Hứa Tình Thâm cũng không biết là Tưởng Viễn Chu đã đồng ý hay chưa. Cô mới bước được vài bước chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, Hứa Tình Thâm nhìn màn hình, vội vàng nghe máy.
“Alo, Tưởng tiên sinh.”
“Địa chỉ vừa nãy, lập tức tới ngay.”
Giọng nói của người đàn ông cứng ngắc không cho người khác có cơ hội từ chối, khiến cô cảm thấy khó chịu. Nhưng Hứa Tình Thâm cũng không dám từ chối.
“Được ạ.”
Cô không thể để Tưởng Viễn Chu phải chờ, đành đón xe tới ngay.
Đi tới khách sạn Tinh Tế, nhân viên phục vụ ngoài sảnh đưa cô tới một phòng, trước cửa đặt một chậu cây Bạch Chưởng* tươi tốt, những chiếc lá xen lẫn những bông hoa trắng mạnh mẽ xòe ra cố gắng sinh trưởng trong không gian nhỏ của hành lang.
3101644_205544292000_2
(*cây Bạch Chưởng – còn gọi là cây Lan Ý)
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, động tác rất cẩn thận, cánh cửa từ từ hé mở.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là bóng dáng người đàn ông, bên trong phòng có rất nhiều đồ đạc bài trí không đồng đều, nhưng điểm gây sự chú ý ánh nhìn của cô nhất lại là người đàn ông kia.
Cô đi vào, thấy ánh mắt Tưởng Viễn Chu đang chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay. Căn phòng lớn như vậy lại chỉ có một mình anh ta.
“Tưởng tiên sinh.”
“Video phát trên trang web của bệnh viện Tinh Cảng là do em đăng?”
Hứa Tình Thâm thấy người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, cô có cảm giác như không khí xung quanh mình đang dần dần bị rút cạn, cô khẽ hít một hơi thật sâu.
“Em đứng ra giải thích đi, nói em và Phương Thành không hề có quan hệ gì, em bôi nhọ hắn là vì liên quan tới chuyện cạnh tranh giữa hai bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm như bị người ta đánh một phát vào đầu vậy, Tưởng Viễn Chu lấy một tờ giấy trong tập tài liệu ra đặt lên bàn.
“Ngày mai em bắt đầu tới làm ở Tinh Cảng.”
“Chuyện này không phức tạp lắm, video đó đăng trên trang nhất của Tinh Cảng, em chỉ cần xóa đi…”
“Nhưng đã có người chia sẻ video đó sang các trang khác.” Hứa Tình Thâm nói thẳng vào vấn đề. “Nếu ngày mai tôi tới Tinh Cảng làm, nếu như tôi đứng ra, chẳng phải sẽ là Tinh Cảng cạnh tranh không lành mạnh, nói xấu nguời của bệnh viện Nhân Hải sao?”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Hứa Tình Thâm.
“Đó sẽ thuộc về hành vi của cá nhân em.”
Cô nhất thời im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tưởng tiên sinh, tại sao phải làm chuyện vô nghĩa như thế?”
Tưởng Viễn Chu đưa hai ngón tay khẽ xoa nhẹ mi tâm, đôi mắt lạnh lùng cũng nhắm lại.
“Tôi không chịu nổi cô ta cứ đeo bám.”
Cô ta, chắc là vị tiểu thư họ Vạn kia?
Tưởng Viễn Chu đứng lên, chậm rãi bước đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, kéo ghế ra cho cô.
“Ngồi đi.”
Trong l*иg ngực cô như có bông chặn lại khiến mọi thứ trở nên bế tắc, cô ngồi xuống ghế.
“Không cần phải nói tới chuyện cạnh tranh, hay là như vậy đi, nói tôi đơn phương yêu mến Phương Thành không được nên cố ý hủy hoại thanh danh của anh ta.”
Nửa người dưới của Tưởng Viễn Chu dựa về phía chiếc bàn tròn, hai chân vắt lên nhau, ánh mắt tràn ngập sự dò xét nhìn sang Hứa Tình Thâm.
“Em biết nếu em nói như vậy hậu quả sẽ là gì không?”
Hứa Tình Thâm không trả lời ngay, cô gái họ Vạn kia tới gây chuyện với Tưởng Viễn Chu, như vậy, nhất định là Phương Thành cũng biết. Hiện tại anh ta và cô đã trở thành hai người xa lạ, cô chẳng quan tâm.
“Tưởng tiên sinh, bản thân tôi là người phải đứng ra chịu trách nhiệm, tôi có khả năng quan tâm được nhiều chuyện như vậy sao?”
Trong lòng dấy lên một cảm xúc không kiềm chế nổi, Hứa Tình Thâm cảm thấy sống mũi cay cay. Vành mắt cô ửng hồng, giơ tay lên cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn nhét vào trong miệng.
