Chương 18: Từ hôn

Thôi Mẫn chưa bao giờ thấy một Cố Xuyên Ly tiều tụy, đáy mắt đỏ ngầu tơ máu đầy tơ máu, áo sơmi nhăn dúm dó dán ở trên người, hình như vài ngày không tắm rửa, cắm râu màu đen nhỏ cũng nho ra.

Vẻ mặt người đàn ông mệt mỏi ngồi ở mép giường, hai cha con đang nói chuyện.

Nàng mở cửa phòng, cười đi vào đi: “Ảnh Ảnh tốt lên chút nào chưa?”

Nghe tiếng, trong phòng hai người đều không hẹn mà cùng mà quay mặt ra nhìn.

Cố Xuyên Ly đứng lên, cầm lấy rổ quả trong tay cô ấy: “Sao em lại tới đây?”

Mặt mày Thôi Mẫn trừng lên, giận nhìn anh một cái: “Anh còn nói, nếu lão Lưu không nhắc tới, em còn không biết đâu, anh còn muốn giấu em đến khi Ảnh Ảnh xuất viện à? Em lo lắng cho con bé, liền tới đây.”

“Ảnh Ảnh không có việc gì chú?” Vừa nói, vừa nghiêng người ra nhìn Cố Giang Ảnh.

“Không có gì đáng ngại.” Cố Xuyên Ly nói.

Cố Giang Ảnh đột nhiên quay lưng lại: “ Con hơi mệt, muốn ngủ một lát.”

Thôi Mẫn: “Vậy cháu nghỉ ngơi thật tốt, dì không quấy rầy cháu, chúng ta ra ngoài nói chuyện?”

Cố Xuyên Ly nhìn bóng dáng Cố Giang Ảnh, nhíu mày.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh.

……

Sắc trời gần gần tối, Cố Xuyên Ly trở lại một mình.

Cố Giang Ảnh vẫn cứ vẫn duy trì tư thế đó, vẫn không nhúc nhích nắm úp mặt vô tường.

Biết cô không ngủ, anh cúi người kéo chăn, bị cô tránh né.

“Còn giận sao?” Anh cười khẽ.

Cô im lặng không nói lời nào, chôn mặt chỉ chừa cho anh một cái ót tròn.

“Buổi chiều không ăn gì nhất định rất đói bụng đi, muốn ăn cái gì, hay ba ba gọt cho con táo nha?” Hắn lật giỏi rổ quả trong tay.

“…… Không ăn.” Toàn bộ mặt cô đều chôn ở trong chăn, giọng cách chăn có chút ong ong, âm điệu lại thấp, trong lúc nhất thời anh không nghe rõ: “Cái gì?”

Cô lại lặp lại một câu nữa, lần này anh nghe được rất rõ ràng, anh nghe thấy cô nói: “Của cô ta con không ăn.”

Anh dừng động tác lại, thở dài, vẻ mệt mỏi: “Ảnh Ảnh, con đừng làm loạn nữa.”

“Con nói, của cô ta mang đến con không muốn ăn, không muốn anh!” Cô đột nhiên quay mặt, gằn từng câu từng chữ như khıêυ khí©h, giọng điệu chua ngoa.

Cô cuộn tròn mình ở góc giường như một con thú nhỏ, không cho anh lại gần.

Bỗng dưng ngẩng đầu, anh thấy mặt cô đầy nước mắt: “Ba ba, vì sao ba tàn nhẫn như vậy?”

Trái tim của Cố Xuyên Ly đập nhanh chóng như bị giày xén.

“Ba vì sao thà rằng kết hôn cũng không cần con, ba luôn nói tất cả là vì tốt cho con, thay con suy xét, trước nay ba có hỏi con có cảm nhận……”

“Con biết con làm không đúng như vậy, nhưng con khống chế không được a, cho nên khi con biết ba muốn kết hôn, con như sụp đổ hoàn toàn…… Con ghen ghét với cô ta, ghen ghét đến sắp nổi điên, ghen ghét với cô ta vì sao có thể dễ dàng có được ba, cùng ba sống hết quãng đời còn lại, cũng oán hận người, hận bà sao tàn nhẫn như vậy, luôn muốn đẩy con ra bằng cách nào…… Rất nhiều lần con muốn buông tay, chỉ là…… Con rất thống khổ, ba ba, con thật sự rất thống khổ, người giúp con, cầu xin người giúp con, nói cho con biết nên làm như thế nào…… Con thật sự không có cách nào tưởng tượng khi người kết hôn sẽ có dáng vẻ như nào, có lẽ khi đó con sẽ chết đi……”

Cố Xuyên Ly cảm thấy trái tim mình như đang run rẩy, bảo bối của anh, lại thống khổ tuyệt vọng như vậy……

Cho tới bây giờ, anh trước sau cảm thấy chính mình ở một chỗ mà suy xét cứ cho là chính xác, một bên tình nguyện vì vô an bài tốt, muốn cắt đứt những tư tưởng không thực tế của cô, muốn dẫn đường cho cô một cách chính xác, tự cho là suy xét rõ ràng, lại vô tình mà làm cô lâm vào vực sâu lớn hơn, làm cô tuyệt vọng cô đơn như vậy, có phải anh sai rồi hay không?

