Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trên mặt đất, mọi người ngửa đầu nhìn lên ngôi đền nguy nga trên bầu trời cầu nguyện căng thẳng hoặc não trống rỗng, sợ hãi bởi phép lạ này, ngay cả những đứa trẻ cũng ngừng khóc mà nhìn chăm chú.
“Không biết phía trên thế nào rồi.” Mộ Dung Ảnh mở lời, đoạn nhìn Hướng Cầm bên cạnh, “Hướng Cầm muốn cắn nát Cánh Cửa Thần Kỳ đấy.”
Hướng Cầm có tâm tình muốn gặp Chúa Tể quá mãnh liệt, muốn cô kiểm soát bản thân đúng là quá khó khăn.
“Trả lại cánh cửa cho tôi...” Lệnh Tố liều mạng kéo cửa, muốn cứu Cánh Cửa Thần Kỳ ra khỏi miệng sói.
“Lạy Chúa, đừng rời bỏ chúng con.” Hai mắt Chu Thư Ninh đẫm lệ mông lung.
“Hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp, sự thật của thế giới, giữ lại Chúa Tể...” Ở phía bên Chính phủ, Tổng thống không thể không cầu nguyện.
Như mọi người đều biết, ngày này là ngày vận mệnh của họ.
...
“Xin chúc mừng anh, trong nhóm của anh có hơn hai phần ba số người có cùng một mong muốn mãnh liệt giống anh nên đã cùng nhau sinh ra thẻ hiếm này.”
Nguyện vọng tập thể của hơn hai phần ba người! Quả nhiên giống như tấm thẻ nghịch chuyển của nước S! Nhưng nguyện vọng tập thể bắn lên người Bạch Vũ sẽ là gì?
“Đây là thẻ sao chép UR, ‘Mắt Sự Thật’, sử dụng thẻ này thì đôi mắt của anh đi đến đâu, khuôn mặt chân thực nhất của những gì anh nhìn thấy sẽ hiện lên hết mà chẳng thể nào che lấp được.”
Nhóm của Bạch Vũ, “tổ chức Chống Thần”, bị y kích phát ra kháng cự và căm hận Chúa Tể. Nhưng trong lúc bọn họ đang oán hận vì bản thân Giang Tinh Chước là thần mà lại đến muộn như vậy thì lại sinh ra bối rối và cống hiến cảm xúc kịch liệt nhất cho Giang Tinh Chước khi biết Lò Gϊếŧ Mổ có thể do một vị thần khác sáng tạo nhằm tàn sát nhân loại. Lúc này bọn họ càng muốn biết, rốt cuộc chân tướng Lò Gϊếŧ Mổ là cái gì.
Tất cả mọi người trên thế giới muốn biết sự thật, nhưng không một ai có khát vọng mãnh liệt hơn họ. Họ bị mất người mình yêu thương bởi Lò Gϊếŧ Mổ, ngay cả Thần mà cũng căm hận được thì lòng mong muốn biết sự thật của người khác chẳng bằng của họ.
Thẻ đen tỏa ra ánh sáng đen chấn động lòng người trong không trung, tim Bạch Vũ đập nhanh hơn. Nếu lá bài này là tập hợp sức mạnh của nhóm y nên được sinh ra, như vậy chắc chắn Mắt Sự Thật này có thể làm cho y nhìn thấy mọi thứ bao gồm sự thật của thế giới này, thậm chí…
Ánh mắt của y hơi khựng một chút ở trên người Giang Tinh Chước nhưng rất khó phát hiện ra.
Y đưa tay ra lấy thẻ màu đen, vừa nghĩ tới là thẻ hóa thành ánh sáng màu đen và rơi vào mắt y.
Những người khác lo lắng nhìn chằm chằm vào y, Tô Nại cũng theo bản năng siết chặt ngón tay của mình. Bạch Vũ có thể thông qua thẻ này mà nhìn thấy những gì họ mong muốn biết, sự thật của thế giới?
Bạch Vũ mở mắt, lúc này đồng tử của y thay đổi, nó có dáng dấp của thần khó mà tả thành lời hệt như chứa ngân hà thần bí vô tận, có thể bao dung vạn vật vào trong đôi mắt kia. Y nhìn về phía Tô Nại.
Trong khoảnh khắc đó, quanh người Tô Nại biến ra cảnh khác, anh biến thành một đứa bé. Bạch Vũ nhìn thấy Tô Nại sinh ra, thấy anh được ba mẹ ôm lấy với khuôn mặt vui mừng, vừa nhìn đã biết rất hoan nghênh và mong chờ sự ra đời của đứa bé này. Khi Tô Nại 2 tuổi, mẹ anh qua đời, ba nuôi anh một mình, và ôm anh trước người ngay cả khi ông ấy đang ở trong một cuộc họp với các Bộ trưởng và Tổng thống tại phòng họp của Tòa nhà Quốc hội. Chưa đầy 10 tuổi, Tô Nại bắt đầu tiếp xúc với công việc ở vị trí Tòa 0 rồi được công nhận là người kế nhiệm cho vị trí Tòa 0 trong tương lai ở tuổi 14; đến tuổi 16, anh hạ gục thẻ thù mạnh đầu tiên, nhưng khi anh đến hiện trường lại phát hiện ra rằng kẻ thù mạnh mẽ là ba của mình… Cuối cùng ở tuổi 28 tuổi, Tô Nại đứng ở đây.
Cảnh hóa ra trùng khớp với hiện thực, Tô Nại nhìn y với khuôn mặt không thay đổi còn trong mắt có một ít hoang mang, không biết Bạch Vũ thấy được gì trên người anh.
Thời gian chỉ trôi qua chưa đầy một phút ấy vậy mà y đã thấy được cuộc đời của Tô Nại.
Cái gọi là Mắt Sự Thật dĩ nhiên sẽ chẳng nói với bạn đơn giản rằng người này xấu, người này tốt như vậy. Con người rất phức tạp, một người đã gϊếŧ vô cùng nhiều người làm ai nấy cho rằng hắn một kẻ gϊếŧ người cực hung cực ác, có chết cũng chả đáng tiếc, thế rồi bạn bỗng nhận ra người đó đã gϊếŧ tất cả các khối u ác tính trong xã hội và vi gϊếŧ người của người này đã cứu vô số gia đình. Một người thì được xưng là vô cùng lương thiện nhưng sau lưng có lẽ đã gϊếŧ người, thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật làm gia đình nạn nhân tan vỡ và tất cả những điều tốt đẹp mà hắn làm chỉ là tự chuộc tội.
Thẻ UR phải có chức năng xứng với thẻ UR, ngay cả khi nó chỉ là thẻ sao chép, nó cũng cao cấp hơn thẻ SSR. Nó mang lại cho chủ thẻ mức độ chân thật cao nhất: tại sao một người có bộ dáng như hiện tại ắt phải liên quan đến tất cả các điều bản thân kinh qua trong quá khứ. Nhìn thấy những điều này mới tính là thấy được bộ mặt thật nhất, sau đó người cầm thẻ mới đánh giá xem người này là tốt hay xấu.
Nếu anh ta nhìn vào một đóa hoa, anh ta sẽ thấy hạt giống nảy mầm trên đất, có bao nhiêu con bướm và ong đã được tạo phấn và mật ong trên người nó. Nếu anh ta nhìn vào một con chim, anh ta sẽ thấy nó được mẹ sinh ra như thế nào, rồi làm sao phá vỡ vỏ và học cách bay…
Nếu anh ta nhìn vào một cây đao, anh ta sẽ thấy nó được thiết kế và rèn ra như thế nào, rồi trải qua bàn tay của bao nhiêu người trước khi rơi vào tay chủ sở hữu hiện tại.
