Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Vào Tình Yêu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Hãn nghe thấy lời khuyên nên cắn môi chịu đựng. Sau đó, trong không gian không quá rộng tràn ngập: "Hmm... hmm..."

Hết đợt này đến đợt khác những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp tràn ngập tai cô.

Sắc mặt Diêu Nhiễm vô cảm: "..."

Khương Niệm nghe âm thanh này thì da đầu tê dại. Cô đã từng gặp rất nhiều khách hàng, đây là lần đầu tiên gặp phải người có phản ứng lớn như vậy. Cô quay sang Diêu Nhiễm và nói: "Có lẽ chị có thể trò chuyện với chị ấy để đánh lạc hướng."

"Thôi khỏi, cậu ấy rất nhàm chán." Nguyễn Hãn phàn nàn, sau đó quay người hỏi Khương Niệm: "Cô có thể trò chuyện với tôi không?"

Để chuyển hướng sự chú ý và giảm bớt nỗi đau, cô thường trò chuyện vài lời với khách hàng. Khương Niệm bình thường nói rất nhiều, nhưng khi làm việc cần tập trung nên trầm lặng hơn. Nhưng có chị gái này ở trước mặt, nói chuyện sẽ thích hợp hơn.

Khương Niệm không hề cảnh giác, "Được."

Nguyễn Hãn là người hay nói, thỉnh thoảng nói điều gì đó phải ngồi lại rất lâu. Hai người dần quen nhau hơn, bắt đầu trò chuyện sau vài lời.

Khương Niệm qua trò chuyện biết được. Ban đầu, quán bar đối diện là do Nguyễn Hãn và Diêu Nhiễm mở, cũng gần hai năm rồi, giống như xưởng xăm của cô.

Nguyễn Hãn nói: "Nếu cô đến chỗ chúng tôi, tôi sẽ giảm giá đặt chỗ và đồ uống cho cô."

Khương Niệm nghe vậy, ánh mắt tinh tế nói: "Tôi có thể trực tiếp đến chỗ chị được không?"

Nguyễn Hãn đang trong tâm trạng vui vẻ: "Đương nhiên, tôi không lừa cô đâu."

Dưới lớp khẩu trang, Khương Niệm không khỏi nhếch khóe miệng, "Được."

Hai người càng nói chuyện nhiều, Diêu Nhiễm, người đang im lặng bên cạnh, càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Sau đó họ nghỉ ngơi mười phút.

Khi trở nên thân thiết hơn, Nguyễn Hãn cũng cởi mở hơn với chủ đề này: "Cô thấy vòng eo của tôi thế nào? Có đẹp không?"

Khương Niệm thường được khách hàng hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, nên cũng có kinh nghiệm và khéo léo trong việc tạo bầu không khí, cô khen ngợi : "Ồ, nó rất đẹp."

Khi Diêu Nhiễm nghe thấy lời khen quen thuộc này, nàng nghĩ đến cảnh họ ở quán bar lúc đó... thật sự rất quyến rũ.

Khương Niệm tính cách rất dễ mến, có chút lạnh lùng nhưng lời nói khiến người ta cảm thấy thoải mái, chưa bao giờ khiến bầu không khí trở nên cứng nhắc.

Nguyễn Hãn cũng không ngoại lệ, cười vui vẻ, vô cùng hứng thú hỏi: "Đẹp nhất trong những người cô từng gặp phải không?"

Khương Niệm biết mình đang bị rải thính.

Cùng lúc đó, Diêu Nhiễm dừng lại một chút, nàng vẫn còn nhớ, nơi cô chạm vào nhiều nhất đêm đó là eo và bụng...

"Chỉ xếp thứ hai thôi."

Một lát sau, Khương Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng trả lời Nguyễn Hãn.

Suy nghĩ của Diêu Nhiễm lại hiện lên, mí mắt giật giật không tự nhiên.

Nguyễn Hãn: "Thứ hai? Cô khắt khe như vậy sao?"

Khương Niệm cười không nói, vài sợi tóc bên tai xõa xuống, che đi đôi mắt của cô, nhưng tay cô đang bận rộn, không tiện vuốt lại. Cô nghiêng đầu và tóc lại nhanh chóng xõa xuống.

