Hứa Tình Thâm không nhịn được bật cười, đè tay Tưởng Viễn Chu lại: “Em mệt rồi, muốn ngủ.”
“Chuyện ngày hôm nay tạm thời tính với em như vậy thôi. Nếu như sau này còn như vậy nữa xem anh làm sao phạt em.”
Anh vỗ nhẹ lên mặt Hứa Tình Thâm vài cái, sau đó luyến tiếc lật người lại nằm xuống bên cạnh cô. Anh biết hôm nay tâm trạng cô không được tốt. Hứa Tình Thâm nằm dài trên giường. Tưởng Viễn Chu tắt đèn, ôm cô vào lòng. Chẳng bao lâu thì bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở trầm ổn. Hứa Tình Thâm lại trằn trọc không ngủ được. Việc cô nhìn thấy Phương Thành có lẽ bởi vì trong lòng cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng anh đã vĩnh viễn ra đi.
Lúc đang làm việc, Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của Phương Minh Khôn. Ông hẹn gặp cô ở quán cà phê đối diện bệnh viện.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, lạnh đến nỗi đôi môi người ta không ngừng run rẩy, từng đợt hơi thở ra đều ngưng tụ thành một làn khói. Hứa Tình Thâm bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Phương Minh Khôn đã đợi sẵn ở quán cà phê. Cô gỡ khăn quàng cổ xuống, kéo ghế ra ngồi.
“Cha nuôi.”
“Tình Thâm, cha đã gọi sẵn cà phê nóng cho con, nhanh uống đi.”
“Cảm ơn cha nuôi.” Hứa Tình Thâm nâng tách cà phê lên nhấp một hớp.
“Cha nuôi tìm con có chuyện gì sao?”
Phương Minh Khôn rút ra một xấp tài liệu, đưa tới trước mặt Hứa Tình Thâm. Cô liếc nhìn: “Cha muốn mua nhà sao?”
“Đây là di nguyện của Phương Thành. Nó đã chọn được nhà rồi, tiền cũng chuẩn bị đủ. Nhưng ở đây còn vài phần thủ tục cần con đứng ra. . .”
Hứa Tình Thâm có chút không hiểu: “Cha nuôi, chuyện này là sao?”
“Đây là nhà Phương Thành muốn mua cho con, muốn con có một ngôi nhà thật sự. Chỉ là nó còn chưa kịp thực hiện … Cha chỉ là thay nó thực hiện di nguyện.”
Tách cà phê trong tay Hứa Tình Thâm khẽ run lên: “Cho con?”
“Nhà cũng không lớn lắm, bất quá cũng đủ một nhà ba người ở, đi lại cũng tiện.”
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm chợt nghẹn ngào. Phương Thành đã âm thầm tính sẵn cả đường lùi cho cô. Nếu như cô và Tưởng Viễn Chu không thành thì cô vẫn có nơi để mà về.
“Con không thể nhận.”
“Con thật là cứng đầu, nếu con không nhận thì Phương Thành làm sao yên tâm cho được?”
Trong lòng Hứa Tình Thâm đau như bị ai véo một cái. Có phải tối hôm qua cô nhìn thấy Phương Thành cũng bởi vì nguyên nhân này không? Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn Phương Minh Khôn.
“Cha nuôi, con sẽ không để bản thân chật vật đến mức không còn nhà để về, cha yên tâm đi. Nhà đương nhiên con muốn, hơn nữa phải là một ngôi nhà bề thế, nhưng con sẽ tự mình dành dụm.”
“Tình Thâm, sao con không nghĩ cho bản thân một chút?”
“Thế này đi, nếu như có một ngày con thật sự trở nên nghèo túng, lúc đó con sẽ tìm cha nuôi giúp đỡ. Nhưng nếu không có một ngày như vậy xảy ra, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Phương Minh Khôn không thể thay đổi quyết định của Hứa Tình Thâm, cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng.
—
Vài ngày sau.
Hứa Tình Thâm chẩn bệnh xong, cầm ly đứng dậy đi tới chỗ máy nước uống. Nước sôi ùng ục, nghi ngút khói được rót vào ly. Hứa Tình Thâm hà hơi thổi một chút, uống xong ly nước lại có bệnh nhân mới đến. Hứa Tình Thâm lại vội vàng vùi đầu vào công việc.
Lúc tan việc, Tưởng Viễn Chu nhắn tin nhưng Hứa Tình Thâm không để ý. Anh nói sẽ đợi cô cùng nhau về.
Hứa Tình Thâm rời khỏi bệnh viện, đi dọc theo con đường cái. Vừa liếc mắt liền nhìn thấy Phương Thành đứng giữa đám người qua lại trên đường. Cô dừng bước, Phương Thành mỉm cười nhìn cô, sau đó còn vẫy tay với cô.
