Người ở chỗ này không ai là không kinh ngạc, chỉ là so với Trình Túc thì thiếu đi một phần chột dạ và bối rối.
Cả phòng tĩnh lặng, Trình Túc theo bản năng lui về sau, vừa khéo phía sau là ghế tựa đυ.ng trúng không khỏi lảo đảo. Đợi Trình Tu nhận ra muốn đi qua đỡ, ông ta đã đặt mông ngồi xuống.
Lộc Thời Thanh cúi đầu nhìn Sinh Sôi Nương Nương, "Cô nương, Trình gia chủ rất muốn đối chất với ngươi, có lời gì cần nói thì nhân lúc tất cả mọi người có mặt ở đây nói hết ra đi?"
Sinh Sôi Nương Nương vẫn là lần đầu hiện thân giữa ban ngày ban mặt. Lộc Thời Thanh chân trước vừa nói xong câu kia, Cố Tinh Phùng chân sau đã ném ả ra ngoài, còn tăng thêm một đạo chú văn vì ả thích bóng tối.
Dù là như thế, ả vẫn có chút không quen, bóng người trước mắt cứ lắc lư, hơn nữa ngày mới nhìn rõ ràng trong phòng có ai với ai.
Lúc này, bà bà của Tống Anh chỉ về phía ả và Lộc Thời Thanh mắng: "Các ngươi ít nói hưu nói vượn đi, yêu nữ này cả người đầy yêu khí, chanh chua, ngay cả xách giày cho Sinh Sôi Nương Nương cũng không xứng!"
Bị giam trong tay áo đã lâu, vốn Sinh Sôi Nương Nương còn hơi choáng váng, bất thình lình bị nhục mạ như thế khiến đầu óc ả nháy mắt thanh tỉnh, trực tiếp nhìn Trình Túc: "Trình Túc, ngươi mặt kệ mụ hương thôn dã phụ này mắng ta?"
Ả không mở miệng thì đã, vừa mở miệng, bà bà và trượng phu của Tống Anh hai mặt nhìn nhau. Sinh Sôi Nương Nương đã từng hiển linh trong đêm hai lần, dùng chính là giọng nói này. Cũng bởi vì Sinh Sôi Nương Nương hiển linh nên mới càng gia cố địa vị của ả trong lòng dân chúng ở Bách Lý Ổ.
Trình Túc nhanh chóng thay đổi sắc mặt, chỉ vào Sinh Sôi Nương Nương nói: "Chớ có làm càn, bản gia chủ lúc nào thì quen biết ngươi? Ngươi là tà ma nơi nào đến, sao dám giả mạo Sinh Sôi Nương Nương?"
Dĩ vãng Trình Túc cùng Sinh Sôi Nương Nương mật đàm trong sơn động hắc ám, đều là thái độ cung cung kính kính, khách khách khí khí, chỉ sợ đắc tội ả. Lúc này lại là thần sắc nghiêm nghị, muốn phủi sạch quan hệ. Trình Túc đương nhiên biết rõ thân phận của ả, Nhưng ả là ác quỷ U Minh Giới, bằng bất cứ giá nào cũng không thể nhận là có quen biết.
Huống hồ, ả là từ trong tay áo Lộc Thời Thanh hiện ra, lúc này lại cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn đứng cạnh Lộc Thời Thanh, nếu không phải bị người hàng phục. Dựa theo tính tình mạnh mẽ ngông cuồng của ả, tuyệt không có khả năng nghe lời như thế.
Tuy nắm giữ vị trí quan trọng ở Bách Lý ổ, nhưng nếu bị người ta biết được chân tướng, sợ là toàn bộ Trình gia đến chỗ đặt chân cũng không còn. Trình Túc hạ quyết tâm, phải phủi sạch quan hệ với ả.
Thái độ này khiến Sinh Sôi Nương Nương vô cùng sốc, ả lập tức đứng lên, "Trình Túc cái lão rùa già này, thấy ta thất thế, ngươi muốn qua cầu rút ván hay sao?"
Trình Túc cười lạnh: "Bổn gia chủ nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì."
Tống Dương cũng cười lạnh theo: "Trình bá bá, ngươi không phải nói muốn đối chất à? Sao bây giờ không dám nữa?"
Tống Linh Kỳ đưa tay ngăn lại Tống Dương, tiến lên nói với Sinh Sôi Nương Nương: "Trình thế bá ở Bách Lý Ổ có uy vọng cực cao, sao lại cùng yêu nhân cấu kết, theo ta thấy, ngươi tất nhiên không phải Sinh Sôi Nương Nương."
Trình Túc vội nói: "Đúng, vẫn là Linh Kỳ hiểu chuyện nhất."
