mái tóc màu hạt dẻ rất đẹp nhưng lại thực sự quá dài.

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới miễn cưỡng đưa ra quyết định, cảm thấy cảm thấy dài qua vai thì sẽ không có sự khác biệt lắm.

“Làm ơn giúp tôi cắt ngang vai, không cần quá dài.”

Thợ cắt tóc gật đầu, nhưng tay cầm kéo đối diện với mái tóc dài xinh đẹp này, có chút không hạ thủ được.

Anh ta cũng hiếm khi thấy mái tóc dài đẹp như vậy, thật đáng tiếc khi cắt đi. “Tiểu thư, cô có mái tóc dài rất đẹp và chất lượng tốt cô chỉ cần sửa lại đơn giản là được."

Anh ta tiếc nuối nói, Ôn Tử Hề làm sao có thể không nghe thấy nó.

Cô có chút bất đắc dĩ, cô tự hỏi đây có phải là “bệnh nghề nghiệp” trong truyền thuyết hay không.

“Không sao đâu, cắt xong rồi sẽ dài lại thôi.” Cô lịch sự cười với anh thợ cắt tóc trong gương.

Nhưng mà đột nhiên có một người đàn ông quen thuộc xuất hiện trong gương, con ngươi của Ôn Tử Hề lại càng thêm sáng rực.

“Cố Tổng?” Người thợ cắt tóc cũng thấy được Cố Thời Sâm trong gương, cầm kéo nhanh chóng quay đầu lại.

Anh ta nghĩ rằng mình đang nhìn nhầm và tự hỏi tại sao Giám đốc điều hành của trụ sở chính của họ lại ở trong cửa hàng của anh ta.

Cố Thời Sâm không nhìn anh ta, mà nhìn cô gái đang cười trong gương.

“Giúp cô ấy chỉnh sửa đuôi tóc, không cần cắt quá nhiều.”

Ôn Tử Hề quay đầu lại, trên vai vẫn còn giấy cuốn cổ của tiệm cắt tóc, màu nâu sẫm khiến chiếc cổ thiên nga lộ ra của cô trở nên trắng sáng..

“Cố tiên sinh thích tóc dài sao?” Cô nhướng mày trêu chọc anh.

Cố Thời Sâm rất nghiêm túc trả lời, “Mái tóc dài của Cố phu nhân thuộc về tài sản chung sau khi kết hôn.”

Ôn Tử Hề cảm thấy thích thú trước lời nói của người đàn ông, chống tay lên ghế cười không ngừng.

Cô đã bị lấy lòng.

Hóa ra mái tóc cũng được coi là một phần “tài sản”, nếu ly hôn, cô phải cắt nửa mái tóc của mình cho anh sao.

Người thợ cắt tóc sững sờ trước lời nói của hai người, anh ta cầm kéo không biết nên bỏ đi hay tiếp tục cắt.

Ôn Tử Hề đúng lúc giải cứu anh ta, cô cười, “Dựa theo ý của Cố Tổng các anh mà làm đi.”

Cô quay đầu lại, người đàn ông phía sau ngồi trên sô pha bên cạnh chờ đợi, giống như tư thế “Giám sát”.

Thợ cắt tóc cũng ước chừng nhận ra được quan hệ giữa vị tiểu thư này với Cố Thời Sâm, tay cầm kéo run rẩy.

Mà khi anh cắt đuôi tóc xuống, nhận thấy rõ ràng được không khí lạnh xuống đến mấy độ, căn bản không dám cắt nhiều chỉ cắt chút ít.

Nó mất gấp đôi thời gian bình thường.

Nhưng đương sự Ôn Tử Hề lại chơi di động đến rất vui vẻ.

Tất nhiên, còn không quên nhận tin nhắn từ Cố Thời Sâm.

Trong hộp thoại, câu trả lời của người đàn ông ngắn gọn và đơn giản.

Cố Thời Sâm: [Không cần khách khí]

Buổi tối tắm rửa xong, Ôn Tử Hề thay xong quần áo ngủ, nhìn vào gương một vòng, buổi chiều hôm nay vừa mới cắt tóc.

Tóc này thật sự cũng chỉ được cắt sửa chút ít.

Cô tán tóc, tuy rằng không gội đầu, nhưng khi tắm tóc mái chỗ thái dương đều bị dính nước, cô nhìn vào gương khảy khảy vài cái.

Trong gương, cô vẫn đang mặc một chiếc váy ngủ màu đen có dây treo, chiếc váy chỉ che đi phần đùi trắng nõn, trên đầu gối có một số vết hằn nhẹ.

Với đôi chân trần, sợi dây màu đỏ ở mắt cá chân khiến cô trắng như ngọc, có ánh huỳnh quang, những món trang sức bạc trên đó thỉnh thoảng dính vào da khiến cô lạnh như băng.

Ôn Tử Hề cong môi, cảm thấy khá xinh đẹp.

