Phía bên ngoài cửa sổ lầu hai, cũng không có bất cứ một bóng dáng nào. Suýt nữa thì Hứa Tình Thâm đã cho rằng đôi mắt của mình gặp ảo giác, nhưng cô cầm chiếc áo khoác ngoài đó là thật, cái này không thể nào là từ dưới đất chui lên được?
Hứa Tình Thâm ngồi xổm ngay tại đó, phủi qua chiếc áo rồi khoác lên người, số đo của Tưởng Viễn Chu không biết lớn hơn cô cao nhiêu cỡ, huống chi chiếc áo lại dài như vậy, như một chiếc l*иg chụp cô lại bên trong, thoáng một cái đã khiến Hứa Tình Thâm trở nên ấm áp. Cô di chuyển bước chân, bên tai có tiếng đạp tuyết của chính mình phát ra tiếng động, Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn về phía xa. Thực ra Tưởng Viễn Chu đứng ngay bên cửa sổ lầu hai, hai tay chống vào bệ cửa, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu Hứa Tình Thâm từ trên cao.
Lúc nửa người trên anh lộ ra, kỳ thực Hứa Tình Thâm đã phát hiện, chiếc bóng màu đen rơi xuống trước mặt cô, gần như đè lên chiếc bóng của cô. Chỉ có điều Hứa Tình Thâm cũng không ngẩng đầu, cô kéo chặt chiếc áo lại, vẫn không hề nhúc nhích.
Bộp.
Bên cạnh có động tĩnh truyền đến, Hứa Tình Thâm quay mặt sang liếc nhìn, cô đưa tay cầm lấy chiếc hộp vẫn còn nguyên vẹn, trên giấy bọc ghi pho mát XX, pho mát trong túi xách Hermès.
Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm thấy muốn cười, Tưởng Viễn Chu lại biết cô chưa ăn gì, trời lạnh còn theo người nhà họ Phương chạy tới chạy lui như vậy, cuối cùng là nửa ngày đứng trong mưa tuyết, cô đã thật sự coi mình như một nữ quân nhân. Hứa Tình Thâm mở hộp ra, hương vị pho mát tỏa ra, cô nhẹ nhàng cắn một miếng, khóe miệng dính đầy mùi pho mát nồng đậm. Ngay sau đó, có giấy ăn và sữa nóng rơi xuống chân bên của Hứa Tình Thâm, cô đưa tay với lấy, trong miệng không quên nói: “Ông trời thật là có mắt, lại có thể biết tôi muốn thứ gì.”
Tưởng Viễn Chu đứng trước cơn gió lạnh ùa vào cửa sổ, hệ thống sưởi trong phòng bị hơi lạnh xâm nhập xua tan, Hứa Tình Thâm ăn một mạch cho tới khi hết một nửa, sau đó không ăn nổi nữa. Ly sữa tươi ấm áp lướt qua dạ dày cô, Hứa Tình Thâm đặt đồ sang bên cạnh, cô đưa hai bàn tay xoa vào nhau vài cái, cho đến khi mỗi ngón tay đều ấm lên.
Đây là lần thứ hai cô trốn bên dưới cửa sổ của Tưởng Viễn Chu.
Lần đầu tiên là Triệu Phương Hoa tới bệnh viện tìm, Hứa Tình Thâm đi lạc vào chỗ này. Lần thứ hai là trong lúc vô thức đi tới đây, cô không muốn Tưởng Viễn Chu giúp đỡ cô, cô chỉ muốn ở đây trốn tránh một lát, khiến cho những lo âu trong lòng được xua tan đi.
“Xin lỗi.” Hứa Tình Thâm đưa tay phủi sạch bông tuyết trên đỉnh đầu.
“Chuyện kết quả kiểm tra sức khoẻ là lỗi của em. Sai lầm vẫn là sai lầm. Mới đầu em không biết mục đích của Phương Thành khi tiếp cận nhà họ Vạn, càng không biết mẹ anh ấy và mẹ em đều là do nhà họ Vạn hại chết. Em giúp anh ấy cũng là bất chợt, nội tâm em cũng từng suy nghĩ dằn vặt, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giúp anh ấy. Em không biết anh ấy mắc bệnh nặng như vậy, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, em không hề thấy hối hận.
Cho dù Vạn Dục Ninh bị liên luỵ vào chuyện này, nhưng không phải là cô ta vô tội. Còn nhà họ Vạn, nếu như không có Phương Thành đứng ra vạch trần, sẽ có nhiều người phải trả giá quá đắt bằng chính sinh mạng của mình.”
Hứa Tình Thâm khẽ thở phào, cô rất sợ Tưởng Viễn Chu nhắc tới chuyện nào đó, cô đứng thẳng đứng dậy, bỏ chiếc áo khoác đang choàng trên vai ra, gập lại gọn gàng sau đó đặt trên mặt đất.
“Chuyện ngày hôm nay Tưởng tiên sinh đã làm cho em, em sẽ biết ơn cả đời, cảm ơn.” Cô nói xong câu đó, bước trên bãi cỏ đầy tuyết nhanh chóng đi ra ngoài.
Bóng dáng Hứa Tình Thâm nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người đàn ông, Lão Bạch đứng dậy từ trên ghế salon đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Tưỏng tiên sinh, thời gian không còn sớm, tôi đưa ngài quay về Cửu Long Thương đi.”
Tưởng Viễn Chu chỉ mặc chiếc áo len mỏng màu xanh thẫm, gương mặt bị bóng đêm phía ngoài cửa sổ bao phủ càng trở nên u ám, Lão Bạch nhìn ra phía ngoài.
“Cô Hứa đã đi xa rồi.”
“Tôi thấy, thực sự là số phận của Hứa Tình Thâm quá nghiệt ngã, cũng không biết ông trời không ưa cô ấy ở điểm nào.”
“Trên đời này, càng là người kiên cường lại càng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.”
Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn Lão Bạch.
“Cậu nói tôi đau lòng vì cô ấy?”
Lão Bạch khẽ lắc đầu. “Tưởng tiên sinh, ngài thích cô Hứa thật rồi.”
“Cậu lặp lại lần nữa?”
Lão Bạch không tin thính lực của Tưởng Viễn Chu có vấn đề, nhưng anh ta cũng không lặp lại lời nói lúc nãy nữa.
