*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lộc Thời Thanh ôm nửa hộp Hà Hoa Tô còn lại,cầm đuốc soi đêm đọc.
Cửa sổ đóng chặt, chỉ có ánh đèn loe lét, giấy trắng mực đen được nhộm lên một tầng vàng ấm. Bên ngoài lại có tiếng gió và tiếng sóng l*иg vào nhau, ý cảnh và tình cảnh đều đủ.Nhưng cố sự nói trong sách, cũng không hài hòa tươi mát giống như vậy.
Nói là năm đó Biển Cả Một Cảnh Dật Thiên Tử Bạch Tiêu ra ngoài ngao du, nhặt được một đứa bé ở ven đường, đứa bé đó xấu vô cùng, nhưng có tư chất hơn người. Bạch Tiêu thấy nó đáng thương,lại tiếc cho thiên tư của nó, nên dẫn về Biển Cả Một Cảnh tự mình nuôi dưỡng, đặt tên cho nó là Lộc Thời Thanh. Lộc Thời Thanh tướng mạo đáng sợ, Lúc vào Biển Cả Một Cảnh ai thấy cũng đều sợ hãi. Vì để nó có thể sống ở đây, Bạch Tiêu lệnh cho nó phải đeo mặt nạ, không được tháo xuống.
Sau Bạch Tiêu chưởng quản Biển Cả Một Cảnh, thăng làm Dật Thiên Quân, ban danh "Thanh Nhai" cho Lộc Thời Thanh. Đợi Bạch Tiêu độ kiếp thành tiên, Lộc Thời Thanh liền tiếp nhận chức chưởng môn. Hắn từ nhỏ xấu xí, người người xa lánh, tính cách lại ủ dột, cực độ tự bế, ngoại trừ tu vi không còn gì khác. Tại vị mấy năm, Biển Cả Một Cảnh trì trệ không phát triển, may mắn có sư huynh Đinh Hãi Yến với tấm lòng cao cả giúp đỡ, mới miễn cho Biển Cả Một Cảnh suy sụp.
Không lâu sau môn phái mở chiêu tân đại hội, tới một thiếu niên dáng vẻ hào sảng, tên Bùi Lệ. Nói mình không cha không mẹ, nguyện ý bái Lộc Thời Thanh làm thầy. Lộc Thời Thanh quái gở, cả đời không thu đồ đệ, nghĩ Bùi Lệ cũng giống mình không nơi nương tựa, lần đầu đáp ứng. Sau đó hai người ngày ngày làm bạn trên Thiên Kính Phong, thời gian thấm thoát trôi qua, Bùi Lệ trổ mã càng ngày càng khí vũ hiên ngang, Lộc Thời Thanh cũng càng không muốn xa rời. Bùi Lệ ra biển lịch luyện gặp phải Kình yêu, suýt nữa mất mạng, vì chuyện này Lộc Thời Thanh lần đầu rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, tiến về Đông Hải tiêu diệt Kình yêu.
Trong bụng Kình, phát hiện một đứa bé được tã lót bao lấy. Lộc Thời Thanh muốn nhận nó làm đồ đệ, lại bị Bùi Lệ ngăn cản. Cho dù Bùi Lệ không nói rõ nguyên nhân ngăn cản hắn, hắn cũng thuận theo ý nguyện của Bùi Lệ. Hôm đó Bùi Lệ cũng vừa nhược quán, hắn liền đặt tên cho đứa bé là "Cố Tinh Phùng", cũng ban danh "Hoài Hư" cho Bùi Lệ, từ đây có đồ tôn đầu tiên, cũng là đồ tôn duy nhất.
Nhưng những việc râu ria này không quan trọng, quan trọng chính là, sau khi trải qua sống chết trong bụng Kình, Lộc Thời Thanh mới nhận ra bổn tâm của mình.
—— hắn đã sinh ra ý nghĩ không an phận với Bùi Lệ.
Mỗi chuyện này đã hơn phân nữa quyển, cũng là quyển đầu:Xấu sư thu đồ, kình bụng định tình.
Người viết từ ngữ trau chuốt hoa lệ, nước chảy mây trôi, trong câu chữ lộ ra nét thê lương chua xót, một người quái dị cơ khổ không nơi nương tựa, khát cầu yêu thương như sống lại trên trang giấy. Lúc đầu Lộc Thời Thanh vẫn còn ngáp, nhưng sau khi đọc xong, tinh thần càng ngày càng phấn chấn.
