Tưởng Viễn Chu đang đứng ở cách đó không xa, anh không nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Tình Thâm và Đinh Nhiên. Hứa Tình Thâm đứng ở đó, anh chỉ trông thấy được một nửa khuôn mặt của cô. Gió rét ùa tới thổi bay một lọn nhỏ từ trong mái tóc được buộc thành đuôi ngựa của cô, đập vào khuôn mặt. Tưởng Viễn Chu không có cảm giác gì khác, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau.
Đinh Nhiên nghe xong câu nói kia của Hứa Tình Thâm, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, khoé môi cô bé run rẩy, "không, không thể nào."
"chị không cần phải lấy chuyện này ra để lừa gạt em."Hứa Tình Thâm chậm rãi nhẹ bước tới gần Đinh Nhiên, sau đó ngồi xuống chỗ mép sân thượng. Đinh Nhiên mím chặt cánh môi liếc nhìn.
"em biết không ? Ai quen biết chị cũng đều nói rằng, chị là một kẻ không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hôm đó chị nhìn thấy em ở phòng khám...... Nếu không phải do cùng trải qua hoàn cảnh giống nhau, tại sao chị lại đưa danh thϊếp cho em chứ ?"
Đinh Nhiên vô thức khẽ lắc đầu, cả người vẫn còn đang ở trong trạng thái suy sụp, "nhưng mà nhìn chị...... tốt như vậy."
Tốt ư ?
Khoé miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, cười một cách gượng gạo, "nếu ban đầu chị cũng giống như em, tung người nhảy xuống, em sẽ không thấy được chị bây giờ tốt như thế nào."
Đinh Nhiên ngồi ở đó không ngừng khóc lóc, "nhưng mà, em không còn mặt mũi để gặp ai cả, không có cách nào để quay lại trường học nữa."
"chẳng lẽ chuyện này còn không thể vượt qua được sao ? Chị có thể giúp em."
Cánh tay của Đinh Nhiên đang chống ở bên người run lẩy bẩy. Hứa Tình Thâm liếc nhìn xuống dưới lầu, "ban đầu chị bị như vậy, chị cũng không nghĩ tới việc tự sát. Coi như phải chết, tại sao người chết lại là chị chứ ?"
Đinh Nhiên ngừng khóc, thút thít nhìn về phía cô.
Dưới lầu, một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt chậm rãi chạy tới. Phía trước đã bị ngăn chặn, Vạn Dục Ninh căn bản không thể chạy qua được.
Cô ta hạ cửa sổ xe xuống, thấy cảnh sát và nhân viên cứu hộ đều đang ở đây, ánh mắt quét qua trông thấy một chiếc quen thuộc. Đó không phải là xe của Tưởng Viễn Chu sao ?
Mọi người ở bên ngoài đang bàn tán xôn xao. Vạn Dục Ninh bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy hai người đang ngồi ở mép sân thượng. Cô ta cau mày, hỏi người ở bên cạnh một câu, "xảy ra chuyện gì vậy ?"
"có một nữ sinh muốn nhảy lầu, còn người kia hình như đang khuyên nhủ."
"người khuyên là ai ?"
"không biết."
Lúc này, một người đã chạy tới đây xem từ đầu đến cuối lập tức lên tiếng, "cô ấy nói với cảnh sát rằng cô ấy là bác sĩ."
Ánh mắt của Vạn Dục Ninh không khỏi nhìn về phía chiếc xe của Tưởng Viễn Chu. Bác sĩ ? Vạn Dục Ninh lập tức hiểu ra, là Hứa Tình Thâm ! Cô ta ngồi lại vào trong xe, nhanh chóng bấm gọi một số điện thoại, "alo, A Mai hả, tớ đang ở cao ốc trung tâm, cậu mau tới đây đi, có chuyện này tớ muốn nhờ cậu điều tra giúp tớ một chút."
Vạn Dục Ninh cúp máy, nghe thấy trong đám đông có người thở phào nhẹ nhõm, "không có việc gì rồi, cuối cùng cũng khuyên ngăn được."
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy mọi người đang cẩn thận kéo cô bé kia vào, Hứa Tình Thâm cũng đang ở trong đó.
Rất nhanh, đám đông liền bị giải tán, người mà Vạn Dục Ninh gọi tới cũng đã đến nơi.
A Mai ngồi vào trong xe của cô ta, "điều tra chuyện gì ?"
"lát nữa sẽ có một cô bé đi xuống, cậu giúp tớ điều tra thử xem con bé kia có quan hệ thế nào với Hứa Tình Thâm."
"được."
Cảnh sát dẫn theo Đinh Nhiên nhanh chóng đi xuống. Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đang ở phía sau. Đinh Nhiên vô cùng sợ hãi, lôi kéo Hứa Tình Thâm nhất định bắt cô phải đi theo mình.
Hứa Tình Thâm vỗ vỗ tay của cô bé trấn an, "chị sẽ đi cùng em, em cứ lên xe trước đi, bọn chị ở ngay phía sau."
Tưởng Viễn Chu lái xe chạy tới. Hứa Tình Thâm kéo cửa chỗ phụ lái ra ngồi vào, cô nhìn sang người đàn ông, "Tưởng tiên sinh, anh có thể giúp tôi một việc được không ?"
"việc gì ?"