“Toàn bộ người ở Đông Thành này đều biết, cô Vạn theo ngài từ nhỏ, chưa bao giờ phải chịu ấm ức thiệt thòi. Giống như là người yêu, càng giống như là đứa em gái được che chở từ nhỏ cho tới lớn. Tôi từng nghe qua một câu nói, “Ninh nhạ ngưu quỷ xà thần, bất nhạ Đông Thành Vạn tiểu thư.”* Nhưng hôm nay, người khiến cô Vạn đau lòng muốn chết lại là ngài, cô ấy mà biết chuyện này, sợ rằng sẽ phải chịu cú sốc không nhỏ.”
(* Thà chọc vào yêu ma quỷ quái chứ đừng chọc vào Vạn Dục Ninh)
“Bây giờ tôi chẳng quan tâm được những chuyện này nữa, cậu nói cho tôi biết trước, thích một người là cảm giác gì?”
Lão Bạch bị hỏi trở nên bối rối.
“Hẳn là giống như ngài đối với cô Hứa vậy.”
“Tôi đối với cô ấy như thế nào?”
“Lần lượt để cho cô ấy phá vỡ nguyên tắc của ngài.”
Tưởng Viễn Chu bình tĩnh nhìn Lão Bạch. “Thực sao?”
“Tôi. . . Đây là tôi quan sát thấy như vậy.”
Tưởng Viễn Chu đưa tay đóng hai cánh cửa lại.
“Quay về Cửu Long Thương thôi.”
Lúc Lão Bạch đưa Tưởng Viễn Chu về Cửu Long Thương, thời gian không còn sớm, người đàn ông trở lại phòng ngủ chính, anh bật đèn, ánh mắt nhìn về phía trước, thấy một bóng người ngồi ở mép giường. Tưởng Viễn Chu dừng bước.
“Hơn nửa đêm không ngủ, sao em lại ở đây?”
“Viễn Chu, anh đi đâu vậy?” Vạn Dục Ninh đứng lên, xoay người quay mặt sang hướng Tưởng Viễn Chu.
“Bệnh viện có một số việc, anh đi xử lý.” Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu đi tới bên gường, anh đưa một tay cởi cúc áo ra.
“Mau đi ngủ đi.”
“Viễn Chu, có phải anh đồng ý tiếp nhận trị liệu cho Phương Thành rồi hay không?” Vạn Dục Ninh đứng ở trước mặt anh, nhìn anh không hề chớp mắt.
Tưởng Viễn Chu đưa tay đặt chiếc đồng hộ lên trên tủ đầu giường.
“Em nói nhảm cái gì đấy?”
“Nếu không, vì sao đêm hôm rồi còn đi ra ngoài?” Vạn Dục Ninh đi tới bên cạnh anh.
“Anh đừng quên anh đã đồng ý với em.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn sang gương mặt người phụ nữ.
“Cho nên em không ngủ được, chờ anh trở về để chất vấn?”
Vạn Dục Ninh cảm thấy một cơn tức giận nghẹn lại ở l*иg ngực, muốn trút ra ngoài, nhưng lại không dám.
Nói thật, nhiều năm như vậy, thời điểm Tưởng Viễn Chu nuông chiều cô, cũng không có gì để nói. Nhưng người đàn ông này hiếm khi biết dỗ dành người khác, tính tình anh cũng không được tốt cho lắm. Vạn Dục Ninh của bây giờ cuối cùng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, đương nhiên là phải kìm nén những thói hư tật xấu trước kia mới được.
Cô ta cố nuốt cục tức này xuống.
“Không phải, em thấy anh vội vội vàng vàng đi ra ngoài, em lo lắng.”
“Không phải là anh đã khỏe mạnh về rồi sao? Đi ngủ đi.”
Tưởng Viễn Chu nói xong câu đó, đi thẳng tới phòng thay đồ.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Vạn Dục Ninh, cô chưa kịp hỏi thêm gì thì đã bị Tưởng Viễn Chu đuổi rồi.
Trong lòng cô có một dự cảm cũng không tốt, Hứa Tình Thâm chạy tới Cửu Long Thương cầu xin, Tưởng Viễn Chu lại không hề chặn cô ta ở ngoài cửa, còn để cho cô ta đi vào phòng khách, xông thẳng vào phòng ngủ.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến Vạn Dục Ninh thấp thỏm không yên.
—
Hứa Tình Thâm ở bệnh viện Tinh Cảng cả đêm, lúc rạng sáng có ghé người vào giường của Phương Thành ngủ. Hứa Vượng đã về nhà, Phương Minh Khôn thì ngủ ở chiếc giừng nhỏ bên cạnh. Phương Thành chú ý lắng nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, đây là hai người mà anh yêu nhất. Anh không hề muốn thấy cảnh này của mình, lại càng không thể tránh được việc không làm liên lụy tới người khác. Phương Thành giơ tay lên khẽ sờ vào đầu Hứa Tình Thâm. Cô ngủ được rất say sưa, không hề phát hiện ra.
Anh nhìn về phía trần nhà, cô gái mà anh yêu nhất, cô quá lương thiện, vậy nên mới không bỏ mặc anh? Cô không nên bị liên lụy, anh mới có thể hoàn toàn được giải thoát.
Chuông báo thức của điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Hứa Tình Thâm giật mình tỉnh giấc, vội ngẩng đầu, cô liếc nhìn xung quanh, sau đó mới phản ứng được là mình đang ở bệnh viện.
“Tỉnh rồi.”
“Vâng.” Hai cánh tay Hứa Tình Thâm tê dại, cô ngồi dậy.
“Anh đói bụng sao? Em đi mua cho đồ ăn cho anh.”
“Uống chút cháo là được.”
“Được.” Hứa Tình Thâm đứng dậy, cô ở lại một lát rồi còn phải đi làm, bên trong phòng bệnh có toilet, cô muốn đi xuống dưới lầu mua đồ dùng hàng ngày trước tiên.
—
Cửu Long Thương.
Vạn Dục Ninh nhìn xe của Tưởng Viễn Chu vừa đi khỏi, cô rửa mặt xong thay quần áo xuống lầu, người giúp việc thấy cô cầm túi, có vẻ như muốn ra ngoài.
“Cô Vạn, cô đi đâu vậy?”
“Tôi đi đâu còn phải báo cáo với cô?” Vạn Dục Ninh vừa nói vừa đi về phía trước.
“Thế nhưng Tưởng tiên sinh đã dặn, cô không thể tùy ý ra khỏi Cửu Long Thương, hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn.”
Vạn Dục Ninh dừng bước, lạnh lùng nhìn cô.
“Loạn cái gì? Ai dám làm gì được tôi?”