Hôm nay, mặc quần jean và vòng chân đã được che hoàn toàn, hiện tại xem ra, có vẻ như thị lực của Cố Thời Sâm còn có thế nói là không tồi.

Cô cúi đầu ngắm nhìn, khung cửa sổ kiểu Pháp ngoài ban công bị gió đêm lùa vào, Ôn Tử Hề hắt xì một cái.

Trong nháy mắt, trên cánh tay trần của cô trong không khí nổi lên một tầng da gà.

Ôn Tử Hề cảm thấy, hẳn là cô lên đổi áo ngủ dài hơn một ít, chỉ là tủ quần áo cô dường như đều là loại này, chỉ là màu sắc cùng kiểu dáng có chút khác biệt.

Ở tủ quần áo nhìn một vòng, bên trong đều là quần áo do Cố Thời Sâm chọn lựa.

Ôn Tử Hề “tấm tắc “ hai tiếng, tuy rằng màu sắc này không có gì làm cô chán ghét, nhưng là kiểu dáng lại đều là trên che cánh tay dưới che chân.

May mắn thay, cô ấy chỉ ném những thứ không vừa mắt vào góc tủ và cất quần áo mình mang tới xếp vào.

Ôn Tử Hề cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.

Hôm nay Ôn Tử Hề vẫn rất ngoan ngoãn ở trên giường lướt điện thoại di động, trong lòng cô đối với chuyện xảy ra trong thư phòng lần trước vẫn còn chút bóng ma ám ảnh.

Tuy rằng cô cảm thấy rất kí©h thí©ɧ.

Nhưng cô thực sự chỉ có thể cảm thấy xấu hổ tận xương tủy, khiến cô không dám quá tự phụ.

Cô cùng Cố Kiều Kiều trò chuyện, thuận tiện cô còn nói sự tình hôm nay gặp Ôn Tử Di nói cho Cố Kiều Kiều.

Sau đó cô còn nhận được những lời mắc nhiếc ầm ĩ của Cố Kiều Kiều.

Quả nhiên, ngày thường bị tính cách đoan trang thục nữ của đại tiểu thư làm hạn chế, mắng chửi người đều là không mang theo chữ thô tục nào.

Ôn Tử Hề nheo mắt cười.

Thời gian bất tri bất giác trôi đi, kim đồng hồ chỉ 10 giờ, Ôn Tử Hề hơi ngáp một cái, đôi mắt trùm lên một tầng hơi nước.

Cô lăn lộn với chăn bông trên giường, tự dưng đυ.ng phải vòng tay của người bên cạnh, cô giật mình.

“Anh tới đây khi nào?”

Ôn Tử Hề ngẩng đầu nhìn Cố Thời Sâm đang ngồi bên mép giường, mái tóc ngắn ướt sũng, có mùi hương tắm gội, rõ ràng là anh vừa tắm rửa sạch sẽ xong.

Cố Thời Sâm rũ mắt nhìn chằm chằm cô, “Cách đây mười phút”.

Anh cho rằng cô đã ngủ, sợ quấy rầy tới cô, nên ở trong thư phòng tắm rửa xong mới trở về.

Không nghĩ tới cô ở trong chăn người vẫn không nhúc nhích, thật ra là đang chuyên chú nghịch điện thoại, anh vào cũng không hề biết.

“Oh???”

Ôn Tử Hề nhíu mày, sau đó nháy mắt với anh.

Cô hẳn là không làm ra động tác nào đến khó coi.

Cô từ trong chăn bò ra tới, quỳ gối bên cạnh anh, tay cô thực tự nhiên đặt lên trên áo ngủ màu đen của anh, không có chăn bao quanh, nhất thời cô thấy hơi lạnh.

Dưới sự tương phản của đen và trắng, chiếc vòng chân màu đỏ trên mắt cá chân trắng nõn của cô gái đẹp đến chói mắt.

Cố Thời Sâm không kìm lòng được, anh hỏi “Thích không?”

Giọng nói trầm, Ôn Tử Hề nắm chặt đầu ngón tay lại.

Cô có chút khẩn trương, nhưng không cam lòng hạ xuống, cô chỉ đơn giản là hơi nâng chân lên rồi duỗi thẳng ra.

Màu đỏ quyến rũ và màu trắng sứ va chạm vào nhau và những món đồ trang trí bằng bạc bên dưới không ngừng rung chuyển.

Cô tránh trả lời, khıêυ khí©h hỏi người đàn ông: “Đẹp không?”

Cố Thời Sâm nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Rất đẹp”.

Anh không có nói tốt, mà là nói “rất đẹp”, Ôn Tử Hề rất hài lòng với câu trả lời của anh.

Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, khuôn mặt trắng nõn không giấu được nụ cười nhưng lại giống như một con công nhỏ kiêu hãnh, “Được, tôi cũng rất thích.”

Dừng lại một chút, cô tựa vào tai người đàn ông trên bên cạnh, cô nhẹ nhàng thôi vào tai, “Em rất thích.”