Thẻ sao chế cấp UR Mắt Sự Thật cho phép chủ thẻ nhìn thấy tất cả mọi thứ trong tầm nhìn bao gồm cả thứ có sinh mạng và thứ không có sự sống, khuôn mặt thật sự của thứ hữu hình và thứ vô hình. Bộ mặt thực sự này được tạo thành từ giai đoạn khởi đầu của nó cho đến bây giờ.
Trái tim đập dồn bình bịch, Bạch Vũ hiểu được ý nghĩa của lá bài này. Y chậm rãi, đưa mắt nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Nếu y có thể nhìn thấy diện mạo chân thật cả thảy những gì y có thể nhìn thấy, thế Chúa Tể này thì sao?
Nhưng y đã kiểm soát bản thân mình trước khi nâng mí mắt lên. Y không dám nhìn, y vẫn còn cảnh giác với cô, không chắc chắn được loại hành vi mình rình mò thô lỗ về quá khứ của cô có bị trừng phạt hay chăng. Cho dù y bị trừng phạt thế thì cái này không bù được cái mất, y còn chưa biết sự thật của thế giới đấy.
“Tôi đi ra ngoài xem sao.” Bạch Vũ xoay người đi ra ngoài điện thờ, y muốn đi xem thế giới này, xem chân tướng thế giới này.
“Có rút thẻ không?” Giang Tinh Chước nhìn về phía Tô Nại chờ sau cùng.
“Xin hãy để tôi rút ra một bộ.” Tô Nại phục hồi tinh thần. Anh không biết Bạch Vũ có thể thông qua thẻ bài kia nhìn thấy chân tướng thế giới hay không nên không thể từ bỏ cơ hội rút thẻ.
Nụ cười khóe môi Giang Tinh Chước hơi sâu thêm một chút, cây gậy gỗ nhỏ khẽ động, lại có 10 lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ và rơi xuống trước mặt Tô Nại.
...
Bạch Vũ sải bước rời khỏi điện thờ, vượt qua Giang Doanh, chạy đến rìa điện.
Bên rìa của thần điện chẳng có bất kỳ sự bảo vệ nào, gió thổi tới mức làm tóc y lộn xộn. Y nhìn ra bầu trời xa xôi, nhìn vào thành phố nhỏ như mô hình bên dưới, ngóng nhìn xung quanh.
Chẳng bao lâu, thế giới trong mắt y bắt đầu thay đổi.
Đây là một quá trình tiến hóa thật lớn làm lòng người rúng động. Từ sự ra đời của thế giới này, đến sự ra đời của nhân loại rồi tới lịch sử phát triển… Thứ không được ghi lại trong lịch sử, cái giống loài mà con người nghĩ rằng không tồn tại và chỉ là lời nói bừa, tất cả đều xuất hiện trước mắt y nhưng toàn bộ nằm hết trong phạm vi bình thường. Mãi đến sự phát triển của 20 năm trước, một Chúa Tể lặng lẽ xuất hiện ở thế giới này.
Đấy là một người đàn ông, bên người có hai người phụ nữ trông vâng lời giống như cô hầu gái, một người lớn tuổi hơn và một người trẻ hơn đôi chút. Đôi mắt Bạch Vũ có vẻ phóng to ra, y nhớ rõ đây là lần đầu tiên máy phát hiện từ trường đặc biệt!
Là họ!
“Thế giới này cũng không tệ lắm, dân số rất lớn mà lại không có Chúa, ta muốn.“ Chúa Tể nói với giọng điệu hời hợt như thể chỉ nhặt một hòn đá nhỏ bên đường.
“Lần này Ngài sẽ sử dụng công cụ nào, chủ nhân?” Người phụ nữ trẻ tuổi hỏi.
“Trước tiên xem khoa học và công nghệ của con người trên thế giới này đã phát triển đến bước nào đã. Lý.” Ông ta nhìn về phía hầu gái lớn tuổi.
Kinh nghiệm làm việc của hầu gái được gọi là “Lý” rõ ràng là phong phú hơn so với cô trẻ tuổi. Bà ta gật đầu rồi nhìn về phía hầu gái trẻ giống như đang truyền đạt kinh nghiệm cho người mới: “Linh, trước tiên phải xác định thế giới này phát triển đến mức nào mới lựa chọn công cụ một cách chính xác, chỉ cần chọn quốc gia có số mạng cao nhất thế giới này là được. Một quốc gia như vậy luôn phản ứng nhanh nhất với thảm họa bất ngờ, sự phát triển khoa học kỹ thuật sẽ không yếu hơn các quốc gia khác mà sức sống cũng mạnh nhất. Chúng ta có thể lấy nhỏ để nhìn lớn... Cái này là nước Z. Chủ nhân, bắt đầu từ khu vực phía Tây thế nào đây? Dân số thưa thớt hơn các thành phố khác, cũng xem như là hoang vắng tránh chết quá nhiều người ngay.”
Chúa Tể gật đầu và sau đó biến mất với hai hầu gái.
Ngay sau đó, họ xuất hiện trở lại ở khu vực phía Tây, lần này họ đã mang tới một trận động đất.
Họ cũng khá thận trọng có lẽ vì xác định khoa học và công nghệ phát triển tới đâu trước, có loại công nghệ vũ khí nào rồi có ẩn giấu mấy người tài ba hay không. Vì vậy họ liên tục thăm dò mấy lần, đủ loại động đất, hỏa hoạn và lũ lụt thay phiên nhau trình diễn. Cuối cùng, họ đã xác định được.
“Cứ dùng "Lò Gϊếŧ Mổ" làm công cụ đi.” Chúa Tể cho hay.
Thế là Lò Gϊếŧ Mổ đến.
“Linh, khu vực phía Tây rộng lớn thưa thớt, trước hết để cho Lò Gϊếŧ Mổ xuất hiện thêm mấy lần ở đây để cho những người ở nơi khác sợ hãi thêm một thời gian, ép ra thêm được tí năng lượng.” Lý tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm làm việc thực tập cho người mới: “Đừng gϊếŧ quá nhiều người cùng một lúc, em phải nhớ kỹ mỗi con người là pin của chủ nhân, đừng có lãng phí quá.”
“Đã hiểu, Lý.”
Vì vậy, khu vực phía Tây gặp cảnh thảm thiết đến mức cuối cùng Chính phủ phải từ bỏ phía Tây, dựng lên các bức tường cao. Những người không thành công rời khỏi phía Tây trong thời gian sơ tán bên đó cùng với đám quái vật mà con người khó chống ở cùng một chỗ, cùng bị bỏ lại bên ngoài bức tường.
Nhưng sau đó không lâu, mấy Lò Gϊếŧ Mổ bắt đầu xuất hiện trên khắp thế giới, không có quốc gia nào may mắn thoát khỏi.
Trong 20 năm tiếp theo, Chúa Tể đó chẳng còn tiếp tục xuất hiện trong thế giới này một lần nữa. Hai hầu gái chỉ thỉnh thoảng đến thăm trong hai năm đầu tiên, xác định sự tồn tại của gia tộc võ cổ và thế gia ngoại cảm không thể thay đổi số phận của con người trên thế giới này rồi thì chẳng ghé tới nữa.
