- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Đẹp Khó Cưỡng
- Quyển 4 - Chương 266: Không xuống tay được
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 4 - Chương 266: Không xuống tay được
Editor: Dế Mèn
Tưởng Viễn Chu theo bản năng ôm chặt Lâm Lâm, “Không muốn ba bế lát nữa ngủ cùng, đợi lát nữa ba kể chuyện cho con nghe, được không?”
Lâm Lâm càng từ chối lớn tiếng hơn, “Không muốn! Không muốn!”
Con bé thậm chí còn lắc lắc đầu, hai tay giơ về phía Duệ Duệ.
Tưởng Viễn Chu hết cách, đành phải ngồi xuống đất. Anh hai tay ôm lấy Lâm Lâm không chịu buông ra; Lâm Lâm ngồi trên đùi anh, muốn đứng lên, nhưng không đứng dậy được.
Hứa Tình Thâm cũng đi tới, “Được rồi, đừng chọc con bé nữa.”
“Anh không chọc con.” Tưởng Viễn Chu càng nghĩ càng thấy tủi, anh cũng thực không biết làm sao. “Anh muốn ngủ với con gái, hôm nay Lão Bạch còn nói, chờ Tô Đề Lạp có con, cậu ta sẽ bế con ngủ cùng, ngày ngày ôm trong lòng.”
“Anh ấy là nói vậy thôi,” Hứa Tình Thâm an ủi anh. “Chờ khi đứa nhỏ vừa khóc vừa quấy, anh ấy sẽ cảm thấy phiền liền.”
Duệ Duệ từ trên mặt đất bò dậy, đứng trước mặt Tưởng Viễn Chu. Lâm Lâm duỗi tay về phía thằng bé, “Duệ Duệ.”
Tưởng Viễn Chu tay kia ôm thằng bé, để thằng bé ngồi trên đùi mình, hai đứa nhỏ ngồi đối diện với nhau.
Lâm Lâm vui vẻ vỗ vỗ tay, Tưởng Viễn Chu khẽ dỗ dành con, “Lâm Lâm, Duệ Duệ là anh con, con phải gọi anh.”
Anh thử bày cho con bé, “Anh, anh…”
“Không muốn.” Cái miệng nhỏ của Lâm Lâm chu lên, rất là kiêu ngạo.
Tưởng Viễn Chu ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng, “Lâm Lâm, Duệ Duệ, ba mẹ còn muốn sinh em, các con nói xem thích em trai hay em gái?”
Lâm Lâm có vẻ vẫn không hiểu mấy cái này, nên dứt khoát không nói lời nào. Duệ Duệ cũng vậy, chớp đôi mắt to, một câu không nói.
“Ba mẹ lại sinh em gái nhé, được không”
Lâm Lâm cái hiểu cái không nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Em gái…
Lúc mẹ đưa mình ra ngoài chơi, gặp em bé đáng yêu thì đều nói, em gái nè, xinh quá! Lâm Lâm vội lắc đầu, “Không muốn, không muốn.”
Tưởng Viễn Chu thật sự lờ mờ, “Vì sao không muốn?”
Lâm Lâm tiếp tục lắc đầu, “Không muốn.”
Có một em gái nữa, mình chơi với Duệ Duệ không vui.
Tưởng Viễn Chu cười tủm tỉm ghé tới, “Có phải sợ sinh em gái, ba sẽ không thương con như bây giờ không? Con vẫn sẽ luôn là công chúa nhỏ của ba mà.”
Không ngờ Lâm Lâm nhìn cũng không nhìn anh một cái, lại vẫy vẫy tay với Duệ Duệ, “Không, không muốn em gái!”
Duệ Duệ cười cười gật đầu, “Ừm, không muốn em gái.”
Bọn chúng rốt cuộc đặt Tưởng Viễn Chu ở đâu đây?
“Vậy em trai muốn không nào?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Lâm Lâm nghĩ nghĩ, “Muốn.”
Duệ Duệ cũng nói, “Muốn.”
Tưởng Viễn Chu có chút không vui, “Con trai với ba sẽ không có chỗ nào thân thiết.”
Hứa Tình Thâm bật cười, nhìn Duệ Duệ đứng dậy, dắt tay Lâm Lâm đi đến bên giường. Hứa Tình Thâm bổ một đao, “Con trai với ba không có chỗ nào thân thiết, em thì thấy, con gái với anh cũng không thân bao nhiêu à!”
Thật là đâm vào tim, lời này đâm vào Tưởng Viễn Chu muốn hộc máu.
—
Nhà họ Mục.
Buổi tối, Mục Thành Quân mới ra khỏi phòng Tô Thần, để nhận điện thoại.