Hứa Tình Thâm kích động muốn chạy tới chỗ anh, Phương Thành liền xoay lưng rời đi. Bước chân cô càng dồn dập hơn, không để ý đến xung quanh mà xông ra giữa làn đường dành cho xe cộ.
Một chiếc xe máy đột nhiên phanh gấp, thiếu chút nữa đã đâm thẳng vào cô. Người lái xe tức giận quát: “Cô muốn chết à!”
Tưởng Viễn Chu ở ga ra chờ Hứa Tình Thâm rất lâu vẫn chưa thấy cô. Anh liền gọi cho cô.
Lúc chuông điện thoại vang lên Hứa Tình Thâm vẫn còn ngẩn ngơ đứng giữa đường. Cô giật mình lùi lại, bước về phía phần đường dành cho người đi bộ, sau đó lấy điện thoại ra xem.
“A lo.”
“Em đang ở đâu? Không phải đã nói em đến gara đợi anh sao?”
“Em, em chưa đọc tin nhắn, em đang ở trước cửa bệnh viện.”
Tưởng Viễn Chu bảo tài xế lái xe.
“Được, anh lập tức tới ngay.”
Hứa Tình Thâm băng qua đường cái trở lại trước cổng bệnh viện. Xe của Tưởng Viễn Chu cũng vừa mới đến, Hứa Tình Thâm mở cửa xe ngồi vào cạnh anh.
“Sao vậy? Trông em cứ như người mất hồn.”
“Không có gì.” Hứa Tình Thâm che mặt.
“Em hơi mệt thôi.”
“Nếu thấy mệt thì xin nghỉ vài hôm đi.”
Cô không nói gì, chỉ yên lặng tựa đầu lên vài Tưởng Viễn Chu.
—
Trở lại Cửu Long Thương, Vạn Dục Ninh đang cùng với người giúp việc ở trong vườn.
Hứa Tình Thâm xuống xe, Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi trong xe.
“Anh có việc ra ngoài một chút, em vào trước đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm trở về phòng thay quần áo. Lúc xuống lầu cô thấy Lão Bạch đang ở phòng khách.
“Anh không theo Tưởng Viễn Chu à?”
“Tưởng tiên sinh sẽ về nhanh thôi.”
Cô lên ghế sô pha, cầm lấy điều khiển TV, nhưng trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Lão Bạch, anh nói Tưởng tiên sinh đi đâu?”
Lão Bạch bước tới chỗ cô: “Đi gặp người nào đó.”
Hứa Tình Thâm tuy xem TV nhưng trong lòng lại phân tâm. Một lúc sau, cô vô tình nhìn ra phía bên ngoài lại thấy Tưởng Viễn Chu đang ôm một cô gái trẻ rời khỏi Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt, vội bước nhanh ra ngoài. Lão Bạch thấy cô như vậy cũng đứng bật dậy gọi theo.
“Cô Hứa, cô đi đâu đó?”
Hứa Tình Thâm quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự tức giận. Cô trừng mắt với Lão Bạch: “Có phải Tưởng Viễn Chu phải đi xem mắt không?”
“Cô Hứa, cô nói bậy bạ gì đó?”
“Anh ta rõ ràng vừa cùng người phụ nữ kia đi ra.”
Lão Bạch hoàn toàn không hiểu: “Ở đâu ra người phụ nữ?”
Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, đến giày cũng không mang. Lão Bạch đuổi theo cô nhưng cũng không quên ngoái đầu dặn dò người giúp việc.
“Mau, cô Hứa ngay cả giày cũng không mang đã chạy ra ngoài.”
Lúc Lão Bạch đuổi tới thì Hứa Tình Thâm đã ra khỏi sân. Cô thẳng hướng cổng lớn mà đi. Bảo vệ thấy cô như vậy liền hỏi: “Cô Hứa, cô sao thế?”
“Mau, ngăn cô ấy lại!” Lão Bạch nói.
Bảo vệ thấy thế vội vàng ngăn cản Hứa Tình Thâm không cho cô ra ngoài. Người giúp việc cũng vừa lúc mang giày đến cho cô.
“Cô Hứa, cô mang giày vào trước đã.”
“Tưởng Viễn Chu bảo các người cản tôi lại?”
“Cô Hứa, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?”
Vạn Dục Ninh ở cách đó không xa nghe thấy tiếng ồn ào từ bên này liền bước qua xem thứ. Hứa Tình Thâm hỏi bảo vệ: “Tưởng Viễn Chu đi đâu?”
“Tưởng tiên sinh vừa về cùng cô đã vội ra ngoài ngay rồi.”
“Không đúng, vừa rồi anh ta ôm một người phụ nữ đi ra mà?”
Hai người bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau: “Ở đâu ra người phụ nữ?”
“Tưởng Viễn Chu đã ôm một người phụ nữ!”