“Nếu như cô cần mua thứ gì đó, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đi mua.”
Vạn Dục Ninh bị người giúp việc nói mấy câu bỗng nhiên phát cáu:
“Có phải cô quen hầu hạ Hứa Tình Thâm hay không? Cái gì cũng muốn quản, trung thành như chó ấy!”
“Cô Vạn, cô…. “
Người phụ nữ không thèm để ý cô nữa, bước nhanh về phía trước, mặc dù người giúp việc thấy uất ức, nhưng vẫn đi theo.
“Chuyện Tưởng tiên sinh đã dặn, tôi không dám lơ là, tinh thần cô Vạn không được tốt cho lắm, vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng thì hơn.”
Vạn Dục Ninh nghe nói như thế, trong ánh mắt như toát ra tia lửa.
“Ngay cả cô cũng dám nói tôi có bệnh?”
“Tôi không có ý này.”
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu, tôi cũng không tin tôi không bước ra khỏi Cửu Long Thương này được.”
Vạn Dục Ninh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi tới số điện thoại của Tưởng Viễn Chu, đi ra một chỗ nói chuyện. Người giúp việc nghe thấy giọng điệu của cô ta với vừa nãy tưởng chừng như hai người vậy, thanh âm mang theo vẻ nghẹn ngào, nói cái gì mà cho tới nay đều ở nhà tới phát chán, chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, sợ là buồn bực quá đâm sinh bệnh.
Có vẻ như Tưởng Viễn Chu lo lắng, Vạn Dục Ninh dậm chân, lại nói một tràng.
Sau cùng, Vạn Dục Ninh cầm điện thoại di động đi tới trước mặt người giúp việc.
“Nghe đi.”
Người giúp việc nhận lấy chiếc điện thoại di động, đặt tới bên tai.
“Alo, Tưởng tiên sinh.”
“Một lát nữa dặn tài xế đưa cô Vạn đi ra ngoài, đi tới chỗ ở của người giúp việc trước kia cho cô Vạn, bà ấy hầu hạ Vạn Dục Ninh đã lâu, cũng dễ dàng chăm sóc.”
Người giúp việc gật đầu, đưa điện thoại di động trả lại cho Vạn Dục Ninh.
“Thế nào hả?” Người phụ nữ nhíu mày. “Chỉ cần tôi mở miệng, không có chuyện gì là Tưởng Viễn Chu không đáp ứng. Sau này nhớ nhìn cho rõ, tôi không giống với Hứa Tình Thâm đâu.”
Người giúp việc liếc nhìn cô ta.
“Nếu như vậy, tôi đi thu xếp xe cho cô Vạn.”
“Đi thôi.”
Vạn Dục Ninh ngồi vào xe, đón người giúp việc của mình rồi đi ra ngoài, tài xế giữ tốc độ sáu mươi mã lực đi về phía trước.
“Cô Vạn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trung tâm mua sắm cạnh quảng trường đi, tôi muốn ăn một chút gì đó trước.”
“Vâng.”
Thực ra thì Vạn Dục Ninh không đặt tâm trí ở đây, chuyện của Phương Thành cứ trôi qua không rõ ràng như vậy, cô ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Đi tới trung tâm mua sắm cạnh quảng trường, tài xế cùng hai người đi vào, Vạn Dục Ninh nói muốn uống nước ép trái cây, tài xế đi xếp hàng mua, Vạn Dục Ninh tìm một vị trí ngồi xuống.
“Bây giờ dì tới bệnh viện Tinh Cảng đi.”
“Đi bệnh viện làm gì?” Người giúp việc không hiểu, hỏi.
“Dì đi tới khu nội trú hỏi một chút xem, có một người tên là Phương Thành hay không, nếu như y tá có hỏi, dì nói là người nhà họ Phương là được.”
Người giúp việc nghe vậy, gật đầu đứng dậy.
Vạn Dục Ninh thu lại ánh nhìn, tài xế mua nước ép trái cây xong trở lại trước bàn, nhìn xung quanh, Vạn Dục Ninh ngả người ra sau lưng ghế, nói: “Tôi để bà ấy đi mua đồ ăn cho tôi, anh lên xe chờ đi, không cần theo tôi.”
“Nếu cô Vạn thấy bất tiện, tôi chỉ có thể giữ một khoảng cách với cô thôi, nhưng mà Tưởng tiên sinh đã phân phó, không thể để cho cô ra khỏi tầm nhìn.”
Vạn Dục Ninh nắm chặt cái chén trong tay.
“Lại là Tưởng tiên sinh phân phó, các người coi tôi thành cái gì?”
“Tưởng tiên sinh nói, không thể không nghe.”
Vạn Dục Ninh vô cùng tức giận, cũng không muốn đôi co với anh ta.
“Biến ngay khỏi tầm mắt tôi ngay, đừng làm cho tôi nhìn thấy anh nữa.”
Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm phương hướng nguời giúp việc đi khỏi đây, cô muốn bà ta tới đó chính là vì không phải mục tiêu lớn. Mặc dù Tưởng Viễn Chu thật sự muốn giấu diếm cô, nhưng bệnh viện có nhiều người lui tới như vậy, dù sao cũng không đến mức tra xét nghiêm ngặt như hải quan?
Cô chờ ở đây đến nỗi cảm thấy chán ngán, khoảng một tiếng đồng hồ sau, nguời giúp việc đã trở về.
“Cô Vạn.”
“Thế nào rồi?” Vạn Dục Ninh thấy thấp thỏm không yên.
Nguời giúp việc ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Tối hôm qua Phương Thành vào bệnh viện, y tá không hề hoài nghi tôi, tôi còn cố ý tới cửa phòng bệnh nhìn, bên trong là người nhà họ Phương.”
Vạn Dục Ninh đập một cái thật mạnh lên trên bàn.
“Dì xác định dì nhìn thấy rõ ràng chứ?”
“Làm sao tôi có thể nhìn lầm chứ, là thật.”
Sắc mặt Vạn Dục Ninh đầy đau khổ.
“Tại sao anh ấy lại lừa tôi?”
Nguời giúp việc không biết cô ta đang nói ai, chỉ là lo âu nhìn cô ta.
“Cô Vạn, cô cũng đừng như vậy, nhìn qua Phương Thành cũng không tốt lắm, nằm ở trên giường không ngồi dậy được.”
“Vì sao Tưởng Viễn Chu lại tiếp nhận điều trị cho Phương Thành? Anh ta cho là tôi không nhận ra được sao, nếu trong lòng anh ta không có Hứa Tình Thâm, anh ta sẽ không làm như vậy.”