Vài người ở đầu bên kia đang tụ tập với nhau, cứ bảo hắn ra ngoài uống rượu, trong đó có người hắn chơi từ nhỏ, cũng có hắn vài người ngày thường hắn chơi thân.
Mục Thành Quân đứng yên trước cửa phòng mình. Bà Mục đã chuẩn bị xuống lầu, nghe thấy điện thoại của Mục Thành Quân, bà bước quay lại. Mục Thành Quân vẫn chưa cúp điện thoại, hắn dịch di động khỏi tai, “Mẹ, một thằng con nuôi của mẹ kéo con ra ngoài uống rượu.”
Bà Mục nhìn màn hình hiển thị, “Tối khuya còn ra ngoài?”
“Biết con có con rồi, khăng khăng chúc mừng chúc mừng con.”
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam, “Mẹ nuôi, là con, cho Thành Quân ra đây đi ạ! Chao ôi, dạo này nó như thể không là nó nữa, ai quản nó thành như vậy thế ạ!”
“Có phải chị dâu mới tới không ta!?” Người trong điện thoại bắt đầu ồn ào.
Bà Mục nhịn không được cười khẽ, “Được rồi, đừng về trễ quá.”
“Được rồi.” Mục Thành Quân đồng ý với trong điện thoại. Bà Mục căn dặn một tiếng, “Trong nhà có con trẻ, con đừng chơi đến đêm không về ngủ. Nếu không phải biết kia mấy đứa kia cũng được, mẹ cũng sẽ không thả con đi.”
“Vâng.” Mục Thành Quân nhịn không được oán giận, “Mẹ càng coi con là con nít hơn đấy!”
“Ai bảo con bây giờ có gia đình rồi.”
Mục Thành Quân nghe thấy cái từ này, cũng chưa nói gì. Gia đình của hắn và Tô Thần đều mang ý xấu, chỉ sợ chẳng ai muốn nghĩ tới chuyện thành gia với người kia ấy chứ!
Tô Thần khóa trái cửa phòng. Một lát sau, cô nghe được dưới lầu truyền đến tiếng còi ô tô. Tô Thần đi đến bên cửa sổ, thấy xe của Mục Thành Quân đi ra ngoài.
Trong lòng hơi được thả lỏng, đêm nay hẳn là có thể ngủ an giấc rồi.
Thẳng cho đến rạng sáng, Mục Thành Quân mới từ ngoài trở về.
Đám anh em kia đã biết chuyện Khoai Tây Nhỏ, sao cả đám chịu dễ dàng tha cho Mục Thành Quân?
Lúc về, hắn đã uống say mèm, vất vả lắm mới lên thang lầu được. Đi lên lầu hai, hắn tìm phòng mình, nhưng may là hắn theo bản năng còn biết phòng ngủ mình là ở lầu ba.
Mục Thành Quân theo tay vịn cầu thang bò lên, lên lầu ba, cả người xiêu vẹo, đi cũng chừng như đi không nổi nữa rồi.
Trên hành lang có ánh đèn, hắn theo ánh đèn đi về phía trước, rất nhiều lần cả người đều va mạnh phải vách tường, bả vai với cánh tay đều đau nhức kinh khủng. Mục Thành Quân nghiêng ngả lảo đảo đi tới căn phòng trước mặt, vặn nắm cửa mấy cái, lại phát hiện cửa không mở ra.
Hắn giơ tay đập đập cửa phòng, “Mở cửa, mở cửa, mở cửa cho tôi!”
Tô Thần đột nhiên bừng tỉnh, bị dọa nhảy. Cô lập tức đứng dậy bật đèn lên, nhìn Khoai Tây Nhỏ trong chiếc giường nhỏ. Vẫn ổn, đứa nhỏ không bị đánh thức.
Nhưng Mục Thành Quân đêm nay uống rượu say, hắn hiển nhiên không thể chú ý đến con, hắn thậm chí dùng hai tay mà đập.
“Tôi muốn đi ngủ, mở cửa!”
Tô Thần thấy con hai tay cựa quậy, vẻ như sắp tỉnh lại, cô duỗi tay vỗ nhẹ hai cái lên người Khoai Tây Nhỏ, rồi mới bước nhanh đến cửa phòng.
Cô kéo cửa phòng ra một cái, cả người Mục Thành Quân liền đổ vào. Tô Thần không ngờ hắn ngay cả đứng cũng không vững, hắn cả người gần như phủ lên người cô, nặng muốn chết. Tô Thần nhấc chân, đá cửa, cửa đóng “cạch” lại.
“Này, Mục Thành Quân, anh tỉnh lại đi!”
Cả người hắn mùi rượu, Tô Thần nhíu mày.