Vạn Dục Ninh nhìn Hứa Tình Thâm. Mới vừa rồi chính mắt cô ta thấy Tưởng Viễn Chu đi ra, nhưng đâu có người phụ nữ nào?
Lão Bạch bước tới bên cạnh Hứa Tình Thâm.
“Cô Hứa, có phải cô thấy không khỏe chỗ nào?”
“Các người đều nghe theo lời anh ấy! Tưởng Viễn Chu muốn làm việc này cũng không cần phải gạt tôi!”
Lão Bạch có giải thích thế nào Hứa Tình Thâm cũng không chịu nghe, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô.
“Tưởng tiên sinh luôn ở cùng với cô, lấy đâu ra người phụ nữ khác? Hơn nữa càng không có khả năng ngài ấy lại cùng một người phụ nữ bước ra từ chỗ này.”
Hứa Tình Thâm cụp mắt xuống: “Anh ấy luôn ở cùng với tôi nhưng không có nghĩa là nhà họ Tưởng sẽ chấp nhận tôi. Lão Bạch, lẽ nào trưởng bối trong nhà sắp xếp đi xem mắt, anh ấy có thể không đi sao?”
Hứa Tình Thâm biết, đây là cái gai trong lòng cô. Lão Bạch cũng cứng họng không biết trả lời thế nào. Vạn Dục Ninh đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ hơn.
“Cô Hứa, hay là chờ Tưởng tiên sinh trở về đã. Để ngài ấy tự mình giải thích với cô, cô vào nhà đi.”
“Có bao nhiêu cô gái muốn tiếp cận Viễn Chu chứ?” Vạn Dục Ninh ở bên cạnh bỗng nhiên chen vào một câu.
“Danh gia vọng tộc ở Đông Thành cũng không ít, có xếp hàng cũng chưa tới lượt cô đâu!”
“Cô Vạn!”
Hứa Tình Thâm nhức đầu không thôi. Cô quay đầu lại, bỗng nhiên chỉ vào một điểm: “Không phải anh ấy đang ở đó sao?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn sang hướng cô chỉ, nhưng ở đó không có ai.
Hứa Tình Thâm bước tới, thấy Tưởng Viễn Chu đứng cạnh xe, bên cạnh anh là một người phụ nữa ăn mặc phong phanh. Tưởng Viễn Chu cởϊ áσ khoác ra phủ lên người cô ta. Gương mặt người phụ nữ lộ vẻ e thẹn, nhón chân lên muốn hôn anh.
“Không được ——” Hứa Tình Thâm hét lên ngăn cản.
Cô liều lĩnh xông về phía trước, bảo vệ nhanh nhạy liền níu tay cô lại.
“Cô Hứa!”
“Ha ha ha!” Vạn Dục Ninh vỗ tay.
“Cô ta điên rồi! Điên rồi!”
Lão Bạch kéo Hứa Tình Thâm lại: “Cô Hứa, nếu như cô không tin bây giờ tôi gọi cho Tưởng tiên sinh ngay.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phía đó. Cô dùng sức dụi mắt vài lần nhưng cô không có nhìn lầm. Người đó đúng thật là Tưởng Viễn Chu.
Lúc Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Lão Bạch thì anh chỉ vừa mới ngồi vào bàn ăn.
“Chuyện gì?”
“Tưởng tiên sinh, hình như cô Hứa có gì đó không ổn.”
“Cô ấy làm sao?”
“Tôi cũng không biết nói thế nào, cô ấy luôn miệng nói thấy ngài đi cùng người phụ nữ khác.”
Tưởng Viễn Chu bật cười thành tiếng: “Sao đột nhiên cô ấy lại muốn làm loạn như vậy?”
“Ngài tự mình nói với cô Hứa đi, chúng tôi không ai khuyên được cô ấy.”
“Được.”
Lão Bạch đưa điện thoại di động cho Hứa Tình Thâm.
“Cô Hứa, điện thoại của Tưởng tiên sinh.”
Hứa Tình Thâm nhận lấy điện thoại, áp vào một bên tai. Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm về phía đường cái, thấy Tưởng Viễn Chu đang nói chuyện cùng người phụ nữ kia. Bên trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói chuyện của anh.
Hứa Tình Thâm gần như nín thở, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Đang hẹn ăn cơm với người ta.”
“Ăn ở đâu?”
“Nhà hàng Kim Môn, em làm sao vậy?” Tưởng Viễn Chu cười.
“Nghe Lão Bạch nói em nghĩ rằng anh cặp kè người phụ nữ khác sao?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy đầu đau dữ dội, có một số việc cô quả thật đã nhìn thấy tận mắt nên những gì Tưởng Viễn Chu nói lọt vào tai cô đều là giả dối. Hứa Tình Thâm siết chặt tay lại.