Tại 20 năm tra tấn này, dân số thế giới đã giảm một nửa, mọi người đau đớn đến mức bắt đầu tê liệt. Trong thời gian tuyệt vọng nhất, một vị thần khác đi qua thế giới, cô cúi đầu nhìn xuống rồi như phát hiện ra điều gì đó không ổn bèn bám vào người của cô quản lý ngân hàng đã chết, cứu một đứa trẻ rồi bị bọn Đỉa Độc bắt đi vì xem cô như con tin.
Ngày hôm đó, thẻ của Thần hạ xuống nhân gian, còn thế giới đầy không khí chết chóc u ám này chào đón ánh sáng.
Thì ra là thế, đây chính là sự thật của thế giới, thậm chí tên Ác Thần ghê tởm đó không phải là Thần của thế giới của họ mà chỉ là một kẻ ngoại lai, kẻ xâm lược, kẻ cướp đoạt! Không, đó không phải là Thần, chẳng qua đó chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ hên được sức mạnh cao hơn con người mà thôi. Hắn là một loại sinh linh khác, không xứng đáng có được xưng hô “Thần”.
Bạch Vũ xoay người đi về điện thờ, Giang Doanh chống kiếm canh giữ trước cửa mà y cũng chẳng nhìn cô. Y cảm thấy con mắt rất mệt mỏi, mí mắt nặng đến mức không thể nâng lên hoàn toàn. Rõ ràng do y đã nhìn quá nhiều, ngay cả khi nó không phải là thẻ thời gian nhưng chẳng thể nào xem hoài mà không kết thúc, cơ thể con người không thể chịu đựng được sức mạnh thần thánh này.
So với Giang Doanh, y có nhiều thứ muốn xem hơn, chẳng thể lãng phí vào cô ấy.
...
Từng lá bài xoay chuyển, không phải là thẻ trống thì cũng là con dao nhỏ vô cùng bình thường, vận may của Tô Nại y như những người khác – xấu y nhau.
Nhưng anh là một trong rất nhiều quân cờ quan trọng được Giang Tinh Chước lựa chọn, hiển nhiên cũng có “vận may” đặc thù giống như Bạch Vũ.
Thẻ cuối cùng lật lên lại là một thẻ màu đen khác.
“Lại là thẻ UR!” Mặc dù bây giờ là định mệnh của cộng đồng, anh rút ra thẻ nào cũng sẽ có ích cho toàn nhân loại, nhưng người dân các nước khác vẫn không nhịn được mà thấy chua xót. Nước Z có hai thẻ đen! Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự là con cưng của quốc gia được trời chọn à!
Tô Nại cũng ngây ngẩn cả người, anh hoàn toàn chẳng ngờ được mình mình sẽ rút được thẻ có cấp bậc này. Hai thẻ UR đầu tiên đã chứa đầy khát vọng mãnh liệt của con người, hơn nữa còn là nguyện vọng chung của quần thể. Song, anh cảm thấy nội tâm mình chẳng có khát vọng mãnh liệt nào cả, bản thân anh hẳn không ở trong nhóm đặc biệt, chả thể nào có cái gọi là mong muốn của nhóm sẽ chiếu vào anh.
Anh nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Dường như Giang Tinh Chước có chút ngoài ý muốn: “Anh có một phần chúc phúc từ Minh Giới.”
Minh Giới? Có phải là nơi người chết đến không? Không, có Minh giới sao? Theo lời Người Ngoại Cảm bảo, linh hồn con người sẽ tiêu tan khi thân xác chết đi không lâu, hoàn toàn chả có thứ chuyển thế đầu thai.
Giống như hiểu được nghi hoặc của Tô Nại, Giang Tinh Chước có lòng giải thích nhẹ nhàng: “Trong nhân loại, có một số linh hồn đặc thù sẽ không tiêu tán. Linh hồn như vậy sẽ có cơ hội đi tới Minh Giới, đạt được tư cách đầu thai chuyển thế.”
Vâng, thế giới loài người luôn có sự tình không cách nào dùng khoa học giải thích được, nó rất huyền bí. Bạn nói không có quỷ thần đấy, nhưng cũng có thứ gì vô cùng huyền diệu đã xảy ra rồi.
Minh Giới...
Tô Nại bối rối, không biết ai sẽ ban phước cho anh, hơn nữa còn mãnh liệt đến mức sinh ra thẻ cấp độ UR.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh đã rút được thẻ sao chép UR, "Mắt Hộ Mệnh". Khi sử dụng thẻ này, anh có thể dự đoán một cuộc khủng hoảng chết người trong tương lai của những người và nhóm mà anh muốn bảo vệ. Thẻ giới hạn thời gian, sử dụng một lần sẽ có thời gian nghỉ 50 năm. Dự đoán tương lai có rủi ro, hãy sử dụng nó một cách thận trọng.”
Những người xem kích động chẳng thôi, dự báo tương lai, thế thì họ sẽ viết vận mệnh sau này của con người rồi!
Tô Nại đứng tại chỗ, tai không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh khác ngoài nhịp tim trong l*иg ngực “bùm bùm” và hơi thở của riêng mình.
Lời chúc phúc đến từ Minh Giới, để cho anh có được một cái thẻ với mục đích bảo vệ, ai là người biết về anh, biết rõ anh là loại người như thế nào đang làm việc gì, đồng thời vẫn tự hào và sinh ra một cảm xúc mạnh mẽ như vậy?
Trong ký ức, người đàn ông ấy khó khăn há miệng và cố gắng nói gì khi nhìn thấy anh?
Ông ấy mở miệng và nói trong vui mừng: “Con giỏi hơn ba, con trai, con đã để cho ba dừng lại rồi. Thật tốt.”
Có một giọng nói vang lên bên tai anh, bổ sung cho những lời không thốt thành câu khi đó.
Hốc mắt của anh hơi đỏ lên, nắm đấm siết chặt, đột nhiên trái tim có xiềng xích vỡ vụn, dường như hương vị của không khí chẳng còn giống nữa.
Anh nhìn về phía thẻ màu đen rồi đưa tay giữ nó.
Mắt Hộ Mệnh, dự đoán tương lai.
Thẻ hóa thành ánh sáng rồi rơi vào mắt anh.
Sau đó, anh nhìn thấy tương lai.
Cùng lúc đó, Bạch Vũ đi vào đền thần, y ngẩng đầu lên, đôi mắt kia nhìn thẳng về phía Giang Tinh Chước.
Trong nháy mắt, y bước vào một thế giới chẳng tưởng tượng nổi. Y thấy Giang Tinh Chước được sinh ra trong vũ trụ, cô đi du lịch giữa vũ trụ, gặp ác quỷ, gặp các Chúa Tể khác, đi qua tất cả các loại thế giới. Một số trong đó gặp phải thảm họa tương tự như thế giới của họ, cô luôn luôn tìm cách đưa tay giúp đỡ, đưa ra những trợ giúp. Rõ ràng cô là một vị thần mềm lòng hiếm thấy, một khi bị yêu cầu quá mức ngay cả khi bị làm khó xử cũng, cô vẫn sẽ gắng gượng làm. Thế nên cô đánh nhau với các Chúa Tể khác, cô bị thương, có khi gần chết, ấy vậy mà cô vẫn luôn kiên trì đến cùng, chuyển bại thành thắng. Từ một vị thần mới, cô đi từng bước mạnh mẽ hơn và trở thành cô bây giờ.