Cứ như vậy thật khó chịu.

Diêu Nhiễm cũng thoáng nhìn thấy.

Thật sự rất bất tiện, một lúc sau, Khương Niệm dừng việc đang làm lại, nhìn Diêu Nhiễm đang ngồi không trên ghế nghỉ, hỏi: "Làm phiền chị được không?"

Diêu Nhiễm ngước mắt lên.

Khương Niệm bổ sung: "Tóc."

Diêu Nhiễm lập tức hiểu ra. Nàng bất động, do dự một lúc rồi đặt cuốn tạp chí nghệ thuật đang đọc xuống và đứng dậy.

Khương Niệm nhìn thấy nàng đi về phía mình, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, có chút cố ý.

Diêu Nhiễm dùng đầu ngón tay móc phần tóc đang che mặt cô, vén ra sau tai. Ngón tay chạm vào gốc tai, xoa xoa vành tai, vô tình chạm vào dái tai tròn nhỏ. Cái chạm nhẹ này khiến nàng cảm thấy đầu ngón tay mình có cảm giác gì đó kỳ lạ.

Ngứa ngáy, Khương Niệm mất cảnh giác, có chút phản ứng. Khi làm việc, cô hiếm khi phân tâm, nên cụp mắt xuống, thở dốc nhẹ nhàng.

Sau khi cố định lại tóc, Diêu Nhiễm nhanh chóng rút ngón tay lại, cảm thấy nhẹ nhõm.

Khương Niệm ngẩng đầu lễ phép nói "Cảm ơn" với nàng.

Diêu Nhiễm luôn duy trì sự nhã nhặn và lịch sự đúng mực: "Không có gì."

Họ hành động như những người xa lạ lần đầu gặp nhau, và họ đều giả vờ rất tốt. Đến Nguyễn Hãn vốn luôn khôn ngoan lại không hề nhận ra bất kỳ manh mối nào.

Tiếp theo, Khương Niệm tiếp tục xăm hình, Diêu Nhiễm đọc tạp chí, giữa hai người cũng không có trao đổi.

Có một sự khác biệt với kế hoạch của Khương Niệm. Hình xăm này không thể hoàn thành trong một lần. Cô phải dừng lại nhiều lần, lãng phí rất nhiều thời gian. Nguyễn Hãn từ chối tiếp tục, nói rằng cô ấy chưa bao giờ trải qua nỗi đau khổ như vậy trong đời.

Khương Niệm nói: "Ngày mai có thể tới."

Nguyễn Hãn: "Chờ thêm mấy ngày nữa đi, thật sự quá đau, chịu không nổi."

"Cái này không được, mấy ngày nữa vết thương sẽ đóng vảy, không thể tiếp tục được nữa." Khương Niệm suy nghĩ một chút, "Nếu không vội, có thể đợi vết thương lành lại trước khi bôi màu sẽ bớt đau hơn."

Nguyễn Hãn đồng ý và hoãn thời gian tô màu.

Khương Niệm không nhận bất kỳ khách hàng nào khác. Xăm hình là một công việc tế nhị và tâm trạng của cô cũng rất quan trọng.

Nguyễn Hãn đi vào nhà vệ sinh.

Ở hành lang bên ngoài, Khương Niệm tình cờ gặp phải Diêu Nhiễm, hai người im lặng nhìn nhau một giây.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau qua khi thân thiết tối hôm đó. Ánh sáng đủ để nhìn rõ khuôn mặt của nhau.

Diêu Nhiễm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nàng đứng không vững, muốn xuống lầu rời đi trước.

Khương Niệm tiến lại gần một bước, nhỏ giọng nói với nàng: "Chờ một chút, đừng bỏ đi."

Những lời thì thầm riêng tư, thấp giọng, chỉ có hai người mới có thể nghe được, lập tức gợi lên mối liên hệ không rõ ràng giữa họ.

Trái tim Diêu Nhiễm thắt lại. Khi đối phương đến gần, nàng lại ngửi thấy mùi nước hoa, tuy khác với ngày đó nhưng vẫn như cũ... nồng nàn.

Đó là một mùi hương rất thích hợp cho những lời tán tỉnh mập mờ.

_________
« Chương TrướcChương Tiếp »