Hai người một người đi trước, một người lặng lẽ theo sau, Sở Không Dao thấy hai người làm lành rồi thì phe phẩy quạt đi qua: “Bây giờ lại muốn vào thành rồi à?”
Tạ Cửu Lâu đơ mặt: “Ta chỉ ở lại một ngày.”
Đề Đăng: “Ở lại hai ngày được không?”
Tạ Cửu Lâu nhìn qua, Đề Đăng lập tức cúi đầu.
Sau một lúc im lặng, đám người vừa vào thành đã lại gặp vấn đề.
“Chỉ cần cổng chính mở, kiểu gì cũng sẽ có cách.” Sở Không Dao cười nói: “Cùng lắm thì giương đông kích tây, chúng ta có hạc, có cả quỷ, ném một thứ ra cho lắc lư còn sợ không làm loạn được sao?”
Niếp Niếp đang quấn trên người Hạc Đỉnh Hồng đột nhiên ôm đầu. Hạc Đỉnh Hồng che vị trí nhìn như tai của con bé lại chặt chẽ rồi vươn cổ ra: “Ngươi mới là quỷ, cả nhà ngươi đều là...”
Mới mắng được một nửa, không biết chạm phải điều cấm kỵ gì trong lòng, hắn ta ngậm miệng không nói nữa.
Sở Không Dao vẫn mỉm cười vờ không nghe thấy gì, lách qua rồi đi về phía trước.
Tay nải của Đề Đăng treo trên người Tạ Cửu Lâu, thấy cách thành không còn bao xa, họ đang từ sa mạc đi tới cung đạo, phía sau truyền tới tiếng gào thét, còn có tiếng vó ngựa phi cuốn bụi cao mấy thước.
Tiếng thét kia du dương, không theo quy luật, kèm theo đó là dã tính ngang ngược, không phải loại ngôn ngữ cụ thể nào mà giống tiếng hát giương oai phát ra từ miệng, nhắc nhở đám người phương xa rằng người xuất hiện là vị khách ghê gớm.
Lúc này không chỉ họ mà tất cả bách tính, quan binh trong thành đều đứng dậy đưa mắt, quay đầu nhìn đầu bên kia cung đạo.
Cát vàng bay lên, dẫn đầu là một lá cờ đen, cờ phất theo gió, bên trên có hình ngọn lửa đỏ rực lờ mờ không thấy rõ.
Đề Đăng đột nhiên biến sắc.
Tạ Cửu Lâu không kịp chú ý đã bị Sở Không Dao kéo lại thì thầm: “Nhìn lá cờ kia đi.”
Hình vẽ trên cờ rất đơn giản, chỉ có ba đường cong cong, giống ngọn lửa bị gió tạt.
Con ngươi Tạ Cửu Lâu co lại: “Du nô?”
Sở Không Dao nghiêm túc: “Đúng là Du nô, nhưng nhìn cảnh tượng này, chúng có nô tịch hay không thì chưa biết được.”
“Ba trăm năm trước Du nô gần như tuyệt chủng trong đại lục Sa Bà, nếu có cũng chỉ là hai, ba đoàn thể ở vùng xa xôi hẻo lánh kéo dài hơi tàn, thấy người là trốn, trốn không nổi thì bị kéo đi nuôi nhốt ở cốc Thao Thiết, sau này bị đưa vào trong thành làm đồ ăn cho người. Sao sau ba trăm năm này, chúng lại hưng thịnh lại được?” Tạ Cửu Lâu nhíu mày: “Nghênh ngang đến mức này, lẽ nào lời nguyền trên người tộc Du nhân được giải rồi sao?”
“Không thể nào.” Sở Không Dao nói: “Mặc dù ba trăm năm trước, chúng là loại người thấp hèn nhất nhưng đi ngược về hai trăm năm trước nữa, Du nhân dựa vào huyền khí cực thịnh trong huyết mạch suýt nữa thống nhất đại lục đấy thôi? Nếu không phải là lời nguyền gây họa như trong truyền thuyết, vậy hai trăm năm sau làm gì có Tạ gia quang vinh nhà ngươi.”
Nói tới đây, hắn ta đột nhiên vỗ quạt vào vai Tạ Cửu Lâu: “Ngươi nhìn kìa.”
Thấy đám Du nhân đã tập kết lại ở cung đạo, có người cưỡi trên mình ngựa, trời cuối xuân đầu hạ vẫn còn mát mẻ, đội ngũ nhìn thì hỗn loạn nhưng thực ra lại được bố trí chặt chẽ, đầu tiên là người rồi đến ngựa ở giữa, trong ngoài ba lớp bảo vệ chiếc xe xa hoa chậm chạp tiến về phía trước.