Cô có rất nhiều thế giới, toàn bộ đều là thế giới mà cô đã giúp đỡ. Những con người trong thế giới đó thờ cúng cô, tin tưởng vào cô và cũng giữ cô lại…
Giang Tinh Chước mặc cho Bạch Vũ dùng ánh Mắt Sự Thật để theo dõi bộ mặt thật của mình. Hồ chứa thẻ do cô sáng tạo mà thẻ cũng do cô tạo nên, ai rút được thẻ gì, toàn do cô ngầm nhúng tay. Nhưng vai trò của thẻ là có thật, trên lý thuyết mà nói, Bạch Vũ thật sự có thể dùng thẻ này nhìn thấy bộ mặt thật của Chúa Tể... với điều kiện tiên quyết là Chúa Tể không biết chuyện này, không đề phòng tí nào.
Trước khi đưa thẻ cho Bạch Vũ, Giang Tinh Chước đã tự tạo ra cho mình một tấm thẻ cấp bậc UR tên là “Ảo Giác Nhìn Không Thấu”. Cô tự tạo cho mình một lịch sử trưởng thành với thẻ cao cấp hơn Mắt Sự Thật, đương nhiên Bạch Vũ chỉ có thể nhìn thấy những gì cô muốn cho y xem.
Tất nhiên cô không thể để y nhìn thấy cô chân chính, bị y phát hiện ra rằng thật sự cô chỉ là con người. “Chúa Tể” chỉ là một chức danh của một hệ thống trò chơi, bày đặt giả vờ như thế thì làm sao mà đạt đủ tín ngưỡng thuần túy? Con người sẽ tôn thờ những người lợi hại hơn mình rất nhiều, nhưng để cho toàn bộ cộng đồng con người đạt đến mức độ tín ngưỡng, thế thì không phải là thần sẽ không làm được. Dù gì trong nhân loại, núi cao sẽ có núi cao hơn, bên trên thiên tài còn có thiên tài khác nữa.
Bạch Vũ nhìn thấy quá khứ của Giang Tinh Chước thì giờ đây một chút cảnh giác trong lòng y cũng biến mất. Y nhìn Giang Tinh Chước rồi rũ mí mắt nặng nề xuống, cúi thấp đầu.
Y đa nghi rồi. Hóa ra có rất nhiều thế giới bên ngoài thế giới này. Rất nhiều thế giới nhiều chủng tộc như vậy, một thế giới nhỏ bé và lạc hậu có nhiều lỗ thủng như họ có gì đáng để Ngài tính toán? Đồng thời y đã nhìn thấy các quy tắc hạn chế Ngài phát huy, làm cho Ngài phải sử dụng thẻ để giúp họ. Quy tắc này là rất nguy hiểm cho Ngài, đã nhiều lần làm cho Ngài suýt chết.
“Có chuyện gì vậy? Thầy Tô?” Tiếng kinh hô hoảng hốt đánh thức Bạch Vũ. Y ngẩng đầu, ánh mắt chua xót khó nhịn ngó bộ chẳng rõ, hệt như ánh mắt của Tô Nại chợt ngã xuống đất.
Đối với Tô Nại mà nói, điều này chắc chắn vô cùng mất mặt, không ai biết anh thấy tương lai thế nào bằng đôi Mắt Hộ Mệnh của mình. Đột nhiên anh ngã xuống đất rồi che mắt với dáng vẻ rất đau đớn đã làm ai nấy sợ hãi.
Mọi người nhao nhao vây lấy ngay.
“Thầy Tô?”
“Anh thấy gì?”
Tô Nại không nói gì.
Lúc này Giang Tinh Chước lên tiếng: “Rút thẻ kết thúc, mấy người có thể rời đi.”
Giang Tinh Chước vừa nói lời này là Giang Doanh lập tức xoay người tiến vào tiễn khách, chẳng để họ nói thêm dù chỉ một câu.
“Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, xin mời.”
Sứ giả của Thần đã đuổi khách, bọn họ thì vội vàng muốn biết Bạch Vũ và Tô Nại nhìn thấy cái gì, thế là cả đám chẳng dây dưa, cứ thế đỡ hai người với đôi mắt như có vấn đề đi xuống.
Những người trên mặt đất đang khắc khoải như lửa thiêu trong lòng, cảm thấy một ngày bằng một năm. Ai nấy để mắt tới, chả có lòng dạ đâu mà đi làm những việc khác.
Đám đàn ông đang sinh con trong nước S với mồ hôi đầy đầu, đau đớn không thôi. Họ gần như sắp chết rồi nhưng lại thấy ngay lúc sắp biết chân tướng trước mắt mà chết thì đúng là không cam lòng, thế là họ cứ thế nắm lấy cánh tay bác sĩ: “Nhanh, mau cứu ông!”
Ít nhất cũng phải biết sự thật của thế giới rồi mới chết! Bằng không sao mà nhắm mắt được!
Người đàn ông bên cạnh thuận lợi sinh con xong càng suy sụp hơn, y hỏi yếu ớt: “Vẫn… vẫn chưa xong à?”
Nam bác sĩ đỡ đẻ thêm phần hỏng mất: “Anh là ngựa giống à? Mẹ bà nó, cứ một đợt lại thêm một đợt, có chịu dừng chưa?!” Hắn cũng muốn ra bên ngoài xem đền thần đấy? Nếu lỡ bỏ qua phép màu gì đó của Thần thì sao bây giờ? Nếu không phải họ cũng cần dân số và anh ta vẫn còn chút y đức, anh ta muốn ném thằng này ra ngoài cho rồi.
Bác sĩ mắng xong thì “sản phu” khóc, là cái dạng khóc ròng ròng. Nếu sớm biết rằng có một ngày như thế, y chắc chắn sẽ không làm ngựa giống như thế. Trước đây y đắc ý như thế nào khi để cho rất nhiều phụ nữ mang thai cùng một lúc, kết quả là bây giờ y phải sinh hết đám trẻ này ra mà còn là dạng hết một đứa lại thêm một đứa, đau làm y muốn chết rồi hu hu hu.
“Xuống rồi xuống rồi!” Họ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh phấn khích.
Lần này bác sĩ ném người ta ra ngoài thật.
Các quốc gia kích động chẳng thôi, rốt cuộc Hướng Cầm buông Cánh Cửa Thần Kỳ, còn Lệnh Tố thì vội vàng cất lại và giấu nó đi.
Cả hai thẻ đen đều ở nước Z, những người khác đi cùng chẳng biết chính xác hai người thấy gì, đến cùng thì có chuyện gì đã diễn ra, họ muốn chia sớt thông tin. Thế là Chính phủ các nước ngay lập tức tổ chức một hội nghị trực tuyến.
Mạng lưới yên tĩnh cuối cùng đã trở nên náo nhiệt một lần nữa, mọi người đang tranh luận ầm ã, căng thẳng đến nỗi không có tâm trí để làm bất cứ điều gì khác. Họ trông mong nhìn vào tòa nhà Chính phủ, chờ đợi tin chính thức.
Ngay cả Bạch Vũ cũng tạm thời buông bỏ những khúc mắc với Chính phủ vào thời điểm này, không thừa nước đυ.c thả câu, y nói hết những gì mình thấy cho mọi người biết.
Chốc lát, ai nấy siết chặt nắm đấm, tức sùi bọt mép. Họ cho rằng Thần của thế giới này chơi họ, ai dè đâu thực tế còn là hèn hạ đáng hận hơn. Trong 20 năm qua, họ đã bị xâm lược, bị trêu chọc và bị gϊếŧ đấy.
Qua một thời gian dài, cảm xúc của mọi người thoáng kìm lại, họ nhìn về phía Tô Nại.