Vạn Dục Ninh nói xong, cầm túi định đứng dậy.
Nguời giúp việc vội vàng ngăn cản: “Cô đi đâu?”
“Đương nhiên là Tinh Cảng.”
“Cô Vạn, hãy nén cơn tức lại đi, hiện tại cô đừng cãi nhau với Tưởng tiên sinh. . .”
Vạn Dục Ninh đẩy ghế ra, sắc mặt lộ vẻ bi thương.
“Trong lòng anh ta bây giờ là hoàn toàn không có tôi, nếu như tôi không nói gì, có lẽ ngay cả chuyện tôi là ai Tưởng Viễn Chu cũng quên mất. Chuyện anh ta đã đồng ý, anh ta không được lật lọng.”
Nguời giúp việc theo Vạn Dục Ninh đi ra ngoài vài bước, tài xế cũng đi tới từ đàng xa.
“Cô Vạn, cô muốn về rồi sao?”
Gương mặt Vạn Dục Ninh cứng đờ, cố nở nụ cười: “Đi với tôi xuống tiệm cà phê ở lầu dưới, tôi muốn mua chút đồ ăn mang tới cho Viễn Chu.”
“Được.” Tài xế không hề nghi ngờ, theo sau Vạn Dục Ninh đi xuống lầu.
Xe chạy thẳng tới Tinh Cảng, tài xế vừa dừng xe, Vạn Dục Ninh liền đẩy cửa xe ra đi xuống.
Tài xế nhanh chóng muốn đuổi theo, nguời giúp việc đứng trước mặt ngăn anh ta lại.
“Cô Vạn đúng là đi tìm Tưởng tiên sinh, vợ chồng son cần có không gian riêng, chúng ta hà tất phải tới quấy rầy chứ?”
“Nhưng mà. . .”
“Đừng nhưng nhị gì hết, Tưởng tiên sinh sẽ không trách cậu đâu.”
Vạn Dục Ninh mang theo đồ trong tay bước nhanh về phía trước, cô ta đi vào khu nội trú, nguời giúp việc đã nói số giường bệnh cho cô ta biết, nét mặt cô ta lạnh lùng bước tới.
Tài xế lo lắng, vội gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu.
“Alo, Tưởng tiên sinh, cô Vạn đã tới Tinh Cảng rồi, tôi không ngăn cản nổi.”
Bên kia nói một câu đã biết, liền ngắt máy.
Vạn Dục Ninh đi tới tầng trệt muốn tìm, cô đi qua từng phòng một, ngón tay của cô càng lúc càng siết chặt. Cô ta tìm được phòng bệnh của Phương Thành rất nhanh, cô ta liếc nhìn bên trong, sau đó nhanh chóng mở cửa đi vào trong.
Phương Minh Khôn vừa đứng dậy, nghe được động tĩnh không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, ông giật mình biểu hiện ngay trên sắc mặt.
“Sao cô lại tới đây?”
Tuy rằng hai người đã từng có quan hệ bố chồng nàng dâu, nhưng chưa từng có ấn tượng tốt đối với cô con dâu này. Vạn Dục Ninh liếc nhìn qua ông rồi nhìn thẳng về phía giường bệnh. Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Phương Thành, lúc này cô ta mới chịu chấp nhận sự thật này, quả nhiên, hắn đã an toàn tiến vào Tinh Cảng.
Phương Thành nhìn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tựa như thấy rằng liếc nhìn cô ta một cái cũng là lãng phí thời gian.
Vạn Dục Ninh bước tới.
“Thế nào, thấy tôi rất giật mình?”
“Dục Ninh, chuyện trước kia coi như quên đi, sau này cô cũng đừng tới tìm chúng tôi gây chuyện có được không?”
“Quên đi?” Vạn Dục Ninh nhìn về phía Phương Minh Khôn nói lớn tiếng: “Hắn hại gia đình tôi thành ra như vậy, dựa vào cái gì chứ?”
Phương Minh Khôn đi tới trước mặt cô ta, không cho cô ta tiến lên thêm một bước nữa, rất sợ cô ta phát điên lên sẽ làm chuyện gì đó gây tổn thương cho Phương Thành.
—
Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của Hứa Vượng xong liền đi ra ngoài. Đi tới bãi đỗ xe, Hứa Minh Xuyên đang cầm đồ giúp Hứa Vượng, Hứa Tình Thâm đi tới phụ một tay.
“Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy?”
“Xem ra là trong khoảng thời gian ngắn không thể về nhà, mang theo đầy đủ hết, ta đều thu dọn xong.”
Hứa Vượng đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm xách theo một rương hành lý đi về phía trước.
Mấy người cầm túi lớn túi nhỏ đứng chờ ở trước cửa thang máy. Hứa Tình Thâm nhìn con số chằm chằm, khom lưng cầm lấy hành lý, đợi được tới khi cửa thang máy kêu “đinh” một tiếng mở ra, cô đi vào trong cũng không ngẩng đầu lên. Hứa Minh Xuyên thì ngược lại, vừa nhìn thấy hai người đứng bên trong, ánh mắt đều nhìn thẳng. Hứa Vượng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đẩy con trai đi vào trong. Hứa Tình Thâm vẫn cúi gằm, nhìn thấy hai đôi giày da sáng loáng, cô ngước lên nhìn, một đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện ở trong tầm mắt, đi lên thêm chút nữa. . .
Ánh mắt Hứa Tình Thâm liếc qua gương mặt của Tưởng Viễn Chu, cô đứng thẳng dậy, thấy Lão Bạch đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, Hứa Minh Xuyên thấp hơn so với anh, ánh mắt người đàn ông liếc qua đỉnh đầu Hứa Minh Xuyên, nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm kính của thang máy.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn chữ số trên bảng điều khiển, lại là xuống tầng trệt giống cô. Tưởng Viễn Chu đút tay vào trong túi quần.
“Vạn Dục Ninh tới, không có gì bất ngờ xảy ra, đã xông vào phòng bệnh của Phương Thành.”
Tiếng nói vừa dứt, thang máy cũng dừng lại, sau đó cánh cửa từ từ mở ra, Hứa Tình Thâm nghe thấy thế, lướt qua Hứa Minh Xuyên đứng bên cạnh nhanh chóng bước ra ngoài, đồ cũng không cầm nữa. Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch cũng nhấc chân đi ra ngoài. Hứa Vượng vô cùng lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ, Minh Xuyên, mau lên đi!”
