Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trong tiếng mưa ầm ã, Nhạc Du ôm em trai hồi hộp ngó Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước cũng nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi: “Rút thẻ không?”
“Chúng tôi, chúng tôi không có tiền.”
“Ồ, thật đáng tiếc, anh không có thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, vì vậy không cho hai người lần rút thẻ miễn phí rồi.” Giang Tinh Chước nói với sự hối tiếc, giọng điệu cô nhẹ nhàng và khoan dung khiến người ta có một cảm giác chẳng diễn tả nổi thành lời, đã lo sợ thì chớ, lại còn bị cô thu hút.
Cô vừa bảo thế là Nhạc Du lại sinh ra cảm giác xấu hổ khi không có tiền rút thẻ, anh ta không khỏi cúi đầu.
“Thế đi, tạm biệt.” Giang Tinh Chước cho hay.
Nhạc Du lại ngẩng đầu lên thì chẳng còn thấy bóng hình Giang Tinh Chước, ngay cả cảm giác cô mang đến cũng biến mất.
...
Dù cho Trịnh Quyền và Nhạc Du không liên lạc nhiều, song, Trịnh Quyền vẫn luôn chú ý đến tình hình của đứa bé tội nghiệp này, đương nhiên cũng biết cháu ấy chuyển ra ngoài từ nhà cha mẹ nuôi và tự mình thuê một căn phòng nhỏ. Khứu giác nhạy bén như chó săn của ông ngửi được mùi không đúng bèn lái xe cảnh sát vội vã chạy tới khu vực Nhạc Du ở. Ông sợ xảy ra chuyện nên thậm chí còn bật còi báo động, hy vọng có thể phát huy tác dụng gì đó.
Ông ấy cầm ô, sải bước chạy lên, nửa chừng nhìn thấy hai anh em đứng trước tòa nhà sập xệ phần cuối, nhìn thấy vết thương trên bụng của Nhạc Du và máu dính đầy trên đầu nhạc Dương thì kinh hãi ngay.
“Mấy cháu…”
“Chúng cháu đã gặp được tên đó. Hắn chạy rồi.” Nhạc Du cho hay.
Trịnh Quyền lấy điện thoại di động: “Tóm lại đi bệnh viện trước đã!”
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương và nhiều xe cảnh sát đã tới chỗ này.
Nhạc Du và Nhạc Dương được đưa đến bệnh viện. Bề ngoài thấy Nhạc Dương bị nghiêm trọng hơn Nhạc Du với cái đầu đầy máu, hệt như bộ não muốn rớt ra ngoài nhưng trên thực tế là Nhạc Du bị nặng hơn một chút. Dù cho anh bị đâm một đao và nó không phải vết thương trí mạng, nhưng máu chảy nào có ít.
Các bác sĩ lúc đầu định cấp cứu cho Nhạc Dương như thấy mình đang mơ, Nhạc Dương mở to đôi mắt to vô tội, trừng mắt to mắt nhỏ với mấy bác sĩ.
“Lượng máu chảy này thế này không thể chỉ là chấn thương ngoài da mà?”
“Nhưng CT cho thấy đầu của cậu nhóc hãy còn tốt.”
“Nhưng vớt chút vết thương ngoài da này thì sao mà gây chảy nhiều máu như vậy? Cái này, cái này còn phần óc này!”
Nhạc Dương cho hay: “Là anh trai con cướp một lá bài và cứu con.”
Bác sĩ ngẩn người nhưng rồi cũng không coi đó là chuyện to tát, làm sạch máu trên đầu và mặt cậu với vẻ mặt buồn bực; cũng khâu lại vết thương trên da đầu cho cậu. Nhạc Dương xuống khỏi giường bệnh ngay và nhảy nhót vui vẻ chờ anh trai bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trịnh Quyền cũng há miệng trợn tròn mắt: “Tên nhóc này nhìn thì thấy bị thương nặng dữ lắm, chả lẽ là máu của anh trai con?”
“Là của con.” Nhạc Dương cười hì hì trả lời.
Trịnh Quyền ngạc nhiên: “Con không sợ?” Năm đó vì Nhạc Dương tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ bị gϊếŧ nên bị kí©h thí©ɧ quá độ, sau một hồi sốt cao thì quên sạch hết. Tối nay bọn họ lại gặp được tên kia, chính bản thân Nhạc Dương suýt nữa bị gϊếŧ, thế mà tên nhóc này còn cười nổi?
Nhạc Dương: “Có thần ở đây, con không sợ kẻ xấu!”
Khi tên biếи ŧɦái kia đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta, khi cậu ta chạy chưa được mấy bước thì bị bắt, đúng thật cậu sợ hãi khôn cùng, nhưng cảm giác này đã được rửa trôi không còn sót lại gì. Cậu chỉ nhớ rõ cảm giác nghiền ép mà Giang Tinh Chước mang đến, tên xấu kia cao lớn rành rành thế, lớn hơn cả cô, ấy mà ở trước mặt cô, thoáng cái hắn đã co rút lại rất nhỏ rất nhỏ.
Và thẻ bài được tạo ra bởi sinh linh mạnh mẽ đáng sợ này đã cứu cậu một mạng, cũng cứu anh trai cậu ngay cả khi họ không có đủ điều kiện để rút thẻ. Sự xuất hiện của cô mới khiến họ sống sót. Cái này đã đủ để làm người ta biết ơn.
Trịnh Quyền: “Hả?”
Đèn phẫu thuật tắt, Nhạc Du được đẩy ra ngoài.
Nhạc Du được gây tê cục bộ nên ý thức lúc này còn rất tỉnh táo, anh ta cảm thấy chuyện này phải cho Trịnh Quyền biết, không, phải cho tất cả mọi người biết.
“Cảnh sát Trịnh, bên ngoài bệnh viện có phóng viên không? Chú để vài người vào gặp con đi, con có chuyện muốn nói.”