Anh nắm chặt nắm tay, con rốt cuộc muốn ba ba làm như thế nào……

——————————————————————————————————

Bác sĩ Vương ở khoa tâm lý lúc nhìn thấy Cố Xuyên Ly, ông đẩy cặp kính nặng trĩu ra sau bàn rồi đứng lên, ôn hòa mà cười nói: “Cố tiên sinh, đã lâu không gặp anh.”

Cố Xuyên Ly gật đầu ngồi xuống, không nói chuyện.

Bác sĩ Vương mỉm cười nhìn, kiên nhẫn chờ đợi anh mở miệng.

Hắn nghiêng đầu sang một bên chống tay lên bàn, tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, giống như đang suy tư cái gì, im lặng một hồi đột nhiên nói: “Tôi có thể lại làm thực nghiệm một lần không?”

Bác sĩ Vương gật đầu, xoay người lấy ra từ trong ngăn tủ một cái cân nhỏ và một hộp quả cân, đặt ở trên mặt bàn.

Trên cân nhỏ có hai quả cân được để một phải một trái, cân nhỏ ở hai sườn hơi hơi lay động nhưng trước sau vẫn duy trì trạng thái cân bằng.

Lần trước Cố Xuyên Ly rời đi cũng có dáng vẻ này.

Hắn im lặng mà nhìn, đột nhiên duỗi tay lấy xuống một bên cân lượng, để sang bên kia. Cân nhỏ đột nhiên trầm xuống nghiêng hẳn về bên kia.

Bác sĩ Vương có chút kinh ngạc, thái độ của Cố Xuyên Ly so trước đây hoàn toàn bất đồng.

Cố Xuyên Ly đã tới tìm ông làm vài lần thực nghiệm, mỗi lần đều do dự mà xem cân, chậm chạp khinh buông xuống, nhưng cuối cùng vẫn là để cân ở cân bằng, nhưng lần này lại không chút do dự lựa chọn nghiêng, thái độ quyết đoán kiên định như vậy.

Bác sĩ Vương nhìn anh có chút ẩn ý: “Xem ra trong lòng anh đã có đáp án rồi.” Về vấn vấn đề đó, bất luận ông nói bóng gió như thế nào hỏi thế nào, trước sau Cố Xuyên Ly chưa từng lộ ra nửa phần, mỗi lần chỉ mịt mờ mà trả lời qua loa, ông cũng không truy hỏi đến cuối cùng, vẫn luôn đoán không nguyên nhân khiến Cố Xuyên Ly do dự như vậy.

Bác sĩ Vương tinh tế đánh giá anh, người trước mắt hình như có chút bất đồng, ánh mắt sau vài phần lại sự kiên định lạ thường.

Tuy rằng bình cân khuynh đảo, trong mắt lại hiện ra đây cũng không sự lựa chọn phải tốt nhất, nhưng chính xác hay không, ai lại có thể đoán chuẩn được? Tất cả vẫn nên giao xem xét đi.

——————————————————————————————————

Cố Giang Ảnh làm phẫu xong, thành công lấy máu đông ra, hai tháng này, cô bắt đầu khôi phục thị giác, mắt cũng dần dần sáng lên.

Hôm nay xuất viện, hai cha con ở trong phòng bệnh thu dọn hành lý

“Cố tiên sinh, phiền ngài đến quầy lễ tân làm đơn đăng ký xuất viện.” Y tá nhỏ gõ cửa.

Cố Xuyên Ly gật đầu: “Xe của lão Lưu ở dưới lầu, lát nữa sẽ lên lấy hành lý.” Nói xong, lại không yên tâm quay đầu lại nhìn cô một cái, “Con ngoan ngoãn đợi, không được chạy loạn.”

Cô gật đầu.

Hành lý đều thu dọn xong, n

cô chán nản mà ngồi ở trên giường, dùng móng tay moi mép giường

Bỗng dưng, di động trên bàn kêu lên hai cái

Cô thấy trên màn hình hiện lên tên Thôi Mẫn.

Có lẽ là không ai trả lời, điện thoại vang lên một lát đã bị cắt đứt, cách vài phút, màn hình đột nhiên sáng lên, nhảy ra một hộp thoại.

Cô chớp chớp mắt, cô đi click mở màn hình.

…… Cố Xuyên Ly, chứng hôn đều lãnh anh đột nhiên từ hôn, là có ý gì? Anh xem em là trò đùa phải không?……

Cô lướt qua thật nhanh, chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, lại làm cô nhất thời sững sờ ở đó, nắm lấy điện thoại run rẩy.

Anh từ hôn? Hắn thế mà lại từ hôn, là thật vậy chăng, hay vẫn là cô đang nằm mơ?

Trong đầu ngốc ngốc, cũng không biết hoảng hốt trong bao lâu, đáy lòng khϊếp sợ dần dần hóa thành vui mừng, vui đến cả người luôn.

Cách vài phút, lão Lưu vẫn không đi lên, Cố Xuyên Ly đã trở lại.

Anh cầm di động nhìn hai lần, sau đó cất vào trong túi, một tay cầm hành lý, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt: “Đi thôi.”

________________________

Chương sau dụ dỗ rồi nha, đoán xem papa có bị gục đổ không ?