Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Bà

Chương 46: Ngũ Lăng vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vu nữ nói xong thì rời đi đầu không ngoảnh lại.

Tạ Cửu Lâu giật mình: Ba trăm năm trước đúng là hắn chết vì bị vạn tiễn xuyên tim nhưng lửa đốt người kia là chuyện gì? Bản thân hắn cũng chẳng phải hồ ly chín đuôi, kiếp trước vừa chết xong, mở mắt ra đã sống lại, gặp được đại vận, có thể làm Diên Vương, đây cũng chỉ là đời thứ hai thôi. Dù sao cũng chỉ hắn cũng chỉ có hai cái mạng, ngoại trừ lần chết kia ra, sau đó sống thêm lần này thì làm gì còn lần nào nữa? Chẳng lẽ ở nơi hắn không hay, trong lúc hắn không biết, đã có một Tạ Cửu Lâu khác sống thay hắn sao?

Một Tạ Cửu Lâu khác...

Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên suy nghĩ hoang đường nhưng suy nghĩ kia thoáng qua quá nhanh, Tạ Cửu Lâu còn chưa túm được đã quên mất.

Vu nữ Du nhân vừa đi, bách tính xung quanh đuổi sát theo sau, phía sau nàng, một đám hộ vệ hung dữ không nói một lời mà ngăn những người đang xô đẩy lại, đẩy lùi một đám người, đám phía sau lại bắt đầu trồi lên sóng sau xô sóng trước.

Tạ Cửu Lâu bị đám đông đè ép tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ cảm thấy sắp không thở nổi. Đang muốn tìm Sở Không Dao để rời đi thì bên chân chợt vang lên tiếng khóc chói tai.

Hắn cúi đầu nhìn, không biết bên cạnh mình đã nhoi đâu ra đứa nhóc cao chưa tới đầu gối hắn, nó mặc xiêm y rách nát, vá chằng chịt, đôi mắt đen như mực, hai má đỏ bừng, chắc là lạc mất cha mẹ, trong lúc hoảng loạn đã khóc đến nước mắt giàn giụa.

Tạ Cửu Lâu nhìn xung quanh, thực sự không đành lòng, hắn cúi người ôm đứa bé lên, vỗ lưng nó dỗ dành.

Hắn là người từng trải qua sa trường, oan hồn trong tay không đến cả triệu cũng nhiều không đếm xuể, mặc dù nhàn tản hơn ba trăm năm nhưng khí chất lạnh lùng lộ ra từ xương cốt không dễ dàng tiêu tán hết. Những ngày ra ngoài với Đề Đăng, hắn vài lần chắp tay ra đường, dù không nói một lời nhưng xung quanh cũng chẳng có mấy người không tránh sang một bên.

Vẻ uy nghiêm của Tạ Cửu Lâu tập trung lên mặt, cúi đầu nhìn thôi cũng khiến người ngoài kinh sợ.

Ai biết nhóc con này lại lanh thế, hắn chỉ ôm dỗ một tí, nó đã lập tức nín khóc, vòng tay qua cổ Tạ Cửu Lâu, cười khanh khách.

Tạ Cửu Lâu dỗ xong, đanh định hỏi cha mẹ đứa bé đâu nhưng còn chưa kịp mở miệng, vừa ngước mắt lên, Sở Không Dao đã đứng trước mặt hắn.

Lúc này mọi người đã rút đi, giữa hai người chỉ còn cách nhau đứa nhỏ, chỉ thấy Sở Không Dao tiện tay rút thanh đao trên người võ phu đi qua, mặt ngập sát khí, giơ tay vung đao về phía Tạ Cửu Lâu.

Lưỡi đao sắc bén xoay xoay trên không trung, sau vài tiếng xé gió, mũi đao đã dừng ngay trước mắt Tạ Cửu Lâu.

Con ngươi hắn co lại, ôm chặt đứa bé, nghiêng người định tránh, lúc này trên cổ hắn lành lạnh, hắn quay qua, đứa bé vừa bám trên vai mình bị chém rơi đầu.

Sau đó trong lòng Tạ Cửu Lâu trống rỗng, nam hài vừa rồi còn ấm áp bỗng biến thành một đống gậy gỗ nhỏ bọc vải rách, gộp lại chỉ lớn bằng bàn tay, từ trên tay hắn rơi lộp bộp xuống đất.

Là Yểm thuật.