“Vậy người phụ nữ bên cạnh anh là ai?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Tưởng Viễn Chu cũng nghiêng đầu nhìn về chỗ bên cạnh mình, chỉ có một nhân viên phục vụ nam đang cung kính rót rượu cho anh. Khóe miệng Tưởng Viễn Chu càng kéo rộng hơn.
“Muốn thử anh cũng không cần như vậy. Em yên tâm, ngoài em ra anh không có người phụ nữ nào khác.”
“Tưởng Viễn Chu, anh nói dối!” Hứa Tình Thâm hét lên, giọng nói tràn đầy sự tức giận và tuyệt vọng.
Lão Bạch giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay Hứa Tình Thâm vung lên, điện thoại di động của anh bị cô hung hăng ném đi, rơi trên mặt đường, màn hình bị vỡ nát.
Ai nấy đều hoảng hốt.
Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, bảo vệ đương nhiên sẽ không cho cô ra ngoài. Cô cũng không thèm mang giày vào, xoay người đi vào trong. Lão Bạch nhặt điện thoại lên, thử khởi động máy vài lần cũng không được.
Vạn Dục Ninh vỗ tay không ngừng: “Cô ta điên rồi, mau đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần đi.”
“Cô Vạn, hôm nay cô quên chưa uống thuốc sao?” Lão Bạch có chút mất mặt, đứng thẳng người dậy nhìn theo bóng lưng Hứa Tình Thâm. Anh chắc chắn rằng ở đây căn bản không có ai.
Hứa Tình Thâm trở vào trong nhà, bước chân có chút lảo đảo. Người giúp việc đuổi theo sau lưng cô: “Cô Hứa!”
Cô trên bậc thang, cũng không quay đầu lại: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ một lát, đừng làm phiền tôi.”
“Cô Hứa, cô ổn chứ?”
“Không có việc gì.”
Hứa Tình Thâm đi lên lầu. Thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy. Cô không cho phép mình trở nên yếu đuối nhưng cũng không biết phải làm thế nào để đối diện với sự thật.
Tưởng Viễn Chu ở Kim Môn có chút không yên lòng, trong đầu không ngừng nghĩ tới việc lúc nãy Hứa Tình Thâm đập nát điện thoại trong nháy mắt. Cô cho rằng anh có người khác, hẳn là nghe ai đó đồn đoán rồi. Tưởng Viễn Chu đăm chiêu ngồi đó, nhiều người đến mời rượu nhưng anh đều từ chối. Người đàn ông ngẩng đầu, anh hiểu rõ tính tình của Hứa Tình Thâm. Cô chưa bao giờ cố ý gây sự với bất kì ai, trước giờ cũng không quản chuyện của anh.
Lão Bạch bảo người giúp việc đưa Vạn Dục Ninh vào trong. Lúc ăn cơm tối cũng không thấy Hứa Tình Thâm xuống. Người giúp việc lên lầu gọi cô nhưng rất nhanh liền trở lại: “Cô Hứa nói không đói bụng.”
“Cô thấy tâm trạng cô Hứa thế nào?”
“Tôi không thấy được, cô ấy khóa trái cửa, nhưng nghe giọng cô ấy cũng bình thường, có lẽ đã hết giận rồi.”
Lão Bạch cũng không tiện tự mình lên xem, chỉ có thể cẩn thận phân phó: “Hôm nay tâm tình cô Hứa không được tốt, mọi người nhất định phải chú ý nhiều hơn.”
Tưởng Viễn Chu vừa từ nhà hàng Kim Môn đi ra đã thấy Lão Bạch đợi trước cửa. Lúc này đã hơn mười giờ tối, gió lạnh thổi ào ạt vào mặt. Anh uống rất ít, bước chân vững vàng đi tới trước xe.
Vừa nhìn thấy anh, Lão Bạch tiến lên đón: “Tưởng tiên sinh.”
“Sao cậu lại tới đây?”
“Sợ ngài uống say quá.” Lão Bạch mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông ngồi vào xe, thoải mái dựa vào ghế tựa bọc da sau lưng, than nhẹ một tiếng: “Nếu còn chưa kết thúc chắc tôi phải ngủ lại đây mất. Được rồi, Hứa Tình Thâm sao lại luôn miệng nói tôi đi cùng người phụ nữ khác?”
“Tôi cũng đang muốn nói với ngài chuyện này. Tôi thấy cô Hứa có gì đó không ổn.”
“Ai đã nói gì với cô ấy sao?”
“Không giống như vậy.” Lão Bạch nghiêng đầu nói.
“Lúc đó cô ấy chỉ tay ra phía ngoài Cửu Long Thương, nói là thấy ngài đang ôm một cô gái đứng đó. Trông dáng vẻ cô ấy lúc đó không giống như đang nói đùa đâu.”