Hệ thống nhắc nhở hắn: "Nên tắt đèn ngủ, ngủ quá muộn người khác sẽ nghi ngờ."
Lộc Thời Thanh khép lại sách vở, "Tiểu Bạch, trong này viết đều là thật à?"
Hệ thống hắng giọng, "Là... Thật. "
Lộc Thời Thanh hỏi: " Rõ ràng nguyên chủ không xấu, vì sao Dật Thiên Quân còn bắt hắn mang mặt nạ, nói hắn xấu?"
"Ngươi răm rắp nghe lời Bạch Tiêu, hắn nói ngươi xấu, thì ngươi thấy mình xấu chứ sao."
"Thật?"
"... Thật."
Răm rắp nghe lời Bạch Tiêu, ngoan ngoãn phục tùng Bùi Lệ, xem ra loại như nhân cách độc lập này không tồn tại trên người nguyên chủ. Lộc Thời Thanh thở dài nhét sách xuống dưới gối đầu, "Thì ra nguyên chủ đáng thương như thế, ta không đành lòng xem tiếp."
Hệ thống an ủi hắn: "Nên đối mặt cũng phải đối mặt, nghe lời, ngủ đi, ngày mai tiếp tục đọc."
"... Được, ta phải kiên cường."
Lộc Thời Thanh đầy bụng chua xót thổi tắt ánh nến, đang định lên giường, bỗng nhiên trên giấy dán cửa sổ xuyên qua ánh sáng màu lam nhạt, chiếu vào mặt đất một tầng sương mỏng, phút chốc đã biến mất.
Trong lòng hắn khẽ động, thay đổi phương hướng đi qua mở cửa sổ.
Vừa lúc thêm một trận quang hoa sáng lên, màu sắc hơi lạnh kéo dài vô tận ra tứ phía, tựa như tia sét lặng yên không tiếng động.
Hai đệ tử Tuyết lĩnh đang trong phòng cũng hét lên kinh ngạc, "Ai da cũng hiếm lạ quá chớ, sét ở phía Nam khi đánh không phát ra tiếng động luôn!"
Tống Dương ghét bỏ hô một tiếng: " Đồ nhà quê, đây là sư tôn đang luyện công trên đỉnh núi!"
Lộc Thời Thanh vừa xem « Sư tôn Xấu Xí », lúc này nhắc đếm Cố Tinh Phùng, không hiểu sao lại nghĩ đến đoạn định tình trên bụng Kình kia.
Người cổ đại định tình, đều thích tặng tín vật. Nguyên chủ cùng đồ đệ Bùi lệ định tình, cho lại là đồ tôn Cố Tinh Phùng.
Ngược lại bây giờ không biết là nguyên chủ đáng thương, hay là Cố Tinh Phùng đáng thương...
Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài rất náo nhiệt.
Tống Dương ở bên ngoài hi hi ha ha luyện quyền cước, hai thiếu niên Trường Bạch tuyết lĩnh đứng một bên quan sát, trong đó một người nhịn không được chỉ trỏ, Tống Dương không phục muốn luận bàn, Diệp Tử Minh chạy tới kêu dừng.
Nơi này ở giữa sườn núi, lại là phòng trên, chỉ có đệ tử cảnh giới cao cùng khách quý mới có thể vào ở. Những đệ tử bình thường dưới chân núi kia, cũng đã có không ít người rời giường, hoặc đứng ngay cửa ra vào nhìn biển ngắm cảnh, hoặc nói chuyện phiếm trong phòng. Thiên Kính Phong hôm qua còn không dính khói lửa trần gian mà hôm nay đã dấy lên một mảnh bừng bừng sinh cơ.
Mới sáng sớm Hệ thống liền thúc giục Lộc Thời Thanh tiếp tục xem « Sư Tôn Xấu Xí», Lộc Thời Thanh có chút buồn bực, theo lý thuyết, không phải nên giục hắn sớm tìm cơ hội chạy khỏi Biển Cả Một Cảnh sao?
Chẳng lẽ đọc sách còn quan trọng hơn chạy trốn?
Nhưng hiện thực bày ở trước mắt, đã chú định một việc hắn cũng không làm được.
Rất nhanh Tống Dương chạy đến quấy rối hắn, đặc biệt quan tâm nói: " Tiểu Không, mặc dù ngươi không thông minh, nhưng đại nhân chúng ta cũng không thể không mang theo ngươi, nghe nói hôm nay tạm thời không tu tập, cho chúng ta thời gian tìm hiểu Biển Cả Một Cảnh, đi, ta mang ngươi ăn cơm, sau đó cùng nhau đi."
