Chương 8: Sờ vào yết hầu

Trong hàng lang chật trội, đèn tường từ năm trước đã hỏng rồi, trong bóng tối cô đi thẳng lên, thuần thục mà móc chìa khóa ra mở khoá cửa.

Khi cửa gỗ được kéo ra phát ra một tiếng kêu kẽo kẹt, cô đóng cửa lại, dựa vào khung cửa thở phào nhẹ nhõm, vố nén cảm xúc hỗn độn ở trong lòng ngực như muốn vứt nó đi, bao gồm một màn vừa rồi vô tình bắt gặp nữa.

Nấu nước sôi không quá mười phút, cô lấy mì trụng dùng cho 2 người, lại đánh hai quả trứng gà, cuối cùng là bỏ thêm muỗng muối và một ít hành đã thái.

Sau đó cô đứng dậy, lặng lẽ đi đến sát vị trí cửa sổ.

Ngôi nhà nằm ở phía ngang bên ngoài, từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy hồ sen nhỏ, trước đây nó là một con đường cái rộng lớn thẳng tắp, xa hơn chút nữa có rất nhiều nhà cao từng. Một hồ nước nhỏ ngăn cách hai bờ sông, bờ đối diện ồn ào náo động phồn vinh đối lập với nơi này yên lặng hoang vắng rách nát, dường như là không ở cùng một thế giới.

Ngõ hẹp rất gần hồ nước, cửa sổ chỗ quan sát thật tốt, có thể thấy hết sự uống lượn của ngõ vào trong đáy mắt.

Cô nhìn về một hướng nào đó, dưới ánh đèn đường vắng tanh, người cũng đã rời đi.

Trong lúc đang suy tư, cửa truyền đến tiếng âm thanh mở khóa nặng nề, người đàn ông đi vào.

Tâm cô bắt đầu thình thịch mà nhảy dựng lên, phải khi có sự xuất hiện của người đàn ông thì dường như sinh mệnh mới bắt đầu vậy, giờ phút này trong l*иg ngực cấp khó dằn nổi mà đấu đá lung tung.

Cô do dự rồi đi ra cạnh cửa, thật cẩn thận đưa mắt mà nhìn Cố Xuyên Ly, nhìn anh ở huyền quan cúi xuống cởi giày ra, rồi mang dép lê.

Lúc này người đàn ông mới chú ý đi đến ánh mắt đang gắt gao nhìn mình của cô, nhưng mắt lại không rơi ở trên người nàng, sau khi vào trực tiếp cởϊ áσ khoác ra, sau đó ngả người vào sô pha.

Thấy anh hơi ngửa đầu dựa vào cái đệm trên sô pha sô pha, hai mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu chặt lại, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Ánh đèn trong phòng không được sáng cho lắm, có chút mờ mịt, mặt của người đàn ông cách có mấy thước khoảng cách có chút mông lung, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng dấu vết mệt mỏi dưới mi mắt.

Trong việc hàng, kéo được càng nhiều đơn càng tốt, anh thường dậy sớm đầu tắt mặt tối, từ sớm đến tối đều chạy không ngừng, đương nhiên là mệt cực, cho dù thân thể người đàn ông có cường tráng đi nữa, lăn lội nhiều như vậy, dù ít nhiều đi nữa cũng có chút không chịu nổi.

Cô cảm thấy đau lòng, đi qua đó: “Con nấu mì xong rồi, ăn xong rồi ngủ tiếp ạ.”

Mí mắt Cố Xuyên Ly nhắm chặt, một chân co lại, một chân khác tùy thực tùy ý để trên sô pha, thở đều trầm ổn như đã ngủ rồi.

“Ba, người ngủ rồi sao?” Không có tiếng đáp lại, cô lại nhẹ nhàng đá đá vô sô pha.

Trên sô pha người đó vẫn không nhúc nhích như cũ.

Cô cúi đầu thò người lại gần, chỉ lộ ra đầu nhỏ trong đêm tối, cái trán nhỏ có tóc mái to bằng lòng bàn tay che khuất gương mặt trắng nõn, khiến người ta không thấy rõ thần sắc của cô: “…… Cố Xuyên Ly?”

Đi vào gần, cô thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông.

Lông mày nhíu lại, hai tròng mắt nhắm chặt vào, mỏng môi tạo một đường cong. Vì đang ngủ với tư thế hơi ngửa lên nên cơ cổ căng chặt, gân xanh hiện ra, hầu kết vì động tác nuốt nước bọt mà lên xuống.

Gợi cảm không nói lên lời.

Ma xui quỷ khiến mà cô toát ra cái này ý tưởng, thậm chí muốn biết nơi đó có xúc cảm như nào, có phải giống như trong tưởng tượng như vậy, ấm áp mềm mại hay là nóng bỏng, cứng rắn hay là mềm.

Tay cô giống như ma trướng mà vươn ra.

Sau khi cô chạm vào phần da thịt kia, thì tay cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

Cố Xuyên Ly bỗng nhiên mở mắt, đập vào mắt cô là đôi đồng tử đen nhánh.

Cô sợ tới mức cứng đơc tại chỗ, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc này lòng khủng hoảng tới cực điểm, tùy ý để người đàn ông nắm tay cô: “…… Ba?”

Cố Xuyên Ly làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ừ một tiếng buông ra tay cô ra, sau đó ngồi dậy trên sô pha.

Anh nhíu mày chặt: “Để mì trước đi, lát ba ăn sa.” Nói xong, anh đứng dậy vào phòng tắm.

【 Tác giả có chuyện muốn nói: Nơi này có thể thấy được manh mối đó a, Lão Cố trong lòng sáng như gương cái gì cũng biết hết. Cầu cất chứa cầu nhắn lại yêu các ngươi ~】