Bước chân của Tưởng Viễn Chu nhẹ khựng lại. Lão Bạch giúp anh cầm áo khoác đang treo trên móc lên.
Người đàn ông giơ tay nhận lấy, phủ chiếc áo khoác màu đen dài tới đầu gối lên người.
"Tưởng tiên sinh, tôi sẽ đi sắp xếp xe ngay lập tức."
Tưởng Viễn Chu bước ra khỏi phòng làm việc, đi tới cửa thang máy. Tầng lầu này so với toàn bộ Tinh Cảng mà nói, tuyệt đối là nơi yên tĩnh nhất. Anh bước vào, bóng dáng cao lớn chiếm mất không ít không gian bên trong thang máy. Lão Bạch vội vã chạy tới, nhấn chọn lầu một.
Tưởng Viễn Chu thấy vậy, ngón tay ấn xuống một tầng lầu khác.
Người đàn ông bên cạnh Tưởng Viễn Chu không khỏi quay sang liếc nhìn anh một chút.
Lời nên nói anh ta cũng đã nói hết rồi. Đợi sau khi cửa thang máy mở ra, lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài.
Người đàn ông này, vẫn luôn tồn tại giống như một vị thần. Anh sát phạt quyết đoán, tuyệt đối chưa bao giờ chần chừ do dự. Tinh Cảng được nâng lên tới địa vị cao như vậy, đều là do Tưởng tiên sinh từng chút từng chút xây dựng nên.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước cửa phòng khám, giơ tay lên nhẹ gõ hai tiếng.
"ai đó ?"Từ bên trong truyền tới âm thanh có chút khàn khàn.
"tôi."
Cách một lúc sau, cửa mới được mở ra. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn một chút, trông thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng ngược sáng, hơi thở lạnh lẽo quanh người anh đều bị ánh đèn sáng sủa trong hành lang làm dịu đi không ít. Người đàn ông xem xét sắc mặt của cô, đã khóc rồi, chỉ là nước mắt đã được lau khô, đôi mắt còn hơi sưng đỏ.
Tưởng Viễn Chu bước vào, "ăn tối chưa ?"
"chưa."
Hứa Tình Thâm cất giọng mũi nghẹn ngào, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "tôi đi kiểm tra thử xem tình trạng của những bệnh nhân kia thế nào rồi."
Cô hình như muốn chạy trốn. Tưởng Viễn Chu tóm lấy cổ tay của cô kéo lại, "cái chết của thai phụ đó không liên quan gì đến em."
"tại sao lại không liên quan ?"Hứa Tình Thâm cúi thấp đầu. Sợ bị Tưởng Viễn Chu nhìn thấy bộ dáng này của mình, cô liền giơ tay trái lên che lại khuôn mặt, "tôi hẳn nên kiên trì hơn một chút."
"nếu em kiên trì đối với trường hợp của cô ta, người chết sẽ là một kẻ khác. Chuyện như vậy trong bệnh viện chẳng lẽ còn thiếu sao ?"
Bả vai gầy yếu của Hứa Tình Thâm hơi run rẩy. Cô rất hiếm khi không kềm chế được tâm tình của mình. Tưởng Viễn Chu vươn tay ra, nâng cằm của cô lên, "thu lại nước mắt đi."
Nơi cổ họng của cô vẫn còn nấc nhẹ. Tưởng Viễn Chu đem đầu của cô vùi vào trước ngực mình, "cái tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của phụ nữ, đủ rồi mà." "chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết được, chuyện ngoài ý muốn và điều dự tính cái nào sẽ tới trước."
Hứa Tình Thâm giơ tay lên khẽ đẩy ngực anh ra, "ai bảo anh là tôi khóc ?"
Tưởng Viễn Chu chọc chọc vào mặt cô, "vậy những thứ này là cái gì ?"
Hai tay Hứa Tình Thâm lau chùi lung tung mấy cái trên mặt, "tôi có khóc sao ?"
Hết nói nổi, Tưởng Viễn Chu bị động tác lần này của cô chọc cười, "đôi mắt đỏ bừng rồi kìa."
Hai tay Hứa Tình Thâm che kín đôi mắt của mình, "sống chết có số giàu nghèo do trời, tôi không có khóc."
Lại thế nữa... nhắm mắt nói dối, thật sự là chẳng có ai so với cô được về khoản này.
Tưởng Viễn Chu đột ngột tiến tới gần, hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô. Động tác của anh nhanh đến mức hai tay của Hứa Tình Thâm còn chưa kịp bỏ xuống. Cô hoảng hốt môi mỏng giật giật. Anh khẽ cắn cánh môi của cô, sau đó thừa dịp mà xâm nhập vào.
Hứa Tình Thâm vội vàng buông hai tay xuống, chỉ là đôi mắt còn chưa kịp mở ra liền bị lòng bàn tay mát lạnh của Tưởng Viễn Chu che lại.
Anh kết thúc nụ hôn dây dưa quấn quýt cùng cô, cánh môi theo khóe miệng của cô tiếp tục hôn lên, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại nóng bỏng mười phần. Môtk nửa khuôn mặt của Hứa Tình Thâm bị anh hôn qua đều đỏ ửng lên.
Đôi môi của Tưởng Viễn Chu dừng ở bên tai cô, "cái miệng không thành thật. Tôi thấy người như em, thân thể còn thành thật hơn."
"Tưởng tiên sinh, hôm nay đừng đùa giỡn được không ?"
"chẳng lẽ chuyện này không phải là sự thật sao ? Còn chối cãi gì nữa."Tưởng Viễn Chu đứng thẳng người dậy, "đi, đi ăn cơm. Tối nay em có về nhà không ?"
Hứa Tình Thâm lắc đầu, "không về được."