“Nói nhăng gì đấy? Tôi làm gì có người phụ nữ nào khác.”
“Vì vậy tôi mới thấy khó hiểu. Tưởng tiên sinh, lúc đó cô Hứa xông ra ngoài đến giày cũng không mang, cứ như vậy mà đi chân trần. Hôm nay cũng là lần đầu tôi thấy cô ấy như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nghe thế cảm thấy sự tình nghiêm trọng hơn mình nghĩ rất nhiều.
“Nói cách khác, không phải cô ấy nghe người ta kể lại mà là tận mắt nhìn thấy?”
“Tôi thấy có lẽ là vậy, nhưng dù sao cũng không đúng. Lúc đó ngài đang ở Kim Môn, nghĩa là cô Hứa đã nhìn lầm. Tuy nhiên lúc đó tất cả những người có mặt không ai thấy có bất kì người nào đứng ngoài đường cái.”
Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày, dặn dò tài xế: “Lái nhanh một chút.”
Trở lại Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu bước nhanh lên lầu. Lão Bạch cũng theo sát phía sau anh, nhưng chỉ đứng đợi ngoài cửa phòng ngủ chính.
Bên trong phòng tối đen như mực, Tưởng Viễn Chu bật đèn lên thấy Hứa Tình Thâm đang nằm yên trên giường không nhúc nhích, chắc là đang ngủ. Anh đi qua, đẩy nhẹ vai cô.
“Tình Thâm?”
Hứa Tình Thâm vẫn nhắm chặt hai mắt. Tưởng Viễn Chu đưa tay vuốt ve gò má cô: “Tình Thâm.”
Xa xa, Hứa Tình Thâm dường như nghe tiếng Tưởng Viễn Chu gọi mình, nhưng chắc chắn không thể nào là anh, bởi vì ngay lúc này đây anh đang đứng cạnh cô.
Hai người bọn họ đang ở trước cổng bệnh viên Tinh Cảng. Sau giờ tan tầm anh đến đón cô, bên cạnh anh cũng không có bất kì người phụ nữ nào khác.
Hứa Tình Thâm nhìn về bên kia đường, thấy Phương Minh Khôn và Phương Thành từ trong quán cà phê đi ra. Sắc mặt bọn họ vui vẻ, tươi tỉnh.
Cô hi vọng nhất chính là Phương Thành vẫn chưa chết, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Cô sợ nhất là Tưởng Viễn Chu phải lấy người phụ nữ khác, tốt quá, chuyện đó cũng không hề xảy ra.
Đối với Hứa Tình Thâm mà nói, những gì cô mong muốn đều thành hiện thực cả rồi.
Bỗng nhiên cả người cô bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lên. Tưởng Viễn Chu sợ hãi gọi: “Hứa Tình Thâm!”
Lão Bạch ở bên ngoài nghe anh hét lên cũng giật mình kinh ngạc. Không lâu sau đó, Tưởng Viễn Chu đã ôm Hứa Tình Thâm bước nhanh ra khỏi phòng.
“Lão Bạch, đến bệnh viện!”
Đến trước cửa thanh lầu thì đυ.ng phải Vạn Dục Ninh đang định xuống dưới. Người giúp việc bên cạnh thấy Hứa Tình Thâm như vậy sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Cô Hứa bị sao vậy?”
Cánh tay Hứa Tình Thâm rũ xuống, cả người vẫn không nhúc nhích, sắc mặt nhợt nhạt khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Tưởng Viễn Chu không nói gì, vội vàng ôm Hứa Tình Thâm xuống lầu. Vạn Dục Ninh bật cười, nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh.
“Mới đó mà cô ta đã chết rồi sao?”
Người giúp việc trừng mắt với cô ta: “Cô Vạn, cô không cảm thấy mình quá lắm sao?”
“Cô có tư cách gì mà giáo huấn tôi?” Vạn Dục Ninh quay đầu lại, hung hăng nhấc tay lên tát vào mặt đối phương.
“Đừng cho là tôi không biết cô đang nghĩ gì, muốn nịnh bợ Hứa Tình Thâm phải không?”
Người giúp việc che mặt lại, tuy tức giận mà không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Vạn Dục Ninh.
Vạn Dục Ninh xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau: “Mang một ly nước trái cây lên phòng tôi.”
Cô ta bước nhanh lên lầu, sau đó trở về phòng.
Vạn Dục Ninh mở tủ đầu giường lấy ra một quyển sách. Cô ta mở sách, lấy chiếc điện thoại kẹp bên trong ra.
Vạn Dục Ninh khởi động máy, nhập mật khẩu rồi gửi tin nhắn tới một dãy dãy số lạ rất dài.
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn hồi đáp: “Có chuyện gì?”
