Lộc Thời Thanh ở trà lâu đợi nửa canh giờ vẫn chưa thấy Cố Tinh Phùng trở về.
Lúc này Cố Tinh Phùng còn chưa biết hắn đã gặp đủ loại tao ngộ, thậm chí Cố Tinh Phùng còn không quan tâm mua đồ ăn thức uống cho hắn nữa.
Thực sự là bởi vì biến cố tới quá đột ngột.
Y vốn định thừa dịp lúc đi mua thức ăn, xem thử lúc này Bùi Lệ thế nào, ai ngờ...
Lại nói Bùi Lệ dựa theo Cố Tinh Phùng chỉ dẫn đi vào hoàn thành, lấy ra lệnh bài của Quỷ Yên Chi, cầu kiến Vạn Yêu Vương.
Vạn Yêu Vương không mấy hứng thứ, vì nể chút mặt mũi ít đến đáng thương kia mới bằng lòng gặp hắn, nhưng vẫn cau mày, cực kỳ không kiên nhẫn hỏi: "Nữ nhân U Minh Giới kia mấy ngày nữa là tới đây rồi, cớ gì còn phái ngươi đưa tin?"
Tuy trong lòng Bùi Lệ không vui, nhưng vẫn khom người xuống hành lễ, nói: "Bẩm Vạn Yêu Vương, bởi vì Tây Sơn Vương đại nhân thoái vị, Quỷ Yên Chi đại nhân tiếp nhận. Hiện đã báo cáo Thánh Chủ, đổi thành người khác gả đến Vạn Yêu Giới."
Vạn Yêu Vương hơi sửng sờ, lập tức thản nhiên nói. "Ừ, biết."
Xem ra, Vạn Yêu Vương vẫn chưa biết chuyện này.
Thánh chủ kia nhìn qua cô đơn lạnh lùng lại cao ngạo, nói chuyện với người khác đều là nửa vời, ngay cả Vạn Yêu Vương hắn cũng không để vào mắt. Việc này nói chung cũng không lớn nhưng vẫn có liên quan đến Vạn Yêu Vương, Thánh Chủ kia lại tự làm theo ý mình, thậm chí không thèm thương lượng với Vạn Yêu Vương.
Bùi Lệ dân hộp gấm trong tay lên, "Đây là thư của Quỷ Yên Chi đại nhân, mong Vạn Yêu Vương tự mình đọc nó."
Vạn Yêu Vương nói: "Đã không đến rồi còn viết những thứ nhảm nhí này làm gì."
Hắn không nhúc nhích, đôi mắt híp lại hiển nhiên không có ý muốn đọc.
Cũng may Cố Tinh Phùng giao phó từ sớm, Bùi Lệ nói: "Chẳng lẽ Vạn Yêu Vương không muốn biết, tại sao Thánh Chủ lại đồng ý thỉnh cầu của Quỷ Yên Chi đại nhân?"
Rốc cuộc Vạn Yêu Vương cũng nhìn thẳng vào hắn.
Bùi Lệ nói tiếp: "Quỷ Yên Chi đại nhân nói, cô ta không dám so sánh với Thánh Chủ, cũng không có tư cách so sánh, nhưng sự ái một cô ta dành cho Vạn Yêu Vương tuyệt đối không thua kém Thánh Chủ."
Một thần sắc cổ quái lướt qua trêи mặt Vạn Yêu Vương, "Cô ta ái một bổn vương?"
Bùi Lệ gật đầu nói: "Quỷ Yên Chi đại nhân từng nói, thật ra cô ta vô cùng bằng lòng gả cho ngài, nhưng....Vạn Yêu Vương vẫn nên xem thư đi, tiểu nhân không dám nói bừa."
Vạn Yêu Vương nhíu mày lại: "Giả thần giả quỷ, lấy ra đây."
Hắn ngồi bất động, con chim bằng vàng không biết tên đang đậu trêи giá kế bên vương tọa bổng bay xuống. Toàn thân nó vàng rực, nếu không phải lúc này nó bay xuống, Bùi Lệ còn tưởng rằng nó chỉ là một vật trang trí mà thôi.
Nó bay đến bên cạnh Bùi Lệ, lúc cắp hộp gấp trêи tay Bùi Lệ, đuôi và cánh khẽ lướt qua mặt đất, rồi chợt bay đi đưa hộp gấm đến tay Vạn Yêu Vương.