Mục Thành Quân cựa mình, duỗi tay ôm lấy vai Tô Thần, “Khóa cửa làm gì, cô là ai hả, cô khóa cửa cho ai chứ!”
“Sâu rượu.”
“Tôi không uống rượu!”
Mục Thành Quân đẩy cô ra một cái. Hắn đi thẳng tới cái giường lớn kia, tới bên giường, hắn giày cũng không cởi, dang hai tay đổ ập lên.
Tô Thần đuổi theo, “Mục Thành Quân, phòng của anh ở…”
“Tôi muốn đi ngủ.”
Mục Thành Quân nói, đoạn trở mình, vứt lại bóng lưng cho Tô Thần. Tô Thần ngồi xuống bên giường, giơ tay đập đập vào người hắn, “Này!”
Hắn không thốt một tiếng, không hề phản ứng lại cô.
Tô Thần túm cánh tay hắn mà kéo. Không được, quá nặng, hoàn toàn kéo không nổi.
“Mục Thành Quân!”
Người đàn ông rõ ràng đã ngủ rồi, giày trên chân cũng không thay ra. Tô Thần định không để ý hắn nữa, cùng lắm thì mỗi người nửa cái giường…
Cô đứng dậy, ánh mắt xẹt qua người Mục Thành Quân. Cô có chút không hiểu rõ người đàn ông này, càng không dám xác định, hắn là giả say hay say thật.
Tô Thần khum lưng, ghé sát vào trước mặt nhìn Mục Thành Quân. Tầm mắt cô dần dần đi xuống, rơi xuống trên vòng hông người đàn ông.
Đây có vẻ như là cơ hội tuyệt hảo, nhưng cô không biết đây thật sự là một cơ hội, hay là cũng như hôm cô lấy di động của Mục Thành Quân. Thật sự nhất cử nhất động của cô đều ở trong mắt Mục Thành Quân?
Tô Thần ngồi ở mép giường, trong lòng cô có chút bức thiết muốn xác nhận lại một ít việc.
Nếu Mục Thành Quân không có cái gọi là vết thương ở ngoài ấy, thì cô hoàn toàn có thể không cần để ý tới lời cô gái kia nói. Nhưng trường hợp bằng chứng vết thương của Mục Thành Quân bên kia có là thật, nếu cô cứ hờ hững như cũ, chó quýnh đít thì sẽ nhảy rào. Sau khi Mục Thành Quân ra khỏi nhà, cô gái đó lại gửi tin nhắn cho cô, nói là ảnh chụp thương tích của Mục Thành Quân, cô ta đã nắm được trong tay rồi.
Xem ra, cô gái này với người bạn gái cũ của Mục Thành Quân đã xác định bắt tay nhau; nếu không, chỉ e cô bạn gái cũ không biết khi nào kia tuyệt đối sẽ không chịu tiết lộ ảnh chụp riêng tư kia ra rồi.
Tô Thần bảo đối phương cho cô thời gian hai ngày, nếu cô chứng thực hình trong ảnh chụp không phải ảnh ghép, cô sẽ đưa tiền.
Cô cũng chỉ có thể dùng kế sách tạm thời như thế trước.
Tô Thần sốt ruột nhấc một chân người đàn ông lên, Mục Thành Quân không có chút phản ứng nào. Cô cởi giày cho hắn. Lý do Tô Thần cũng tìm sẵn rồi, nếu Mục Thành Quân giả bộ, chờ khi hắn chất vấn, cô sẽ nói hắn say tới vậy, cả người đều mùi rượu, cô chỉ là cởϊ qυầи áo giúp hắn mà thôi.
Có cái lý do này, lá gan Tô Thần cũng lớn hơn.
Vắt hai chân Mục Thành Quân lên giường xong, Tô Thần đẩy bả vai người đàn ông. Hắn nhân thể lật người, miệng phát ra một tiếng bất mãn, nhưng cũng rất nhanh liền ngủ.
Tô Thần đưa bàn tay về phía áo sơ mi của Mục Thành Quân, cô đánh bạo, kéo áo sơ mi của hắn từ trong lưng quần ra ngoài. Vòng hông lộ ra một khoảng da màu đồng cổ. Tô Thần buông tay ra, nhìn khuôn mặt Mục Thành Quân.
Hắn hẳn không phải đang giả bộ, bởi vì mí mắt hắn không có động đậy, hoàn toàn không có phản ứng.
Tô Thần không muốn tự mình dọa mình, lập tức dứt khoát đưa tay về phía thắt lưng Mục Thành Quân. Cô cởi thắt lưng của hắn, sau đó rút từng chút một ra.
Tuy cô với Mục Thành Quân từng có thân mật da thịt, nhưng không có nghĩa có thể trắng trợn nhìn về phía chỗ kín của hắn.