Chương 49: Chân tướng của thế giới
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trên mặt đất, mọi người ngửa đầu nhìn lên ngôi đền nguy nga trên bầu trời cầu nguyện căng thẳng hoặc não trống rỗng, sợ hãi bởi phép lạ này, ngay cả những đứa trẻ cũng ngừng khóc mà nhìn chăm chú.
“Không biết phía trên thế nào rồi.” Mộ Dung Ảnh mở lời, đoạn nhìn Hướng Cầm bên cạnh, “Hướng Cầm muốn cắn nát Cánh Cửa Thần Kỳ đấy.”
Hướng Cầm có tâm tình muốn gặp Chúa Tể quá mãnh liệt, muốn cô kiểm soát bản thân đúng là quá khó khăn.
“Trả lại cánh cửa cho tôi...” Lệnh Tố liều mạng kéo cửa, muốn cứu Cánh Cửa Thần Kỳ ra khỏi miệng sói.
“Lạy Chúa, đừng rời bỏ chúng con.” Hai mắt Chu Thư Ninh đẫm lệ mông lung.
“Hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp, sự thật của thế giới, giữ lại Chúa Tể...” Ở phía bên Chính phủ, Tổng thống không thể không cầu nguyện.
Như mọi người đều biết, ngày này là ngày vận mệnh của họ.
...
“Xin chúc mừng anh, trong nhóm của anh có hơn hai phần ba số người có cùng một mong muốn mãnh liệt giống anh nên đã cùng nhau sinh ra thẻ hiếm này.”
Nguyện vọng tập thể của hơn hai phần ba người! Quả nhiên giống như tấm thẻ nghịch chuyển của nước S! Nhưng nguyện vọng tập thể bắn lên người Bạch Vũ sẽ là gì?
“Đây là thẻ sao chép UR, ‘Mắt Sự Thật’, sử dụng thẻ này thì đôi mắt của anh đi đến đâu, khuôn mặt chân thực nhất của những gì anh nhìn thấy sẽ hiện lên hết mà chẳng thể nào che lấp được.”
Nhóm của Bạch Vũ, “tổ chức Chống Thần”, bị y kích phát ra kháng cự và căm hận Chúa Tể. Nhưng trong lúc bọn họ đang oán hận vì bản thân Giang Tinh Chước là thần mà lại đến muộn như vậy thì lại sinh ra bối rối và cống hiến cảm xúc kịch liệt nhất cho Giang Tinh Chước khi biết Lò Gϊếŧ Mổ có thể do một vị thần khác sáng tạo nhằm tàn sát nhân loại. Lúc này bọn họ càng muốn biết, rốt cuộc chân tướng Lò Gϊếŧ Mổ là cái gì.
Tất cả mọi người trên thế giới muốn biết sự thật, nhưng không một ai có khát vọng mãnh liệt hơn họ. Họ bị mất người mình yêu thương bởi Lò Gϊếŧ Mổ, ngay cả Thần mà cũng căm hận được thì lòng mong muốn biết sự thật của người khác chẳng bằng của họ.
Thẻ đen tỏa ra ánh sáng đen chấn động lòng người trong không trung, tim Bạch Vũ đập nhanh hơn. Nếu lá bài này là tập hợp sức mạnh của nhóm y nên được sinh ra, như vậy chắc chắn Mắt Sự Thật này có thể làm cho y nhìn thấy mọi thứ bao gồm sự thật của thế giới này, thậm chí…
Ánh mắt của y hơi khựng một chút ở trên người Giang Tinh Chước nhưng rất khó phát hiện ra.
Y đưa tay ra lấy thẻ màu đen, vừa nghĩ tới là thẻ hóa thành ánh sáng màu đen và rơi vào mắt y.
Những người khác lo lắng nhìn chằm chằm vào y, Tô Nại cũng theo bản năng siết chặt ngón tay của mình. Bạch Vũ có thể thông qua thẻ này mà nhìn thấy những gì họ mong muốn biết, sự thật của thế giới?
Bạch Vũ mở mắt, lúc này đồng tử của y thay đổi, nó có dáng dấp của thần khó mà tả thành lời hệt như chứa ngân hà thần bí vô tận, có thể bao dung vạn vật vào trong đôi mắt kia. Y nhìn về phía Tô Nại.
Trong khoảnh khắc đó, quanh người Tô Nại biến ra cảnh khác, anh biến thành một đứa bé. Bạch Vũ nhìn thấy Tô Nại sinh ra, thấy anh được ba mẹ ôm lấy với khuôn mặt vui mừng, vừa nhìn đã biết rất hoan nghênh và mong chờ sự ra đời của đứa bé này. Khi Tô Nại 2 tuổi, mẹ anh qua đời, ba nuôi anh một mình, và ôm anh trước người ngay cả khi ông ấy đang ở trong một cuộc họp với các Bộ trưởng và Tổng thống tại phòng họp của Tòa nhà Quốc hội. Chưa đầy 10 tuổi, Tô Nại bắt đầu tiếp xúc với công việc ở vị trí Tòa 0 rồi được công nhận là người kế nhiệm cho vị trí Tòa 0 trong tương lai ở tuổi 14; đến tuổi 16, anh hạ gục thẻ thù mạnh đầu tiên, nhưng khi anh đến hiện trường lại phát hiện ra rằng kẻ thù mạnh mẽ là ba của mình… Cuối cùng ở tuổi 28 tuổi, Tô Nại đứng ở đây.
Cảnh hóa ra trùng khớp với hiện thực, Tô Nại nhìn y với khuôn mặt không thay đổi còn trong mắt có một ít hoang mang, không biết Bạch Vũ thấy được gì trên người anh.
Thời gian chỉ trôi qua chưa đầy một phút ấy vậy mà y đã thấy được cuộc đời của Tô Nại.
Cái gọi là Mắt Sự Thật dĩ nhiên sẽ chẳng nói với bạn đơn giản rằng người này xấu, người này tốt như vậy. Con người rất phức tạp, một người đã gϊếŧ vô cùng nhiều người làm ai nấy cho rằng hắn một kẻ gϊếŧ người cực hung cực ác, có chết cũng chả đáng tiếc, thế rồi bạn bỗng nhận ra người đó đã gϊếŧ tất cả các khối u ác tính trong xã hội và vi gϊếŧ người của người này đã cứu vô số gia đình. Một người thì được xưng là vô cùng lương thiện nhưng sau lưng có lẽ đã gϊếŧ người, thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật làm gia đình nạn nhân tan vỡ và tất cả những điều tốt đẹp mà hắn làm chỉ là tự chuộc tội.
Thẻ UR phải có chức năng xứng với thẻ UR, ngay cả khi nó chỉ là thẻ sao chép, nó cũng cao cấp hơn thẻ SSR. Nó mang lại cho chủ thẻ mức độ chân thật cao nhất: tại sao một người có bộ dáng như hiện tại ắt phải liên quan đến tất cả các điều bản thân kinh qua trong quá khứ. Nhìn thấy những điều này mới tính là thấy được bộ mặt thật nhất, sau đó người cầm thẻ mới đánh giá xem người này là tốt hay xấu.
Nếu anh ta nhìn vào một đóa hoa, anh ta sẽ thấy hạt giống nảy mầm trên đất, có bao nhiêu con bướm và ong đã được tạo phấn và mật ong trên người nó. Nếu anh ta nhìn vào một con chim, anh ta sẽ thấy nó được mẹ sinh ra như thế nào, rồi làm sao phá vỡ vỏ và học cách bay…
Nếu anh ta nhìn vào một cây đao, anh ta sẽ thấy nó được thiết kế và rèn ra như thế nào, rồi trải qua bàn tay của bao nhiêu người trước khi rơi vào tay chủ sở hữu hiện tại.