Hứa Minh Xuyên dứt khoát ném đồ trong tay ra bên ngoài, trong miệng oán hận nói: “Sao chị ta còn dám tới bệnh viện chứ? Đồ tồi!”
Hứa Tình Thâm đi theo hành lang bước nhanh về phía trước, xa xa chợt nghe thấy thanh âm của Vạn Dục Ninh truyền ra từ bên trong phòng bệnh. Chân Tưởng Viễn Chu dài hơn chân cô, anh nhanh chóng bước tới đứng ngăn ở trước mặt Hứa Tình Thâm. Ngón tay thon dài nắm lấy chốt cửa, vừa muốn mở ra, thì tay của Hứa Tình Thâm cũng đưa tới cùng lúc, đè lên mu bàn tay anh. Anh liếc nhìn cô, cô vội vàng rút tay về. Tưởng Viễn Chu mở cửa đi vào, Hứa Tình Thâm theo sát phía sau, Phương Minh Khôn thấy hai người tới, thở phào nhẹ nhõm.
“Tình Thâm.”
Vạn Dục Ninh nghe vậy, nhìn lại, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm đi cùng nhau, lúc đó thiếu chút nữa thì cô ta điên lên.
Việc Hứa Tình Thâm làm đầu tiên là nhìn Phương Thành ở trên giường bệnh, thấy có vẻ như Vạn Dục Ninh còn chưa kịp gây ra chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả sự chú ý của Vạn Dục Ninh đều dồn vào Tưởng Viễn Chu, sắc mặt cô ta đau khổ.
“Viễn Chu, anh có thể nói cho em biết là chuyện gì đang xảy ra không?”
“Sao em lại đến đây?” Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại, bước tới hai bước.
“Đi, trở về rồi hãy nói.”
“Có cái gì để nói chứ, lẽ nào những gì em nhìn thấy đều không phải là sự thật sao?”
Vạn Dục Ninh nhìn về phía Lão Bạch, cùng với Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên.
“Lừa dối em như vậy, anh còn nói là bảo vệ em?”
“Đây là Tinh Cảng, anh làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải báo cáo ai.” Tưởng Viễn Chu vươn tay, muốn kéo Vạn Dục Ninh rời đi.
Nhưng lúc này, Vạn Dục Ninh giống như bị cơn tức giận che lấp lý trí, cô ta đang trong cơn giận dữ, không chỉ là bởi vì Phương Thành được tiếp nhận điều trị, nếu như không phải có một Hứa Tình Thâm chen ngang, Tưởng Viễn Chu sao có thể như vậy chứ?
“Anh mới đáp ứng chuyện của em, vì sao không giữ lời chứ? Viễn Chu, em không bắt anh làm gì cho em nữa, chỉ riêng chuyện này cũng không được sao?”
Vạn Dục Ninh lớn tiếng hăm dọa, bên trong phòng bệnh ngoại trừ Tưởng Viễn Chu, cũng không ai có thể trả lời.
Hứa Tình Thâm đứng ở sau lưng cô ta, ánh mắt lướt qua gò má Vạn Dục Ninh, dừng lại trên người Tưởng Viễn Chu. Mà lúc này người cảm thấy khó chịu nhất, chỉ có Phương Thành. Anh đã gần như là liệt không ngồi dậy nổi, gắng gượng lắm mới nhặt được cái mạng này về, mà nhờ có Hứa Tình Thâm cầu xin mới lấy lại được. Anh thấy Hứa Tình Thâm ở mọi thời điểm, đều là dè dặt cẩn thận từng chút một. Anh từng bước đưa cô ra khỏi nơi áp lực kia, anh đã từng nói sẽ cho cô gái này những thứ tốt đẹp nhất. Nhưng không những là anh không làm được, lại còn một tay lôi kéo cô vào địa ngục. Phương Thành không gắng gượng nổi, hoàn cảnh như vậy khiến cho anh sống không bằng chết.
Tưởng Viễn Chu nhìn dáng vẻ của Vạn Dục Ninh, biết cô ta thấy tủi thân, không chấp nhận được, nhưng anh không hề muốn tranh cãi với cô ta tại đây.
“Có một số việc, khi nào về anh sẽ giải thích với em.”
Người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi ra, dãy số của tài xế còn chưa nhấn hết, Vạn Dục Ninh thấy thái độ của anh như vậy, sắc mặt thương tâm đều biểu hiện ở trên gương mặt, không chút nghĩ ngợi ném đồ trong tay ra ngoài, đập vào cổ tay Tưởng Viễn Chu.
Điện thoại di động ly cà phê trong túi hầu như rơi xuống cùng lúc, miệng ly vừa chạm xuống đất, chất lỏng màu nâu chảy ra ngoài.
Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy môi, nhưng cô không thể xen vào một câu nào, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Vạn Dục Ninh, một tia tức giận ở đáy mắt bùng cháy lên. Vạn Dục Ninh thấy dáng vẻ này của anh, có chút sợ hãi, mọi chuyện náo loạn thành ra như vậy có vẻ như không ổn.
Cô ta xoay người nhìn về phía Phương Thành nằm trên giường bệnh, bước chân bước nhanh về phía trước.
“Tôi căm hận anh, Phương Thành, vì sao anh còn nằm ở đây chứ?”
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt Vạn Dục Ninh.
“Cô đi ra ngoài!”
Cô rất sợ Vạn Dục Ninh lại lăng nhục mình, cô và Phương Minh Khôn cẩn thận bảo vệ chút tư tưởng còn sót lại của Phương Thành, không muốn bao công sức phải đổ sông đổ bể.
“Đúng đấy, cô đi mau đi! Không ai hoan nghênh cô!” Hứa Minh Xuyên cũng đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm.
“Các người…”
Vạn Dục Ninh bị hai cánh tay ôm lấy từ phía sau, Tưởng Viễn Chu kéo cô ta đi ra ngoài, hai chân cô ta gần như là không chạm đất, đành ra sức đạp lung tung.
“Phương Thành, anh không biết cái mạng này của anh là nhặt về như thế nào sao? Đó là Hứa Tình Thâm phải. . .”
Lão Bạch mở cửa thay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông kéo cô ra tới cửa, sau đó một tay đẩy cô ta ra ngoài.