Nháy mắt không khí đã nóng lên, Ôn Tử Hề có chút không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, có định im lặng “Lui binh” lại bị người đàn ông đi trước một bước ôm lấy eo.

“Em có kế hoạch gì cho ngày mai không?” Cố Thời Sâm khàn giọng hỏi cô.

Môi anh gần như áp vào môi cô và hơi nóng phun lên người cô khi anh nói, như muốn thiêu rụi cô.

Ôn Tử Hề không biết tại sao, theo bản năng trả lời, “Ngủ có tính không?”

Người đàn ông không trả lời cô, không gian quay cuồng, môi người đàn ông xâm chiếm cô, cô bị anh kéo vào l*иg ngực.

Ôn Tử Hề ngồi ở trên người anh, đôi tay cô đặt trên ngực người đàn ông, hơi giãy giụa nhưng lại bị lực lấn át hơn trừng phạt.

Bàn tay ôm eo gần như bóp nát cô.

Nụ hôn của người đàn ông cùng với bộ dạng cấm dục của anh khác nhau một trời một vực, quá bá đạo tự làm chủ hết mọi thứ, Ôn Tử Hề căn bản không chống đỡ được.

Cô mơ hồ nhớ lại những gì anh đã hỏi cô khi nãy.

Cô chưa từ bỏ ý định mà đẩy đẩy anh ra.

Cố Thời Sâm lui lại chút khoảng cách, anh hơi nheo mắt, hơi thở dồn dập.

Bàn tay anh đỡ ở sau cổ cô không có thu hồi lại, đối với sự kháng cự của cô có chút hoang mang.

“Làm sao vậy?” du͙© vọиɠ anh đã sẵn sàng bộc phát, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ cô trả lời.

Sau lần cảnh cáo “ly hôn” lần trước, anh rất quan tâm đến suy nghĩ của Ôn Tử Hề, anh cũng nguyện ý nghe cô giải thích.

Anh nhìn cô chằm chằm.

Đuôi mắt cô đều đỏ lên, bắt đầu chậm rãi nhiễm tìиɧ ɖu͙©.

Anh không tự chủ được, môi mỏng cắn nhẹ lên đôi môi hơi sưng đỏ của cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.

Ôn Tử Hề bị bộ dạng câu dẫn của anh động tình làm mất hồn phách, nhưng cô nghĩ tới kế hoạch “ Cướp trái tim”của chính mình.

Trên di động chính là nói “Không chiếm được mới là tốt nhất”, dù sao cô cũng phải làm Cố Thời Sâm cảm thấy hiếm lạ.

Đầu tai bị cắn mạnh, Ôn Tử Hề có chút tê dại, đầu lưỡi có chút mềm nhũn, “Ngày mai tôi có kế hoạch khác”

Cô cảm thấy chỉ cần không ngủ là được rồi!

Nhưng mà kết quả lại là, cô bị người đàn ông áp vào đè lên giường.

Sự thật cho cô biết rằng không thể sắp xếp được bất cứ điều gì khác.

Ôn Tử Hề cả đêm ngủ không ngon, giọng nói khàn khàn, nhưng Cố Thời Sâm vẫn không muốn bỏ cuộc.

Cô bị lăn lộn tàn nhẫn, còn dùng sức cắn một cái ở bà vai ở người đàn ông, nhưng lúc đó cô đã không còn chút sức lực, chỉ để lại dấu răng nhợt nhạt.

Cuối cùng, Cố Thời Sâm thay cho cô chiếc áo choàng tắm của mình, bởi vì buổi tối Ôn Tử Hề hắt hơi mấy lần, trong lòng anh có chút lo lắng.

Thói quen hàng ngày đều đặn khiến anh dậy từ rất sớm, đêm qua dù có ngủ rất muộn cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Ngược lại là Ôn Tử Hề, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mệt mỏi, lông mày hơi cau lại, ngủ không ngon lắm.

Cố Thời Sâm sợ đánh thức cô, mang người ôm cuộn vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng dỗ dành.

Chờ đến lúc người trong ngực hô hấp đều lâu dài, giữa mày đã giãn ra, anh mới dựa đầu vào gối nhìn cô.

Ôn Tử Hề thực sự xinh đẹp, đây là điều ngay từ đầu anh không thể nào phủ nhận.

Và sự tự chủ của anh dường như sụp đổ trước mặt cô.

Bộ dạng lần trước cô tức giận đòi ly hôn đã làm trong lòng anh bồn chồn lo sợ, anh cho rằng hợp đồng hôn nhân có thể trói chặt cô nhưng hóa ra anh đã nhầm.

Ôn Tử Hề sống tùy ý, là một chú ngựa con thoát cương, ngang bướng, không có ai có thể quản được cô.

Mà anh chỉ có thể chậm rãi công lược.

Anh có thể lùi bước, chỉ cần cô hạnh phúc, mọi chuyện đều dựa theo quyết định của cô, chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh, anh sẽ làm được nhiều hơn nữa.