Gió nổi lên, một góc màn xe bị lật lên, có thể thấy vu nữ che mặt ngồi trong đó.
“Huyền khí mạnh quá.” Tạ Cửu Lâu lẩm bẩm: “Đám Du nhân này không có ai là Nhẫn giả tam giai đổ xuống.”
Nhìn lại ngoài cổng thành, quan binh giữ thành cũng chỉ là Tiếu giả nhị giai, đám Du nhân bên ngoài muốn xông vào cũng dễ như trở bàn tay.
Sở Không Dao không lo cái này, ý cười trong mắt hắn ta sâu thêm: “Sống lâu đúng là cái gì cũng có thể nhìn thấy.”
“Sao lại nói thế?” Tạ Cửu Lâu hỏi.
“Nhìn thấy người trong xe ngựa không?”
“Vu nữ kia á?”
Sở Không Dao lắc đầu: “Nếu nói trên thế gian này ai hận vu nữ nhất thì Du nhân xưng thứ hai, không ai dám đứng đầu. Nghe nói năm trăm năm trước lời nguyền họ gặp phải khi đang trong giai đoạn cường thịnh nhất là do vu nữ làm. Sau khi hạ lời nguyền, nguyên khí của Du nhân khắp thế gian đều bị tổn hại nghiêm trọng, huyền khí mạnh mẽ trong huyết mạch có một nửa không thể dùng, cũng không thể tùy ý sử dụng. Họ cũng khó mà tu thành Nhẫn, Cách, Tiếu. Cho đến khi thành niên, họ chẳng khác gì người thường.”
Đây không phải điều đáng sợ nhất.
Bởi vì lời nguyền kỳ lạ kia, một khi Du nhân tới hai mươi tuổi, huyền khí tích tụ trong cơ thể không có cách nào thoát ra được sẽ khuếch tán trong khí hải của họ, từ đó sức mạnh mà họ có thể dùng lại trở thành con dao sắc bén gϊếŧ chết chính họ, từng tia huyền khí không thoát ra được thẩm thấu vào xương tủy, một khi phát tác sẽ đau như bị đày vào núi đao biển lửa.
Khi đau đến không thể khống chế ý thức, việc đầu tiên Du nhân làm là chặt đứt tay chân của mình để giảm bớt cơn đau do huyền khí mang lại, sau đó họ dần dần mất đi giác quan, hận không thể đào tim móc phổi, rút gân lột da, cuối cùng huyền khí nổ tung mà chết.
Nhưng bất hạnh mà lời nguyền mang lại cho tộc Du nhân không chỉ có thế.
Đầu tiên khi phát hiện ra Du nhân bị trúng lời nguyền có thể dùng làm thức ăn cho người khác nâng cao công lực, chưa qua bao lâu, cả Sa Bà gần như điên cuồng, Du nhân sau khi bị bắt sẽ bị nhốt trong l*иg ở đấu trường thú, tự tàn sát nhau, đồng loại ăn nhau, cuối cùng phân ra các đẳng cấp để hiến cho quý tộc thế gia.
Du nhân trở thành người có địa vị thấp nhất Sa Bà, bị gọi là Du nô.
Nói chính xác hơn họ không được coi là người, trong mắt người giới Sa Bà, họ không khác gì heo chó, súc vật.
Vì thế hai trăm năm sau, đến đời Tạ Cửu Lâu và Sở Không Dao, trừ Du nô được nuôi nhốt ở Thao Thiết cốc ra, Du nhân thế gian hiếm như lông phượng sừng lân, không còn như thời huy hoàng xưa nữa.
“Chúng ta đã rời trần thế ba trăm năm rồi, không nghĩ tới Du nhân không chỉ không bị hủy diệt mà ngược lại còn đi cung phụng vu nữ gì đó.” Sở Không Dao tấm tắc: “Không biết linh hồn tổ tông chết dưới tay vu nữ năm đó sẽ nghĩ thế nào đây.”
Tạ Cửu Lâu liếc xéo hắn ta.
Sở Không Dao cười nhăn nhở: “Cũng phải thôi, Sa Bà của chúng ta làm gì có thứ như linh hồn, đến cả quỷ còn chẳng có, người chết là chết, chỉ còn lại cốt châu biến thành nắm bụi, đến luân hồi cũng không đi được.”
“Nói không chừng vu nữ kia giải trừ lời nguyền cho họ hoặc là giúp họ gì đó.” Tạ Cửu Lâu không còn lòng dạ thăm dò tiếp, hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể sớm vào thành.
“Vậy à.” Sở Không Dao tiếp lời.
Hắn ta có suy nghĩ khác.
Sở Không Dao phẩy quạt, như có như không liếc Đề Đăng.