Thẻ sao chế cấp UR Mắt Sự Thật cho phép chủ thẻ nhìn thấy tất cả mọi thứ trong tầm nhìn bao gồm cả thứ có sinh mạng và thứ không có sự sống, khuôn mặt thật sự của thứ hữu hình và thứ vô hình. Bộ mặt thực sự này được tạo thành từ giai đoạn khởi đầu của nó cho đến bây giờ.
Trái tim đập dồn bình bịch, Bạch Vũ hiểu được ý nghĩa của lá bài này. Y chậm rãi, đưa mắt nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Nếu y có thể nhìn thấy diện mạo chân thật cả thảy những gì y có thể nhìn thấy, thế Chúa Tể này thì sao?
Nhưng y đã kiểm soát bản thân mình trước khi nâng mí mắt lên. Y không dám nhìn, y vẫn còn cảnh giác với cô, không chắc chắn được loại hành vi mình rình mò thô lỗ về quá khứ của cô có bị trừng phạt hay chăng. Cho dù y bị trừng phạt thế thì cái này không bù được cái mất, y còn chưa biết sự thật của thế giới đấy.
“Tôi đi ra ngoài xem sao.” Bạch Vũ xoay người đi ra ngoài điện thờ, y muốn đi xem thế giới này, xem chân tướng thế giới này.
“Có rút thẻ không?” Giang Tinh Chước nhìn về phía Tô Nại chờ sau cùng.
“Xin hãy để tôi rút ra một bộ.” Tô Nại phục hồi tinh thần. Anh không biết Bạch Vũ có thể thông qua thẻ bài kia nhìn thấy chân tướng thế giới hay không nên không thể từ bỏ cơ hội rút thẻ.
Nụ cười khóe môi Giang Tinh Chước hơi sâu thêm một chút, cây gậy gỗ nhỏ khẽ động, lại có 10 lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ và rơi xuống trước mặt Tô Nại.
...
Bạch Vũ sải bước rời khỏi điện thờ, vượt qua Giang Doanh, chạy đến rìa điện.
Bên rìa của thần điện chẳng có bất kỳ sự bảo vệ nào, gió thổi tới mức làm tóc y lộn xộn. Y nhìn ra bầu trời xa xôi, nhìn vào thành phố nhỏ như mô hình bên dưới, ngóng nhìn xung quanh.
Chẳng bao lâu, thế giới trong mắt y bắt đầu thay đổi.
Đây là một quá trình tiến hóa thật lớn làm lòng người rúng động. Từ sự ra đời của thế giới này, đến sự ra đời của nhân loại rồi tới lịch sử phát triển… Thứ không được ghi lại trong lịch sử, cái giống loài mà con người nghĩ rằng không tồn tại và chỉ là lời nói bừa, tất cả đều xuất hiện trước mắt y nhưng toàn bộ nằm hết trong phạm vi bình thường. Mãi đến sự phát triển của 20 năm trước, một Chúa Tể lặng lẽ xuất hiện ở thế giới này.
Đấy là một người đàn ông, bên người có hai người phụ nữ trông vâng lời giống như cô hầu gái, một người lớn tuổi hơn và một người trẻ hơn đôi chút. Đôi mắt Bạch Vũ có vẻ phóng to ra, y nhớ rõ đây là lần đầu tiên máy phát hiện từ trường đặc biệt!
Là họ!
“Thế giới này cũng không tệ lắm, dân số rất lớn mà lại không có Chúa, ta muốn.“ Chúa Tể nói với giọng điệu hời hợt như thể chỉ nhặt một hòn đá nhỏ bên đường.
“Lần này Ngài sẽ sử dụng công cụ nào, chủ nhân?” Người phụ nữ trẻ tuổi hỏi.
“Trước tiên xem khoa học và công nghệ của con người trên thế giới này đã phát triển đến bước nào đã. Lý.” Ông ta nhìn về phía hầu gái lớn tuổi.
Kinh nghiệm làm việc của hầu gái được gọi là “Lý” rõ ràng là phong phú hơn so với cô trẻ tuổi. Bà ta gật đầu rồi nhìn về phía hầu gái trẻ giống như đang truyền đạt kinh nghiệm cho người mới: “Linh, trước tiên phải xác định thế giới này phát triển đến mức nào mới lựa chọn công cụ một cách chính xác, chỉ cần chọn quốc gia có số mạng cao nhất thế giới này là được. Một quốc gia như vậy luôn phản ứng nhanh nhất với thảm họa bất ngờ, sự phát triển khoa học kỹ thuật sẽ không yếu hơn các quốc gia khác mà sức sống cũng mạnh nhất. Chúng ta có thể lấy nhỏ để nhìn lớn... Cái này là nước Z. Chủ nhân, bắt đầu từ khu vực phía Tây thế nào đây? Dân số thưa thớt hơn các thành phố khác, cũng xem như là hoang vắng tránh chết quá nhiều người ngay.”
Chúa Tể gật đầu và sau đó biến mất với hai hầu gái.
Ngay sau đó, họ xuất hiện trở lại ở khu vực phía Tây, lần này họ đã mang tới một trận động đất.
Họ cũng khá thận trọng có lẽ vì xác định khoa học và công nghệ phát triển tới đâu trước, có loại công nghệ vũ khí nào rồi có ẩn giấu mấy người tài ba hay không. Vì vậy họ liên tục thăm dò mấy lần, đủ loại động đất, hỏa hoạn và lũ lụt thay phiên nhau trình diễn. Cuối cùng, họ đã xác định được.
“Cứ dùng "Lò Gϊếŧ Mổ" làm công cụ đi.” Chúa Tể cho hay.
Thế là Lò Gϊếŧ Mổ đến.
“Linh, khu vực phía Tây rộng lớn thưa thớt, trước hết để cho Lò Gϊếŧ Mổ xuất hiện thêm mấy lần ở đây để cho những người ở nơi khác sợ hãi thêm một thời gian, ép ra thêm được tí năng lượng.” Lý tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm làm việc thực tập cho người mới: “Đừng gϊếŧ quá nhiều người cùng một lúc, em phải nhớ kỹ mỗi con người là pin của chủ nhân, đừng có lãng phí quá.”
“Đã hiểu, Lý.”
Vì vậy, khu vực phía Tây gặp cảnh thảm thiết đến mức cuối cùng Chính phủ phải từ bỏ phía Tây, dựng lên các bức tường cao. Những người không thành công rời khỏi phía Tây trong thời gian sơ tán bên đó cùng với đám quái vật mà con người khó chống ở cùng một chỗ, cùng bị bỏ lại bên ngoài bức tường.
Nhưng sau đó không lâu, mấy Lò Gϊếŧ Mổ bắt đầu xuất hiện trên khắp thế giới, không có quốc gia nào may mắn thoát khỏi.
Trong 20 năm tiếp theo, Chúa Tể đó chẳng còn tiếp tục xuất hiện trong thế giới này một lần nữa. Hai hầu gái chỉ thỉnh thoảng đến thăm trong hai năm đầu tiên, xác định sự tồn tại của gia tộc võ cổ và thế gia ngoại cảm không thể thay đổi số phận của con người trên thế giới này rồi thì chẳng ghé tới nữa.