...
Âu Tân Thần lên xe, tháo khẩu mặt nạ rồi nhanh chóng lái xe trở về nơi cư trú.
Mãi cho đến khi chiếc xe đậu trong bãi đậu xe của biệt thự tư nhân, hắn ta mới thở hổn hển, nâng cánh tay của mình lên và trên đó đã nổi hết da gà.
Hắn lấy ra những lá bài từ túi của mình, đặc biệt là thẻ Đao Xương và thẻ Nuốt Chửng.
“Ha.”
Hắn hít một hơi thật sâu, ngửa đầu làm một biểu hiện say sưa, da gà nổi lên càng nhiều, da đầu cũng tê rần. Hắn hiếm khi cảm thấy như vậy, hắn được sinh ra không giống người thường mà là kẻ thủ ác bẩm sinh, khả năng đồng cảm yếu, chỉ có gϊếŧ người mới làm hắn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ này.
Và bây giờ nó đã khác. Hắn nghĩ chẳng có bất kỳ người đồng loại giống hắn sẽ cảm nhận được như hắn tại thời điểm này, hắn cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ và cao cấp hơn.
Sự cám dỗ mạnh lên, ngay cả một người tâm thần như hắn chẳng kiềm được. Chung quy thì mạnh mẽ hơn cũng là để săn lùng nhiều con mồi chất lượng cao hơn đấy!
Cũng giống như một khi kẻ tâm thần bắt đầu gϊếŧ người, hắn tuyệt đối không bao giờ dừng lại được. Nếm thử hương vị kỳ diệu trong chuyện mạnh lên sau khi nuốt chửng đồng bọn, Âu Tân Thần chẳng có khả năng dừng lại.
Con mồi tiếp theo là đây?
Âu Tân Thần nhìn thẻ bài, khóe miệng mang theo nụ cười, đôi mắt sâu đen đến đáng sợ.
...
Năm năm trước, việc cha mẹ Nhạc Du Nhạc Dương bị gϊếŧ và tên sát nhân liên hoàn vẫn chưa được tìm thấy tới nay là tin tức gây chấn động một thời, giờ đây hai người sống sót duy nhất bị tấn công một lần nữa. Một số phương tiện truyền thông như mèo ngửi thấy mùi tanh, thực sự đã tìm thấy bệnh viện, thậm chí đã phỏng vấn hàng xóm láng giềng của Nhạc Du.
Bởi vậy Nhạc Du còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật là trên mạng đã có tin tức liên quan, truyền thông đưa tin hóng hớt suy đoán rằng có khi nào lại gặp cái tên sát thủ hàng loạt kia hay không, hai anh em chưa biết sống chết, họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của hung thủ, bộ mặt thật của hung thủ liên hoàn này rốt cục cũng sắp xuất hiện, v.v. Tóm lại để thu hút sự chú ý của cư dân mạng thì cái gì họ cũng dám nói, nhất là cha mẹ nuôi của Nhạc Du, một đôi vợ chồng nhà từ thiện nổi tiếng trên mạng với năm triệu lượt theo dõi.
Hai vợ chồng này có đánh giá khen chê trên mạng không đồng đều, chúng một mực nói rằng họ là một tổ chức từ thiện giả mạo, sử dụng trẻ em nghèo để thu được lượng truy cập; đồng thời cũng có rất nhiều tin cho rằng họ thực sự tốt bụng và có lòng hảo tâm, những lời nói trên mạng toàn là ác ý suy diễn.
Năm đó Nhạc Du 13 tuổi, Nhạc Dương 5 tuổi, hai người tận mắt chứng kiến cha mẹ bị gϊếŧ, lúc chạy trốn còn bị truy sát một đoạn, suýt nữa mất mạng, tất nhiên để lại bóng ma tâm lý rất rất sâu. Vì chuyện này mà gia đình nhận nuôi phải cân nhắc. Nhạc Dương mất trí nhớ, tuổi còn nhỏ, rất dễ tìm được gia đình nhận nuôi; Nhạc Du thì lại khác, anh ta đã lớn như vậy rồi. Toàn xã hội đang theo dõi hướng đi của cặp anh em thì chính lúc này cặp vợ chồng nọ đã đứng ra.
Họ dựa vào Nhạc Du để ăn tiền ủng hộ, và có rất nhiều người vì nhiều lý do khác nhau mà không vừa mắt, một khi tin tức vừa ra là như đổ thêm dầu vào lửa, lên hot search ngay lập tức.
Bởi thế khi video trả lời phỏng vấn của phóng viên được tung ra, ai nấy nhao nhao vào xem.
Mở video, còn chưa kịp khen người em đẹp trai là đã nghe anh nói: “Điều chị em Chu Thư Ninh Chu Thư Kiệt của Thành phố H nói trong buổi họp báo là thật, Chân Thần đã hạ phàm nhân gian.”
Hot search Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt tuy mạnh nhưng đầu óc trông không ổn lắm vẫn còn treo ở đuôi bảng xếp hạng, đương nhiên phóng viên cũng xem, cũng bối rối, Trịnh Quyền ở một bên cũng mù mờ.
Nhạc Du nhìn vào ống kính: “Tôi thề rằng tất cả những gì tôi nói tiếp theo sau đây là đúng sự thật và có thể chịu trách nhiệm pháp lý. Tối nay tôi và em trai mình lại một lần nữa bị tấn công bởi tên gϊếŧ người biếи ŧɦái hàng loạt đã gϊếŧ cha mẹ mình. Hắn tuyên bố chúng tôi là con mồi duy nhất trốn thoát được của hắn, hắn tìm kiếm chúng tôi thật lâu. Hắn có một người đồng bọn nữa, là con gái.”