Vạn Yêu Vương cầm hộp gấm, nó liền bay trở lại giá đỡ. Từ đầu đến cuối ánh mắt của nó vẫn đờ đẫn ảm đạm, tựa như tỳ vết trêи pho tượng màu vàng.
Bùi Lệ biết, mặc dù lúc này Cố Tinh Phùng không đến đây, nhưng có thể thông quá chú thuật yểm lên người hắn mà giám thị mọi hành động của hắn.
Giờ phút này hắn chứng kiến hết thảy, Cố Tinh Phùng tất nhiên cũng có thể biết được.
Hộp gấm nằm trong tay Vạn Yêu Vương, im lìm bất động, lại tựa như có một đôi tay vô hình đang bóp nát nó, hóa thành bột phấn rơi xuống, chờ đến khi Vạn Yêu Vương đưa thứ trong tay đến trước mặt thì chỉ còn lại một trang giấy thật mỏng.
Đây là thư sau khi Cố Tinh Phùng và Quỷ Yên Chi thương thảo rồi viết ra——
"Vạn Yêu Vương kính mến, tiểu nữ cảm kϊƈɦ khôn cùng. Trước biết tin sẽ được gả đến Vạn Yêu Giới, bản thân vô cùng hân hoan, vốn bị nhốt nhiều năm tại Hồng Trần Giới, lại may mắn được ngài chọn trúng. Sau khi Thánh Chủ đến, hỏi tội cha ta là Tây Sơn Vương còn gϊếŧ chết ổng. Thánh Chủ từng nói, tiểu nữ xấu xí, không xứng với Vạn Yêu Vương, còn muốn tiểu nữ kế vị, đổi một người khác xuất giá. Tiểu nữ biết mình thô bỉ, nhưng tiểu nữ tự mình chọn người cho Vạn Yêu Vương, lại bị Thánh Chủ cự tuyệt, quả thực tiếc núi. Tiểu nữ bất tài, nguyện dùng lực lượng yếu kém này tận trung với Vạn Yêu Vương. Đợi sau khi ta làm chủ U Minh Giới, sẽ thống lĩnh U Minh Giới thuần phục Vạn Yêu Giới, rồi tái giá gả cho Vạn Yêu Vương, lời thề này ta sẽ không quên. Mấy năm trước tiểu nữ từ xa nhìn Vạn Yêu Vương, nhớ đến tận bây giờ, tâm ý này có trời đất chứng giám! Liều chết vì Vạn Yêu Vương thì có gì đáng sợ! Quỷ Yên Chi kính bút."
Quỷ Yên Chi chịu đựng khó chịu, viết hết những lời buồn nôn mà đời này cũng không thể nói ra.
Mặc dù ả không biết vì sao Cố Tinh Phùng lại muốn ly gián Vạn Yêu Vương và Thánh Chủ, càng không biết tại sao Cố Tinh Phùng lại hiểu rõ chuyện giữa Vạn Yêu Vương và Thánh Chủ như thế, nhưng ả không còn lựa chọn khác. Nếu thất bại vẫn còn có dê thế tội, bày mưu là Cố Tinh Phùng, đưa tin là Bùi Lệ không liên quan đến ả.
Nhưng nếu thành công, thì ả có thể leo lêи đỉиɦ cao nhất của cuột đời này, ả có thể thực hiện tâm nguyện của ả-- sẽ không bị kẻ khác bài bố nữa.
Sao lại không làm?
Cho nên, cho dù ả buồn nôn, cũng là buồn nôn đến tình chân ý thiết.
Vạn Yêu Vương đọc xong thư, lâm vào trầm ngâm.
Tuy nói hắn đã tung hoành vạn Yêu giới nhiều năm, ngoại trừ Tu La giới cùng Trường Sinh giới, đã không có thứ gì khiến hắn phải để vào mắt. Chúng sinh nơi Vạn Yêu Giới này hoặc là hận hắn, hoặc là sợ hắn.
Chỉ là một nữ quỷ nho nhỏ ở U Minh Giới, lại nói yêu hắn đến tận tâm can có thể chết vì hắn, còn muốn thống nhất U Minh Giới cho hắn nữa.
Mặc dù buồn cười những cũng rung động.
Ngay cả người kia, dù thích hắn đến nỗi cho hắn Băng Tố Hoa nhưng thủy chung vẫn không chịu thừa nhận.