Sinh Sôi Nương Nương không thể tin nhìn Tống Linh Kỳ: "Tống Anh của nhà ngươi chết ở Bách Lý Ổ, ngươi thế mà còn giúp hắn nói chuyện?"
"Ta giúp lý không giúp người." Tống Linh Kỳ bên miệng trồi lên nụ cười yếu ớt, lại hỏi bà bà và trượng phu của Tống Anh, "Nghe nói Sinh Sôi Nương Nương đoan chính từ ái, mạo như thiên thần, rất được các ngươi yêu thích?"
"Đúng!" Hai người liên tục gật đầu.
Tống Linh Kỳ lại hỏi: "Các ngươi gặp qua bản thể của bà ta rồi?"
"Gặp rồi!" bà bà Tống Anh nói, " Sinh Sôi Nương Nương từng hiện ra bảo tướng trên bầu trời Bách Lý Ổ của bọn ta, cử chỉ đoan trang, giống y như đúc pho tượng của người, căng bảng yêu nữ này không thể so sánh với người."
Trượng phu Tống Anh tiếp lời: "Toàn bộ Bách Lý Ổ chỉ có Đại bá mới có thể nói chuyện với Sinh Sôi Nương Nương, trước đó có người không phục Đại bá, Sinh Sôi Nương Nương liền hiện ra bảo tướng khiển trách hắn, khiến hắn bụng rách ruột nát chết ngay tại chỗ.
Sau khi nghe xong, Tống Linh Kỳ tán thán nói: "Trình thế bá thật có uy vọng, ngay cả Sinh Sôi Nương Nương cũng nghe theo ngươi."
Nữ thương thánh tán dương khiến Trình Túc rất được lợi, nhưng lại không quá đắc ý, chỉ hơi gật đầu.
Tống Dương nổi giận: "Trưởng tỷ, sao tỷ lại nói giúp cho ông ta!"
Lộc Thời Thanh cảm thấy trí thông minh của mình đột nhiên oneline, thế mà hắn lại hiểu được ý đồ của Tống Linh Kỳ. Hắn mừng rỡ không thôi, quyết định thừa dịp này giúp nàng một phen. Thấy đám người đó không chú ý đến mình, lặng lẽ xoay người, nói với vào trong tay áo: "Tinh Tinh cõ lẽ chút nữa sẽ cần ngươi hỗ trợ."
Quả nhiên
Câu tiếp theo của Tống Linh Kỳ chính là: "Đã như vậy, còn phải xin Trình thế bá gọi Sinh Sôi Nương Nương hiện thân gặp nhau, nói rõ cùng yêu nữ này."
Trình Túc trên mặt cứng lại, Sinh Sôi Nương Nương ha hả cười lên: "Đúng đó, ta đã không phải là Sinh Sôi Nương Nương, vậy phải làm phiền Trình gia chủ thần thông quảng đại kêu hàng thật ra đây nha."
Trình Tu thấy Trình Túc á khẩu không trả lời được, liền giúp đỡ giải vây nói: "Sinh Sôi Nương Nương thân phận tôn quý,có lý nào chúng ta muốn gặp là gặp?"
Trình Túc tằng hắng một cái, tay nắm thành quyền đỡ môi, "Không sai, Sinh Sôi Nương Nương một ngày trăm công ngàn việc, gần đây đang bế quan tu luyện, không thể mời bà ta hiện thân."
Tống Linh Bích vui vẻ, miễn cưỡng ngồi trở lại trên ghế ngồi: "Bà ta đã là thần linh rồi thế mà còn phải bế quan tu luyện? Thần tiên này làm được không khỏi có hơi mệt mỏi."
Trình Túc cố gắng trấn định, "Tu luyện không có tận cùng, ngươi là người ngoài cuộc sao có thể hiểu được?"
Tống Linh Kỳ nhắm lại đôi mắt, "Cho nên nói, Trình thế bá không thể mời được Sinh Sôi Nương Nương?"
"Không phải không mời được." Trình Túc cường điệu, "Là tạm thời không mời được."
Lộc Thời Thanh vừa nói dứt lời với thỏ con trong tay áo đã đến bên tai Sinh Sôi Nương Nương nói nhỏ bàn giao vài câu, rồi mới đứng dậy cất cao giọng nói: "Thật trùng hợp, ta cũng có thể nói chuyện với Sinh Sôi Nương Nương."
Trình Túc ánh mắt trầm xuống: "Tên yêu nhân này ngươi có ý gì?"