Vạn Dục Ninh lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa lao vào bức tường phía trước, cô ta phục hồi lại tinh thần. Tưởng Viễn Chu không hề lo lắng cho cô ta nữa, bước nhanh rời khỏi đó. Vạn Dục Ninh thấy tim đập mạnh và loạn nhịp không ngừng, ngay cả Lão Bạch cũng bỏ mặc cô ta ở phía sau. Viền mắt cô ta hơi ướŧ áŧ, cô ta biết hiện tại không giống như trước đây nữa, ngay cả tư cách tỏ ra thiệt thòi cũng bị mất.
Vạn Dục Ninh thấy Tưởng Viễn Chu đi hướng thang máy, đành phải không nói một tiếng nào, đi theo.
—
Bên trong phòng bệnh.
Câu nói sau cùng của Vạn Dục Ninh giống như bỏ lại một quả bom, Phương Thành nhìn về phía mọi người, thấy dáng vẻ mỗi người giống như đang muốn nói gì đó lại thôi.
Muốn an ủi anh, rồi lại dè dặt không dám nói lời nào, ngay cả Hứa Minh Xuyên cũng trầm mặc, Phương Thành giơ cánh tay trái lên, chỉ chỉ trên mặt đất.
“Tình Thâm, điện thoại của Tưởng Viễn Chu rơi xuống.”
Hứa Tình Thâm đi tới vài bước, nhặt chiếc điện thoại di động lên.
“Em mang cho anh ấy.”
Cô đi ra khỏi phòng bệnh giống như chạy trốn, ra đến bên ngoài, mới nặng nề thở dài.
Hứa Minh Xuyên đi tới trước giường bệnh, thấy Phương Thành như vậy, cậu nhóc nhanh mồm nhanh miệng từ trước đến nay lại không nói được lời nào.
Phương Thành cười cười: “Làm sao vậy, không nhận ra anh?”
Cậu vội vàng lắc đầu, Phương Thành liếc nhìn ra cửa, sau đó nhìn về phía Phương Minh Khôn.
“Ba, chuyện Tưởng Viễn Chu đồng ý với Vạn Dục Ninh, con biết, lúc ấy con ở ngay đó. Con được bệnh viện Tinh Cảng tiếp nhận điều trị, có đúng là Tình Thâm…”
Phương Minh Khôn xua tay, ra hiệu cho Phương Thành đừng nói thêm gì nữa.
“Con trai, chuyện mà mọi người làm cho con, đều đáng giá.”
Phương Thành không hỏi thêm nữa, trong lòng đã biết rõ ràng.
Hứa Tình Thâm cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu đi tới bãi đỗ xe, Vạn Dục Ninh đi theo phía sau anh. Tài xế mở cửa xe ra, Tưởng Viễn Chu khom lưng ngồi vào, Vạn Dục Ninh đứng ở bên cạnh không nhúc nhích. Tài xế quay ra khẽ nói với cô ta: “Cô Vạn, mời cô.”
Vạn Dục Ninh nắm chặt hai tay, hai mắt nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm, người đàn ông đưa mắt nhìn về phía trước, Lão Bạch cũng ngồi vào chỗ ghế phụ, không xen vào chuyện giữa bọn họ. Hứa Tình Thâm nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân dừng lại, nhưng vẫn bước tới phía trước. Cửa xe vẫn mở, Hứa Tình Thâm liếc nhìn bên trong, nói: “Điện thoại di động của anh.”
Lúc này người đàn ông mới quay mặt lại, Hứa Tình Thâm vươn tay, nhưng Tưởng Viễn Chu lại không đưa tay nhận lấy.
Sắc mặt Vạn Dục Ninh khẽ thay đổi, bước chân không khỏi nhích lên một bước.
“Tưởng tiên sinh, điện thoại di động của anh.” Hứa Tình Thâm lặp lại,
“Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi như vậy, tôi không thích.”
Tưởng Viễn Chu đưa tay ra, nhưng không cầm lấy chiếc điện thoại di động, mà là nắm chặt bàn tay Hứa Tình Thâm. Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào mu tay cô, Hứa Tình Thâm giật mình rụt cánh tay lại một cái, Tưởng Viễn Chu lại càng ra sức nắm chặt hơn. Sắc mặt Vạn Dục Ninh tái mét, Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay Hứa Tình Thâm, cô vội vàng rụt tay về, rồi lùi về phía sau.
“Nếu em không lên xe, anh đi trước, dù sao thì cũng còn xe khác ở đây, không thì tự em về đi.” Tưởng Viễn Chu nói xong, ngả người về phía sau, không hề liếc mắt nhìn Vạn Dục Ninh nữa.
Lời này còn nói ngay trước mặt Hứa Tình Thâm, Vạn Dục Ninh cảm thấy rất mất mặt, lên xe cũng không được, không lên xe cũng không được.
Tài xế nhìn cô, nhưng không thể không mời cô ta lên xe lần nữa.
“Cô Vạn?”
Vạn Dục Ninh xấu hổ và vô cùng giận dữ, Tưởng Viễn Chu bỏ điện thoại di động ra nhìn màn hình, lướt mấy cái, sau đó nghiêng đầu sang.
“Hứa Tình Thâm, bây giờ em ở nơi đâu?”
Hứa Tình Thâm nhíu mày, sao lại lôi cô vào chứ.
“Tôi thuê phòng trọ.”
“Cho dù là phòng trọ như thế nào, đều thua kém so với Cửu Long Thương phải không?”
Vạn Dục Ninh nghe không nổi nữa, nhấc chân lên ngồi vào chỗngồi phía sau xe, thấy tài xế vẫn bất động, cô ta đưa một tay đóng sầm cửa xe lại.
Hứa Tình Thâm cúi xuống, Tưởng Viễn Chu giúp cô nhiều lần như vậy, cô cũng nên phối hợp với anh một lần. Cô lùi về phía sau mấy bước, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu lái đi ra ngoài, gần như là đi ra khỏi bãi đỗ xe không hề do dự.
Trong tầm mắt Vạn Dục Ninh, bóng dáng của Hứa Tình Thâm càng lúc càng xa, cho đến khi nhìn không thấy nữa, cô ta lấy lại tinh thần.
“Viễn Chu, em không biết tại sao anh lại nổi giận như vậy, anh nghĩ em không nên như vậy phải không?”
“Thì cứ cho là anh tiếp nhận điều trị cho Phương Thành, vậy thì sao chứ? Lẽ nào anh làm chuyện xấu khiến cho trời đất không thể tha thứ?” Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại, như là một lẽ đương nhiên.
Anh không nói tới một câu xin lỗi, càng không có ý ngượng bộ, Vạn Dục Ninh nghe vậy, thực sự không chịu nổi.
