Chương 10: Còn con nghĩ ta là ba ba con chứ

Mùa đông ở Thành phố H đặc biệt sớm, cái lạnh này khiến người ta lạnh thấu xương, dường như có thể xuyên hết vào trong xương cốt.

Cố Xuyên Ly đậu xe bên lề đường, theo cơn nghiện thuốc lá xuống xe cầm một điếu hút, sau đó nhìn xuyên thấu qua sương khói bốc lượn lờ lên đánh giá đường phố.

Do lạnh nên đường phố cũng trở nên quạnh quẽ, đêm nay lưu lượng khách cũng không nhiều lắm, anh tính toán sẽ kết thúc công việc sớm.

Lúc điếu thuốc cháy hết đôi tay đã đông lạnh đến cứng. Cố Xuyên Ly xoa xoa mu bàn tay đã cứng đờ, thổi ra ít hơi ấm trên lòng bàn tay, lại dùng sức chà xát, sau đó chui vào trong xe lái xe trở về.

Lúc đi ngang qua đầu hẻm, tiệm bánh ngọt còn chưa đóng cửa, anh quẹo vào mua một phần rượu nhưỡng viên*.

(*) Rượu nhưỡng viên: Cơm nắm lên men. Cơm nắm là món ăn nhẹ truyền thống ở vùng Giang Nam , Trung Quốc. Bánh bao làm bằng bột nếp và gạo lên men nấu chung. Cơm lên men có vị ngọt đậm đà, viên tròn mềm như sáp, nước canh ngọt và thơm.

Bóng gạo chưng cất là một món tráng miệng. Các nguyên liệu chính là gạo nếp, lên men gạo , vv Đây là một ấm và tăng cường thực phẩm, trong đó có những tác động của nuôi dưỡng giữa và nuôi dưỡng khí, tăng cường lá lách và dạ dày, và ngăn chặn mồ hôi.

Người đàn ông mang theo một thân khí lạnh đi vào nhà.

Trong phòng tối om, không máy sưởi một mảnh lạnh băng. Cố Xuyên Ly cũng không bật đèn, lập tức đi vào phòng ngủ, lấy dày áo khoác ngồi xuống ở mép giường.

Anh vừa cởϊ áσ khoác, một vật thể mềm mại bỗng dưng từ sau lưng dán lên, ngay sau đó là một đôi tay có chút mảnh khảnh vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Trong lúc nhất thời anh không phản ứng lại, bị vòng tay lạnh lẽo làm giật mình, thiếu chút nữa nhảy từ trên giường xuống.

“Con lạnh quá.”

Nghe tiếng, anh ngạc nhiên quay đầu lại: “Ảnh Ảnh, sao con lại ơt đây?” Làm thế nào mà cô ở trong phòng anh trong phòng, còn nằm ở trên giường anh?

Nghe thấy Cố Xuyên Ly thân thiết mà gọi Ảnh Ảnh, hốc mắt của Cố Giang Ảnh đỏ bừng lên, trong lúc này bao nhiêu ủy khuất trong lòng đều tuôn hết ra, cô không nhịn được muốn khóc, ở hõm vai Cố Xuyên Ly giọngcó chút khàn khàn mà gọi anh: “Ba ba.”

Người đàn ông dừng động tác muốn kéo cô ra, để cô ôm tùy ý, trầm mặc vài giây, sau đó nghiêng mặt hỏi: “Trong nhà lạnh như, sao lại không bật máy sưởi?”

“Con bật rồi, nhưng mà không ấm.”

Nghe vậy, người đàn ông lại trầm mặc một hồi, sau đó có ý kéo bàn tay đang ôm trên ngực ra, cô phản xạ rất nhanh càng ôm chặt hơn: “Ba đừng đi.”

“Ba ba đi xem thiết bị có phải hỏng rồi hay không.” Hắn thả chậm ngữ khí.

“Vâng.” Cuối cùng cô cũng buông lỏng tay, vẻ mặt đầy mất mát.

“Rượu nhưỡng viên ở trên bàn, con tự mình đi lấy đi.” Khi nói chuyện Cố Xuyên Ly đứng dậy, mở công tắc lên nhưng không phản ứng, rồi lại cẩn thận xem xét một phen, phát hiện ra mạch điện không biết đã cháy từ khi nào.

Anh nhìn thời gian, muốn bảo trì phải chờ tới sáng mai rồi..

Anh lấy hết thảm lông và chăn bông trong tủ ra, trải hết lên giường, Cố Giang Ảnh đang ở một bên ăn rượu nhưỡng viên nhìn chằm chằm động tác của anh: “Thiết bị hỏng rồi sao?”

Anh gật đầu: “Đêm nay nhớ rõ đắp kín mít chút, sáng mai bà sẽ gọi người tới cửa sửa.”

Anh mang hết chăn bông chồng chất lên cho cô, chỉ lấy một cái cho phòng bên cạnh.

Cố Giang Ảnh nhìn anh trầm mặc mà sửa sang lại chăn đơn, đột nhiên kéo lấy góc áo anh: “Ba, trong nhà có phải chăn không đủ dùng phải không ạ?”

Cố Xuyên Ly nghe vậy, ngừng động tác trên tay lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía cô, tựa hồ chờ cô tiếp tục nói tiếp.

Cô giật giật khóe miệng, thực tùy ý mà cười, đôi mắt lại không dám nhìn anh: “Nếu ba sợ lạnh, hay ngủ ở đây đi? Trước kia ba ngày nào cũng ngủ cùng con, con còn nhớ rất rõ.”

Đó là khi còn nhỏ, kể từ khi mẹ cô là Lý Nhiễm qua đời cho đến khi Cố Giang Ảnh học trung học cơ sở, Cố Xuyên Ly đau lòng khi từ nhỏ cô đã mất mẹ, mỗi đêm đều là dỗi dành cô, ngủ với cô. Nhưng suy cho cùng cô đã không còn nhỏ như vậy, năm đó cô chỉ là một đứa trẻ, dễ dàng ôm vào trong ngực mà dỗ dành ngủ, hiện giờ cô thành thiếu nữ, không tránh ngại đều không được.

Ánh mắt anh trong nháy mắt tối sầm lại, xoay đầu tiếp tục sửa sang lại: “Không cần, da thịt dày không sợ lạnh.”

Da thịt dày, không biết vụ sao lỗ tai dường như bị cái gì đóng vảy, ngay lập tức đỏ bừng và nóng lên như phản xạ có điều kiện.

Anh nhìn cô không thể hiểu được tại sao lại đỏ mặt, cảm thấy có vài phần không được tự nhiên, hạ âm trầm cảnh cáo nói: “Đêm nay ngủ đừng đá chăn, đỡ phải nửa đêm ba lại sang lấy nhặt chăn đắp nên cho con.”

Cô bĩu môi, không cho là đúng: “Sợ phiền toái vậy thì dứt khoát ba ngủ lại đây đi, ta sẽ không để ý ba ba……”

Anh lập tức lạnh mặt đánh gãy lời tuỳ tiện nói ra của cô: “Con còn nghĩ ta là baba con không.”

Nói xong, cũng không thèm nhìn cô, lập tức đi ra ngoài.