Hệ thống phàn nàn: " Sao ngươi lại trêu chọc vào một người phiền phức như vậy."
Lộc Thời Thanh vẫn nghĩ theo hướng tốt, " Thật ra ta còn đang phát sầu về sao ta tên gì đây, lần này thì đỡ lo rồi, hắn giúp ta nghĩ ra tên mới. Bay giờ còn dẫn ta đi ăn cơm, đi chơi, ta không thể đả kích người trẻ tuổi nhiệt tình được."
Hệ thống: "Ngươi vui vẻ là được rồi...Người vừa ngốc vừa không có tâm cơ."
Tống Dương nghiêm trang căn dặn Lộc Thời Thanh: "Ngươi cần phải để ý để tứ nhe Tiểu Không, làm quen nơi này, làm quen người nơi đây một chút, miễn cho lạc đường hoặc là bị người khác lừa gạt."
Lộc Thời Thanh cảm kích nói: "Cám ơn ngươi đã chiếu cố ta như vậy."
"Ngươi theo chân ta đến Biển Cả Một Cảnh, ta phải có trách nhiệm đối với ngươi. Chẳng qua đây chỉ là thứ yêu, chủ yếu nhất là..." Tống Dương lời nói xoay chuyển, lời thề son sắt nói, " phải cho Diệp sư huynh biết ta đảm đương, cho cho hai tên tiểu tử Tuyết Lĩnh kia biết khí phách của những chàng trai phương Nam chúng ta, hứ, xem rốt cục ai mới là mấy mụ đàn bà."
Lộc Thời Thanh: "..."
Người trẻ tuổi, ngươi vui vẻ là được.
Cứ như vậy, hắn bị Tống Dương túm ra trước núi dùng cơm.
Thiết lập bên trong thế giới này, một người tu tiên muốn trải qua các cấp bậc giai đoạn Trúc Cơ Kỳ, Dung Hợp Kỳ, Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu Kỳ, Phân Thần Kỳ, Đại Thừ Kỳ, phải lấy linh khí của thiên địa cùng vạn vật, nhập vào Tử Phủ chuyển hóa thành linh lực.
Tử Phủ: co hai cách nói, một là cảnh giới, cung điện mà người tu tiên sống, hai là một vũ trụ nhỏ có chứa linh lực trong cơ thể người tu tiên. Theo baidu
Tu vi càng cao, linh lực càng thâm hậu, tiến giai càng khó. Nếu cuối cùng muốn độ kiếp thành tiên, sau Đại Thừa Kỳ phải đoạn tuyệt ngũ cốc, nếu không vĩnh viễn không vào được Trường Sinh giới.
Trường Sinh giới là ước mơ của mỗi một người tu tiên trên thế gian này, là nơi muốn đến nhất, cũng chính là tiên giới mà phàm nhân thường nói.
Duy chỉ có Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh không truy cầu, sau Đại Thừa kỳ không ăn kiêng, rất thích đồ ngọt, Hà Hoa Tô là món hắn thích nhất...từng một lần trở thành trò cười của Tu Chân giới.
Lộc Thời Thanh lại cảm như vậy rất tốt, tuy hắn không biết Trường Sinh giới ra sao, nhưng nếu phi thăng tới Trường Sinh Giới mà không thể ăn Hà Hoa Tô, chi bằng ở lại Hồng Trần giới tự do tự tại này.
Trùng hợp là,khẩu vị của nguyên chủ và hắn khá giống, cũng coi như là duyên phận.
Vậy thì thay nguyên chủ ăn nhiều một chút.
Thực đường dưới chân núi tiếng người huyên náo, hơn ngàn đệ tử mới tới của Thiên Kính Phong đang cùng nhau dùng cơm, tràng diện có chút hùng vĩ. Sáng nay có món măng xào, bánh bao nhân đậu hũ, cùng với một bát cháo hoa*. Tống Dương chẹp miệng, nhạt nhẽo vô vị. Lộc Thời Thanh lại ăn say sưa ngon lành, hắn không kén ăn, lúc ở sơn thôn xa xôi, một tô mì tôm, hoặc là màng thầu, dưa chua ăn kèm với tương ớt*, đều có thể qua bữa.