“Chúng tôi không đánh lại được, em trai tôi đã tên biếи ŧɦái đó bắt trước và bị nện tới mức chỉ còn lại một hơi thở. Tôi thì bị đâm một nhát dao, hắn sẽ từ từ tra tấn tôi đến chết. Tại thời điểm này tôi nhớ lại những gì chị em đó nói, nỗi sợ hãi bên trong tôi khiến tôi không thể không cầu nguyện với Thần. Tôi hy vọng bất cứ điều gì có thể cứu vớt tôi khỏi bước đường cùng.”
“Và rồi phép lạ xảy ra, Ngài thực sự xuất hiện...”
Phóng viên bặt thinh nghe anh ta nói, còn tưởng rằng cốt truyện tiếp theo sẽ là thần trừng phạt kẻ xấu cứu hai anh em này, ấy nhưng không ngờ được là kịch bản quay ngoắt lại, nhảy tới chuyện rút thẻ, hơn nữa còn cho kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người điên cuồng rút thẻ. Tên sát nhân biếи ŧɦái còn rút được thẻ bài ngược với ý trời là Đao Xương và Nuốt Chửng? Có gì sai trong tình tiết phát triển của cốt truyện này à?
Nhạc Du phấn khích khôn cùng: “Nếu mấy bạn không tin thì có thể đi hỏi bác sĩ có phải em trai tôi chảy máu không tương xứng với mức độ chấn thương của em ấy. Dù cho trong vết máu có lẫn não nhưng não của em ấy không bị tổn thương mảy may gì cả. Có thể hỏi vị cảnh sát này xem có phải ở hiện trường còn có một tên cuồng gϊếŧ người biếи ŧɦái khác chết vì bị cắt cổ họng hay không, thậm chí đầu ả suýt chút nữa còn lìa khỏi thân thể. Đó tuyệt đối không phải là chuyện một con dao găm nhỏ có thể làm được. Chúng tôi đã gặp kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái mà vẫn còn ngồi được ở đây, đối mặt với ống kính để thuật lại điều này, cũng là một bằng chứng.”
Đôi mắt của Nhạc Du sáng ngời, nói chuyện rõ ràng, giọng điệu đầy sức sống khôn cùng, nhìn thế nào cũng chẳng giống như đang nói mê sảng. Hơn nữa những gì anh ta nói thật sự rất dễ kiểm chứng, thậm chí còn có y tá vây xem ngoài cửa lập tức bịt miệng lại. Vì mấy bác sĩ thấy khó hiểu quá nên cứ bàn chuyện này, rất nhiều người trong số mấy cô đã nghe được.
Sắc mặt Trịnh Quyền thay đổi tới lui, ngay từ đầu ông hoài nghi Nhạc Du bị ảnh hưởng đầu óc hoặc bị biếи ŧɦái thôi miên, đến bây giờ ông lại bắt đầu hoài nghi tính xác thực trong lời nói của anh.
Thậm chí mấy phóng viên càng là dạng nhìn nhau ngơ ngác, chẳng biết vì gì sao cứ nổi da gà; các phóng viên nữ thì khó dằn lòng nổi mà xoa tay lại với nhau.
Phóng viên: “Tại sao cậu cố tình nói với công chúng về điều này?”
Nhạc Du cho hay: “Để cho mọi người biết rằng Ngài thực sự tồn tại, chị em Chu Thư Ninh không nói dối. Tôi hy vọng có càng nhiều người đi cầu nguyện, từ đó được cứu vớt như tôi và em trai.”
Phóng viên: “Cậu có thể cho chúng tôi biết một chút cảm giác khi nhìn thấy Ngài không?”
Nhạc Du suy nghĩ một chút, vắt óc để sắp xếp lại ngôn ngữ: “Cảm giác này rất khó diễn tả, giống như một nỗi sợ hãi phát sinh từ một nơi rất sâu trong cơ thể; còn có một sự tôn kính không có lý do. Và trước mặt Ngài, tất cả mọi thứ trở nên rất nhỏ bé. Tôi cảm thấy chỉ cần bất cứ ai nhìn thấy Ngài, sẽ biết đó là Ngài.”
“...”
Video chỉ có khoảng 15 phút nhưng nó cung cấp cho người xem một cảm giác hoảng loạn trong một thời gian dài, có lẽ bởi vì họ nghe thấy một cái gì đó quá vô lý và không thể tưởng tượng; nhưng từ chuyện hoang đường này họ lại mơ hồ cảm thấy một cảm giác chân thật.
Mỗi người sẽ nhìn một sự kiện ở một góc độ khác nhau. Trong mắt Nhạc Du và Nhạc Dương, sự xuất hiện của Giang Tinh Chước đã cứu bọn họ, nếu như cô chưa từng hiện ra, bọn họ đã bị đám biếи ŧɦái gϊếŧ chết từ lâu. Cho nên bọn họ đội ơn,đồng thời cũng rất tốt bụng muốn nói chuyện tốt này cho người khác biết.
Mà có càng có nhiều người lại thấy thành Giang Tinh Chước cho một tên đồ tể rút thẻ. Tên đó đã có thẻ Nuốt Chửng, miễn là hắn gϊếŧ đồng loại của mình càng nhiều, hắn sẽ biến thành một con quái vật đáng sợ.
[Mẹ ơi, da gà con nổi lên rồi nè.]
[Lời cậu ta nói hình như là thật…]
[Lý trí nói cho tôi biết trên thế giới này không có thần, nhưng giờ lại có chứng cứ vô cùng xác thực? Cảnh sát còn ở đây]
[Tôi cảm thấy lạ quá. Giả sử thực sự có Thần, vậy tại sao Ngài lại muốn tiền? Tại sao lại cho kẻ gϊếŧ người hàng loạt rút thẻ? Tên sát thủ biếи ŧɦái đó đã bỏ chạy và sở hữu loại thẻ đó, về sau hắn phạm tội sẽ thuận tiện hơn, gϊếŧ người đơn giản hơn, còn không biết có bao nhiêu người sẽ chết trong tay hắn]
[Thật là thần? Chẳng lẽ không phải ác ma?]
