Chương 8: Luôn luôn phấn khích

Nguyễn Hãn lúc này bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng giữa hai người, phá vỡ bầu không khí không rõ ràng.

Diêu Nhiễm tựa hồ không có nghe thấy lời nói của Khương Niệm, nàng chỉ liếc nhìn Nguyễn Hãn, thấp giọng thúc giục: "Đi thôi."

Khương Niệm do dự, trong mắt chỉ còn một tấm lưng xinh đẹp lạnh lùng. Rõ ràng nàng đang trốn tránh và không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.

Đi xuống lầu thì trời đã tối hẳn.

Nguyễn Hãn nhìn thấy một vật trang trí trên quầy lễ tân, đó là một chú chó con ngây thơ được chạm khắc bằng gỗ. "Thật dễ thương."

Diêu Nhiễm vừa bước tới, nàng cũng phát hiện ra bức điêu khắc gỗ thủ công này có phong cách trẻ con, nhưng tay nghề lại vô cùng tinh xảo, trái ngược hoàn toàn với lối trang trí đơn giản và đầy tính nghệ thuật của studio, quả thực là bắt mắt.

Nguyễn Hãn càng nhìn càng thích, chỉ vào nó, lịch sự hỏi: "Cái này có thể bán cho tôi được không?"

"Cái này..." Cô bé ở quầy lễ tân ngượng ngùng, sợ xúc phạm đến khách hàng lớn trước mặt nên đành lén lút nhìn Khương Niệm đi ngang qua cầu cứu.

"Đây là linh vật của cửa hàng chúng tôi. Lần sau Nguyễn tiểu thư tới, tôi sẽ tặng chị một con dễ thương hơn." Khương Niệm từ chối.

Không phải là cô keo kiệt, nếu khách hàng thích và muốn mua thứ gì đó đến từ bên ngoài, cô sẵn sàng đồng ý. Nhưng bức điêu khắc gỗ này là do chính tay cô làm ra, luôn có ý nghĩa đặc biệt, không thể dễ dàng cho đi.

"Vậy sao?" Nguyễn Hãn tùy ý hỏi, không thèm để ý nữa. Trước khi rời đi, cô nhiệt tình vẫy tay với Khương Niệm: "Vậy lần sau gặp lại nhé, nếu cô đến chỗ tôi, tôi sẽ đãi cô một ly. "

"Ừ, tôi sẽ ghi nhớ." Khương Niệm luôn là người tốt bụng, sẽ không bao giờ từ chối lời mời như vậy.

Mọi người đã đi khỏi.

Khương Niệm nhìn bóng dáng cao lớn dần dần biến mất trong màn đêm, không khỏi băn khoăn, liệu lần sau nàng có đi cùng không?

Hãy xem phản ứng của nàng hôm nay...

Có lẽ không còn nữa.

Khi hai người gặp lại nhau, họ giả vờ như người xa lạ, như thể trước đó chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa họ. Khương Niệm đã lường trước được tình huống này.

Suy cho cùng, đó chỉ là tình một đêm, vui vẻ xong thì thôi, "không thừa nhận" là chuyện bình thường, không cần phải chịu trách nhiệm với ai hết.

Khương Niệm nhìn bóng đêm ngoài cửa, cắn môi, khoanh tay lại, gió chiều thổi qua mang theo chút mát mẻ.

Sau khi tan làm.

Cô gần như kiệt sức trong hai ngày qua, khi Khương Niệm về nhà vào buổi tối, cô trực tiếp ngã xuống ghế sofa, bất động hồi lâu.

Một lúc sau cô lật người lại và nằm uể oải trên ghế sofa. Cô tìm thấy dây chuyền bị đứt trong túi xách của mình, lắc lắc, nó tỏa ra ánh bạc dưới ánh đèn.

Ban đầu cô muốn trả lại tài sản cho chủ sở hữu ban đầu vào ngày hôm nay.

Khương Niệm nhìn dây chuyền bị hỏng trong tay, hơi bối rối. Trước khi trả lại, cũng nên sửa chữa trước phải không ?

Cô mở sổ địa chỉ WeChat của mình và thấy rằng cô thường xuyên tiếp xúc với nhiều người thuộc mọi tầng lớp xã hội, bao gồm cả chủ cửa hàng trang sức.

