Cố Mạc lấy ra một cái hộp trang sức từ trong túi áo, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, thỏa mãn cười đeo vào cho Tiếu Nhiễm: “Hiện giờ, em bị anh bắt nhốt rồi!”
“Đã sớm là của anh.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, cảm động nói.
Cô không nghĩ tới nhẫn anh cũng đã mua rồi. Trước cô còn oán giận, cho rằng anh đã quên mất chuyện kết hôn, hóa ra là anh âm mưu cho cô một bất ngờ.
Trong lòng rất cảm động, đột nhiên có kí©h thí©ɧ muốn khóc lớn.
Cố Mạc cúi đầu, nhiệt tình hôn Tiếu Nhiễm: “Tiếu Nhiễm, anh yêu em.”
Vì lần cầu hôn này, ở trong lòng anh đã thầm nói rất nhiều thứ, nhưng đến khi làm thật, anh vẫn đang kích động đến tay chân đều phát run.
Đây là mơ tưởng anh đã nghĩ rất nhiều lần rồi, cuối cùng cũng viên mãn.
Ngàn lời vạn chữ không kịp ba chữ anh yêu em.
Lúc này, Vương Giai Tuệ và Cố Nhiên đi ra từ trong đám người, Cố Tương đang mang thai cũng gắng gượng đến cùng Tần Viễn Chu.
“Tiếu Nhiễm, chúc phúc, nhất định phải hạnh phúc.” Vương Giai Tuệ cảm động đỏ hốc mắt.
“Nhất định!” Cố nhiên tràn ngập tự tin nói với Giai Tuệ.
“Trong mắt anh cả, Tiếu Nhiễm chính là gấu mèo lớn còn lại duy nhất trên đời, các người không cần lo lắng.” Cố Tương cười nói.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy bốn người, lập tức kinh ngạc cúi đầu hỏi Cố Mạc đang ôm lấy mình: “Hóa ra anh đã có âm mưu từ sớm?”
“Đây không phải là âm mưu, mà là bất ngờ.” Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm xuống đất, cười trả lời.
“Đúng thật là bất ngờ.” Tiếu Nhiễm không thê rkhoong thừa nhận bản thân vô cùng cao hứng, cực kỳ cảm động.
“Viễn Chu đã phái người bảo bọn họ nhận khách sạn, chúng ta cũng nhanh qua đó đi.” Cố Tương cười đề nghị: “Để cho mọi người cùng nhau chứng kiến hạnh phúc của hai người.”
“Bà nội cũng đến?” Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc.
Bà nội vì bị liệt mà nhiều năm rồi chưa rời khỏi thành phố A, vậy mà vì chuyện Cố Mạc cầu hôn cô cũng bay qua đây.
“Không chỉ bà nội,.” Giai Tuệ cười trả lời: “Còn có ba mẹ mình.”
“Đúng, ba mẹ anh.” Cố Nhiên thỏa mãn cười to.
Tiếu Nhiễm cảm động rơi lệ, cô ôm cổ Cố Mạc, không nỡ buông tay.
Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm lên, ôm cô rời đi.
“Đi chậm một chút.” Tần ViỄN Chu sợ Cố Tương đi nhanh quá lại ngã, khẩn trương dặn dò cô.
“Em sốt ruột, nếu không, anh ôm em.” Cố Tương cười khẽ nhìn về phía Tần Viễn Chu.
Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Cố Tương, có chút khó xử nhăn mày lại.
“Biết anh không thể ôm em, nhanh lên đi.” Cố Tương nắm tay anh muốn đuổi theo.
Tần Viễn Chu thấy Cố Tương chạy chậm theo, lập tức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng bế Cố Tương lên, cật lực đuổi theo.
“Đến lượt anh!” Cố Nhiên cũng thoải mái ôm lấy Giai Tuệ đuổi theo.
“Em không mang thai.” Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
“Em để cho anh thể hiện.” Cố Nhiên chỉ vào hai người chiều vợ đằng trước, oan ức khiếu nại.
“Được rồi,.” Giai Tuệ ôm lấy cổ Cố Nhiên, kề mặt vào trong l*иg ngực của anh.
Cố Nhiên lúc đi qua Tần Viễn Chu, khıêυ khí©h nói một câu: “Em rể, kiềm chế một chút, lớn tuổi đi đứng mất linh, đừng làm ngã em gái anh.”
Sau khi Tần Viễn Chu nghe được, bất mãn nhíu mày: “Vợ anh mà mang thai, chưa chắc đã mạnh hơn.”
“Lão nhị, anh điều khiến tay đi, còn muốn so với chồng em?” Cố Tương bất mãn sẵng giọng.
“Không lương tâm thì có! Anh đã chăm sóc em 28 năm.” Cố Nhiên gào khóc kêu.
“Chồng em yêu em.” Cố Tương gắt gao ôm cổ Tần Viễn Chu nói.
“Gặp sắc quên anh.” Cố Nhiên lắc đầu.
“Hai người đủ chưa, đặt em xuống, em tự đi được.” Vương Giai Tuệ cười nói.