[Này này, sẽ không có người thật sự tin vào loại chuyện hoang đường này chứ? Chắc chắn là để câu vieω thôi.]
[Nói thật, tôi nghi nó có thật đấy. Chỉ riêng Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt nói như vậy thì thôi, nhưng Nhạc Du này cũng nói thế trong khi rõ mười mươi ba người này đến từ thế giới khác nhau…]
[Tiết lộ một tin tức, một người bạn của tôi là đệ tử ngoại môn của thế gia võ cổ, nghe nói quả thật có loại thẻ bài thần kỳ tồn tại...]
Trên khắp đất nước, mọi người tranh luận sôi nổi, từ hot search tiếp tục nằm ở top.
Trung ương bên kia vừa nhìn thì nhất thời suýt chút nữa nghẹn một hơi lại.
Mẹ kiếp, bên này vừa bảo Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt không được tiết lộ tin tức thẻ bài thì Nhạc Du bên kia đã nói toẹt ra hết. Nhưng họ cứ khăng khăng giấu nhẹm sao cho ổn vì lo bạo động, ngay cả những người bên dưới cũng không biết. Thế nên một số ngành liên quan không nghĩ đến chuyện cấm những lời nói và video như vậy xuất hiện.
Mà bây giờ cái càng quan trọng hơn là…
“Thế mà Thần đã cho một kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái rút thẻ, đây là kẻ ác đầu tiên trong số tất cả những người rút thẻ mà chúng ta biết...” Mấy quan chức nhao nhai căng thẳng, một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức.
“Thẻ Đao Xương, thẻ Nuốt Chửng, hai tấm thẻ hung cỡ nào mà lại nằm trong tay một tên thủ ác tâm thần!”
“Đến cùng thì Ngài thiện hay ác.”
“Không, chờ một chút, thẻ Nuốt Chửng là để nuốt chửng đồng loại, có nghĩa là kẻ gϊếŧ người chỉ có thể gϊếŧ cùng một người tâm thần để thu được sức mạnh. Nghĩ như vậy, hẳn Ngài là bên thiện.”
“Đối với một sinh vật không phải con người như Ngài, Ngài thật sự sẽ để ý cái gì mà thiện ác sao?”
Mọi người rơi vào nghi ngờ, trước đó họ phát hiện ra rằng tất cả những người rút thẻ không phải là người xấu, duy nhất có Đỉa Độc có đủ điều kiện rút thăm nhưng cuối cùng đều tự gϊếŧ lẫn nhau chết hết cả rồi, ngược lại có một quân nhân nằm vùng sống sót. Bởi thế họ không thể tránh khỏi nghĩ rằng Giang Tinh Chước có tốt hay không, có phải bên thiện hay không.
Nhưng bây giờ cô hạ phàm lần nữa và thay vì cho anh em Nhạc Du rút thẻ, cô lại cho tên tội phạm hung ác đó rút. Ngay cả khi thẻ Nuốt Chửng nghe có vẻ như hướng dẫn kẻ xấu gϊếŧ người xấu, nhưng trên đường kẻ xấu gϊếŧ kẻ xấu, sẽ có bao nhiêu người tốt vô tội chết đây?
Trong nháy mắt, họ không dám chắc chắn.
...
Từng thế gia võ cổ nhìn thấy video này thì chấn động hết trong lòng.
“Văn Nương, rốt cuộc thế nào? Thực sự có loại thẻ đó không? Đừng giấu nữa, chuyện này đã tới lúc nào rồi!”
“Đúng vậy đó, nếu có cái này thật thì sớm muộn gì Chính phủ cũng tới dọn chúng ta. Bây giờ chúng ta còn không đoàn kết thì phải đợi cho đến khi nào?”
“Nhiều năm như vậy, nhà ai không có chút chuyện xấu. Cô cảm thấy nhà mình có thể trốn thoát sao?”
Anh một lời tôi một câu, cuối cùng nhà họ Văn bên kia cũng lên tiếng.
“Thật sự có.”
Người phụ nữ quản lý nhà họ Văn nghe Mộ Dung Ảnh lên tiếng thì lập tức đi tìm Văn Thanh. Thật ra trước đó bọn họ đã cảm thấy kỳ lạ vì sau khi Văn Thanh mang Mộ Dung Tuyết trở về, cả người nó không được bình thường, cứ bỗng chốc u ám nóng nảy. Nhiều lần đang ăn cơm ngon lành, đột nhiên nó ném bát đứng lên chỉ trích anh em, hỏi người ta có ý gì nhưng rõ ràng có ai nói gì đâu. Ngay cả Mộ Dung Tuyết mà nó cũng nhốt con nhỏ lại rồi tra tấn hạ nhục, quả thực giống như bị người ta chiếm xác.
Nếu như nguyên nhân đến từ chuyện đột nhiên Văn Thanh có thuật đọc tâm, như vậy tất cả hợp lý. Lòng người phức tạp dơ bẩn, bất cứ ai đột nhiên đi đối mặt với mấy thứ này thì còn có thể sáng ngời như mặt trời không dính tối tăm nào sao?
Văn Thanh được mẹ trấn an bằng những lời tốt đẹp bèn ngoan ngoãn giao ra thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim. Tận mắt nhìn thấy ánh sáng hội tụ thành thẻ bài, cho dù là gia chủ đã quen với sóng to gió lớn cũng không khỏi dựng cả tóc gáy.
Trên thế giới này, thực sự có đồ thế này, có loại đó tồn tại!
...
Các băng đảng tội phạm lớn trên khắp đất nước cũng sôi động chẳng thôi.
Tổ chức Rắn Độc.
“Thật sự có loại vật này?”