Tại 20 năm tra tấn này, dân số thế giới đã giảm một nửa, mọi người đau đớn đến mức bắt đầu tê liệt. Trong thời gian tuyệt vọng nhất, một vị thần khác đi qua thế giới, cô cúi đầu nhìn xuống rồi như phát hiện ra điều gì đó không ổn bèn bám vào người của cô quản lý ngân hàng đã chết, cứu một đứa trẻ rồi bị bọn Đỉa Độc bắt đi vì xem cô như con tin.
Ngày hôm đó, thẻ của Thần hạ xuống nhân gian, còn thế giới đầy không khí chết chóc u ám này chào đón ánh sáng.
Thì ra là thế, đây chính là sự thật của thế giới, thậm chí tên Ác Thần ghê tởm đó không phải là Thần của thế giới của họ mà chỉ là một kẻ ngoại lai, kẻ xâm lược, kẻ cướp đoạt! Không, đó không phải là Thần, chẳng qua đó chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ hên được sức mạnh cao hơn con người mà thôi. Hắn là một loại sinh linh khác, không xứng đáng có được xưng hô “Thần”.
Bạch Vũ xoay người đi về điện thờ, Giang Doanh chống kiếm canh giữ trước cửa mà y cũng chẳng nhìn cô. Y cảm thấy con mắt rất mệt mỏi, mí mắt nặng đến mức không thể nâng lên hoàn toàn. Rõ ràng do y đã nhìn quá nhiều, ngay cả khi nó không phải là thẻ thời gian nhưng chẳng thể nào xem hoài mà không kết thúc, cơ thể con người không thể chịu đựng được sức mạnh thần thánh này.
So với Giang Doanh, y có nhiều thứ muốn xem hơn, chẳng thể lãng phí vào cô ấy.
...
Từng lá bài xoay chuyển, không phải là thẻ trống thì cũng là con dao nhỏ vô cùng bình thường, vận may của Tô Nại y như những người khác – xấu y nhau.
Nhưng anh là một trong rất nhiều quân cờ quan trọng được Giang Tinh Chước lựa chọn, hiển nhiên cũng có “vận may” đặc thù giống như Bạch Vũ.
Thẻ cuối cùng lật lên lại là một thẻ màu đen khác.
“Lại là thẻ UR!” Mặc dù bây giờ là định mệnh của cộng đồng, anh rút ra thẻ nào cũng sẽ có ích cho toàn nhân loại, nhưng người dân các nước khác vẫn không nhịn được mà thấy chua xót. Nước Z có hai thẻ đen! Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự là con cưng của quốc gia được trời chọn à!
Tô Nại cũng ngây ngẩn cả người, anh hoàn toàn chẳng ngờ được mình mình sẽ rút được thẻ có cấp bậc này. Hai thẻ UR đầu tiên đã chứa đầy khát vọng mãnh liệt của con người, hơn nữa còn là nguyện vọng chung của quần thể. Song, anh cảm thấy nội tâm mình chẳng có khát vọng mãnh liệt nào cả, bản thân anh hẳn không ở trong nhóm đặc biệt, chả thể nào có cái gọi là mong muốn của nhóm sẽ chiếu vào anh.
Anh nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Dường như Giang Tinh Chước có chút ngoài ý muốn: “Anh có một phần chúc phúc từ Minh Giới.”
Minh Giới? Có phải là nơi người chết đến không? Không, có Minh giới sao? Theo lời Người Ngoại Cảm bảo, linh hồn con người sẽ tiêu tan khi thân xác chết đi không lâu, hoàn toàn chả có thứ chuyển thế đầu thai.
Giống như hiểu được nghi hoặc của Tô Nại, Giang Tinh Chước có lòng giải thích nhẹ nhàng: “Trong nhân loại, có một số linh hồn đặc thù sẽ không tiêu tán. Linh hồn như vậy sẽ có cơ hội đi tới Minh Giới, đạt được tư cách đầu thai chuyển thế.”
Vâng, thế giới loài người luôn có sự tình không cách nào dùng khoa học giải thích được, nó rất huyền bí. Bạn nói không có quỷ thần đấy, nhưng cũng có thứ gì vô cùng huyền diệu đã xảy ra rồi.
Minh Giới...
Tô Nại bối rối, không biết ai sẽ ban phước cho anh, hơn nữa còn mãnh liệt đến mức sinh ra thẻ cấp độ UR.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh đã rút được thẻ sao chép UR, "Mắt Hộ Mệnh". Khi sử dụng thẻ này, anh có thể dự đoán một cuộc khủng hoảng chết người trong tương lai của những người và nhóm mà anh muốn bảo vệ. Thẻ giới hạn thời gian, sử dụng một lần sẽ có thời gian nghỉ 50 năm. Dự đoán tương lai có rủi ro, hãy sử dụng nó một cách thận trọng.”
Những người xem kích động chẳng thôi, dự báo tương lai, thế thì họ sẽ viết vận mệnh sau này của con người rồi!
Tô Nại đứng tại chỗ, tai không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh khác ngoài nhịp tim trong l*иg ngực “bùm bùm” và hơi thở của riêng mình.
Lời chúc phúc đến từ Minh Giới, để cho anh có được một cái thẻ với mục đích bảo vệ, ai là người biết về anh, biết rõ anh là loại người như thế nào đang làm việc gì, đồng thời vẫn tự hào và sinh ra một cảm xúc mạnh mẽ như vậy?
Trong ký ức, người đàn ông ấy khó khăn há miệng và cố gắng nói gì khi nhìn thấy anh?
Ông ấy mở miệng và nói trong vui mừng: “Con giỏi hơn ba, con trai, con đã để cho ba dừng lại rồi. Thật tốt.”
Có một giọng nói vang lên bên tai anh, bổ sung cho những lời không thốt thành câu khi đó.
Hốc mắt của anh hơi đỏ lên, nắm đấm siết chặt, đột nhiên trái tim có xiềng xích vỡ vụn, dường như hương vị của không khí chẳng còn giống nữa.
Anh nhìn về phía thẻ màu đen rồi đưa tay giữ nó.
Mắt Hộ Mệnh, dự đoán tương lai.
Thẻ hóa thành ánh sáng rồi rơi vào mắt anh.
Sau đó, anh nhìn thấy tương lai.
Cùng lúc đó, Bạch Vũ đi vào đền thần, y ngẩng đầu lên, đôi mắt kia nhìn thẳng về phía Giang Tinh Chước.
Trong nháy mắt, y bước vào một thế giới chẳng tưởng tượng nổi. Y thấy Giang Tinh Chước được sinh ra trong vũ trụ, cô đi du lịch giữa vũ trụ, gặp ác quỷ, gặp các Chúa Tể khác, đi qua tất cả các loại thế giới. Một số trong đó gặp phải thảm họa tương tự như thế giới của họ, cô luôn luôn tìm cách đưa tay giúp đỡ, đưa ra những trợ giúp. Rõ ràng cô là một vị thần mềm lòng hiếm thấy, một khi bị yêu cầu quá mức ngay cả khi bị làm khó xử cũng, cô vẫn sẽ gắng gượng làm. Thế nên cô đánh nhau với các Chúa Tể khác, cô bị thương, có khi gần chết, ấy vậy mà cô vẫn luôn kiên trì đến cùng, chuyển bại thành thắng. Từ một vị thần mới, cô đi từng bước mạnh mẽ hơn và trở thành cô bây giờ.