“Nhưng đó là chuyện anh đã đáp ứng với em rồi.”
“Đáp ứng là một chuyện…” Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu vẫn lạnh lùng như cũ.
“Giống như khi em kết hôn, đã đồng ý yêu Phương Thành cả đời, không bao giờ rời xa, em đã làm được chưa?”
Vạn Dục Ninh cảm giác được trái tim mình đang rỉ máu, Tưởng Viễn Chu đang cầm một con dao nhỏ đâm từng nhát vào trái tim cô. Vạn Dục Ninh nghiêng người sang, nhìn chăm chú về phía anh với ánh mắt khó có thể tin nổi.
“Không phải là anh không biết, Phương Thành đã làm gì em.”
“Được rồi, chuyện này coi như dừng ở đây, sau này lại có chuyện như vậy nữa, anh sẽ xem xét.”
Vạn Dục Ninh chăm chú nhìn gương mặt của anh, đột nhiên cảm giác được rằng mình nói gì cũng vô ích. Cô ta biết vấn đề nằm ở chỗ Hứa Tình Thâm.
Trở lại Cửu Long Thương, Vạn Dục Ninh cũng không ăn cơm liền lên lầu.
Tưởng Viễn Chu bỏ điện thoại di động lên trên bàn, người giúp việc tới hỏi có muốn ăn cơm hay không, Tưởng Viễn Chu gật đầu, ý bảo Lão Bạch ngồi xuống. Lão Bạch ngồi vào bàn ăn, người giúp việc lấy cơm cho hai người.
“Tưởng tiên sinh, có cần mang cơm lên lầu cho cô Vạn hay không?”
“Không cần phải để ý tới cô ta, đói bụng ắt sẽ xuống lầu ăn.”
Lão Bạch cầm lấy chiếc đũa, nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Kỳ thực cô Vạn xông tới bệnh viện, cũng có thể hiểu được.
Đứng ở trên lập trường của cô ấy mà nói, nhà họ Vạn sụp đổ, dù sao cũng không tránh khỏi liên quan tới Phương Thành.”
“Đương nhiên là tôi biết Phương Thành phải trả cái giá thật lớn cho những việc cậu ta đã làm.”
Trong bát, một hạt cơm cũng chưa động tới, Lão Bạch đặt chiếc đũa xuống mặt bàn.
“Vậy ý của ngài là…?”
“Tôi không ngờ Hứa Tình Thâm rời đi.” Tưởng Viễn Chu nhìn sang Lão Bạch.
“Tôi biết chuyện kết quả kiểm tra sức khoẻ là cô ấy có tác động tới, nhưng tôi nghĩ. . . Dường như cô ấy nên được tha thứ.”
Lão Bạch cũng không am hiểu vấn đề này lắm, anh ta gật đầu. “Tôi cũng thấy rằng cô Hứa không sai.”
Vạn Dục Ninh tự nhốt mình trong phòng, cố ép bản thân mình tỉnh táo trở lại, nhưng cơn tức giận lài càng lúc càng như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt. Cô ta chạy vào toilet, mở bước đầy bồn rửa tay, vùi đầu vào đó. Làn nước lạnh như băng vừa chạm vào da thịt, giống như dao cắt vậy, Vạn Dục Ninh ngẩng đầu, đưa tay lau mặt, tâm tình từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô quay lại phòng, sau đó im lặng rúc trong ghế sô pha. Hôm nay là cô quá kích động, tự tát vào mặt mình một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.
—
Mấy ngày sau.
Vạn Dục Ninh xuống lầu, Tưởng Viễn Chu chuẩn bị ra ngoài, cô bước tới.
“Viễn Chu.”
Người đàn ông nhận lấy chiếc áo khoác, Vạn Dục Ninh đứng ở bên cạnh anh.
“Em muốn tới Tinh Cảng.”
“Tới đó làm gì?”
“Anh yên tâm, em đã nghĩ thông suốt rồi. Hiện giờ Phương Thành như vậy, em cũng không muốn sống trong thù hận, dù sao thì bọn em cũng đã từng là vợ chồng, em muốn đi thăm anh ta.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô. “Tâm tình của em lúc tốt lúc xấu, thôi quên đi.”
“Ngày đó không giống như vậy, là em không chịu nổi vì anh lừa dối em. Thực ra là trước đó em không vượt qua được chuyện này, bây giờ suy nghĩ lại, Phương Thành cũng sắp chết, hơn nữa bị hành hạ đến nỗi sống không bằng chết, em buông bỏ tất cả rồi, thật đấy.”
Tưởng Viễn Chu thong thả mặc áo khoác vào, nhưng vẫn không đồng ý với cô ta.
“Đợi mấy ngày nữa rồi hãy nói, hai người vốn cũng không cần phải gặp mặt. Còn nữa, ngày hôm nay bác sĩ tâm lý sẽ tới đây, em mau đi chuẩn bị một chút.”
Tưởng Viễn Chu nói xong câu này, xoay người đi ra ngoài. Hôm nay anh có một bữa tiệc xã giao, hơn nữa hết sức quan trọng, Lão Bạch đã chuẩn bị xe xong chờ ở bên ngoài.
—
Trong bóng đêm, Đông Thành mờ ám nhưng không mất đi vẻ rực rỡ, ly rượu trên bàn phản chiếu ánh đèn sóng sánh, Tưởng Viễn Chu ngồi ở vị trí chính, chuyện đã bàn được kha khá, rượu cũng đã uống không ít, chỉ có điều trong dạ dày vẫn trống rỗng.
Bàn tay anh chống trán, ánh mắt trở nên mơ hồ, người đàn ông đầu trọc bên cạnh sáp lại gần.
“Tưởng tiên sinh, uống vài chén nữa đi?”
Người đàn ông khẽ lắc đầu, anh uống rượu không được tốt lắm, nhưng ngàn vạn lần đừng có chọc vào anh.
Tưởng Viễn Chu lên tiếng từ chối: “Quên đi, ngày hôm nay chỉ như vậy thôi.”