“Hứa Tình Thâm hôn mê, có vẻ nghiêm trọng, là anh làm? Cô ta có nguy hiểm đến tính mạnh không?”
“Những chuyện đó cô không cần quan tâm, cũng đừng hỏi tôi những vấn đề đó. Cô chỉ cần nhớ kỹ chuyện này không liên quan gì đến cô, toàn bộ quá trình cô không hề tham dự vào, biết càng ít càng tốt.”
Vạn Dục Ninh kích động gửi tin nhắn trả lời: “Đừng quên anh đã đồng ý với tôi khiến Hứa Tình Thâm rời xa Tưởng Viễn Chu.”
Bên kia không trả lời vấn đề này. Vạn Dục Ninh lại hỏi vài câu nữa cuối cùng đối phương mới đáp lại: “Nếu có thêm tiến triển gì mới tôi sẽ liên lạc ngay.”
Vạn Dục Ninh cẩn thận nhìn về phía cửa, sợ có người nghe thấy. Cô ta vội vàng tắt nguồn điện thoại rồi cất lại vào ngăn kéo.
Trong đêm tối, chiếc xe lao đi như một con ngựa hoang bị tụt mất dây cương. Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm, trong lòng nóng như lửa đốt. Ngón tay anh khẽ vuốt vài lần trên màn cô, mấy lần muốn thử đánh thức cô dậy nhưng Hứa Tình Thâm vẫn không nhúc nhích lấy một lần.
Đến Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm mau chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Ánh đèn đỏ sáng lên bắt đầu tính thời gian cấp cứu bệnh nhân. Tưởng Viễn Chu tựa vào tường, lau mồ hôi lạnh trên trán. Lão Bạch đứng bên cạnh anh.
“Tưởng tiên sinh, nhất định cô Hứa sẽ không có chuyện gì.”
“Mỗi ngày có rất nhiều người lui tới Tinh Cảng, có bao nhiêu người từ trên bàn mổ đi ra, lại bao nhiêu người phải ra đi từ trên đó??” Tưởng Viễn Chu rũ mi mắt xuống, tự lẩm bẩm ột mình.
“Lão Bạch, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ phải rời xa Hứa Tình Thâm.”
“Tưởng tiên sinh đừng lo lắng, người tốt sẽ được báo đáp.”
“Cô ấy là bác sĩ, trước giờ chỉ biết dốc sức cứu người thôi.”
Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu thở dốc, loại khẩn trương và hoảng hốt này từ trước đến nay anh chưa từng thấy qua. Lúc trước Tưởng Viễn Chu chỉ nhìn người khác ở bên ngoài chờ. Hôm nay khi lâm vào hoàn cảnh đó, anh mới hiểu đứng ở vị trí này có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu dày vò.
“Lão Bạch. Cậu nói trước lúc Hứa Tình Thâm gặp chuyện không may, cô ấy một mực khẳng định thấy tôi ôm người phụ nữ khác?”
“Đúng vậy, cô Hứa khẳng định tận mắt nhìn thấy.”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, cái lạnh thấu xương xuyên thủng qua từng lớp vải vóc. Không biết đã qua bao lâu, cảm giác như đã chờ đợi hàng thế kỉ, cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng đợi được đến lúc cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Lão Bạch gọi: “Tưởng tiên sinh.”
Nhưng anh dường như không còn nghe thấy gì nữa, hai chân không tự chủ lao nhanh về phía trước.
“Tưởng tiên sinh.”
“Thế nào?”
“Có lẽ bác sĩ Hứa đã uống một lượng lớn thuốc gây ảo giác. Cô ấy là bác sĩ, không thể nào không biết tác hại của nó mà liều lĩnh như vậy.”
“Thuốc gây ảo giác?”
“Phải, loại thuốc này khiến cho người dùng không thể phân biệt được đâu là ảo cảnh, đâu là hiện thực.”
Tưởng Viễn Chu hắng giọng: “Bản phân tích thành phần thuốc đâu?”
“Cái này cần có thời gian, mới vừa rồi trong phòng cấp cứu bác sĩ Hứa thần trí không rõ ràng, liên tục mê sảng. Chúng tôi đã rửa ruột cho cô ấy, đồng thời đã lấy mẫu đi phân tích. Tưởng tiên sinh, hai ngày trước cũng có một bệnh nhân uống thuốc gây áo giác được đưa tới cấp cứu, là một vị tiểu thư, tình trạng giống hệt bác sĩ Hứa. Sau khi tỉnh lại cô ấy nói là bị người khác hạ thuốc. Nhưng mà bản phân tích cụ thể nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có.”
“Bây giờ cô ấy thế nào?”
“Vẫn chưa tỉnh. Nếu quả thật là uống thuốc gây ảo giác, có khả năng sẽ để lại di chứng.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy trái tim đột nhiên co rút lại: “Di chứng thế nào?”