Thật lâu sau Vạn Yêu Vương mới nói: "Nữ nhân này...khá thú vị."
Tuy Bùi Lệ không biết nội dung của bức thư, nhưng cũng đoán được mấy phần. "Cảm ơn Vạn Yêu Vương đã đọc thư."
Vạn Yêu Vương thản nhiên nói: "Ngươi nói cho cô ta biết, nằm mơ thì được, chớ tự không biết lượng sức."
Bùi Lệ vội nói: "Dạ, tiểu nhân sẽ truyền lại lời này."
"Ừ." Vạn Yêu Vương dừng một chút, bỗng nhiên trêи mặt hiện lên sự trào phúng, "Bởi vì trận săn bắn này Trường Sinh Giới có hành động sớm. Ngươi nói Quỷ Yên Chi lưu ý, nói không chừng mấy vương khác ở U Minh Giới sẽ đến Hồng Trần Giới tranh đoạt, sẽ bị người bên ngoài ngộ sát, có thể khiến cô ta có được chỗ tốt."
Bùi Lệ nghe đến mơ hồ, trận gì? Vì sao lại đột nhiên đề cập đến Hồng Trần Giới rồi?
Hắn đánh bạo hỏi: "Tiểu nhân ngu dốt, không hiểu rõ lắm. Xin hỏi Vạn Yêu Vương, trận này là thế nào?"
Vạn Yêu Vương lạnh lùng liếc hắn một cái, "Chẳng phải Bản vương đã nói một lần rồi sao?"
Bùi Lệ lập tức hiểu, thứ Vạn Yêu Vương đề cập đến là Hồng Trần Giới.
Trận săn bắn trong miệng hắn...là Hồng Trần Giới?
Trong lòng Bùi Lệ chấn động. Trường Sinh Giới hành động sớm trong trận săn bắn, kế hoạch ngàn năm một lần...
Hắn lập tức nhớ tới truyền thuyết cổ xưa Hồng Trần Giới lưu truyền.
Ngàn năm trước đó, Tu La Giới, Vạn Yêu Giới và U Minh Giới cùng nhau xâm chiếm Hồng Trần Giới, khiến dân chúng lầm than, thây ngang khắp đồng. Là thần linh ở Trường Sinh Giới xuất thủ, giúp Hồng Trần Giới đánh lui địch, còn truyền pháp môn tu tập cho Hồng Trần Giới, được ca tụng cho đến ngày nay.
Vạn Yêu Vương nhắt đến chuyện ngàn năm một lần này, chẳng phải trùng hợp với thời hạn trong truyền thuyết kia ư?
Nhưng ý trong lời nói của Vạn Yêu Vương thì là Trường Sinh Giới đã có chuẩn bị sớm, mới khiến cho mấy vương khác không kìm nén được, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Lúc Bùi Lệ muốn hỏi tiếp thì Vạn Yêu Vương lại bóp lá thư thành bột mịn, đột nhiên vung tay áo nói, "Lui xuống."
Hiển nhiên là không muốn nói thêm với "Tiểu nhân vật" là hắn. Bùi Lệ âm thầm mắng mỏ Vạn Yêu Vương rồi cung kính lui ra ngoài. Hắn nhớ kỹ điểm đáng ngờ vừa rồi, dựa theo phân phó của Cố Tinh Phùng, quẹo trái rẽ phải vài vòng trong vương thành, rồi giấu kín hành tung của mình rời thành đi thẳng đến Sinh Hoa Tuyết Nguyên.
Cố Tinh Phùng lúc này mới hồi thần, nhìn đồng hồ treo trêи cái nhà cao nhất, đã lệch đi một ít so với lúc trước. Y mới cuống quýt thu lại nỗi lòng, lấy tiền của Vạn Yêu Giới y lục được trong Sinh Hoa Tuyết Nguyên ra, mua mấy món thức ăn nhìn có vẻ bình thường nhất, vội vàng trở lại trà lâu.
Y cho rằng Lộc Thời Thanh chờ y đến sốt ruột, ai ngờ vừa vào cửa, liền nhìn thấy trong tay Lộc Thời Thanh đang cầm một quyển sách, dựa vào bàn nhìn vô cùng chuyên chú. Ngay cả trà bánh bên cạnh cũng không ăn.
Trong tay Cố Tinh Phùng là bao lớn bao nhỏ, không một tiếng vang bước về phía trước mặt Lộc Thời Thanh rồi lặng lẽ ngồi xuống, muốn nhìn tên quyển sách trong tay Lộc Thời Thanh.
