Quyển 1 - Chương 30: Tự sát

Mấy ngày sau.

Hứa Tình Thâm tan việc cũng không lập tức quay lại Cửu Long Thương, mà lại ghé về nhà một chuyến.

Mở cửa bước vào, vừa khéo Hứa Minh Xuyên cũng đang định đi ra ngoài. Lúc trông thấy cô, sắc mặt cậu vô cùng kích động, "chị, chị đã về rồi."

"làm gì vậy, la hét ầm ĩ."

"em nhớ chị mà, nhớ chị muốn chết luôn."

Hứa Tình Thâm nhấc bước chân lên đi về phía căn phòng của mình. Hứa Minh Xuyên thấy vậy, cẩn thận đi theo ở phía sau, "chị...... trong đó có người."

"chị biết."Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra bước vào. Trong phòng có mùi là lạ, một bà lão bảy mươi mấy tuổi đang mệt mỏi nằm trên giường. Hứa Tình Thâm chào hỏi, "bà ngoại."

"Tình Thâm tới rồi."

Bà lão nói ' tới ', chứ không phải ' về '.

Hứa Tình Thâm bước tới trước kệ sách, lật tìm tài liệu mình cần. Hứa Minh Xuyên nãy giờ vẫn theo sát ở phía sau, "chị, bây giờ chị ngủ ở đâu vậy ?"

"nhà bạn."Hứa Tình Thâm lấy đồ xong, trông thấy ở cửa có để một túi hành lý đựng quần áo, đó là Triệu Phương Hoa đã sớm chuẩn bị sẵn cho cô.

Hứa Tình Thâm xách túi hành lý rời đi. Hứa Minh Xuyên lại chạy theo ra ngoài lần nữa, "chị."

"ba mẹ đâu ?"

"ba còn chưa về, mẹ đi mua thức ăn."

Hứa Tình Thâm đặt túi hành lý xuống đất, liếc nhìn cậu em trai cùng cha khác mẹ đang đứng trước mặt, "tiền còn đủ xài không ?"

"còn chị ? Chị, từ nay về sau tiền kiếm được một xu cũng đừng cầm về nhà nữa, tự giữ đi !"

"đây chính là em nói đó, máy tính Apple cũng không mua cho em nữa đâu."

Hứa Minh Xuyên cúi người xuống cầm túi hành lý lên cho cô, "sau này em có thể tự đi kiếm tiền. Chị ở bên ngoài, đừng...... tự làm khổ bản thân."

"yên tâm đi."

Hứa Minh Xuyên tiễn cô đi. Xuống tới lầu dưới, cậu nhỏ giọng nói, "chị, hai ngày trước Phương Thịnh đã tới đây."

"anh ta tới đây làm gì ?"

"đem mấy vạn đồng tới, nói là tiền thuốc men cho bà ngoại."

"bọn họ nhận à ?"

Hứa Minh Xuyên đá đá viên đá nhỏ dưới chân, "đương nhiên rồi, mẹ chỉ còn thiếu nước tôn Phương Thịnh lên làm thần thánh mà thờ cúng thôi."

Hứa Tình Thâm không nói một câu, nhận lấy cái túi rồi rời đi.

Đi tới Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu không có ở nhà, lão Bạch dặn dò người giúp việc mang hành lý của Hứa Tình Thâm lên lầu.

Hứa Tình Thâm cũng không tỏ thái độ gì, "Tưởng tiên sinh đâu rồi ?"

"đi về nhà một chuyến. Hai ngày nay nhà họ Vạn gây ầm ĩ đến mức sống cũng không yên ổn." "sao vậy ?"

Lão Bạch cũng không dối gạt cô, "Vạn tiểu thư kiên quyết muốn đính hôn với Phương Thịnh, nhưng nhà họ Vạn sao có thể đồng ý được. Ba của Tưởng tiên sinh cũng kinh ngạc......"

Nói đến đây, lão Bạch lại im lặng.

Thông minh như Hứa Tình Thâm, sao có thể không hiểu được ý tứ trong đó, "nhà họ Tưởng muốn Tưởng tiên sinh cưới Vạn tiểu thư à ? Tốt lắm, trời sinh một cặp."