“Má má má! Đao Xương! Nuốt Chửng! Mẹ nó chứ tao muốn quá!”
“Không phải đâu, tụi bây tin lời quỷ quái này thật à? Nếu thế giới này có thần, tao lấy đầu xuống làm bóng đá được không?”
“Nhất định là trúng ba cái trò thôi miên rồi, nói xui là cách chơi mới của tên sát thủ biếи ŧɦái kia.”
“Không, tụi bây đã bao giờ tự hỏi cái chết kỳ lạ của tất cả các thành viên trong Đỉa Độc có liên quan đến cái này không?”
Một câu nói khiến cho nhóm cốt cáng đang thảo luận sôi nổi im bặt trong nháy mắt. Đến cùng đã có gì xảy ra với Đỉa Độc vẫn còn là một bí ẩn, tin đồn nội bộ truyền đi ngày càng thái quá, thậm chí còn có người bảo do quỷ nhập vào người. Nhưng bây giờ liên tưởng đến hai người lên hot search đầy ly kỳ gần đây, bỗng họ có loại cảm giác sáng tỏ.
Nếu đó là sự thật, chuyện đó coi như có thể giải thích được tại sao đột nhiên tất cả mọi người gϊếŧ lẫn nhau, tài sản tư nhân của họ không cánh mà bay nào có tìm được tí dấu vết. Nếu đột nhiên gặp phải một sinh vật không tưởng nổi, đốt tiền vào chuyện rút thẻ và rút được thẻ bài khó tin được thì sao? Họ vừa nghĩ một hồi là đã thấy nguy hiểm khôn cùng bởi lẽ nếu ai đó rút được thẻ ngon, chắc chắn đám người đó không thể không muốn cướp, đồng thời cũng sợ có người cướp được.
“Đại ca.” Lúc này, một tên đồng bọn ngẩng đầu từ trước máy tính, vẻ mặt bàng hoàng như thể cái đầu muốn rớt luôn.
Đại ca: “Cái gì?”
“Mấy anh còn nhớ rõ lão già lúc trước chạy đến đại bản doanh của chúng ta, muốn gϊếŧ Đàm Dĩ Vũ không?”
“Nhớ kỹ, mấy ngày nay lão không không tới chắc là mang theo cháu trai cháu gái uống thuốc trừ sâu rồi.”
Tên đồng bọn này là kỹ thuật viên, cao thủ máy tính. Y nghe bèn vậy lắc đầu rồi xoay màn hình máy tính lại chiếu thẳng mặt họ: “Cháu gái biến dạng và cháu trai biến thành người thực vật của lão ấy là Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt!”
Cái gì?
Mấy người ngồi trong nháy mắt đó có động tác cực kỳ giống nhau, nhao nhao bật dậy, tới trước màn hình máy tính. Chỉ thấy trên đó là tư liệu chi tiết của một nhà ba người họ Chu, còn có ảnh chụp hai chị em trước kia khi đọc sách và ảnh trước lúc rút thẻ; so sánh mấy tấm ánh này đúng là làm người ta chấn động dữ dội.
Im lặng trong một thời gian dài, tất cả bọ họ đều gặp khó khăn trong việc nói thành lời.
Cuối cùng, ánh mắt đại ca sáng rực, lóe lên màu sắc mình ở trong tình thế bắt buộc: “Tìm cách, chúng ta đi tìm cái tên tâm thần đó đi. Phải giành được thẻ bài từ trên tay hắn!”
Họ xác định được chuyện này là thật, thật sự có quỷ thần hạ phàm, thật sự có loại thẻ làm loài người điên cuồng xuất hiện!
...
Rung động không chỉ có ở thế giới bình thường, thế giới ẩn sâu trong mạng cũng gợn sóng, thậm chí tin tức bên này rộng lớn hơn.
Trong mạng lưới ngầm, hacker tự xưng là đệ tử của thế gia võ cổ đã bỏ ra một số tiền lớn, muốn mua tin tức của người tâm thần kia.
Còn có người sẵn sàng trả hàng trăm ức chỉ để có được một cách nhằm đưa hắn ra bên ngoài bức tường.
[Có loại thẻ đó thật?]
[Có.]
[Người ngoài tường cũng điên rồi, họ đang cầu nguyện cho sự xuất hiện của Ngài. Em gái của Hướng Huyền sống lại từ cái chết, tôi thấy Hướng Huyền chưa sẵn sàng trả thù xã hội bên trong bức tường, mà cứ ngày ngày đi truyền đạo với em gái.]
[Tôi sẵn lòng trả một ức để mua một thẻ, bất kỳ tính năng gì cũng được, chỉ cần muốn xem nó có thật sự thần kỳ như vậy không.]
[...]
Bên trong khung chat của một đám người nặc danh chẳng lộ mặt thật, họ cũng đang bàn tán.
Có người tin chắc cú, có người không tin vẫn không tin, hoặc có người nửa tin nửa ngờ. Nỗi sợ hãi trước Giang Tinh Chước không phải là quá nhiều bởi lẽ có càng nhiều người nghĩ tới “thẻ bài” hơn.
Nếu thực sự có thứ như thế, ai mà lại không muốn chứ? Nếu ngươi có một con Đao Xương thì lúc ra ngoài ngươi sẽ cảm thấy an toàn cỡ nào đây? Gặp phải kẻ xấu, gặp phải Lò Gϊếŧ Mổ đột ngột hạ xuống, bất cứ lúc nào cũng rút ra được cây đao để chém người kia hay chặt quái vật; lên máy bay tàu điện ngầm lại chả cần lo lắng về việc không vượt qua kiểm tra an ninh được, không phải quá tuyệt vời à!
Nếu có được siêu năng lực như Chu Thư Ninh Chu Thư Kiệt thì càng tốt, chẳng phải sẽ thành người vô địch thiên hạ, ngay cả Lò Gϊếŧ Mổ cũng là thứ cặn bã thôi sao?
