Chương 10: Vật nhỏ

Quỷ vương như ở nhân gian bốc hơi mà trực tiếp biến mất. Layla làm thế nào cũng không tìm được hắn, khiến nàng không khỏi phiền não.

Nàng biết Quỷ vương vẫn ở, chỉ là hắn trốn tránh nàng. Nhưng tại sao lại trốn tránh nàng.

Là nàng làm gì khiến anh trai không vui ư?

Layla ngẫm lại.

Nàng vẫn đang rất chăm chỉ học tập cách chiết cánh, tiêu diệt thiên sứ nha. Dù chưa đi vào thực chiến nhưng nàng rất nghiêm túc học tập. Đến Quỷ tướng cũng khen ngợi nàng.

Đối với anh trai, nàng cũng nghe răm rắp thuận theo, chỉ đi hướng đông không dám đi hướng tây.

Thiếu nữ ngồi ở đó, một trương mặt đẹp vướng u sầu. Mắt đẹp ẩn ẩn hơi nước, hàm chưa doanh doanh thu thủy. Khí chất sạch sẽ thánh khiết, cả người đẹp đến lóa mắt.

Hoàn toàn không hợp với không khí u ám, tối tăm của Quỷ vực. Nàng vốn không thuộc về nơi này.

Thiếu nữ thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đen bao phủ, ánh trăng mờ nhạt. Ở nơi này, cũng chỉ duy nhất ánh trăng leo lét tồn tại.

Tòa cung điện này không nghe thấy tiếng ai oán, khóc than của quỷ hồn, nhưng cái tĩnh lặng chết chóc mới là thứ khiến người ta càng thêm ghê sợ. Bóng tối âm thầm ăn mòn, gặm nhấm linh hồn.

Thiên sứ không phải sinh ra đã mang theo sức mạnh. Ngược lại thiếu niên kì thiên sứ đặc biệt yếu ớt. Họ hoàn toàn giống như một nhân loại, nhưng là một thiên sứ trong vỏ bọc nhân loại. Nhạy cảm với bóng tối, non nớt lại không ổn định, dễ bị dẫn dắt. Giống như một tờ giấy trắng, thỏa thích kẻ khác bôi vẽ. Không ít thiếu niên kì thiên sứ bị ma quỷ dụ dỗ mà biến thành đọa thiên sứ, phản bội thần.

Layla chưa từng vướng bận những thứ đó. Bởi vì nàng là Quang Minh thần sủng nhi, sinh ra đã đi theo bên cạnh thần.

Thần suy nghĩ, thần tư tưởng cũng chính là nàng suy nghĩ cùng nàng tư tưởng. Trong mắt của nàng, thần là công chính vĩ đại Quang Minh thần, là pháp tắc của thế giới.

Nhưng Layla bây giờ không biết này đó. Nàng mất đi trí nhớ, trở về thiếu niên kì yếu ớt nhất. Nàng thậm chí còn không biết bản thân mình là thiên sứ, bị Quỷ vương lừa gạt, trở mặt với nàng quê hương cùng nàng tín ngưỡng.

Bất giác một giọt nước từ khóe mắt theo nàng gương mặt rơi xuống dưới, ánh trăng chiết xạ hạ phát ra trong suốt quang.

Layla ngơ ngác, bản thân nàng cũng không hiểu được tại sao mình lại rơi nước mắt. Nàng ngẩn người cảm nhận xúc cảm ướŧ áŧ trên khuôn mặt.

Đột nhiên nghe được tiếng động từ đằng sau, Layla quay đầu nhìn lại.

Ở cách nàng không xa, một con thú nhỏ đang nhìn chằm chằm nàng xem.

Layla không biết đây là con thứ gì. Bộ lông của nó trắng như tuyết, thân mình nhỏ nhắn tinh tế. Đặc biệt là một đôi đỏ rực mắt, u ám đen tối. Nàng nhìn có chút quen mắt, nhưng lại thật không nhớ đã gặp ở đâu.

Nó gặp phải nàng đôi mắt cũng không nhút nhát bỏ đi, ngược lại trực tiếp đối diện nàng, cũng không có chút nào bị bắt quả tang thẹn thùng.

Vật nhỏ này là của ai?

Nàng đứng dậy lại gần nó, vật nhỏ cũng không cử động. Giương mắt to nhìn nàng. Trái tim của nàng hoàn toàn bị con vật nhỏ này đả động.

Nàng ngồi xổm xuống trước mặt con vật, cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ.

“Vật nhỏ, ngươi là ma thú của ai?”

Trên người nó màu đen thẳm khí không lừa được nàng, hiển nhiên ở nơi Quỷ vực này cũng không thể tồn tại một con vật bình thường, trừ phi là thú sủng của ai đó.

“Ngươi lạc đường rồi. Nơi này không có ngươi chủ nhân.”

Nàng duỗi tay muốn vuốt ve đầu nó nhưng bị nó khuôn mặt dữ tợn ngăn cản. Thậm chí nàng còn thấy được trong mắt nó… khinh bỉ?

Layla bật cười. Con thú nhỏ này thú vị.

Nàng liền mặc nó giãy giụa ôm vào trong l*иg ngực, hung dữ nhe răng. Nhưng nó răng nanh nhỏ xíu, yếu ớt bất lực đến không được.

Layla liền thò tay chạm vào nó răng nanh. Con thú này dường như bị nàng liều lĩnh dọa cho choáng váng, mở mắt to nhìn nàng. Ánh mắt chứa đựng sự không tin tưởng.

“Ngoan ngoãn để ta dẫn ngươi đi tìm chủ nhân nha.”

Layla thuận tay vuốt ve bụng nó, lập tức con vật không còn chống cự, nó mềm mại dựa vào nàng trên người.

Nhưng ngay sau đó, thân mình con thú nhỏ hơi hơi cương một chút.

Layla thầm nghĩ có lẽ bạn thân đã đυ.ng chạm vào nơi nào khiến nó khó chịu, không khỏi điều chỉnh lại lực độ, ra sức lấy lòng con vật nhỏ.

Con vật nhỏ lại mềm mại dựa vào ngực nàng. Chỉ là nếu nàng để ý sẽ nhận ra nó trong mắt khác thường. Đây không phải một con thú sẽ có đôi mắt.

Layla liền mang theo con vật đi tìm nó chủ nhân.

Một người một vật lang thang khắp cung điện, nhưng dù hỏi ai cũng trả lời không biết. Layla cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.

Có lẽ là ma thú ở bên ngoài đi lạc vào đi.

Nàng vuốt ve vật nhỏ. Xúc cảm mềm mại trên tay không khỏi khiến tâm trạng nàng tốt hơn chút.

“Vật nhỏ, sau này để ta nuôi ngươi có được không?”

Nàng trông mong nhìn nó, nhưng đáp lại nàng chính là con vật nhỏ mắt to.

Layla liền mặc định nó đồng ý, vui mừng ôm lấy nó, sờ sờ nó lỗ tai, lại hôn lại cọ.

Ngập tràn mềm mại cùng hương thơm.

Nó giãy giụa, nhảy ra khỏi tay nàng, chạy vội rồi biến mất tăm.

Con vật nhỏ đây là đang xấu hổ ư?