Chương 16: Đi đây

Y đang muốn hỏi thì phía sau vang lên tiếng Khương Xương: “Bà còn chưa đi à?”

Ba người nhìn nhau, Khương Xương đứng trong cửa phòng bếp, tay bưng chiếc bát trống, sắc mặt xám xịt. Chắc là Niếp Niếp vừa ăn cơm xong, hắn ta đến thu dọn, vô tình nhìn thấy cảnh này.

Từ tối qua khi hắn ta cứu Đề Đăng và Tạ Cửu Lâu, cách đối nhân xử thế của hắn ta không có gì không chu đáo, dù cho Đề Đăng nghi ngờ nhưng thực sự không thể không thừa nhận đây là một người hòa nhã.

Bây giờ thấy bầu không khí giữa hắn ta với người phụ nữ kia như nước với lửa, hắn ta như biến thành người khác vậy.

Người phụ nữ nhìn Khương Xương muốn nói lại thôi, đôi môi run rẩy, mắt ầng ậng nước.

Khương Xương không nói một lời, hắn ta đặt lại chiếc bát lên bàn rồi đi ra, mắt cũng không thèm nhìn hai người Đề Đăng đang ở đó. Hắn ta chỉ kéo cánh tay người phụ nữ, lạnh lùng nói: “Trời cũng không còn sớm nữa, ta đưa di nương về.”

Người phụ nữ kia nhìn hắn ta bằng ánh mắt cầu xin, nước mắt lã chã nhưng Khương Xương vẫn không mềm lòng.

Cuối cùng, bà ta rời mắt, chán nản theo Khương Xương rời đi.

Đề Đăng nhìn theo bóng lưng hai người, y như đang suy nghĩ gì đó: “Di nương à...”

Tạ Cửu Lâu giải thích: “Vợ lẽ.”

Nói xong, Đề Đăng quét mắt nhìn qua.

Tạ Cửu Lâu vội nói: “Ta chưa từng cưới thϊếp.”

Đề Đăng quay người thu dọn bát đĩa: “Ta có hỏi đâu, ngươi nóng nảy thế làm gì?”

Tạ Cửu Lâu thót tim, hắn ấm ức cướp lấy bát đũa trong tay Đề Đăng, cúi đầu ra khỏi phòng bếp, không nói lời nào.

Chẳng ai nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn lảng vảng ngoài ngôi nhà, chiếc đèn lưu ly bát giác Đề Đăng đặt trong phòng ngủ bùng lên một đốm lửa nhỏ, chập chờn không tắt, cho đến khi người phụ nữ kia rời đi nó mới lụi hẳn.

Đèn lưu ly vĩnh tịnh dùng nước mắt của Vô Tướng Quan m làm vật dẫn, đế đèn được phủ bằng một giọt máu của Quan m, có thể phân biệt âm dương, sống chết.

Gặp sống thì tắt, gặp chết thì sáng.

...

Đợi Tạ Cửu Lâu rửa bát xong, Đề Đăng không còn trong phòng nữa.

Hắn nhìn trái, nhìn phải, hóa ra người kia đang đứng trước l*иg gà, tập trung nhìn gà ăn.

Nắng xuân rạng rỡ chiếu lên hoa văn thêu chìm màu bạc trên lưng áo Đề Đăng khiến chúng sáng lấp lánh. Y yên lặng ngồi đó, lúc nào y cũng thích đặt tay lên giày, ống quần kéo lê trên đất, gấu quần dính đầy bụi mà bản thân không biết, kể cả có biết y cũng chẳng để ý... người bình thường thích sạch sẽ như y cũng có lúc lôi thôi như thế.

Đề Đăng nhìn l*иg gà, Tạ Cửu Lâu dựa vào khung cửa nhìn y: Người này có tài ăn nói hùng hồn, cãi nhau với người ta có thể nhường vài câu nhưng y cứ nói cho bằng sạch, ranh mãnh thì chẳng ai sánh bằng luôn. Lúc mà y âm mưu tính toán gì đó, tuyệt đối sẽ không nể mặt bất kỳ ai. Ở xứ Vô Giới, ai phạm chút lỗi không chịu nổi bị phạt, muốn nhờ y xin giúp, y chỉ lạnh mặt.