Cắn một cái nuốt xuống mới biết được là món gỏi cá. Cô không ăn được kiểu đồ ăn này, chỉ muốn nôn ra ngoài ngay lập tức, cô che miệng, nhìn dáng vẻ rất khó chịu.
Trong lòng Tưởng Viễn Chu khẽ xao động, cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Mấy năm nay, vì cô nhóc họ Vạn kia mà anh đã khiến cho không biết bao nhiêu người chịu thiệt thòi, mà anh lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, cho tới ngày hôm nay cũng vậy.
“Tôi muốn vào nhà vệ sinh.” Hứa Tình Thâm đứng lên, viền mắt ươn ướt.
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ. “Trong phòng này cũng có.”
Hứa Tình Thâm cầm túi đi vào, Tưởng Viễn Chu khoanh hai tay trước ngực, căn phòng này dành riêng cho anh, nếu bình thường anh không tới thì cũng đóng cửa để đấy.
Trong phòng vệ sinh có trang bị một chiếc camera mini, không phải anh có sở thích quái đản, mà cần thiết cho chuyện làm ăn. Có một số người thích ở lì trong đó bày mưu tính kế, anh cũng bớt đi được chút thời gian suy đoán lòng người.
Tưởng Viễn Chu đi tới phía trước cửa sổ, mở chiếc màn hình TV trên tường ra.
Hứa Tình Thâm vừa vào toilet liền đóng cửa, cô cúi người xuống cạnh thùng rác, nhổ miếng gỏi cá trong miệng ra, cô mở vòi nước súc miệng.
Điện thoại di động trong túi xách vang lên, Hứa Tình Thâm lau khô hai tay, sau đó nghe máy.
“Alo.”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Hứa Minh Xuyên: “Em post clip kia lên mạng không gây phiền toái cho chị đấy chứ?”
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ một tâm trạng rất khác biệt, so với dáng vẻ yếu đuối nhu nhược ban nãy thì quả thực tưởng như hai người.
Nếu như lúc này Hứa Minh Xuyên đứng ở trước mặt cô nói chuyện, không chừng Tưởng Viễn Chu có thể thấy được cảnh cô nàng nện cho tên em trai kia một trận.
“Phiền toái gì? Bây giờ chị còn đang tìm cách giải quyết!” Cô liếc nhìn ra cửa, hạ thấp giọng: “Đừng có gọi điện thoại cho chị.”
“Chị, chị giải quyết như thế nào?”
“Sao nói nhiều lời thừa như vậy, cúp máy!”
Hứa Minh Xuyên gào lên: “Không phải, là em lo lắng thôi mà!”
“Còn có thể làm thế nào nữa!” Hứa Tình Thâm cầm điện thoại di động, chỉ sợ mình nói quá lớn. “Trứng chọi với đá, chỉ có thể giả bộ đáng thương mới nhận được sự đồng cảm.”
Bên ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn cô trên màn hình không chớp mắt, ngay cả những điều cô nói anh cũng nghe thấy rõ ràng, không sót một chữ.
Anh cảm thấy không thể tin nổi, khẽ cười lạnh, gì chứ?
Còn nhớ anh tung hoành Đông Thành nhiều năm như vậy, thế mà tới bây giờ vẫn bị một cô nhóc qua mặt?
Đầu điện thoại bên kia, Hứa Minh Xuyên cười như điên: “Đúng đúng đúng, nên như vậy, chị, chị quả là anh minh sáng suốt.”
“Cút ngay, đừng phá hỏng chuyện của chị nữa.” Hứa Tình Thâm nói xong, nhanh chóng ngắt máy.
Để điện thoại di động vào trong túi xách, Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người đứng ở trong gương, có lẽ là còn chưa đủ thảm hại, liền vỗ nước lạnh lên mặt, sau đó rút khăn tay ra lau mặt, chỉ để lại chỗ quanh viền mắt là không lau.
Lúc cô quay lại phòng chính, thấy Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Chân phải người đàn ông đang khẽ dậm dậm trên sàn nhà bằng gỗ, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt long lanh ngấn nước, khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không.
“Sao vậy, khóc à?”
“Không có.” Hứa Tình Thâm giơ tay lên lau.
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, bàn tay đặt trên vai cô, đầu ngón tay vẽ vẽ nơi xương quai xanh của cô, Hứa Tình Thâm không thoải mái, né tránh.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy điện thoại di động bên cạnh lên.
“Vì danh tiếng bệnh viện mà không tiếc danh tiếng của bản thân, em thật là cao thượng.”
“Nếu được làm bác sĩ của Tinh Cảng, tôi rất vinh hạnh, đây là việc tôi nên làm.”
Tưởng Viễn Chu cong ngón tay lên khẽ véo mũi cô.
“Tinh thần chịu trách nhiệm rất cao, tôi thích.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy.
Người đàn ông cầm điện thoại di động, mở ra.
“Đến đây đi, sau đó xem video khóc lóc của em do chính tay tôi quay xem, sao hả?”