Lộc Thời Thanh chẳng những không sợ, ngược lại nhìn thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Nếu Trình gia chủ không thể mời được Sinh Sôi Nương Nương hiện thân, vậy thì để ta mời cho."Hắn chỉ ra nơi xa ở giữa sân, nơi bầu trời trong xanh như mới rửa. "Mọi người chú ý nhìn cho kỹ vào, Sinh Sôi Nương Nương sắp hiển linh rồi đó."
Trình Túc không tin, Sinh Sôi Nương Nương là quỷ, chỉ có thể hoạt động về đêm.
Chỉ là, nhìn qua tay trói gà không chặt Lộc Thời Thanh này, một tí tu vi đều không có, thế mà có thể chế phục ác quỷ như Sinh Sôi Nương Nương. Cũng không biết lúc này hắn lại muốn giở trò gì nữa.
Đám người nhao nhao vọt tới cạnh cửa, nhìn lên trời.Trình Túc nhìn Sinh Sôi Nương Nương và Lộc Thời Thanh còn đang êm đẹp đứng tại chỗ, hắn trong lòng lo nghĩ, cũng vội vàng đi theo.
Chân trời nguyên bản không có vật gì bỗng nhiên lóe lên ánh sáng bảy màu, linh hoạt lưu động, tựa như cầu vồng bị vò thành một cục, Nhưng thế gian đâu tồn tại cầu vồng nào lớn như thế, nó lớn tựa một dãy núi kéo dài, có thể che cả bầu trời Bách Lý Ổ.
Trong phút chốc từng màu sắc tách rời, dọc theo quỹ tích của riêng mình, hoặc kéo dài, hoặc giao thoa, hoặc sâu hoặc cạn đầy biến ảo.
Trình Túc nắm lại tay áo, bà bà và trượng phu của Tống anh cùng với đám hạ nhân từng thấy qua Sinh Sôi Nương Nương hiện thân, tất cả đều kinh ngạc nhìn về cảnh tượng hùng vĩ phía chân trời, tiếp theo hô to lên: "Sinh Sôi Nương Nương hiển linh rồi! Nương Nương hiển linh rồi!"
Lập tức,người ở tiền viện hậu viện đều theo tiếng hô này chạy đến, tập trung một chỗ mà hô to nương nương hiển linh. Mà bên ngoài đại viên Trình gia cũng vang lên tiếng hô rung trời. Những tiếng hoan hô đó không phải lan tràng hặc tiến hành theo chất lượng mà là bộc phát trong chớp mắt, ồn ào náo động toàn bộ Bách Lý Ổ.
Lúc này hào quang trên không trung cũng biến thành hình dáng của một nữ nhân. Theo đường cong dần dần rõ ràng. Trên người ba ta mặc một bộ y phục chính hồng, khăn quàng vai che trên áo khoác ngắn tay hơi mỏng, đầu đội mũ phượng, ánh sáng màu vàng kim không ngừng tỏa sáng sau lưng.
Bà ta hơi hé mắt, khóe miệng cong thành một đường cung.
Gương mặt này như mây đen ép thành, chỉ cần là người ở Bách Lý Ổ người, đều không thể tránh đi bà ta.
Trình Túc đẩy ra đám người đang chen chút ngay cửa, bức nhanh đến giữa sân, "Đây không phải Sinh Sôi Nương Nương, đừng nhìn nữa! ả là yêu nghiệt, ả là giả!"
Ngày xưa ông ta như là công lý, không người nào dám không tuân theo. Nhưng giờ phút này rất thê lương, mọi người ngoảnh mặt làm ngơ với ông ta, nhau nhau quỳ trên mặt đất, đầu rạp xuống, miệng hô "Sinh Sôi Nương Nương thiên thu vạn đại, đời đời bất hủ". Cho dù bọn họ là người buôn bán nhỏ hay là phú hào quyền quý, giờ này phút này, hết thảy chỉ có một thân phận chung.
Tất cả đều là tín đồ thành kính nhất của Sinh Sôi Nương Nương.
"Hôm nay bảo tướng của Sinh Sôi Nương Nương, còn đẹp hơn bảo tướng trong đêm lúc trước nữa!" có người si mê nói.
"Sao mà may mắn quá, có thể tận mắt nhìn thấy chân thân của Nương Nương, ta có chết cũng không thấy tiết." Có người cuồng nhiệt.
"Sinh Sôi Nương Nương! Có thể tính cho cái thai này của thϊếp thân là bé trai hay là bé gái không!" Có người dập bể cả đầu, linh cơ khẽ động hỏi thăm.
Rất nhanh, vết máu trước mặt cô ta liền biến thành một hàng chữ: "Thai này là nam, tháng tư sinh."