Nhưng người có tính tình như thế, có lúc lại ngồi trên cầu ngắm kiến để nửa canh giờ. Ví dụ như lúc này y nhìn l*иg gà... vẻ mặt chăm chú, không phát hiện ra hắn đang bên cạnh.

Có lúc Tạ Cửu Lâu cảm thấy Đề Đăng như bị phân làm hai. Nếu không giao lưu với người khác, y làm gì cũng đơn thuần. Ngồi bên cầu, ngươi sẽ thấy y như một tiểu thiếu gia còn chưa lớn của gia đình bình thường, hàng ngày không ra khỏi cửa, vừa được thả ra là y nhìn trời, nhìn đất, nhìn chúng sinh vạn vật, y sạch sẽ, đơn thuần, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ. Nhưng khi gặp người khác, vẻ đơn thuần ấy của y biến mất không thấy bóng dáng đâu, ánh mắt lúc nào cũng được phủ lên một tầng âm mưu, trong bụng đầy rẫy xảo quyệt, hẹp hòi.

Tạ Cửu Lâu chưa từng hỏi trước khi Đề Đăng vào xứ Vô Giới, y bao nhiêu tuổi. Lúc đó hắn nghĩ bản thân cũng chỉ mới hai tám, thoạt nhìn Đề Đăng mới lớn có như vậy, y có thể bao nhiêu tuổi chứ? Bây giờ ngày rộng tháng dài, Tạ Cửu Lâu hơi hoang mang, hắn muốn biết rõ ràng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Cửu Lâu thất thần. Đề Đăng cảm nhận được ánh mắt hắn nên quay đầu lại, hắn không kịp quay mặt đi.

“Rửa xong rồi à?” Đề Đăng hỏi.

Tạ Cửu Lâu ho khan, đứng thẳng dậy, đi qua, biết rồi còn cố hỏi: “Đang làm gì thế?”

Đề Đăng nhìn l*иg gà: “Đang nghĩ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Trong l*иg, con gà mái ngồi trên ván gỗ, thò đầu ra ngoài, trong đôi mắt nó là trời xanh, núi cao, còn có Đề Đăng gần mình trong gang tấc.

“Vừa nãy ngươi nói người nghèo không trọng lễ nghĩa. Quy củ như tiểu thư không ra khỏi cửa lớn là ở trong thành. Nếu Khương Xương đã lấy quy củ đó ra để qua mặt chúng ta, vậy hắn ta không biết dưới thôn quê có quy củ này đúng không?” Đề Đăng nói: “Nếu hắn ta biết quy củ này dùng với em gái mình không phù hợp, hắn lại nói ta là công tử con nhà quyền quý, hẳn là hắn nhận ra ta biết hắn nói vậy chỉ là lấy cớ. Vậy thì tại sao hắn vẫn giữ nguyên chiêu trò đó để lừa bịp chúng ta?”

Tạ Cửu Lâu im lặng một lát: “Ngươi muốn nói, rõ ràng hắn biết không lừa được mà vẫn đi lừa, chính là vì không muốn để em gái hắn gặp người ngoài?”

“Nếu em gái hắn ta chỉ là người câm như những gì ngươi suy đoán lúc đầu thì cũng không đến mức không thể ra ngoài gặp người khác.” Tay phải Đề Đăng nắm một ít kê ném vào máng rồi phủi bụi trên đầu ngón tay, sau đó y đứng dậy rồi nói: “Giấu giấu giếm giếm, không phải em gái hắn ta không tiện gặp người ngoài mà là vì lý do nào đó mà nhất định không được gặp người ngoài.”

Sau đó y lại nói: “Đi đây.”