Người đàn ông đầu trọc thấy thế, chỉ tay ra hiệu, một người phụ nữ ngồi ở phía đối diện đứng dậy, cởϊ áσ khoác trên bờ vai ra, cầm lấy chai rượu trên bàn chầm chậm đi tới. Tưởng Viễn Chu cúi đầu, trông thấy một đôi chân trắng nõn đi tới bên cạnh anh, đôi giày cao gót màu sắc trẻ trung, không đeo tất chân, lộ ra nước da chân. Tưởng Viễn Chu di chuyển ánh mắt, dừng lại ở chỗ giữa hai đùi mới nhìn thấy chút vải ít tới nỗi hầu như là chỉ che được chỗ cần che. Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, người phụ nữ tới bên cạnh anh, cô ta cúi người xuống rót rượu cho anh. Mùi nước hoa lại thơm mát, lúc này Tưởng Viễn Chu mới nhìn rõ, đối phương mặc chiếc áo váy trễ ngực, nào chỉ có trễ ngực không thôi, cổ áo xẻ tà gần như kéo tận xuống tới dưới bụng, cũng không thể che kín được bộ ngực đầy đặn, vô cùng sống động, hết lần này tới lần khác bởi động tác rót rượu mà lộ ra ngoài thêm vài phần. Tưởng Viễn Chu cảm thấy đây quả thực là loại giày vò không thuộc về mình.
Trong cơ thể anh như có một ngọn lửa đang muốn bùng phát, cố gắng đè nén lại, lại tự làm tổn thương bản thân mình, cơ thể căng cứng tới mức đau nhức.
“Tưởng tiên sinh, ngài phải nể mặt em, uống một chén này đi.”
Người phụ nữ nói xong bưng ly rượu lên, đưa miệng ly tới bên miệng Tưởng Viễn Chu. Bình thường anh ghét nhất như vậy, hôm nay lại hiếm khi nể mặt như vậy, uống hết ly rượu.
Tưởng Viễn Chu buông tay ra, lắc đầu.
“Lão Bạch.”
Lão Bạch bên cạnh bật người đứng dậy.
“Các vị, giải tán thôi, Tưởng tiên sinh còn có việc, hẹn lần sau nữa.”
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta không thể phá hỏng chuyện lớn của Tưởng tiên sinh được, như vậy đi, để thư ký của tôi tiếp Tưởng tiên sinh, thế nào?”
Sắc mặt Lão Bạch không có chút biểu cảm nào, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Chỉ với nhan sắc như vậy mà muốn lọt vào mắt Tưởng Viễn Chu, sợ rằng còn phải quay trở lại trong bụng mẹ học thêm mới được.
“Thật ngại quá, nhưng mà Tưởng tiên sinh không thích như này, mọi người tự giải tán nhé, tạm biệt.”
Lão Bạch nâng cánh tay của Tưởng Viễn Chu lên, người đàn ông đứng dậy, Lão Bạch không quên cầm áo khoác của anh, sau đó đưa Tưởng Viễn Chu ra khỏi phòng. Bước chân anh lảo đảo, vừa nhìn là đã biết uống nhiều rồi, đi ra khỏi khách sạn, gió lạnh ào ào thổi qua, Tưởng Viễn Chu dựa vào người Lão Bạch.
“Gió gì mà, lớn như vậy!”
Vấn đề này, Lão Bạch cũng thực sự không trả lời được. Tưởng Viễn Chu đưa tay phẩy phẩy.
“Thôi bỏ đi.”
“Tưởng tiên sinh, mau lên xe thôi.” Lão Bạch bất đắc dĩ, chỉ có thể vẫy tài xế tới đây.
Hai người cùng nhau đưa Tưởng Viễn Chu lên xe, người đàn ông thoải mái dựa ở chỗ ngồi phía sau xe, muốn duỗi thẳng chân, thử vài lần, có phần bực bội, nhấc chân đạp một phát vào ghế lái.
Tài xế dè dặt liếc nhìn Lão Bạch, Lão Bạch ý bảo anh ta lái xe.
Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại từ trong túi ra, ngón tay lướt nhẹ phần thông tin.
—
Nhà họ Tống.
Hứa Tình Thâm bận rộn ở trong phòng bếp, tan việc là cô liền vội vã về đây, thức ăn đã nhờ Tống Giai Giai mua về. Tống Giai Giai biết cô không thể nấu nướng ở bệnh viện. Cho nên khi Hứa Tình Thâm còn chưa về, cô đã nhặt rau xong xuôi.
Hứa Tình Thâm mở vung nồi cát ra, bên trong có xương sườn hầm cách thủy, củ sen được cắt thành từng đoạn một, màu sắc của canh xương đã lên màu hết rồi. Cô còn muốn nấu thêm hai món nữa, điện thoại di động được cô đặt ở trong túi tạp dề, cô rất sợ bên phía bệnh viện có tình huống khẩn cấp.
Lúc điện thoại vang lên, Hứa Tình Thâm vẫn đang nấu ăn, cô tắt bếp lấy điện thoại ra, vừa nhìn màn hình hiển thị, lại là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm lau khô hai tay, đi ra khỏi phòng bếp nghe máy.
“Alo.”
“Ở đâu?” Đầu bên kia truyền đến thanh âm của người đàn ông, câu hỏi đầu tiên giống như là một câu đương nhiên vậy.
“Em ở nhà.”
“Nhà nào?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
“Đương nhiên là chỗ ở em thuê.”
“Anh chưa ăn cơm tối, xuống đây đi cùng anh.”
“Em không rảnh….” Hứa Tình Thâm liếc nhìn phòng bếp.
“Lát nữa em phải tới bệnh viện.”
Một câu nói đơn giản như vậy lại khiến trái tim Tưởng Viễn Chu ầm ầm sụp đổ.
“Đi bệnh viện chăm sóc Phương Thành?”
Hứa Tình Thâm cũng hiểu được rằng cô không cần phải nói dối. Tưởng Viễn Chu bị chữ “Phải” này giống như một tia sét đánh khiến anh tỉnh rượu rất nhiều, anh ngồi thẳng dậy.
“Anh nói, anh chưa ăn cơm tối.”
“Em nghe thấy được…” Hứa Tình Thâm tự nhận thấy rằng khả năng nghe của mình không tồi.
“Bên kia bệnh viện vẫn chờ em đưa cơm, anh chưa ăn, có thể sai Lão Bạch đi thu xếp cho anh, không được sao?”
“Lão Bạch… Lão Bạch, cậu ta cũng không phải người phụ nữ của anh.” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu sa sầm.
“Tại sao em lại đối xử với Phương Thành tốt như vậy?”
Lão Bạch ngồi ở đằng trước rùng mình một cái, khẽ nhếch miệng, nuốt nuốt nước miếng.
Hứa Tình Thâm nghe câu hỏi của Tưởng Viễn Chu, không tar lời ngay, cách một lúc lâu sau mới mở miệng: “Em không bỏ anh ấy được.”