« Tuyết Nguyên Truyền Kỳ—— Vạn Yêu Vương Độc Chiếm Băng Tố Hoa »
Vẫn là hai tiêu đề, nhưng bốn chữ Tuyết Nguyên Truyền Ký rất lớn, còn mấy chữ Vạn Yêu Vương Độc Chiếm Hoa Khôi cực nhỏ, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.
Lộc Thời Thanh vẫn chưa phát hiện y đã trở lại, lâu lâu còn thở dài đôi ba lần.
Hai mắt của hắn đang nhìn chăm chăm câu chữ đang miêu tả cố sự: Thánh Chủ chính là nhi tử của một trưởng lão Sinh Hoa Tuyết Nguyên, tên là A Dung. Hắn và nhi tử tên a Ngưng của một trưởng lão khác bằng tuổi, a Dung và a Ngưng là đời tiếp theo sẽ được chọn làm tộc trưởng, hai người ưu tú, dung mạo xuất chúng như nhau, nhất thời khó mà chọn lựa. Nhưng cuối cùng vẫn là a Ngưng được chọn.
Bởi vì phụ thân a Ngưng nói, tên a Dung này, là cái tên chẳng lành đối với tộc Tuyết Yêu, cho dù con của ông ấy là a Ngưng không được chọn thì an Dung cũng không thể làm tộc trưởng.
Đám người rất tán thành. Kém nhau một chữ, a Dung đã mất đi tư cách, trơ mắt nhìn vị trí mình chấp niệm đã lâu bị a Ngưng đoạt mất.
Tâm tình của hắn cực kém, ra ngoài giải sầu, lại gặp Vạn Yêu Vương đến Sinh Hoa Tuyết Nguyên dạo chơi. Lúc đó Vạn Yêu Vương còn chưa bắt đầu kế hoạch, bá nghiệp vĩ đại của hắn, ngay cả tộc trưởng của long tộc cũng không phải, nhưng tiến xấu cũng đã truyền đến bên ngoài.
Đều nói long tộc có một công tử, dũng mãnh thiện chiến, anh minh thần võ, chính là tộc trưởng long tộc đời tiếp theo. Hắn cưới rất nhiều cơ thϊế͙p͙, lại luôn mất tích không rõ nguyên do. Cho nên hắn đi khắp nơi tại Vạn Yêu Giới tìm kiếm nữ Yêu mình thích, chỉ cần coi trọng hắn sẽ cướp đi.
Lúc ấy a Dung mặc y phục màu trắng thường dùng của tộc Tuyết yêu, ngồi trêи mặt tuyết trước vách núi ngẩn người. Ánh nắng chiếu rọi, chung quanh hắn đều là cỏ khô băng đá chỉ lộ ra một bên mặt mơ hồ.
Vạn Yêu Vương tưởng rằng là một nữ Yêu xinh đẹp, trực tiếp tiến lên sờ mặt hắn, thế là liền có quyển « Một Trăm Câu Tình Thoại Trêu Chọc Tuyết Yêu » mở đầu câu chuyện.
Giọng nói Thánh Chủ vốn tinh tế thanh tịnh, cộng thêm cuống họng vừa khóc nên hơi khàn, đánh một trận vẫn bị bắt, Vạn Yêu Vương giở trò sờ soạng một trận phát hiện đó là nam nhân, lúc này mới buông tay thả người, lần đầu gặp nhau rất không thoải mái, Vạn Yêu Vương lại nhớ mãi không quên chuyện này.
Nữ Yêu ở Vạn Yêu Giới đều kính hắn sợ hắn...nhưng đánh hắn mắng hắng đây là người đầu tiên.
Mặc dù là nam nhân, nhưng lại rất đẹp. Hắn ôm ấp những cơ thϊế͙p͙ nũng nịu kia cảm thấy không thú vị nữa. Lúc hứng thú trỗi dậy, cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa—hắn vừa sờ soạng sau lưng a Dung, xương cánh bướm rõ ràng cứng rắn.
Rất nhanh, hắn lại đến Sinh Hoa Tuyết Nguyên, quả nhiên a Dung cũng ở đó.
Vạn Yêu Vương không phải loại biết an ủi người khác, chỉ có làm hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp bắt a Dung về long tộc. Liên tiếp mấy ngày, đều chưa từng cho hắn rời giường.