Diệp Tử Minh ngồi ăn cơm với Thẩm Kiêu cách bọn hắn hai cái bàn,Tống Dương liếc mắt thấy được, chốc chốc lại vẫy tay với hắn, cười với hắn, Diệp Tử Minh cho cho hắn một ánh mắt lạnh nhạt, sau đó nhìn thẳng.
Tống Dương nói nhiều, Diệp Tử Minh không để ý tới hắn, hắn lại không dám la lớn trước mặt Thẩm Kiêu, chỉ đành lôi kéo Lộc Thời Thanh nói nhảm giải sầu.
"Tiểu Không, sau này mang ngươi về Mai Hoa Châu, cho ngươi nếm thử món ăn chính thống ở Tiền Đường."
Tiền Đường: tên địa danh ở Hàn Châu Chiết Giang Trung Quốc"Chắc ngươi không biết, đường ca Tống Linh Bích của ta là tài tử nổi danh, hắn viết thơ văn,biết bao nhiêu người bỏ tiền ra mua còn mua không được."
"Mai Hoa Châu của chúng ta cái gì cũng tốt, hoa mai nở càng tốt hơn, nếu không phải ta....ai, dù sao ta cũng đến đây rồi,Biển Cả Một Cảnh hoa mai cũng nhiều, coi như là đang ở nhà mình đi."
Hắn nói liên miên lải nhải, ra khỏi thực đường còn chưa chịu im, "Tiểu Không à, những cây mai trắng này đẹp không, nó là mai Ngọc Điệp, mùa hai rơi giống như là một đàng Ngọc Điệp bay tán loạn, vì vậy mới gọi là mai Ngọc Điệp. Còn cây màu đỏ kia..."
"Màu đỏ là mai Chu Sa, bởi vì màu của nó giống với chu sa." Hai đệ tử Tuyết lĩnh cũng dùng cơm xong, theo sau bọn họ ra khỏi Thực đường, vừa lúc nghe thấy lời này của Tống Dương, một người trong đó liền nói tiếp.
Tống Dương không thích hai người bọn hắn, cũng không đáp lại, tự mình nói với Lộc Thời Thanh, "Tóm lại Biển Cả Một Cảnh cũng coi như không tệ. Nếu bàn về nơi đời này ta muốn đi, trước kia nơi này chỉ xếp thứ hai trong lòng ta, thì bây giờ đã xếp thứ nhất."
Lộc Thời Thanh tò mò hỏi: "Vậy trước kia chỗ đầu tiên trong lòng ngươi là chỗ nào?"
Tống Dương cười hắc hắc: "Khuê phòng của Tiểu Tĩnh Tiên."
"... Tiểu Tĩnh Tiên?" Lộc Thời Thanh chưa từng nghe qua cái tên này, cảm giác trong cao nhã không hiểu sao lại mang thêm vài phần hương diễm.
Tống Dương hắng giọng, "Chính là đầu bài của phố Yên Hoa, nàng đánh đàn rất hay, rất có phong thái của Thánh nữ Tĩnh Hàm tròn truyền thuyết, ngay cả đường huynh ta cũng nói nàng đẹp nhất Tiền Đường. Đáng tiếc ta bái nhập Biển Cả Một Cảnh, đời này vô duyên bước vào khuê phòng của nàng."
Hắn dứt lời, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, tất cả mọi người nhìn chằm chằm sau lưng hắn, Lộc Thời Thanh còn có chút e ngại lui về sau.
"Phát sinh chuyện gì rồi?" Hắn kinh ngạc quay lại, suýt nữa đυ.ng vào Diệp Tử Minh.
Diệp Tử Minh lửa giận tuôn trào, một thanh xốc cổ áo hắn lên: "Ngươi... Ngươi lặp lại lần nữa!"
Tống Dương vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì: " Sao thế Diệp sư huynh?"
Đệ tử Tuyết lĩnh hôm qua cải nhau với hắn lập tức đứng dậy, khoa trương chỉ vào hắn nói: "Ai da da, Tĩnh Hàm Thánh nữ là Côn Lôn Thái Hư Đỉnh, Tử minh sư huynh cũng là Côn Lôn Thái Hư Đỉnh. Huynh ấy đên đây sớm mấy năm, kỳ thực cũng giống như bọn ta đều là đệ tử nhà khác đến đây tu tập, Đồ khôn g kiến thức, lấy Thánh nữ nhà người ta so sánh với đầu bài, ta xấu hổ giùm ngươi luôn á!"
Măng xào, Bánh bao nhân đậu hủ, cháo trắng, tương Laoganma: