Bên trong Tạ Cửu Lâu đang lột áo ngoài ném xuống đất, một mình mặc áσ ɭóŧ mỏng manh ngồi bên bàn hờn dỗi, trong đầu nhớ lại lời nói vớ vẩn của Sở Không Dao:
“Ta thấy công tử ngồi xe lăn kia cũng tuấn tú đấy nhưng tướng mạo ấy đừng nói là giống ngươi bảy phần, ba phần thôi cũng chẳng dính líu gì rồi, không phải cái người mà ngươi nghĩ đâu. Hơn nữa nếu hắn ta là người kia thật, nếu Đề Đăng để ý hắn ta thì sao đến cả đẩy xe lăn cũng lười đẩy? Tự mình thảnh thơi đi phía trước, vừa nhìn thấy ngươi, y còn hào hứng hơn cả khi đi với hắn ta. Ngươi cảm thấy Đề Đăng coi trọng hắn ta ư? Cảnh tượng hôm nay đã bác bỏ suy đoán này của ngươi. Dù sao thì hắn ta có phải A Hải Hải gì đó không không quan trọng. Một là nếu không phải, y phục chỉ là hiểu lầm, ngươi tự dưng giận dỗi, lát nữa Đề Đăng nhìn thấy chẳng phải y sẽ chê ngươi nhỏ nhen sao, hai là nếu người què kia là A Hải Hải thật, dựa vào thái độ Đề Đăng đối xử với hắn ta cũng có thể chứng minh trong mắt Đề Đăng, hắn ta cũng chẳng quan trọng mấy.”
Tạ Cửu Lâu nghĩ tới nghĩ lui, cánh tay xuôi xuống bàn nâng lại lại hạ xuống, cuối cùng hắn cúi đầu, quyết định nhặt lên.
Vừa rời khỏi ghế, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Hắn chỉ cho rằng Sở Không Dao đi rồi quay lại nên bất mãn hỏi: “Có chuyện gì à?”
Bên ngoài im lặng một lát rồi mới đáp: “Không.”
Tạ Cửu Lâu đờ người.
Đề Đăng nói tiếp: “Không có việc... Ngươi có cho ta vào không?”
Tạ Cửu Lâu biết Đề Đăng muốn vào hắn cũng chẳng cản nổi, chỉ nghĩ tới trước khi Sở Không Dao ra ngoài đã dặn hắn phải che cho kỹ vết thương này. Nghe Đề Đăng phía sau đang đẩy cửa vào, Tạ Cửu Lâu luống cuống, xõa tóc ra, gom phần tóc phía sau lại rồi kéo ra trước cổ, chỉ là làm thế cũng không che hết băng gạc trên cổ, hơi động đậy thôi, nhìn kỹ cũng phát hiện ra được.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm đống xiêm y vàng nhạt kia, lúc Đề Đăng vào, hai người không nói lời nào, Tạ Cửu Lâu mất kiên nhẫn trước, hắn nhìn sang bên cạnh, hoảng hốt khi thấy Đề Đăng ngồi trên ghế đang cúi đầu nhìn hắn.
“Ngươi nhìn gì?” Tạ Cửu Lâu hỏi.
“Xem cái dáng vẻ hẹp hòi, nhỏ mọn của ngươi.” Đề Đăng nói.
Tạ Cửu Lâu thầm nghĩ, giống y lời Sở Nhị nói, thế là hắn cười lạnh: “Ta không nhỏ mọn.”
Hắn chậm rãi đứng lên, vẫn không quay người lại mà ôm quần áo tới trước giường: “Bên cạnh sắp xếp ổn thỏa rồi, sao ngươi không nghỉ ngơi đi, đến chỗ ta làm gì?”
“Đến xem ngươi.” Đề Đăng đi qua, lúc này mới hỏi y phục trên người hắn: “Còn một canh giờ nữa mới tối, ngươi đã ngủ rồi sao? Cũng không thèm đợi ta.”
Tạ Cửu Lâu: “Ta không ngủ.”
Dừng một lát, hắn lại sửa miệng: “Ta ngủ là việc của ta, đợi ngươi làm gì?”
Đề Đăng làm như không nghe thấy, chỉ hỏi: “Nếu như không ngủ, đang yên đang lành ngươi cởi y phục làm gì? Chẳng lẽ bộ này cũng bị bẩn à?”
“Làm gì dễ bẩn thế.” Tạ Cửu Lâu tiếp lời xong mới cả kinh, quay đầu lại hỏi: “Ai nói cho ngươi biết?”
Đề Đăng đến cạnh hắn, thấy Tạ Cửu Lâu biến sắc, y biết chuyện y phục bị bẩn không đơn giản, nhưng y không lập tức hỏi ngay, chỉ cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Sở Không Dao.”
Tạ Cửu Lâu nhíu mày: “Sở Nhị?”
Không phải vừa rồi hắn ta còn bảo mình đừng cho Đề Đăng biết chuyện này sao, sao vừa quay đầu, hắn ta đã nói với Đề Đăng rồi?
Đề Đăng nhìn mặt Tạ Cửu Lâu chằm chằm rồi chậm rãi nhìn xuống cổ hắn, thấy trên cổ áo bị tóc che, y lặng lẽ dừng lại rồi thản nhiên hỏi: “Không có gì chuyện gì nghiêm trọng chứ?”
Tạ Cửu Lâu vô thức quay đầu sang bên kia, nghiêng người, che khuất tầm nhìn của Đề Đăng: “Không.”
Đề Đăng cụp mắt, y đột nhiên nói khẽ: “A.”
Tạ Cửu Lâu hơi quay người lại: “Sao thế?”
“Hôm qua trên người ta có cái nhẫn, hôm nay ngủ dậy không thấy đâu nữa, có lẽ là đếm trước rơi xuống giường rồi.” Đề Đăng sờ bên hông: “Ngươi tìm cho ta đi.”
Tạ Cửu Lâu nghe thế cũng không nghĩ nhiều, hắn đặt y phục trong tay sang một bên rồi khom lưng lật chăn đệm lên.
Vừa tìm vừa hỏi: “Ngươi đeo nhẫn từ bao giờ thế? Hình dạng ra sao?”
Đề Đăng lạnh lùng nhìn gáy hắn rồi lặng lẽ tiến lại gần, nghiêng người thì thầm: “Bằng đồng, đeo trên ngón trỏ...”
Còn chưa dứt lời, Đề Đăng đã vươn tay túm lấy mái tóc xòa trước ngực Tạ Cửu Lâu vén ra sau đầu.
Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, Tạ Cửu Lâu không hề phòng bị, vết thương quấn băng gạc trên cổ lộ ra trước mắt Đề Đăng, vết máu đỏ tươi thấm đến tận lớp ngoài cùng, nhìn mà ghê người.
Hắn lùi ra, che miệng vết thương rồi nhìn qua, sắc mặt Đề Đăng lạnh lẽo.
“Ai làm?”
Hắn chỉ nghe Đề Đăng rít ra một câu từ kẽ răng.
Tạ Cửu Lâu lui một bước, nhanh chóng ra khỏi giường, đến giữa phòng ngủ, hắn quay lưng về phía Đề Đăng nhưng lại như giấu đầu hở đuôi.
Hắn cúi đầu nói qua loa đại khái: “Không cẩn thận bị cọ phải.”
“Cọ phải?” Mắt Đề Đăng lạnh lẽo, y bước từng bước qua, áp sát hắn rồi đột nhiên cười hỏi: “Cọ ở đâu? Nói ta biết để ta đi cọ thử.”
Ánh mắt Tạ Cửu Lâu né tránh: “Đừng làm loạn.”
“Làm loạn?” Đề Đăng không cười nữa, nhìn chòng chọc vết thương của hắn, ánh mắt toát lên sự tàn độc: “Bảo bối nhà nào mà chỉ có mình ngươi được cọ, ta thì không được? Ngươi cọ phải thì là không cẩn thận, ta đi cọ lại thành làm loạn à?”
Y từng bước ép sát, chóp mũi chạm tới cằm Tạ Cửu Lâu,lúc nói chuyện, hơi thở phả cả vào tai hắn: “Ngươi không nói cho ta biết là sợ ta làm ai bị thương?”
Tạ Cửu Lâu giằng co với y một lúc, cuối cùng hạ giọng dỗ dành: “Không sao thật mà. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Không biết câu nói này đã chạm vào chỗ đau nào của Đề Đăng, chỉ thấy y lùi lại, lúc nhìn Tạ Cửu Lâu, mắt đã đỏ lên, y nghiến chặt răng, hai má bạnh lên, một lúc sau mới uất hận nói: “Vết thương nhỏ?”
“Vết thương nhỏ à...” Đề Đăng nghiền ngẫm mấy chữ ấy, cuối cùng tức quá hóa cười: “Ta ngày đêm lo lắng hãi hùng, sợ vì chút tư tâm không muốn thả ngươi đi sẽ hại ngươi. Nửa đêm giường hơi lạnh, ta cũng sợ có phải đánh mất ngươi rồi không tìm lại được nữa không. Nghe tiếng ngươi trở mình, ta cũng nghi ngờ liệu có phải ngươi định bỏ đi. Bây giờ mới xa ngươi chưa tới nửa ngày, ngươi đã lại gần mất mạng! Quay về rồi còn nói với ta chỉ là vết thương nhỏ... Thật đúng là khiến nhung nhớ mà ta mang theo từng giờ từng phút đều giống như trò cười!”
Tạ Cửu Lâu nhìn y nói, lờ mờ nhìn thấy mắt y lấp lánh ánh nước, lúc này hắn mới hiểu mình chọc giận y rồi.
“Vết thương nhỏ phải không?” Đề Đăng trợn đôi mắt hằn tơ máu, y chậm rãi lui tới cánh cửa: “Tạ Cửu, ngươi nói với ta như vậy, sao ta có thể không dạy cho ngươi một bài học được?”
Y đột nhiên xoay người ra cửa, hai mắt đỏ lên, liếc xéo Tạ Cửu Lâu: “Dù sao ngươi cũng không quan tâm đến mạng của mình...”
Đề Đăng còn chưa nói xong đã nhấc chân bước ra, sau đó rút đoản đao trong tay áo, chớp mắt một cái đã cắt một tấc dưới họng mình.
Tạ Cửu Lâu còn chưa kịp phản ứng, đập vào mắt là hình ảnh cổ Đề Đăng phun ra máu tươi.
“Đề Đăng!”
Hắn phi tới, Đề Đăng từ từ xoay người lại, máu tươi đỏ sẫm chảy ồng ộc xuống, nhuộm đỏ vạt áo trước người.
Đề Đăng lạnh lùng đứng ngoài cửa, cười trào phúng: “Vết thương nhỏ mà thôi.”