"được, đi thôi."
Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu tới nhà ăn của bệnh viện. Thức ăn đều còn nóng hổi, hôm nay đặc biệt còn có sữa tươi và trái cây tráng miệng.
Lão Bạch bưng thức ăn ngồi xuống bên cạnh hai người, "Tưởng tiên sinh, mới vừa rồi lại có thêm mấy người bị thương được đưa vào."
Bàn tay đang nắm đôi đũa của Hứa Tình Thâm dừng lại một chút, "sao vậy ? Mất cả một ngày trời, còn chưa cấp cứu hết được sao ?"
"không phải vậy, "Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, "mấy người bị thương kia chẳng qua chỉ bị gãy xương mà thôi, tình trạng cũng không tính là nghiêm trọng, vốn đã được thu xếp đến Nhân Hải. Thế nhưng không biết nghe theo lời của ai, lại không ngừng chạy tới Tinh Cảng, nói là khoa xương khớp của Tinh Cảng nổi tiếng nhất trong cả nước."
"tôi thấy bọn họ có bệnh rồi, "Hứa Tình Thâm không chút ngần ngại nói, "cũng không nhìn thử xem hôm nay Tinh Cảng đã nhận bao nhiêu bệnh nhân bị đe dọa tới tính mạng rồi, làm vậy chẳng phải là chạy tới gây rối thêm sao ?"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, khóe miệng đang căng thẳng cũng buông lỏng xuống. Anh thấy cô không đả động gì đến đĩa thịt, "tại sao lại không ăn ?"
"ồ, ăn hai miếng là đủ rồi."
Người đàn ông không khỏi cau mày lại, "đã gầy như vậy, còn không chịu bồi bổ thêm à ?"
Tưởng Viễn Chu dặn dò lão Bạch ở bên cạnh, "đi lấy thêm một phần tôm lột tới đây."
"không cần đâu, "Hứa Tình Thâm vội cản lại lão Bạch đang định đứng dậy, "tôi ăn không nhiều lắm."
Tưởng Viễn Chu ăn cũng không ngon miệng lắm, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Lão Bạch biết trong lòng anh nhất định đang nghĩ đến chuyện của Vạn Dục Ninh, lúc này mà chạy tới đó sợ là không còn kịp nữa rồi. Lão Bạch dứt khoát tiếp tục nói về đề tài ban nãy, "Hứa tiểu thư đang giảm cân sao ? Hay là không thích thức ăn ở đây ?"
"không phải thế, "Hứa Tình Thâm cầm đũa nhẹ gảy mấy cái, "tôi không giảm cân, cũng thích ăn thịt cá lắm chứ. Lúc còn nhỏ, mẹ tôi từng nói, em tôi là con trai, cần có thân thể cao lớn, phải ăn nhiều thịt. Còn tôi, dù cho thích ăn sườn chua ngọt đến mấy, cũng không thể gắp đến miếng thứ hai. Có một lần, ba mẹ tôi dẫn tôi đi thăm nhà bà con. Nhà dì ấy nấu thức ăn đặc biệt rất ngon lành, lại hiếu khách, cứ thúc giục tôi ăn nhiều vào. Tôi vẫn còn là trẻ con mà, làm sao mà chống lại được sự hấp dẫn như vậy."
Hứa Tình Thâm tự giễu lắc lắc đầu, "cả một đĩa gà chiên giòn bị tôi ăn hết gần một nửa. Dì kia nói với mẹ tôi rằng : Phương Hoa, con gái nhà chị xảy ra chuyện gì vậy ? Cứ như từ trước đến giờ chưa từng được ăn thịt......"
Tưởng Viễn Chu không khỏi nâng mắt lên nhìn về phía Hứa Tình Thâm, trong đáy mắt sâu thẳm bất chợt nảy sinh một sự tối tăm. Khoé miệng Hứa Tình Thâm vẫn tươi cười nói tiếp, "khi đó, tôi cũng coi là đã hiểu chuyện rồi. Tôi cứ như một kẻ ngốc nghếch bị sỉ nhục đến thê thảm. Bây giờ, tôi đã có thể tự lo cho cuộc sống của mình, nhưng tôi vẫn luôn không dám tùy ý...... Tôi chỉ sợ người ta chê cười nói với tôi rằng : nhìn thử mà xem, cô cứ như thể chưa bao giờ được ăn ấy."
Trong lòng Tưởng Viễn Chu tựa như bị một tảng đá đè ép. Hứa Tình Thâm tiếp tục dùng cơm. Cũng không lâu lắm, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở đối diện, "tối nay anh không về nhà à ?"
"không về."
Hứa Tình Thâm cầm một quả cam trong tay, "nếu Vạn tiểu thư có chuyện cần gặp anh, chắc sẽ không tìm đến tận bệnh viện đấy chứ ?"
"em sợ cái gì, sợ cô ta lại lái xe đυ.ng em nữa à ?"
"tôi đương nhiên là sợ chứ. Mạng nhỏ này cũng chỉ có một cái mà thôi."
Lão Bạch ở bên cạnh cũng không thể kềm chế được nữa, "Tưởng tiên sinh, có cần gọi điện thoại cho Vạn tiểu thư không ?"
"hỏi thừa, lúc này điện thoại di động của cô ta còn có thể nhận máy sao ?"
Hứa Tình Thâm bóc ra từng múi cam nhét vào trong miệng. Vị chua khiến cho mặt mũi của cô đều nhăn nhó lại, "ai da, Tưởng Viễn Chu, quả cam chua lè này giống hệt như tâm trạng bây giờ của anh vậy."
Tưởng Viễn Chu híp mắt lại, "em gọi tôi là cái gì ?"
"Tưởng tiên sinh."
"lại giả vờ !"