Chương 12: Kết hôn

Kể từ ngày hôm đó, hình như Cố Xuyên Ly muốn làm lạnh mối quan hệ xấu hổ đó, đã vài ngày rồi mà vẫn chưa về nhà.

Một buổi tối cuối tuần, sau khi Cố Giang Ảnh đần đần độn độn mà ăn một bữa cơm vô vị, liền ngồi trên sô pha xem TV.

Một bộ phim có kịch bản cũ cẩu huyết đang chiếu trên TV, tiếng ê ê a a truyền tới, khiến cô vô cùng phiền lòng.

Lạch cạch một tiếng, cô tắt TV, giống mất hồn sững sờ trong căn trống trơn.

Ngày đó, Cố Xuyên Ly xoa đầu cô bảo cô ngẫm lại cho kỹ rồi cầm chìa khóa xe đi ra cửa. Mấy ngày qua, anh trước sau đều không lộ diện, chỉ nhắn tin cho cô là tạm thời không trở về nhà, hai người cũng không liên hệ, thậm chí còn chưa từng gọi điện thoại.

Anh đi tìm ai, bây giờ đang ở nơi nào? Khách sạn, khách sạn, hay là là…… Phòng của Thôi Mẫn? Giờ phút này bọn họ đang làm gì? Ôm, hôn môi hay là làʍ t̠ìиɦ?

Cô không dám nghĩ sâu xa thêm nữa.

Lo âu, bất an, tuyệt vọng, không cảm xúc không xé rách cô ra, dường như có một lưỡi dao vô hình hung hăng mà xé xẻo máu thịt của cô, khiến cô đau đến cả linh hồn đều đang run rẩy……

Phanh phanh phanh.

Bỗng dưng, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Trong mắt có chút biểu cảm, bỗng chốc đứng lên, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Lão Lưu đang đứng ở cửa thở hổn hển, vừa lau mồi hôi trên trán vừa đỡ Cố Xuyên Ly đang say khướt nói: “Tiểu Ảnh, mau tới phụ một chút, tay chân ba cháu quá dài, như muốn áp chết chú vậy.”

Cố Xuyên Ly đã giữ chặt tay lão Lưu, ngủ say như chết. Đừng nhìn dáng người ngày thường của thon gầy, thân thể lại rốt cuộc rắn chắc cứng cỏi, hơn nữa còn cao 1 mét 8 mấy, lúc này toàn bộ sức nặng đều đè trên người lão Lưu, chân của lão Lưu cũng sắp bị đề đến mềm luôn

Cô vội đi qua đỡ lấy cánh tay bên kia của Cố Xuyên Ly, hỏi: “Chú Lưu, ba cháu sao vậy?”

Lão Lưu thở dài: “Còn có thể làm sao? Ba cháu a cũng là không dễ dàng, ngần ấy năm đều một mình, tự mình nuôi con, bây giờ tốt xấu gì cũng chứng lãnh, mọi người đều vì anh ấy mà vui vẻ, trên bàn đầy rượu ai cũng đều mang chúc anh ấy, ba cháu ai đến cũng không từ chối, một ly lại một ly, rượu vàng đi xuống có thể không say sao?” Nói xong, Lão Lưu cũng ngượng ngùng, “Tiểu Ảnh cháu cũng đừng trách anh ấy”

“Lãnh chứng? Lãnh chứng cái gì?” Cô chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong, cái gì cũng nghe không rõ.

“Ba cháu không phải muốn kết hôn sao, cùng với một giáo viên tiểu học là một cô gái rất xinh đẹp, gọi là gì Mẫn, à Thôi Mẫn” lão Lưu vỗ vỗ trán nói, “Giấy hôn thú cũng đã lãnh, là ngày hôm qua, việc này cháu không biết sao?”

Cô không nói gì.

Lão Lưu quan sát cô, hình như có chút hiểu rõ: “Ba cháu anh ấy…… Không nói cho cháu biết?”

Nhìn sắc mặt cô dần dần trở nên khó coi lên, lão Lưu mở miệng an ủi: “Cháu cũng đừng nghĩ quá nhiều, ba cháu làm đều là muốn tốt cho cháu, anh ấy muốn cho cháu một gia đình hoàn hảo. Mấy năm nay anh ấy đã khổ sở rất nhiều rồi, một người lại vừa là ba lại vừa mẹ nuôi cháu lớn lên, cũng là thật sự không dễ dàng gì, tất cả chú đều đã thấy. Nhưng anh ấy vẫn là cảm thấy đối với cháu có chút thua thiệt, sợ cháu ở gia đình đơn thân không thể vui vẻ mà lớn lên…… Ba cháu đối với cháu thật tốt a, về sau cháu cần hiếu thuận với anh thật tốt nha.”

Sau khi hai người đỡ Cố Xuyên Ly đỡ về phòng, lão Lưu lại an ủi cô vài câu rồi mới trở về.

Cô ngồi ở mép giường nhìn Cố Xuyên Ly, vẻ mặt thất hồn lạc phách.

Là cô bức anh, bức cho anh phải đưa ra lựa chọn, anh thà rằng kết hôn cũng không muốn chấp nhận cô. Trước mắt anh đã kết hôn, cô phải làm gì bây giờ? Đạo lý này cô đều hiểu, nhưng chính là cô không buông tay được, cũng không muốn thả anh ra……

Cô ích kỷ như vậy……

【 tác giả có chuyện muốn nói: Chương sau lăn giường!! Cầu nhắn lại cất chứa, không sợ nhiều trân châu! ( da mặt dày, chuồn đây!】