Lão Bạch cười cười, thâm ý sâu xa, "Hứa tiểu thư, cơm tối đã chuẩn bị xong. Tưởng tiên sinh đã dặn không cần chờ ngài."

"được, dọn cơm đi."

Hôm sau, Hứa Tình Thâm bước xuống lầu ăn xong điểm tâm chuẩn bị đến bệnh viện. Cô mới vừa đi tới cổng, liền nhìn thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đang chạy vào.

Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống. Mặc dù mới sáng sớm, nhưng kính mát đang gác trên sống mũi của anh cũng không thèm tháo xuống, "đến bệnh viện à ?"

Hứa Tình Thâm cúi người gật đầu, "vâng."

Cô liếc mắt quét qua chỗ phụ lái, trên ghế có đặt đôi bao tay của Tưởng Viễn Chu."tôi đi trước."

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu đầy vẻ mệt mỏi, ngón trỏ nhẹ ấn mấy cái giữa hai đầu lông mày, "hôm nay đừng đến bệnh viện nữa, cùng tôi lên lầu ngủ một lát đi."

"Tưởng tiên sinh đừng nói đùa. Những bệnh nhân đang nằm trong bệnh viện còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng đâu. Không phải ngài đã nói rồi sao ? Tôi không thể bôi nhọ danh tiếng của Tinh Cảng được."

Tưởng Viễn Chu nhìn cô dứt khoát rời đi, anh lắc đầu cười khẽ, lái xe chạy vào Cửu Long Thương.

Bệnh viện Tinh Cảng.

Bên ngoài phòng theo dõi những ca nghiêm trọng, các bác sĩ đang đi theo sau lưng viện trưởng Chu. Hứa Tình Thâm là người trẻ tuổi nhất trong số đó.

"đúng rồi, đứa bé hôm qua được chuyển vào phòng bệnh thường, bây giờ thế nào ?"

"tình huống rất ổn định."Một vị bác sĩ ở bên cạnh viện trưởng Chu trả lời.

"tình trạng lúc nhập viện ra sao ?"

"chuyện này......"Người kia bỗng nhiên ngậm chặt miệng.

Viện trưởng Chu dừng lại bước chân, vẻ mặt nghiêm túc, "cậu chỉ thấy tình trạng của nó ổn định thôi à ?"

Trong hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng, yên tĩnh không một tiếng động, Hứa Tình Thâm suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói, "Lưu Tử Minh, bốn tuổi, người bị thương nhỏ tuổi nhất trong vụ tai nạn do xe buýt gây ra, lúc được đưa vào bệnh viện đã bị sốc, đùi phải bị thanh kim loại của ghế ngồi đâm thủng."

Viện trưởng Chu nâng tầm mắt lên, lướt qua Hứa Tình Thâm. Nói thật, ông đối với cô một chút ấn tượng tốt cũng không có. Một kẻ dựa vào Tưởng Viễn Chu mới luồn lách được vào đây làm nữ bác sĩ, a ——

"trước mắt trong số những người bị thương, có bao nhiêu người đã an toàn thoát khỏi nguy hiểm ?"

Hứa Tình Thâm không chút nghĩ ngợi, "giường số 6, sau ca giải phẫu mở hộp sọ hôm qua đã tỉnh lại. Giường số 28, bị gãy xương đùi, nhưng người bị thương tuổi đã hơn bảy mươi, vì vậy giải phẫu nguy hiểm rất lớn. Giường số 46, thủy tinh cắt vào động mạch chủ......"

Tầm mắt của viện trưởng Chu cố định trên mặt Hứa Tình Thâm. Cô để mặt mộc, trên người khoác chiếc áo blouse trắng sạch sẽ vô cùng, giọng điệu lúc nói chuyện không nôn nóng không vội vàng, dịu dàng êm nghe.

Cuối cùng ông gật đầu, "tốt lắm."

Khoé miệng Hứa Tình Thâm nhẹ cong lên, không nói thêm gì nữa.

Sắp đến giờ tan việc, Hứa Tình Thâm nhận được một tin nhắn, là Hứa Minh Xuyên gửi tới.