Muốn, thật lòng mong muốn, thật lòng cầu nguyện là được? Thần sẽ nghe thấy tiếng nói của chúng ta và hạ phàm?
Người tốt, người xấu, người không xấu không tốt, ai nấy chờ đợi, tham lam, sợ sệt…
Vô số cảm xúc hóa thành năng lượng đổ xô vào Giang Tinh Chước từ khắp nơi trên đất nước.
Thế giới này đất nước này giống như một góc của hồ nước yên tĩnh bị một cục đá đập vỡ trước, làm xáo trộn sự bình tĩnh của hồ, kế đó cơn sóng gợn sẽ từ từ bập bềnh lan rộng ra toàn thế giới.
Giang Tinh Chước ngẩng đầu lên, thở thoải mái, cảm nhận cảm giác tràn đầy sức mạnh thì ai lại không thích chứ? Như thể bất cứ điều gì cũng thực hiện được, có được sự cường đại đánh hết được mọi kẻ thù.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, cô cần phải làm việc chăm chỉ hơn một chút, hỗn loạn hơn một chút ở thế giới này.
Tại sao lại cho tên tâm thần đó rút thẻ, tất nhiên là để ngăn chặn họ nghĩ nhầm cô là thiên thần gì đấy, ngay lập sinh ra lòng hảo cảm với cô. Thứ hảo cảm này không phải là tín ngưỡng, là thứ vô dụng cho cô.
Mỗi con người trên thế giới này, người tốt cũng vậy mà người xấu cũng thế, toàn là pin trữ đồ cho cô. Nếu để cho tất cả những kẻ xấu vừa xuất hiện rồi gặp cô thì bị tiêu diệt sẽ khiến người tốt nghĩ rằng cô là chính nghĩa từ trên trời giáng xuống, thế thì coi như cô tổn thất quá lớn.
Một gian thương đủ điều kiện là nên biết kiếm tiền từ cả hai đầu:)
Thế giới này cần hỗn loạn hơn, ngoài việc tạo ra năng lượng cho cô thì còn một nguyên nhân quan trọng khôn cùng khác.
Chương 25: Thẻ bài là tồn tại chân thật
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trong tiếng mưa ầm ã, Nhạc Du ôm em trai hồi hộp ngó Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước cũng nhìn bọn họ, mỉm cười hỏi: “Rút thẻ không?”
“Chúng tôi, chúng tôi không có tiền.”
“Ồ, thật đáng tiếc, anh không có thẻ nòng cốt xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, vì vậy không cho hai người lần rút thẻ miễn phí rồi.” Giang Tinh Chước nói với sự hối tiếc, giọng điệu cô nhẹ nhàng và khoan dung khiến người ta có một cảm giác chẳng diễn tả nổi thành lời, đã lo sợ thì chớ, lại còn bị cô thu hút.
Cô vừa bảo thế là Nhạc Du lại sinh ra cảm giác xấu hổ khi không có tiền rút thẻ, anh ta không khỏi cúi đầu.
“Thế đi, tạm biệt.” Giang Tinh Chước cho hay.
Nhạc Du lại ngẩng đầu lên thì chẳng còn thấy bóng hình Giang Tinh Chước, ngay cả cảm giác cô mang đến cũng biến mất.
...
Dù cho Trịnh Quyền và Nhạc Du không liên lạc nhiều, song, Trịnh Quyền vẫn luôn chú ý đến tình hình của đứa bé tội nghiệp này, đương nhiên cũng biết cháu ấy chuyển ra ngoài từ nhà cha mẹ nuôi và tự mình thuê một căn phòng nhỏ. Khứu giác nhạy bén như chó săn của ông ngửi được mùi không đúng bèn lái xe cảnh sát vội vã chạy tới khu vực Nhạc Du ở. Ông sợ xảy ra chuyện nên thậm chí còn bật còi báo động, hy vọng có thể phát huy tác dụng gì đó.
Ông ấy cầm ô, sải bước chạy lên, nửa chừng nhìn thấy hai anh em đứng trước tòa nhà sập xệ phần cuối, nhìn thấy vết thương trên bụng của Nhạc Du và máu dính đầy trên đầu nhạc Dương thì kinh hãi ngay.
“Mấy cháu…”
“Chúng cháu đã gặp được tên đó. Hắn chạy rồi.” Nhạc Du cho hay.
Trịnh Quyền lấy điện thoại di động: “Tóm lại đi bệnh viện trước đã!”
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương và nhiều xe cảnh sát đã tới chỗ này.
Nhạc Du và Nhạc Dương được đưa đến bệnh viện. Bề ngoài thấy Nhạc Dương bị nghiêm trọng hơn Nhạc Du với cái đầu đầy máu, hệt như bộ não muốn rớt ra ngoài nhưng trên thực tế là Nhạc Du bị nặng hơn một chút. Dù cho anh bị đâm một đao và nó không phải vết thương trí mạng, nhưng máu chảy nào có ít.
Các bác sĩ lúc đầu định cấp cứu cho Nhạc Dương như thấy mình đang mơ, Nhạc Dương mở to đôi mắt to vô tội, trừng mắt to mắt nhỏ với mấy bác sĩ.
“Lượng máu chảy này thế này không thể chỉ là chấn thương ngoài da mà?”
“Nhưng CT cho thấy đầu của cậu nhóc hãy còn tốt.”
“Nhưng vớt chút vết thương ngoài da này thì sao mà gây chảy nhiều máu như vậy? Cái này, cái này còn phần óc này!”
Nhạc Dương cho hay: “Là anh trai con cướp một lá bài và cứu con.”