________

Cuối tuần trôi qua, cuộc sống của Diêu Nhiễm đã dần trở lại quỹ đạo, không có bất kỳ xáo trộn nào.

Nàng đã nghỉ phép gần hai tháng, giờ bàn làm việc chất đầy tài liệu cần xử lý. Ngoài công việc ra, nàng không còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác.

Nàng khá yêu thích trạng thái bận rộn này, có lẽ vì nó đã trở thành thói quen của nàng từ nhiều năm nay.

Vào ban đêm, bầu trời trở nên tối tăm.

"Cô Diêu, cô vẫn bận à?"

Người phụ nữ bước vào văn phòng có mái tóc dài ngang vai, mặc vest chuyên nghiệp và cầm một bó hoa trên tay.

Trầm Phương Nghi đặt bó hoa lên bàn: "Hoa của cô đây."

"Ai gửi tới?" Diêu Nhiễm hỏi.

Trầm Phương Nghi đưa nó đến, cười nói: "Tôi đó."

Diêu Nhiễm đã phản ứng lại.

"Mừng Diêu tổng trở về." Trầm Phương Nghi chơi chữ. Cô đã ở Dự Thịnh được vài năm nên ở một mức độ nào đó cô biết rõ tính cách của Diêu Nhiễm.

"Ừ, cảm ơn cô." Diêu Nhiễm nghĩ mình thật sự nên ăn mừng. Cuối cùng nàng cũng đã giải quyết được một đống chuyện nhỏ nhặt, bây giờ có thể tập trung vào việc lớn hơn.

Trầm Phương Nghi là phó tổng của Trung tâm thương mại Dự Thịnh. Trong kỳ nghỉ phép của Diêu Nhiễm, cô ấy là người chịu trách nhiệm và đưa ra các quyết định. Cô ấy rất có năng lực và sự kiên định, quản lý mọi việc một cách có trật tự.

"Đừng nóng vội như vậy, mới trở lại đã tăng ca rồi sao?" Thẩm Phương Nghi dựa nửa người vào bàn làm việc, "Hay là tạm thời không nói chuyện công việc đi. Gần đây cô mệt mỏi lắm sao? Trông không ổn lắm."

"Thật sao?" Diêu Nhiễm nhanh chóng đè nén tâm trạng chán nản của mình, cười nhẹ: "Tôi không sao."

Trầm Phương Nghi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra những thông báo chính thức và một cái nhìn tổng quan về tiến độ của các dự án hợp tác gần đây. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp và hai dự án đã phát triển thành các gói đầu tư lớn hơn.

"Tôi không làm cô thất vọng chứ?"

"Ừ, tôi luôn tin tưởng cô." Diêu Nhiễm nói, đưa tay xoa gáy. Ngồi lâu, vai và cổ đều trở nên cứng ngắc.

"Diêu tổng hiếm khi khen ngợi người khác." Trầm Phương Nghi mỉm cười, thấy Diêu Nhiễm mệt mỏi, cô tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Có muốn tôi bóp vai cho cô không?"

Một bàn tay định chạm vào, Diêu Nhiễm theo bản năng lập tức né ra xa. Nàng luôn hết sức cảnh giác khi mọi người đến gần. "Không cần."

Trầm Phương Nghi cười để giảm bớt sự ngượng ngùng, "Cô vẫn như vậy, không thích người khác đến gần quá."

Diêu Nhiễm im lặng mỉm cười, nàng vẫn luôn như vậy. Nhưng ngày hôm đó... Nàng ôm trán không nghĩ nữa.

"Diêu Nhiễm."

Diêu Nhiễm hoàn hồn lại: "Hả?"

Trầm Phương Nghi ôn nhu quan tâm: "Nếu cô cần tâm sự với ai đó để giải tỏa buồn chán thì có thể đến tìm tôi. Chúng ta không nên chỉ nói chuyện công việc."

Diêu Nhiễm: "Cảm ơn."

Một lời "Cảm ơn" nhưng mang ý nghĩa khác, đầy xa lánh.

Kể từ khi Trầm Phương Nghi gặp Diêu Nhiễm, nàng đã như vậy, toát ra vẻ lạnh lùng ôn nhu. Nàng không phải là người khó tiếp xúc, nhưng chưa bao giờ thấy nàng nhiệt tình.