“Tưởng tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, có thể vài ngày tiếp thep vẫn còn tình trạng xuất hiện áo giác.”
Hứa Tình Thâm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Tưởng Viễn Chu bước nhanh qua đó, cúi người nhìn cô. Mi mắt cô vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu sắp tỉnh. Cô được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ y tá kần lượt rời khỏi phòng. Lão Bạch đứng ở bên cạnh hỏi: “Tưởng tiên sinh, có cần báo cho người nhà cô Hứa không?”
Tưởng Viễn Chu chống tay bên mép giường, lắc đầu: “Có tôi ở đây là đủ rồi.”
Anh kéo tay Hứa Tình Thâm qua, áp lên mặt mình.
“Đêm đó cô ấy đã nói với tôi, cô ấy nhìn thấy Phương Thành. Tôi còn tưởng rằng trong lòng cô ấy còn vương vấn cậu ta, thậm chí còn nổi giận với cô ấy.”
Lão Bạch im lặng nghe Tưởng Viễn Chu nói. Anh lại thở dài, siết chặt tay Hứa Tình Thâm: “Gọi người nhà cô ấy đến thì có ích gì? Họ lo lắng hay không lo lắng, cô ấy đều không cần.”
“Tưởng tiên sinh, chắc chắn không có khả năng cô Hứa lại dùng một lượng lớn thuốc gây ảo giác như vậy.”
Tưởng Viễn Chu hôn lên mu bàn tay Hứa Tình Thâm.
“Tôi không còn sức suy nghĩ nữa, chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói.”
Lão Bạch thấy anh không chỉ lo lắng mà những hoảng hốt ban nãy vẫn còn chưa tan đi, nhẹ giọng an ủi: “Bác sĩ cũng đã nói không có gì trở ngại nữa.”
“Nếu có gì không may lại xảy ra thì sao?” Tưởng Viễn Chu giơ tay sờ lên trán Hứa Tình Thâm.
“Tôi không muốn để xảy ra chút sơ sót nào nữa.”
Lão Bạch kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh anh. Bầu không khí bên trong phòng bệnh trầm trọng. Hôm một tiếng sau, ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ run rẩy vài cái. Tưởng Viễn Chu liền bật dậy: “Tình Thâm?”
Hứa Tình Thâm nghe thấy có người đang gọi cô, từ từ mở mắt ra. Tưởng Viễn Chu ôm lấy gương mặt nhợt nhạt của cô, mừng rỡ như đứa trẻ: “Em tỉnh rồi.”
Cô cảm thấy cổ họng khô khốc: “Tưởng tiên sinh, người phụ nữ kia anh có hài lòng không?”
“Em nói nhăng gì đấy, em đang bị bệnh mà cũng không biết sao?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy giật mình mở to hai mắt, nhìn xung quanh rồi hoang mang hỏi lại: “Sao em lại ở bệnh viện?”
“Cô Hứa, cô bị người ta cho uống một lượng lớn thuốc gây ảo giác. Vì vậy cô mình lầm tưởng là bản thân nhìn thấy Tưởng tiên sinh đi cùng người phụ nữ khác.”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Lão Bạch một lúc rồi nói: “Anh nghĩ là chúng ta đang đóng phim truyền hình dài tập sao? Lão Bạch, để bao biện cho Tưởng tiên sinh, quả thật là anh có thể bịa ra bất cứ chuyện gì.”
“Tôi… “
Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, ý bảo Lão Bạch đừng nói nữa.
“Trước tiên, nói cho anh biết hiện giờ còn thấy khó chịu trong người không?”
Hứa Tình Thâm thử rút tay về, cảm thấy toàn thân mềm nhũn: “Không còn chút sức lực nào cả.”
“Vừa rửa ruột xong nhất định là khó chịu rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu: “Ý anh là em thật sự có bệnh?”
“Phải. Lúc anh trở về Cửu Long Thương thì em đang bị hôn mê. Làm anh sợ muốn chết.”
“Hôn mê?” Hứa Tình Thâm không có chút ấn tượng nào.
“Em tự nhìn quần áo bệnh nhân trên người mình đi, cả phòng bệnh này nữa. Không ai lừa em đâu.”
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy chuyện này quá khó tin: “Nhưng tất cả những gì em nhìn thấy đều rất thật.”
Sau đó cô cười tự giễu: “Em học y lại bị người ta hạ thuốc sao?”
“Sở dĩ đêm đó em nhìn thấy Phương Thành, cũng là do ảo giác.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn người đàn ông: “Gần đây em không ăn ở ngoài, cũng chỉ đi lại giữa Cửu Long Thương và Tinh Cảng. Cho dù là ở đâu thì em cũng cùng ăn một loại thức ăn với người khác mà.”
