Tạ Cửu Lâu ở bên ngoài tắm rửa rồi về, Đề Đăng quay lưng về phía hắn ngủ, chăn bị đá xuống dưới thắt lưng, phần lõm vào dưới thắt lưng ngoài vết tay do hắn túm ra, còn có vài dấu răng nữa.
Hắn rón rén bước tới, miễn cưỡng ngồi xuống mép giường, kéo chăn lên cho y rồi cụp mắt nhìn.
L*иg ngực Đề Đăng phập phồng yếu ớt như ngủ không yên, mí mắt che chắn con ngươi cũng không yên phận, thỉnh thoảng lại khẽ run, lông mi rung lên theo.
Đang nhắm mắt nhưng y vẫn đưa tay sờ soạng khắp nơi, không biết lần mò thứ gì, không tìm thấy, y nhíu chặt mày, trở mình lại, đầu ngón tay chạm vào góc áo Tạ Cửu Lâu.
Ngón tay Đề Đăng giật giật, y vẫn không mở mắt, Tạ Cửu Lâu căng thẳng nín thở, không dám cử động, sợ Đề Đăng ngủ không ngon bị đánh thức.
Nào ngờ trong nháy mắt, tay Đề Đăng đã thò tới túm lấy y phục hắn, kéo hắn qua, trán tì lên chân hắn, lông mày giãn ra, hô hấp ổn định lại.
Bàn tay y còn nắm chặt góc áo hắn không buông.
Tạ Cửu Lâu ngẩn ra một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, cởi giày, bò lên giường, ôm Đề Đăng nằm xuống.
Vừa chen vào Đề Đăng đã thức giấc.
Chỉ thấy y mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Lâu, người được bọc kín mít, y sửng sốt gọi một tiếng “Tạ Cửu" rồi nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.
Tạ Cửu Lâu bật cười, lát sau hắn đã nghe thấy Đề Đăng vùi đầu vào ngực mình lẩm bẩm: “Đừng đi.”
Trái tim hắn trống rỗng, hắn coi như không nghe thấy, nhắm mắt ngủ cùng y.
Lúc tỉnh dậy đã đến trưa rồi, tiểu nhị gõ cửa bảo hai bộ y phục hắn nhờ thợ may làm gấp đã xong nên đưa tới.
Tối qua dày vò nhau, Đề Đăng không còn đồ có thể mặc, lại thêm áo gấm của Tạ Cửu Lâu cũng bẩn, sáng nay mới giặt, còn ướt, không thể mặc ra ngoài, thế là hắn vội tìm tiệm đặt vải, một xấp là màu xám Đề Đăng thích. Hắn muốn màu đen nhưng hơi khó tìm, vì thế lấy luôn y phục màu xanh lam đã may sẵn, mẫu thêu hoa sen, hơi sâu hơn so với nền một chút, có cài thêm lông khổng tước, hình thêu không để dưới ánh sáng sẽ không nhìn ra, không quá bắt mắt, cũng không đến mức đơn điệu, cực kỳ tinh xảo. Cũng chỉ có bộ này hắn mới miễn cưỡng vừa mắt, nhưng kích thước thì phải sửa lại.
Nghe tiếng gõ cửa, Tạ Cửu Lâu rón rén đứng lên, chân còn chưa chạm đất đã phát hiện góc áo mình còn bị Đề Đăng nắm, hắn xoay người, cúi đầu thì thầm bên tai y: “Bỏ ra nào, ta sẽ về ngay.”
Đề Đăng còn đang ngủ nhưng tay lại buông lỏng.
Tạ Cửu Lâu tranh thủ thời gian đi đổi y phục, lúc sột soạt sột soạt thắt đai eo, hắn nhìn thấy Đề Đăng đã tỉnh, trên người y còn đang khoác áσ ɭóŧ của hắn, chẳng biết y dậy từ lúc nào, đang tựa người vào giường nhìn hắn.
Tai hắn nóng lên, nghĩ tới lâu lắm rồi mình không mặc màu sắc sáng thế này, vừa nãy mặc thì không sao, bây giờ có người nhìn chằm chằm, hắn lại thấy không được tự nhiên. Vì thế hắn hốt hoảng quay mặt đi, ho khan một tiếng: “Làm ồn đến ngươi à?”
Đề Đăng lắc đầu.
Tạ Cửu Lâu không biết nên nói gì tiếp, hắn thấy Đề Đăng khẽ cười: “Bộ này đẹp.”
Hắn đang xấu hổ, nghe thấy lời Đề Đăng, hắn thấy như có hũ mật rót vào tim, khiến hắn không nhịn được mừng thầm.