Bác sĩ ngẩn người nhưng rồi cũng không coi đó là chuyện to tát, làm sạch máu trên đầu và mặt cậu với vẻ mặt buồn bực; cũng khâu lại vết thương trên da đầu cho cậu. Nhạc Dương xuống khỏi giường bệnh ngay và nhảy nhót vui vẻ chờ anh trai bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trịnh Quyền cũng há miệng trợn tròn mắt: “Tên nhóc này nhìn thì thấy bị thương nặng dữ lắm, chả lẽ là máu của anh trai con?”
“Là của con.” Nhạc Dương cười hì hì trả lời.
Trịnh Quyền ngạc nhiên: “Con không sợ?” Năm đó vì Nhạc Dương tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ bị gϊếŧ nên bị kí©h thí©ɧ quá độ, sau một hồi sốt cao thì quên sạch hết. Tối nay bọn họ lại gặp được tên kia, chính bản thân Nhạc Dương suýt nữa bị gϊếŧ, thế mà tên nhóc này còn cười nổi?
Nhạc Dương: “Có thần ở đây, con không sợ kẻ xấu!”
Khi tên biếи ŧɦái kia đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta, khi cậu ta chạy chưa được mấy bước thì bị bắt, đúng thật cậu sợ hãi khôn cùng, nhưng cảm giác này đã được rửa trôi không còn sót lại gì. Cậu chỉ nhớ rõ cảm giác nghiền ép mà Giang Tinh Chước mang đến, tên xấu kia cao lớn rành rành thế, lớn hơn cả cô, ấy mà ở trước mặt cô, thoáng cái hắn đã co rút lại rất nhỏ rất nhỏ.
Và thẻ bài được tạo ra bởi sinh linh mạnh mẽ đáng sợ này đã cứu cậu một mạng, cũng cứu anh trai cậu ngay cả khi họ không có đủ điều kiện để rút thẻ. Sự xuất hiện của cô mới khiến họ sống sót. Cái này đã đủ để làm người ta biết ơn.
Trịnh Quyền: “Hả?”
Đèn phẫu thuật tắt, Nhạc Du được đẩy ra ngoài.
Nhạc Du được gây tê cục bộ nên ý thức lúc này còn rất tỉnh táo, anh ta cảm thấy chuyện này phải cho Trịnh Quyền biết, không, phải cho tất cả mọi người biết.
“Cảnh sát Trịnh, bên ngoài bệnh viện có phóng viên không? Chú để vài người vào gặp con đi, con có chuyện muốn nói.”
...
Âu Tân Thần lên xe, tháo khẩu mặt nạ rồi nhanh chóng lái xe trở về nơi cư trú.
Mãi cho đến khi chiếc xe đậu trong bãi đậu xe của biệt thự tư nhân, hắn ta mới thở hổn hển, nâng cánh tay của mình lên và trên đó đã nổi hết da gà.
Hắn lấy ra những lá bài từ túi của mình, đặc biệt là thẻ Đao Xương và thẻ Nuốt Chửng.
“Ha.”
Hắn hít một hơi thật sâu, ngửa đầu làm một biểu hiện say sưa, da gà nổi lên càng nhiều, da đầu cũng tê rần. Hắn hiếm khi cảm thấy như vậy, hắn được sinh ra không giống người thường mà là kẻ thủ ác bẩm sinh, khả năng đồng cảm yếu, chỉ có gϊếŧ người mới làm hắn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ này.
Và bây giờ nó đã khác. Hắn nghĩ chẳng có bất kỳ người đồng loại giống hắn sẽ cảm nhận được như hắn tại thời điểm này, hắn cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ và cao cấp hơn.
Sự cám dỗ mạnh lên, ngay cả một người tâm thần như hắn chẳng kiềm được. Chung quy thì mạnh mẽ hơn cũng là để săn lùng nhiều con mồi chất lượng cao hơn đấy!
Cũng giống như một khi kẻ tâm thần bắt đầu gϊếŧ người, hắn tuyệt đối không bao giờ dừng lại được. Nếm thử hương vị kỳ diệu trong chuyện mạnh lên sau khi nuốt chửng đồng bọn, Âu Tân Thần chẳng có khả năng dừng lại.
Con mồi tiếp theo là đây?
Âu Tân Thần nhìn thẻ bài, khóe miệng mang theo nụ cười, đôi mắt sâu đen đến đáng sợ.
...
Năm năm trước, việc cha mẹ Nhạc Du Nhạc Dương bị gϊếŧ và tên sát nhân liên hoàn vẫn chưa được tìm thấy tới nay là tin tức gây chấn động một thời, giờ đây hai người sống sót duy nhất bị tấn công một lần nữa. Một số phương tiện truyền thông như mèo ngửi thấy mùi tanh, thực sự đã tìm thấy bệnh viện, thậm chí đã phỏng vấn hàng xóm láng giềng của Nhạc Du.
Bởi vậy Nhạc Du còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật là trên mạng đã có tin tức liên quan, truyền thông đưa tin hóng hớt suy đoán rằng có khi nào lại gặp cái tên sát thủ hàng loạt kia hay không, hai anh em chưa biết sống chết, họ đã nhìn thấy bộ mặt thật của hung thủ, bộ mặt thật của hung thủ liên hoàn này rốt cục cũng sắp xuất hiện, v.v. Tóm lại để thu hút sự chú ý của cư dân mạng thì cái gì họ cũng dám nói, nhất là cha mẹ nuôi của Nhạc Du, một đôi vợ chồng nhà từ thiện nổi tiếng trên mạng với năm triệu lượt theo dõi.
Hai vợ chồng này có đánh giá khen chê trên mạng không đồng đều, chúng một mực nói rằng họ là một tổ chức từ thiện giả mạo, sử dụng trẻ em nghèo để thu được lượng truy cập; đồng thời cũng có rất nhiều tin cho rằng họ thực sự tốt bụng và có lòng hảo tâm, những lời nói trên mạng toàn là ác ý suy diễn.