Lấy gỗ chế thành tượng người, chạm xuống đất là sống, mọc ra da, tóc, làm việc thay người điều khiển trốn trong chỗ tối. Kỹ thuật của thuật sư càng cao, càng có thể lấy giả tráo thật, thời gian con rối sống sót cũng dài hơn.

Rơi xuống cùng đầu gỗ còn có lưỡi dao đứa nhỏ ngậm trong miệng nằm bên cổ Tạ Cửu Lâu.

Nếu không phải một chiêu bất ngờ kia của Sở Không Dao khiến Tạ Cửu Lâu tránh người đi, làm đao của con rối kia bị chệch hướng thì e là lúc này không chỉ cổ hắn lạnh mà cả chân hắn cũng lạnh toát theo.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm gậy gỗ dưới chân, suy nghĩ một lát, hắn nhấc vải bọc gậy gỗ lên, lật mặt bộ y phục ra, đằng ra là một tấm bùa.

Sở Không Dao thong thả bước qua, xé lá bùa xuống nhìn một lát, bên trên chỉ viết bừa một cái tên, ngày tháng năm sinh được bịa ra, kẻ kia dùng Yểm thuật thô thiển nhất tạo thành hình người. Nếu ngày thường, có lẽ Tạ Cửu Lâu sẽ có đôi phần cảnh giác nhưng vừa rồi, rõ ràng người âm thầm giở thủ đoạn đoán chắc hắn sẽ không đề phòng.

“Để ta xem nào.” Sở Không Dao lại gần nhìn vết thương dưới cổ Tạ Cửu Lâu, hắn ta than thở: “Nói sâu thì không sâu mà bảo nông cũng chẳng nông, thêm một tấc nữa thôi là ta có thể làm đám cho ngươi rồi. Tìm một y quán gần đây đi. Bị thương thành thế này... tốt nhất là đừng để vị kia nhà ngươi nhìn thấy.”

Tạ Cửu Lâu kéo cổ áo che miệng vết thương, máu tươi ấm áp nhanh chóng thấm qua mấy lớp vải, làm ướt cả lòng bàn tay hắn.

Chậm rãi đi theo Sở Không Dao một đoạn, Tạ Cửu Lâu đột nhiên khoác tay lên hai đối phương, hai mắt dần tối đi: “Ngươi muốn ăn đám... thì cứ nói thẳng...”

Còn chưa dứt lời, hắn đã ngã vào người Sở Không Dao.

Trước khi nhắm mắt, hắn còn thấy có người ngồi ở sau tường nơi góc phố, người kia chỉ lộ nửa khuôn mặt, nở nụ cười lạnh lùng với hắn.

... Đệ Thất Ca.

...

Sở Không Dao không ngờ Tạ Cửu Lâu lại hôn mê nhanh như thế.

Một đao vừa rồi, nếu là ba trăm năm trước, Tạ Cửu Lâu bị chém xong vẫn có thể phi thân lên ngựa đánh với người khác một trận không thành vấn đề.

Chắc là nhàn rỗi lâu quá, mặc dù không chậm trễ việc luyện công nhưng vẫn không bằng thương thật để luyện thân.

May mà băng bó kịp thời, dù sao hắn cũng là Nhẫn Khung cảnh, có sẵn nền tảng, lại thêm Sở Không Dao bên cạnh chăm sóc, hắn chỉ hôn mê gần nửa canh giờ rồi từ từ tỉnh lại.

“Xiêm y này không mặc được nữa.” Sở Không Dao nâng hắn dậy: “Tìm tiệm may lấy một bộ khác đi.”

Tạ Cửu Lâu cúi đầu nhìn, đúng là không mặc được. Từ cổ áo đến trước ngực là vết máu đậm nhạt, hôn mê xong, ít nhất cũng bị ướt một mảng lớn. Đừng nói Đề Đăng, cứ thế này đi ra ngoài cũng sẽ có người sợ hãi đến đi báo quan.

Tạ Cửu Lâu nhìn chằm chằm bộ y phục hỏng này, lòng buồn bã: Sáng nay Đề Đăng mới khen đẹp xong.

Hai người đi vào một tiệm y phục, Tạ Cửu Lâu nhìn qua đã thấy bộ màu vàng nhạt treo trên tường.

Chất vải được nhuộm cực tốt, không quá sáng cũng không quá tối, mặc lên người nhìn rất nhã nhặn. Đúng như Đề Đăng nói, màu vàng nhạt kén người nhưng cũng tôn người. Tạ Cửu Lâu rất thích.