"Đa tạ nương nương!" Cô nàng mừng rỡ như điên, dập đầu thật mạnh, đá nhỏ trên đường lưu lại những vết máu pha tạp.
Người đứng xem thấy thế, cũng nhao nhao dập đầu chảy máu, cầu khẩn Sinh Sôi Nương Nương tính cho mình. Có tính sinh nam hay sinh nữ, có tính thê tử chưa và cửa phải chăng còn trong trắng, cũng có tính xem bản thân mình có bị đội nón xanh hay không.
Sinh Sôi Nương Nương mi mắt rũ xuống, nhân từ nhìn nhóm tín đồ của mình.
Chữ bằng máu trên mặt đất nối liền không dứt hiện lên, vô luận người khẩn cầu là ai, là tình huống gì, có được kết quả đều là nam thai, trong trắng, chưa từng nɠɵạı ŧìиɧ.
Trình Túc giống như điên rồi, vội vàng bôn tẩu giữa đám người, nhìn thấy những chữ bằng máu kia, chỉ vào mặt mỹ nhân trên trời gào thét: "Ngươi yêu nghiệt này đừng ở đây gạt người nữa! Nào có tất cả đều là nam thai?"Hắn lung lay trên đường gặp ai cũng la lớn"Các ngươi nhìn đi! Kết quả của các ngươi đều như nhau! ả không phải là Sinh Sôi Nương Nương thật!."
Ban đầu còn có người vì lời nói của ông ta mà lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nhưng lập tức, một giọng nói từ trên trời giáng xuống, quanh quẩn khắp nơi, khó tìm được nơi bắt đầu.
"Hôm nay hiển linh làm phép, chuyển nữ thai thành nam thai, dơ bẩn tẩy thành trong trắng." Môi đào trên mặt mỹ nhân khẽ mở rồi hợp lại, "Báo đáp lòng thành của chư vị."
"Thì ra là như thế! Tạ ơn Nương Nương!" Mọi người đối với Sinh Sôi Nương Nương là tin tưởng không nghi ngờ, lần nữa dập đầu, không ít người trong mắt chứa lệ nóng, vết máu trên đất lại nhiều thêm một lớp.
Sinh Sôi Nương Nương lời nói xoay chuyển, mặt lộ vẻ ưu thương.
Bà ta thở dài nói: "Trình Túc phản bội ta, nói xấu ta, ta rất khổ sở."
Mọi người nghe xong, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trình Túc, đầu tiên là chấn kinh, sau đó thì thất vọng.
Đợi khi khóe mắt Sinh Sôi Nương Nương ngưng tụ sương mù hình thành một giọt nước mắt, hóa thành mưa phùn lát đát rơi xuống, táp vào đỉnh đầu và quần áo của mỗi người. Trên mặt bọn họ giờ đây đã bị phẫn nộ bao trùm.
"Nương nương, muốn chúng ta làm thế nào?" Có người vội vàng hỏi.
Sinh Sôi Nương Nương lắc đầu: "Không cần, sau ngày hôm nay, ta rời đi Bách Lý Ổ, cùng chư vị từ biệt."
"Đừng mà!" Mọi người gấp gáp, không ngừng dập đầu cầu khẩn, "Nương nương đừng đi! Trình Túc có lỗi với người, nhưng chúng ta vẫn luôn tin tưởng người!"
Nhưng Sinh Sôi Nương Nương chỉ rơi lệ, không nói lời nào.
Mọi người hết cách nhưng rất nhanh đã tìm được phương pháp đơn giản nhưng thô bạo nhất.
Bọn họ đỏ mắt nhìn Trình Túc, từng bước một ép sát ông ta, vây người vào giữa.
Trình Túc nhìn bức tường người chật như nêm cối, không thể tin được tình cảnh hiện giờ, chống đỡ quát lớn: "Các ngươi đừng tin lời yêu nữ đó, ả là giả, ả đang gạt các ngươi...Các ngươi muốn làm gì! Đường tới đây! Dừng tay!"
Không ai nghe hắn đang nói nhảm cái gì, vì lấy lòng Sinh Sôi Nương Nương, vì ngăn cho thần linh của họ không rời đi, họ có thể trả giá hết thảy. Gia chủ là cái thá gì chứ, Trình Túc lại là củ tỏi nào, hết thảy cũng không sánh bằng một sợi tóc của Sinh Sôi Nương Nương.
Mọi người đối với Trình Túc quyền đấm cước đá, tiếng vang trầm đυ.c và tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng lại bị bao phủ trong tiếng hô đầy trời lấp đất.
"Trình Túc phải chết!" "Gϊếŧ Trình Túc, để nương nương bớt giận!"