"chị, lập tức đến quán cà phê số 88 đường Hồng Hải, có việc gấp, nhanh lên !"

Hứa Tình Thâm trả lời tin nhắn, "có chuyện gì vậy ?"

Bên kia lại gửi tin nhắn tới lần nữa, "mau lên, có việc gấp ! Chỗ ngồi em đã đặt xong rồi, bàn số 9."

Hứa Tình Thâm thay xong áo khoác, vừa bước ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Hứa Minh Xuyên, nhưng trước sau vẫn không có ai bắt máy.

Cô vội vã chạy tới địa chỉ kia. Bàn số 9 rất dễ tìm, từ cửa bước vào là thấy ngay. Trong quán cà phê được trang trí thanh thoát tao nhã, không gian rất có tính chất riêng tư, Hứa Tình Thâm vén một lớp màn trúc dầy cộm nặng nề lên, lại trông thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở đó.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động, nâng mắt lên liếc nhìn, khuôn mặt tỏ ra hơi ngạc nhiên, "tại sao em lại ở đây ?"

"em trai tôi bảo tôi tới đây, nói là tìm tôi có việc gấp."Hứa Tình Thâm có cảm giác chuyện này không được bình thường, cô thấy trên bàn bày hai bộ dao nĩa, còn có hai ly cà phê đậm đà.

Trong lúc còn đang nghi ngờ, màn trúc lại bị vén lên lần nữa, "Viễn Chu......"

Vạn tiểu thư thiếu chút nữa đυ.ng vào Hứa Tình Thâm đang đứng trước mặt, lời còn chưa nói xong cũng mạnh mẽ nuốt trở lại. Cô ta khó tin nhìn hai người, ánh mắt cuối cùng cố định trên mặt Hứa Tình Thâm, "tại sao các người lại ở cùng nhau ?"

"tôi......"

Vạn Dục Ninh tự giễu nhẹ cong khóe miệng lên, "Viễn Chu, chẳng trách anh lại chịu đi ra ngoài gặp em, thì ra là dắt cô ta theo cùng, phải không ?"

"đừng gây sự nữa."Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu mang theo vẻ không vui, hướng về phía Hứa Tình Thâm nói, "ngồi xuống đi."

Cô đi không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể nghe lời Tưởng Viễn Chu mà ngồi xuống.

Vạn Dục Ninh thấy chỗ ngồi duy nhất đã bị chiếm mất, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi, "Viễn Chu, anh thật sự một chút cũng không quan tâm đến em phải không ?"

"Vạn Dục Ninh, "Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhẹ vẽ vòng quanh miệng ly cà phê, "những chuyện em làm đã vượt quá giới hạn, em còn nói em muốn ở cùng với Phương Thịnh à ? Anh cho em biết, chẳng có ai đồng ý đâu."

Lửa giận của Vạn Dục Ninh bắt đầu dâng lên, "anh dựa vào cái gì mà không đồng ý ?"

"Phương Thịnh có thể mang lại cho em cái gì chứ ?"

Vạn Dục Ninh quét mắt về phía ly cà phê trên bàn. Đó là loại mà cô ta thích uống, nhưng hôm nay, Tưởng Viễn Chu lại gọi cho Hứa Tình Thâm.

Người cô ta thích, thứ thuộc về cô ta ! Nhưng hôm nay lại bị Hứa Tình Thâm từng chút từng chút chiếm đoạt mất.

"anh không đồng ý phải không ? Em nhất định cố tình muốn đính hôn với Phương Thịnh đấy."

"em dám !"Tưởng Viễn Chu rống giận lên tiếng, trong con ngươi gần như muốn toé ra lửa.

Vạn Dục Ninh tiến lên một bước, động tác nhanh chóng cầm lấy con dao dùng để ăn đồ Tây bên tay Hứa Tình Thâm. Cô ta đem lưỡi đao kê lên cổ tay, "ai không để cho tôi ở bên cạnh Phương Thịnh, tôi sẽ chết cho các người xem !"

Nói xong, Vạn Dục Ninh hung hăng ấn lưỡi dao xuống một phát."Hứa Tình Thâm, lần này cô hài lòng chưa ?"