Cô có rất nhiều thế giới, toàn bộ đều là thế giới mà cô đã giúp đỡ. Những con người trong thế giới đó thờ cúng cô, tin tưởng vào cô và cũng giữ cô lại…
Giang Tinh Chước mặc cho Bạch Vũ dùng ánh Mắt Sự Thật để theo dõi bộ mặt thật của mình. Hồ chứa thẻ do cô sáng tạo mà thẻ cũng do cô tạo nên, ai rút được thẻ gì, toàn do cô ngầm nhúng tay. Nhưng vai trò của thẻ là có thật, trên lý thuyết mà nói, Bạch Vũ thật sự có thể dùng thẻ này nhìn thấy bộ mặt thật của Chúa Tể... với điều kiện tiên quyết là Chúa Tể không biết chuyện này, không đề phòng tí nào.
Trước khi đưa thẻ cho Bạch Vũ, Giang Tinh Chước đã tự tạo ra cho mình một tấm thẻ cấp bậc UR tên là “Ảo Giác Nhìn Không Thấu”. Cô tự tạo cho mình một lịch sử trưởng thành với thẻ cao cấp hơn Mắt Sự Thật, đương nhiên Bạch Vũ chỉ có thể nhìn thấy những gì cô muốn cho y xem.
Tất nhiên cô không thể để y nhìn thấy cô chân chính, bị y phát hiện ra rằng thật sự cô chỉ là con người. “Chúa Tể” chỉ là một chức danh của một hệ thống trò chơi, bày đặt giả vờ như thế thì làm sao mà đạt đủ tín ngưỡng thuần túy? Con người sẽ tôn thờ những người lợi hại hơn mình rất nhiều, nhưng để cho toàn bộ cộng đồng con người đạt đến mức độ tín ngưỡng, thế thì không phải là thần sẽ không làm được. Dù gì trong nhân loại, núi cao sẽ có núi cao hơn, bên trên thiên tài còn có thiên tài khác nữa.
Bạch Vũ nhìn thấy quá khứ của Giang Tinh Chước thì giờ đây một chút cảnh giác trong lòng y cũng biến mất. Y nhìn Giang Tinh Chước rồi rũ mí mắt nặng nề xuống, cúi thấp đầu.
Y đa nghi rồi. Hóa ra có rất nhiều thế giới bên ngoài thế giới này. Rất nhiều thế giới nhiều chủng tộc như vậy, một thế giới nhỏ bé và lạc hậu có nhiều lỗ thủng như họ có gì đáng để Ngài tính toán? Đồng thời y đã nhìn thấy các quy tắc hạn chế Ngài phát huy, làm cho Ngài phải sử dụng thẻ để giúp họ. Quy tắc này là rất nguy hiểm cho Ngài, đã nhiều lần làm cho Ngài suýt chết.
“Có chuyện gì vậy? Thầy Tô?” Tiếng kinh hô hoảng hốt đánh thức Bạch Vũ. Y ngẩng đầu, ánh mắt chua xót khó nhịn ngó bộ chẳng rõ, hệt như ánh mắt của Tô Nại chợt ngã xuống đất.
Đối với Tô Nại mà nói, điều này chắc chắn vô cùng mất mặt, không ai biết anh thấy tương lai thế nào bằng đôi Mắt Hộ Mệnh của mình. Đột nhiên anh ngã xuống đất rồi che mắt với dáng vẻ rất đau đớn đã làm ai nấy sợ hãi.
Mọi người nhao nhao vây lấy ngay.
“Thầy Tô?”
“Anh thấy gì?”
Tô Nại không nói gì.
Lúc này Giang Tinh Chước lên tiếng: “Rút thẻ kết thúc, mấy người có thể rời đi.”
Giang Tinh Chước vừa nói lời này là Giang Doanh lập tức xoay người tiến vào tiễn khách, chẳng để họ nói thêm dù chỉ một câu.
“Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, xin mời.”
Sứ giả của Thần đã đuổi khách, bọn họ thì vội vàng muốn biết Bạch Vũ và Tô Nại nhìn thấy cái gì, thế là cả đám chẳng dây dưa, cứ thế đỡ hai người với đôi mắt như có vấn đề đi xuống.
Những người trên mặt đất đang khắc khoải như lửa thiêu trong lòng, cảm thấy một ngày bằng một năm. Ai nấy để mắt tới, chả có lòng dạ đâu mà đi làm những việc khác.
Đám đàn ông đang sinh con trong nước S với mồ hôi đầy đầu, đau đớn không thôi. Họ gần như sắp chết rồi nhưng lại thấy ngay lúc sắp biết chân tướng trước mắt mà chết thì đúng là không cam lòng, thế là họ cứ thế nắm lấy cánh tay bác sĩ: “Nhanh, mau cứu ông!”
Ít nhất cũng phải biết sự thật của thế giới rồi mới chết! Bằng không sao mà nhắm mắt được!
Người đàn ông bên cạnh thuận lợi sinh con xong càng suy sụp hơn, y hỏi yếu ớt: “Vẫn… vẫn chưa xong à?”
Nam bác sĩ đỡ đẻ thêm phần hỏng mất: “Anh là ngựa giống à? Mẹ bà nó, cứ một đợt lại thêm một đợt, có chịu dừng chưa?!” Hắn cũng muốn ra bên ngoài xem đền thần đấy? Nếu lỡ bỏ qua phép màu gì đó của Thần thì sao bây giờ? Nếu không phải họ cũng cần dân số và anh ta vẫn còn chút y đức, anh ta muốn ném thằng này ra ngoài cho rồi.
Bác sĩ mắng xong thì “sản phu” khóc, là cái dạng khóc ròng ròng. Nếu sớm biết rằng có một ngày như thế, y chắc chắn sẽ không làm ngựa giống như thế. Trước đây y đắc ý như thế nào khi để cho rất nhiều phụ nữ mang thai cùng một lúc, kết quả là bây giờ y phải sinh hết đám trẻ này ra mà còn là dạng hết một đứa lại thêm một đứa, đau làm y muốn chết rồi hu hu hu.
“Xuống rồi xuống rồi!” Họ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh phấn khích.
Lần này bác sĩ ném người ta ra ngoài thật.
Các quốc gia kích động chẳng thôi, rốt cuộc Hướng Cầm buông Cánh Cửa Thần Kỳ, còn Lệnh Tố thì vội vàng cất lại và giấu nó đi.
Cả hai thẻ đen đều ở nước Z, những người khác đi cùng chẳng biết chính xác hai người thấy gì, đến cùng thì có chuyện gì đã diễn ra, họ muốn chia sớt thông tin. Thế là Chính phủ các nước ngay lập tức tổ chức một hội nghị trực tuyến.
Mạng lưới yên tĩnh cuối cùng đã trở nên náo nhiệt một lần nữa, mọi người đang tranh luận ầm ã, căng thẳng đến nỗi không có tâm trí để làm bất cứ điều gì khác. Họ trông mong nhìn vào tòa nhà Chính phủ, chờ đợi tin chính thức.
Ngay cả Bạch Vũ cũng tạm thời buông bỏ những khúc mắc với Chính phủ vào thời điểm này, không thừa nước đυ.c thả câu, y nói hết những gì mình thấy cho mọi người biết.
Chốc lát, ai nấy siết chặt nắm đấm, tức sùi bọt mép. Họ cho rằng Thần của thế giới này chơi họ, ai dè đâu thực tế còn là hèn hạ đáng hận hơn. Trong 20 năm qua, họ đã bị xâm lược, bị trêu chọc và bị gϊếŧ đấy.
Qua một thời gian dài, cảm xúc của mọi người thoáng kìm lại, họ nhìn về phía Tô Nại.