Vừa trong phòng thử đồ ra, Sở Không Dao nhìn thấy thì sửng sốt: “Lần cuối nhìn thấy ngươi mặc màu này là vào năm mười bảy tuổi cưỡi ngựa dạo phố.”

Năm ấy Tạ Cửu Lâu dẫn dắt bảy mươi ngàn tướng sĩ Vô Dung khải hoàn trở về, binh mã chưa vào thành, phong thưởng của thiên tử đã tới trước mặt.

Thân phận thành chủ Vô Dung là thần tử đứng đầu, lại thêm phong hào Ngũ Lăng vương, toàn bộ Sa Bà, trừ Minh Nguyệt thiên tử ra, không có người thứ ba có thể so sánh với Tạ Cửu Lâu.

Khi đó danh tiếng của hắn nổi lên, sau ngày phục mệnh, hắn lĩnh chỉ đi dạo phố. Đêm trước đó, thiên tử cố ý chọn một chiếc áo bào tay áo thổ cẩm màu vàng nhạt đưa tới chỗ hắn, muốn hắn mặc vào hôm sau nhưng hắn lại sợ.

Tên của hắn được tiên đế ban tặng, lấy số lớn nhất là “Cửu” đã vượt qua lễ nghi, lại thêm dưới gối tiên đế có tám người con trai, hắn chỉ sinh muộn hơn hoàng tử nhỏ nhất không quá một ngày.

Đêm mẫu thân lâm bồn, tiếng khóc nỉ non của Tạ Cửu Lâu còn chưa dứt, quà mừng của tiên đế đã tới trước, kèm theo đó còn có cả thủ dụ ban tên.

... Vọng tử phù diêu thượng cửu thiên, tín sát cao lâu hàn.

Dụng ý của tiên đế khi ban thưởng tên này không cần nghĩ cũng biết, chỉ là sau khi Tạ Cửu Lâu sinh ra được mười năm, lúc tiên đế còn trị vì đã ba lần xuất đô du ngoạn, trong đó hai lần bãi giá tới thành Vô Dung, nói đến chuyện khác, bình thường cứ chốc chốc lại vời Tạ Cửu Lâu vào cung, lệnh hắn đến phủ Thiên Tử để tiên đế giám sát học hành, ân sủng lớn hơn cả tám vị hoàng tử của tiên đế.

Tên của hắn quá nổi bật, thiên tử năm đó lại ban phong hào “Ngũ Lăng vương”... cửu ngũ, cửu ngũ, Sa Bà trăm vạn thương sinh, chỉ có một người có tư cách nhận lấy hai chữ này.

Thiên tử... thiên tử.

Tạ Cửu Lâu chợt nhận ra mình lại sắp thất thần, hắn vội vàng cười với Sở Không Dao: “Làm khó cho ngươi còn nhớ rõ ngày đó ta mặc y phục màu gì.”

“Ta có thể không nhớ rõ ngày đó mình uống rượu gì, ngồi ở tầng mấy, cưỡi con ngựa nào nhưng ta chắc chắn nhớ rõ hôm đó Ngũ Lăng vương nổi bật, rực rỡ thế nào.” Sở Không Dao cười, trêu chọc nói: “Hoa của thành Thiên Tử, mỗi năm nở một lần, sợ là Vương gia không qua kinh thành để còn thưởng thức.”

Tạ Cửu Lâu không nói, chỉ lắc đầu cười bảo chưởng quầy: “Bộ này. Ngươi qua đây đo kích thước rồi sửa lại.”

Trên đường về, hai người nói đến chuyện rối gỗ.

Khi Tạ Cửu Lâu bảo trước khi hôn mê đã chính mắt nhìn thấy Đệ Thất Ca, Sở Không Dao hừ một tiếng: “Tính tình tiểu cô nương này quá cao ngạo. Trộm vặt thì thôi đi, lại còn có thù tất báo! Hơi không được như ý là muốn mạng người ta! Sao nàng ta không nghĩ hôm nay nàng ta muốn lấy mạng người, ngày mao sẽ có người ác độc hơn nàng ta muốn lấy mạng nàng ta! Đường trên thế gian này chỉ mở cho mình nàng ta đi à?”

Tạ Cửu Lâu xua tay: “Dù sao cũng không chết. Ta nhắc tới không phải vì muốn so đo cái này.”

Hắn dừng lại: “Ngươi có biết dạng nhân tài thế nào mới tu được Yểm thuật không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »