Chương 4: Áo sơ mi trắng

Hôm nay, như mọi ngày Cố Giang Ảnh đều trở về nhà rất sớm.

Cố Xuyên Ly còn chưa có trở về, trong nhà tối lửa tắt đèn có chút lạnh lẽo.

Cô bước từng bước lạnh thấu đi đến phòng, nãy đi ở bên ngoài tuyết rơi trên đầu trên vai cô, vào tới phòng cũng dần ấm áp lên, áo khoác ngoài của cô đã bị ướt một nửa mặc cực không thoải mái, cô lập tức đi phòng tắm, muốn tắm rửa để thư dãn 1 chút.

Cô tắm nước ấm đơn giản chút là xong, lúc tắm xong đi ra ngoài cô liếc mắt một cái thấy một chiếc áo sơ mi trắng to rộng đang treo trên mắc, nghĩ đến người đàn ông mặc nó, áo sơmi đúng là tôn lên dáng người cao ráo của anh.

Giờ phút này chiếc áo sơmi lẳng lặng mà treo ở trên giá áo, tới gần một chút, còn mơ hồ có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng hoà quyện với mùi xà phòng tắm, đó mùi hương đặc trưng trên người anh, cô không chán ghét mùi khói thuốc, ngược lại cảm thấy sạch sẽ lại thuần túy, khiến cô mê luyến không thôi.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại mặc áo sơmi tròng lên trên người mình.

Vừa mặc vào, cô liền tự an ủi.

Hơi thở sạch sẽ một chút liền bao chặt lấy cô, cô tham luyến cảm giác như vậy, cô không nhịn được nhắm mắt lại cảm thụ, lông mi run nhè nhẹ, dường như nghe thấy tiếng người đàn ông thở dốc trong gan tấc.

Cô lại mở mắt ra nhìn thân ảnh trong gương, dáng người nhỏ xinh mặc chiếc áo sơmi quá mức dài rộng, vẫn là anh thì đẹp hơn, cô thở dài muốn cởi ra.

Trong phòng tắm nước nóng hổi bốc lên, làm sàn nhà cũng ẩm ướt, cô đột nhiên không kịp phòng bị trượt chân một cái, thân mình mất đi thăng bằng mà ngã xuống, một tiếng vang lên, toàn bộ mông ngã nằm trên mặt đất, khiến cô đau đến mức không nói lên lời.

Sau một lúc lâu, cô mới chậm lại, làm thế nào cũng không đứng dậy được, mỗi lần cô cố sử dụng lực chân dưới, một trận đau nhói từ mắt cá chân chỗ truyền đến.

Thật xui xẻo.

Cô cau mày hít vào, dựa vào tường có ý định đứng dạy lần nữa.

“Phanh phanh phanh” Cửa phòng tắm đột nhiên vang lên, cô bị doạ nhảy dựng lên.

Là Cố Xuyên Ly đã về, âm thanh ánh trầm thấp cách cửa kính truyền đến, nghe có chút không đúng lắm: “Ảnh Ảnh, con ở bên trong sao?”

“Vâng…… Vâng con ở trong.” Giọng của cô có hơi run rẩy, phát hiện áo sơ mi còn không có cởi ra, càng thêm sốt ruột mà tiếp tục dựa vào tường mà đứng dậy.

Kết quả trong cơn hoảng loạn lại vang lên một tiếng động lớn, cô lại trượt chân thêm một lần nữa, lần này ngã còn nặng hơn lần trước.

“Ảnh Ảnh, con ở bên trong không có việc gì chứ?” nghe thế Cố Xuyên Ly bắt đầu gõ cửa liên tục.

Cảm giác đau xương đau làm cô nói không ra lời, cô lắc đầu liên tục, muốn mở miệng bảo Cố Xuyên Ly đừng tiến vào, lại chỉ phát ra vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé, nhỏ đến mức làm Cố Xuyên Ly giữ cửa sốt sắng.

Cuối cùng anh không qua tâm gì nữa, trực tiếp phanh một tiếng phá cửa ra.