Có điều Mục Thành Quân người đầy mùi rượu, hôm nay bị rót cho nhiều rượu như vậy. Khó có khi hắn thế này, nếu Tô Thần không nhân cơ hội nắm chắc, chỉ sợ cũng khó chờ đến lần sau.
Cô không do dự, kéo quần Mục Thành Quân xuống. Hắn quả nhiên say đến bất tỉnh nhân sự, thế mà cũng có lúc ngoan ngoãn bị lột sạch sẽ dưới tay cô.
Tô Thần thở sâu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ghé tới.
Có lẽ vừa rồi lúc cô động tay có chạm vào Mục Thành Quân, rõ ràng hắn đã có phản ứng.
Tô Thần thấy được miệng vết thương của Mục Thành Quân, mặc dù hồi phục rất khá, nhưng vẫn không có khả năng không lưu lại một chút dấu vết.
Tô Thần ngồi thẳng dậy, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng. Tầm mắt cô nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông hơi thở ổn định, hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ có một màn như vậy rơi xuống người hắn.
Cô nắm chặt bàn tay, ánh mắt quét về phía tủ đầu giường, cô thấy di động để trên đó.
Tô Thần biết, cô nên phấn khích, Mục Thành Quân trước đây đối với cô thế nào, cô đều nhớ rõ rành rành. Hóa ra hắn còn có một mặt không muốn ai biết như vậy; với một người đàn ông mà nói, đây hẳn là chuyện sỉ nhục nhất cả đời hắn đúng không?
Một năm trước, khi Mục Thành Quân áp cô trên chếc giường lớn, không màng đến lời cô cầu xin tha, vậy hôm nay thì sao?
Tô Thần ngồi dậy, muốn lấy di động trên tủ đầu giường tới. Chỉ cần cô chụp được bộ dạng này của Mục Thành Quân, cô liền có lợi thế uy hϊếp hắn.
Tuy cách làm, ý tưởng như thế, thế nào cũng đủ đê tiện; nhưng Mục Thành Quân cưỡng ép cô phát sinh quan hệ, cưỡng ép cô sinh con, lúc cô mang thai thì trông coi cô như phạm nhân, chẳng lẽ hắn không đê tiện sao?
Chẳng qua chỉ là đê tiện gặp phải đê tiện, cục diện như vậy với Tô Thần mà nói, hẳn là tốt nhất rồi.
Đối phương đòi tiền, cô đào không ra, cô có thể cho người nhà họ Mục ra mặt. Mà lúc này với cô mà nói, thứ có lợi nhất với cô, cô sắp sửa nắm được trong tay rồi.
Tô Thần từ trên giường đứng dậy, đi mấy bước đến trước tủ đầu giường, giơ tay cầm lấy di động của mình.
Mục Thành Quân bộ dạng gần như ngủ như chết, vẫn không nhúc nhích. Tô Thần nhìn về phía gương mặt hắn, cô không có ý thương cảm hắn, hắn cũng không đáng được người khác thương cảm.
Cô nắm chặt di động đi tới bên giường. Tô Thần ngồi xuống. Cô nghĩ, bà Mục chịu cho cô vào nhà họ Mục, một bộ phận nguyên nhân rất lớn cũng do liên quan tới thân thể của Mục Thành Quân đúng không?
Tô Thần muốn chụp bộ dạng của Mục Thành Quân. Màn hình di động của cô cũng đã mở khóa, ngón tay đã để trên cameras hồi lâu, nhưng trước sau vẫn chưa ấn xuống.
Cô thật sự muốn tát cho mình một cái, cô không biết vì sao mình lại không xuống tay được. Chỉ bởi vì làm như vậy… không có đạo đức sao?
Hắn đâu có đạo đức, từ như vậy dùng cho Mục Thành Quân thực sự chính là lãng phí.
Tô Thần trong lòng tranh đấu. Nếu cảm thấy hắn là tên khốn, vậy cô dùng cách của tên khốn mà đối phó hắn ngay, chụp đi! Chụp đi!
Tô Thần cảm thấy cánh tay mình hình như có ngàn cân treo nặng, không nâng lên được, cuối cùng… Cô không thể không từ bỏ.
Cô khẽ thở dài, cô thật là tự rước phiền vào mình mà!
Tô Thần để di động xuống. Mùi rượu trên người Mục Thành Quân vẫn nặng như vậy. Cô lên giường, mặc quần vào cho hắn thật cẩn thận, có lẽ cũng chỉ có mặc quần áo vào rồi, Mục Thành Quân mới như người bình thường thôi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sắc Đẹp Khó Cưỡng
- Quyển 4 - Chương 266: Không xuống tay được