“Gần đây cô Hứa có đang sử dụng thuốc nào không? Có thể có người đã tráo thuốc của cô.”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Không có.”
Tưởng Viễn Chu suy nghĩ một chút: “Máy nước uống trong phòng làm việc đã kiểm tra chưa?”
Đôi mắt Lão Bạch lóe lên: “Có thể vấn đề nằm ở trong nước uống?”
“Kiểm tra nhà ăn bệnh viện nữa, tuy rằng xác suất rất nhỏ nhưng cũng không thể bỏ qua. Thuốc này có dược tính rất mạnh, tình trạng cô ấy nghiêm trọng như vậy nhất định không phải chỉ mới uống phải một, hai lần. Có thể hạ tuốc vào máy nước uống trong bệnh viện, đối phương nhất định là làm theo chỉ thị của người bên ngoài.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, nhẹ gật đầu: “Có thể. Mấy hôm nay em thấy trong người khó chịu nên uống nước tương đối nhiều.”
Tưởng Viễn Chu dặn dò Lão Bạch: “Anh qua bên phòng mạch rót một ly nước đến đây.”
Lão Bạch rời khỏi phòng bệnh.
Hứa Tình Thâm giơ tay áp lên một bên gò má Tưởng Viễn Chu: “Vậy bây giờ những gì em nhìn thấy là thật hay giả?”
Tưởng Viễn Chu đè lên tay cô, càng áp chặt lên mặt mình: “Lẽ nào cảm giác này em cũng không phân biệt được?”
Đầu ngón tay Hứa Tình Thâm bấm nhẹ một cái lên mặt anh: “Đau không?”
“Đương nhiên đau.”
“Vậy đây chính là thực.”
Tưởng Viễn Chu cũng không có tâm trạng cùng cô đùa giỡn. Anh nắm chặt hai tay Hứa Tình Thâm: “Em có biết loại thuốc này nguy hiểm đến mức nào không?”
“Em chỉ quan tâm là ai muốn làm vậy, tại sao lại muốn hại em?” Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Bên Cửu Long Thương kia, một chữ cũng không cần nói.”
Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nghĩ, có khả năng là người bên Cửu Long Thương sao?”
“Rất nhiều chuyện chúng ta không thể lơ là.”
“Đừng nghĩ nhiều quá, em hãy nghỉ ngơi trước đã.”
“Em không ngủ được. Mấy ngày nay em không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa.” Tiếng nói Hứa Tình Thâm nhỏ dần.
“Lúc thấy em hôn mê bất tỉnh, anh có sợ không?”
“Đương nhiên sợ.”
“Sợ cỡ nào?”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống mép giường : “Sợ như ai muốn moi tim mình.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm chợt run lên. Tưởng Viễn Chu chống hai tay bên người cô.
“Sau khi về đến nhà anh chỉ muốn nói rõ cho em biết, khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Có một số việc đã sớm trở thành thói quen, nhưng anh không bao giờ cảm thấy nhàm chán.” Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Chỉ là, anh không thể không có em.”
Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào người đàn ông đang ở trước mặt. Anh đột nhiên lại bộc lộ tâm tình của mình với cô.
Cũng may đúng lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, khiến cho Hứa Tình Thâm đỡ phải lúng túng trước mặt anh.
Bác sĩ cầm bản phân tích tiến vào phòng bệnh: “Tưởng tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng làm suốt đêm, ngài xem thử đi.”
“Đưa em xem.”
Hứa Tình Thâm cầm bản báo cáo, tỉ mỉ đọc một lượt. Tưởng Viễn Chu lạnh mặt hỏi: “Tại sao bác sĩ Hứa luôn nhìn thấy tôi thân mật cùng người phụ nữ khác?”
Bác sĩ sờ sờ mũi: “Ảo giác chân thật nhất mà người bệnh luôn nhìn thấy cũng chính là điều trong lòng họ lo sợ nhất.”
Hứa Tình Thâm vội phủ nhận: “Không phải, lúc đầu điều tôi nhìn thấy là Phương Thành vẫn còn sống, ngài đừng nói bậy.”
“Điều này cũng rất dễ hiểu.” Bác sĩ giải thích.
“Nhìn thấy một người đã chết nay sống lại chính nguyện vọng lớn nhất trong lòng cô. Nhưng thuốc ngấm ngày càng nhiều, những điều cất giấu sâu nhất trong lòng bác sĩ Hứa cũng không thể kìm nén mà sẽ bộc phát ra ngoài. Có lẽ điều cô sợ nhất chính là bên cạnh Tưởng tiên sinh xuất hiện người phụ nữ khác, rồi ngài ấy sẽ cùng người đó kết hôn. Những điều này thường ngày bác sĩ Hứa đều che giấu rất tốt, thế nên dưới tác dụng của thuốc sẽ liền biến thành ảo giác hành hạ cô.”