Thế nhưng trên mặt lại kìm nén, vừa mừng vừa giận: Đề Đăng cũng chẳng biết khen người ta, sao chỉ nói quần áo thôi? Như kiểu quần áo này ai mặc cũng đều được khen đẹp.
Không có chút công lao nào của Tạ Cửu Lâu sao?
Hắn lại nghe Đề Đăng nói: “Ngày mai thử màu vàng nhạt xem. Màu vàng nhạt kén người, cũng tôn người. Ngươi mặc nhất định sẽ là người được tôn lên.”
Tạ Cửu Lâu cúi đầu, không nhịn được nhếch miệng: Nên khen vậy mới đúng.
Cười xong, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại trở về nét thờ ơ, hắn đưa bộ cẩm bào xám qua: “Của ngươi.”
Đề Đăng đang định nhận lấy nhưng vừa đưa tay ra, con ngươi lóe lên, y nói: “Mệt lắm.”
Tạ Cửu Lâu nhìn y.
Đề Đăng nhìn lại.
Sau đó xiêm y bị Tạ Cửu Lâu ném lên giường.
Hắn lười vạch trần Đề Đăng, chỉ nói: “Cởi cái trên người ra.”
Đề Đăng ngoan ngoãn làm theo.
Tạ Cửu Lâu cầm áσ ɭóŧ ra, run rẩy: “Giơ tay lên.”
Đề Đăng giơ tay lên.
Lúc sắp mặc xong, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Đề Đăng, vòng tay ra sau thắt lưng y, đang định vài thắt lưng lại, Đề Đăng len lén túm tay hắn.
Tạ Cửu Lâu đã đoán trước được: “Lại bảo ta đừng đi?”
“Không phải.” Bốn ngón tay Đề Đăng len vào bàn tay hắn, nắm chặt: “Ngươi còn giận à?”
Tạ Cửu Lâu vẫn nhìn nút thắt trước mắt: “Nếu ta còn giận, ngươi có thể theo ta trở về không?”
Nói xong, hắn lại tiếp tục cài nút áo, tay Đề Đăng buông hổ khẩu tay hắn ra.
Sau đó y không nói gì, hắn im lặng mang giày cho Đề Đăng, một tay cầm mắt cá chân y, một tay đặt dưới đế giày.
Đề Đăng đang nhấc chân, chợt nghe Tạ Cửu Lâu trầm giọng bảo: “Sau này đừng để ta chạm mặt hắn ta.”
Tim Đề Đăng nặng nề, lúc này y mới nhận ra ẩn ý trong lời này...
Tạ Cửu Lâu thỏa hiệp, không tranh cãi nữa. Chút tự trọng cuối cùng cũng chẳng còn.
Vụиɠ ŧяộʍ thì vụиɠ ŧяộʍ, tạm bợ thì cứ tạm bợ thôi.
Tạ Cửu Lâu ra ngoài, ánh mặt trời chói chang từ ô cửa sổ chiếu vào, Đề Đăng giật mình nhìn bóng lưng hắn không còn thẳng như trước kia nữa.
Giống như một số người gia cảnh bần hàn, tướng mạo xấu xí Đề Đăng từng gặp trên đường, vì trong lòng họ tự ti, luôn cho rằng mình thấp hơn người khác một bậc nên bất giác khom ngực, còng lưng.
Tạ Cửu không thuộc hai loại trên, hắn anh tuấn, phong hoa, khí chất vô song, nhưng lúc này hắn lại không ngẩng đầu ưỡn ngực gặp người khác.
Đề Đăng nhìn chăm chú, trong lòng nảy sinh sợ hãi, xương cốt cũng bắt đầu đau nhức.
Đúng vào lúc này, Tạ Cửu Lâu chưa đi được bao xa đã quay người lại dặn: “Ta gọi người lấy nước qua, ngươi tắm xong nhớ xuống lầu. Hôm nay Hạc Đỉnh Hồng tìm ngươi nói bên ngoài đang chúc thọ Vô Tướng Quan Âm, vô cùng náo nhiệt... Ngươi có muốn ta đi cùng không?”
Đề Đăng lặng lẽ siết chặt tay, nghiến răng, nhìn thẳng vào Tạ Cửu Lâu, lòng thầm nghĩ, hắn mặc áo màu lam này thực sự rất đẹp.
Y vội gật đầu: “Để ta ngắm y phục trên người ngươi.”
Tạ Cửu Lâu quay mặt đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Đề Đăng đã ngã lăn xuống giường, cuộn mình nằm trên đất, không hiểu là lạnh hay đau, mồ hôi y chảy ròng ròng xuống trán.