Chương 6: Anh đã thấy hết

Lúc về đến nhà Cố Xuyên Ly vô cùng mệt mỏi.

Cả người anh nhức mỏi, thân thể anh rất nặng nè, cũng chưa có tắm rửa, lập tức quay trở về lại phòng ngủ, ngã xuống nằm trên đệm mềm mại.

Mơ màng một hồi bò dậy, anh lại cảm thấy bị đè nén, giơ tay lung tung mà kéo mấy chiếc áo trước ngực.

Sau đó anh nghiêng đầu tiếp tục nằm xuống, mí mắt nhẹ khép lại, hô hấp càng trầm ổn. Liếc mắt qua một cái, cánh tay dày rộng, xuống dưới đó là sống lưng uống lượn, mông rắn chắc, hai chân thon dài mạnh mẽ, anh nằm ở đó không nhúc nhích, dường như một pho tượng đá được điêu khắc tinh tế tinh xảo.

Bỗng nhiên, người đàn lại nghĩ đến cái gì đột nhiên mở mắt. Trong bóng đêm anh sờ soạng xuống giường, cũng không bật đèn, trực tiếp đi sang phòng bên cạnh, cửa phòng tuy hơi đóng, anh không phát ra tiếng động đẩy cửa mà đi vào.

Ánh trăng sáng hắt vào từ bệ cửa sổ, chiếu qua căn phòng.

Thực yên tĩnh, dường như chỉ có thể nghe tiếng hít thở thôi

Cô gái nằm lộn xộn trên giường, chăn không biết khi nào bị đá xuống dưới giường, đáng thương mà chồng chất trên mặt đất, còn cô thì đang lạnh đến cực điểm, cô co rúm cuộn tròn thân thể lại.

Cánh tay và chăn lộ ra dưới ánh trăng lạnh, càng thêm có vẻ tái nhợt tiêm tú.

Còn đá chăn đi nữa, người đàn ông nghĩ như vậy, bật cười lắc đầu, lấy chăn lên đáp lên người cô một lần nữa.

Cúi người chớp mắt một cái, anh rũ mắt nhìn cô một cái.

Trước mắt là khuôn mặt có chút thanh diễm, có nét mị hoặc của người phụ nữ trưởng thành, mặt hình là hình bánh bao, lại có vẻ có chút tính trẻ con chưa hết, đây là lúc giao thoa giữa phụ nữ và thiếu nữ, thành thục lại non nớt mà không mâu thuẫn.

Hai tròng mắt cô nhẹ khép lại, ngủ thật sâu, ngực chỗ kia theo một đường cong hô lên xuống, như có như không phập phồng phập phồng.

Bỗng dưng anh nhớ lại ngày đó cả người cô ướt đẫm ngồi ở phòng tắm, đôi tay đôi che chắn ở trước ngực, như nai con ướt dầm dề ánh mắt vừa kinh sợ mà trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ thật sự rất vô tội.

Cô tự cho là đã che khuất cảnh xuân, kỳ thật anh đã thấy hết.

Anh im lặng mà sờ sờ đầu cô, tiện tay giúp cô gỡ tóc ở trên sườn mặt đang hỗn độn để sau tai.

Kéo lại góc chăn thật cẩn thận, rồi sau đó anh lại ngồi dậy, rời khỏi phòng đóng cửa lại

【 Tác giả có chuyện nói: Lão Cố lúc nên đứng đắn cần đứng đắn!

Lúc nên phóng đãng lại vô cùng phóng đãng!! ( dâʍ đãиɠ cười jpg.…… “Annh bỗng dưng nhớ lại ngày đó cả người cô ướt đẫm ngồi ở phòng tắm” là“Lại” mọi người hãy tự cảm nhận tâm cảnh của Lão Cố nha, hắc hắc._________________

Chương có thịt còn khá xa hơi buồn nhưng mà thịt sẽ rất chất lượng, ủng hộ Hy nhé, yêu mn