"đoạn video kia có thể đã thật sự bị đăng lên mạng rồi, có cách nào để gỡ xuống không ?"
Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn về phía trước, khóe mắt liếc qua hình như trông thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc. Tầm mắt của anh dõi theo sát sao, nhưng chiếc xe của Vạn Dục Ninh đã biến mất ở nơi góc đường.
"em có thể cho tôi một lý do khiến em nhất định phải giúp cô bé kia không ?"Lúc này Tưởng Viễn Chu mới quay lại vấn đề của Hứa Tình Thâm.
"em ấy là con gái, chuyện đó sẽ huỷ diệt cả cuộc đời của em ấy."
"thật ra chuyện tôi tò mò nhất chính là, em đã nói điều gì mà khuyên được cô bé kia nhỉ ?"Vẻ mặt của Tưởng Viễn Chu rất thoải mái. Nói thế nào nhỉ ? Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì mấy. Đợi mãi không nghe thấy câu trả lời, anh quay đầu lại liếc nhìn Hứa Tình Thâm.
Tất cả cảm xúc đều bị cô che giấu hết, hai tay Hứa Tình Thâm xoắn lại vào nhau. Tưởng Viễn Chu khẽ cau mày."bạo lực học đường, mấy năm gần đây, những tin tức về chuyện này càng ngày càng nhiều, chuyện của cô bé kia cũng không phải là hiếm có."
"vậy, anh cảm thấy thế nào ?"
Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục lái xe, giọng điệu lười biếng, "không quan tâm lắm, nhưng em có thể khuyên can được cô bé kia, đương nhiên là một chuyện rất tốt."
Trong lòng bàn tay Hứa Tình Thâm toàn là mồ hôi, lúc mở miệng, giọng nói khàn đυ.c mang theo muôn vàn cảm xúc, "Tưởng tiên sinh, không phải mỗi người ai cũng đều may mắn có được sự che chở bảo vệ. Khi đang cực kỳ đau khổ, tuyệt vọng, lúc chuyện như vậy xảy ra với mình, người khác chìa tay ra giúp một phen, có lẽ đó chính là cọng rơm cứu mạng có ích nhất."
Từng câu từng chữ truyền vào trong tai Tưởng Viễn Chu. Giọng nói của cô buồn bã bi thương, tựa như một câu thần chú thôi miên anh. Tưởng Viễn Chu không khỏi nhẹ gật đầu, "được, tôi sẽ giúp cô bé ấy."
Sau khi tới đồn cảnh sát, ba mẹ của Đinh Nhiên cũng nhanh chóng chạy tới nơi. Mẹ của Đinh Nhiên đã gần như phát điên lên, "đều do tôi không tốt, là lỗi của tôi. Con nó bảo muốn chuyển trường, nhưng chỉ còn nửa năm nữa thôi là tốt nghiệp rồi, tôi sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập của con bé nên mới bảo nó ráng nhẫn nhịn thêm một chút......"
Nhẫn nhịn thêm một chút, đáng thương mà vô lực đến cỡ nào đây ?
Toàn thân Đinh Nhiên đều bị thương, cô bé nhanh chóng được đưa tới bệnh viện gần nhất. Lúc Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu quay trở lại Cửu Long Thương, cũng đã gần chín giờ tối.
Ban đêm, trong phòng ngủ tối đen như mực, rèm cửa sổ được che kín đến mức không có một chút khe hở nào, chặn lại toàn bộ khung cảnh đèn đuốc sáng trưng rực rỡ ở bên ngoài.
Tưởng Viễn Chu cứ tưởng rằng Hứa Tình Thâm đã ngủ rồi, lúc nằm xuống, người anh chạm vào cánh tay mềm mại của cô. Phần lưng của anh vừa mới đặt lên chăn đệm, một đôi tay tựa như dây leo lập tức quấn chặt lấy anh.
Hô hấp của anh trở nên gấp gáp, cảm thấy bên tai có một âm thanh rất nhỏ. Hứa Tình Thâm hôn lên môi của anh, giọng nói khe khẽ, "hôn em."
Trong đầu Tưởng Viễn Chu tựa như vừa bị giáng xuống một tia sấm sét, nhiệt độ toàn thân lập tức tăng vọt lên một cách nhanh chóng, anh tiến tới hôn trả lại cô.
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ của anh, Tưởng Viễn Chu thuận thế chống ở trên người cô. Hứa Tình Thâm nhiệt tình trượt tay xuống hông của anh, "ôm chặt em."
Mùi thơm mát lạnh sau khi tắm rửa kí©h thí©ɧ thần kinh của Tưởng Viễn Chu trở nên căng thẳng. Một ngọn đuốc sau khi trải qua tay của Hứa Tình Thâm liền lập tức bùng cháy lên một cách rõ ràng, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng vang ' lách tách '. Cô cắn vào vành tai của anh. Lần này tựa như vừa dính phải một đòn trí mạng, Tưởng Viễn Chu khẽ kêu lên một tiếng, thân thể căng ra tới cực điểm.
"muốn em."
Tuyến phòng vệ cuối cùng của người đàn ông đã hoàn toàn sụp đổ. Đây là một chuyện mà anh thích làm nhất. Chỉ là khi lời này được nói ra từ trong miệng của Hứa Tình Thâm, lại mê hoặc đến mức khiến cho cả người anh đều tê dại mềm nhũn.