Năm đó Nhạc Du 13 tuổi, Nhạc Dương 5 tuổi, hai người tận mắt chứng kiến cha mẹ bị gϊếŧ, lúc chạy trốn còn bị truy sát một đoạn, suýt nữa mất mạng, tất nhiên để lại bóng ma tâm lý rất rất sâu. Vì chuyện này mà gia đình nhận nuôi phải cân nhắc. Nhạc Dương mất trí nhớ, tuổi còn nhỏ, rất dễ tìm được gia đình nhận nuôi; Nhạc Du thì lại khác, anh ta đã lớn như vậy rồi. Toàn xã hội đang theo dõi hướng đi của cặp anh em thì chính lúc này cặp vợ chồng nọ đã đứng ra.
Họ dựa vào Nhạc Du để ăn tiền ủng hộ, và có rất nhiều người vì nhiều lý do khác nhau mà không vừa mắt, một khi tin tức vừa ra là như đổ thêm dầu vào lửa, lên hot search ngay lập tức.
Bởi thế khi video trả lời phỏng vấn của phóng viên được tung ra, ai nấy nhao nhao vào xem.
Mở video, còn chưa kịp khen người em đẹp trai là đã nghe anh nói: “Điều chị em Chu Thư Ninh Chu Thư Kiệt của Thành phố H nói trong buổi họp báo là thật, Chân Thần đã hạ phàm nhân gian.”
Hot search Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt tuy mạnh nhưng đầu óc trông không ổn lắm vẫn còn treo ở đuôi bảng xếp hạng, đương nhiên phóng viên cũng xem, cũng bối rối, Trịnh Quyền ở một bên cũng mù mờ.
Nhạc Du nhìn vào ống kính: “Tôi thề rằng tất cả những gì tôi nói tiếp theo sau đây là đúng sự thật và có thể chịu trách nhiệm pháp lý. Tối nay tôi và em trai mình lại một lần nữa bị tấn công bởi tên gϊếŧ người biếи ŧɦái hàng loạt đã gϊếŧ cha mẹ mình. Hắn tuyên bố chúng tôi là con mồi duy nhất trốn thoát được của hắn, hắn tìm kiếm chúng tôi thật lâu. Hắn có một người đồng bọn nữa, là con gái.”
“Chúng tôi không đánh lại được, em trai tôi đã tên biếи ŧɦái đó bắt trước và bị nện tới mức chỉ còn lại một hơi thở. Tôi thì bị đâm một nhát dao, hắn sẽ từ từ tra tấn tôi đến chết. Tại thời điểm này tôi nhớ lại những gì chị em đó nói, nỗi sợ hãi bên trong tôi khiến tôi không thể không cầu nguyện với Thần. Tôi hy vọng bất cứ điều gì có thể cứu vớt tôi khỏi bước đường cùng.”
“Và rồi phép lạ xảy ra, Ngài thực sự xuất hiện...”
Phóng viên bặt thinh nghe anh ta nói, còn tưởng rằng cốt truyện tiếp theo sẽ là thần trừng phạt kẻ xấu cứu hai anh em này, ấy nhưng không ngờ được là kịch bản quay ngoắt lại, nhảy tới chuyện rút thẻ, hơn nữa còn cho kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người điên cuồng rút thẻ. Tên sát nhân biếи ŧɦái còn rút được thẻ bài ngược với ý trời là Đao Xương và Nuốt Chửng? Có gì sai trong tình tiết phát triển của cốt truyện này à?
Nhạc Du phấn khích khôn cùng: “Nếu mấy bạn không tin thì có thể đi hỏi bác sĩ có phải em trai tôi chảy máu không tương xứng với mức độ chấn thương của em ấy. Dù cho trong vết máu có lẫn não nhưng não của em ấy không bị tổn thương mảy may gì cả. Có thể hỏi vị cảnh sát này xem có phải ở hiện trường còn có một tên cuồng gϊếŧ người biếи ŧɦái khác chết vì bị cắt cổ họng hay không, thậm chí đầu ả suýt chút nữa còn lìa khỏi thân thể. Đó tuyệt đối không phải là chuyện một con dao găm nhỏ có thể làm được. Chúng tôi đã gặp kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái mà vẫn còn ngồi được ở đây, đối mặt với ống kính để thuật lại điều này, cũng là một bằng chứng.”
Đôi mắt của Nhạc Du sáng ngời, nói chuyện rõ ràng, giọng điệu đầy sức sống khôn cùng, nhìn thế nào cũng chẳng giống như đang nói mê sảng. Hơn nữa những gì anh ta nói thật sự rất dễ kiểm chứng, thậm chí còn có y tá vây xem ngoài cửa lập tức bịt miệng lại. Vì mấy bác sĩ thấy khó hiểu quá nên cứ bàn chuyện này, rất nhiều người trong số mấy cô đã nghe được.
Sắc mặt Trịnh Quyền thay đổi tới lui, ngay từ đầu ông hoài nghi Nhạc Du bị ảnh hưởng đầu óc hoặc bị biếи ŧɦái thôi miên, đến bây giờ ông lại bắt đầu hoài nghi tính xác thực trong lời nói của anh.
Thậm chí mấy phóng viên càng là dạng nhìn nhau ngơ ngác, chẳng biết vì gì sao cứ nổi da gà; các phóng viên nữ thì khó dằn lòng nổi mà xoa tay lại với nhau.
Phóng viên: “Tại sao cậu cố tình nói với công chúng về điều này?”
Nhạc Du cho hay: “Để cho mọi người biết rằng Ngài thực sự tồn tại, chị em Chu Thư Ninh không nói dối. Tôi hy vọng có càng nhiều người đi cầu nguyện, từ đó được cứu vớt như tôi và em trai.”
Phóng viên: “Cậu có thể cho chúng tôi biết một chút cảm giác khi nhìn thấy Ngài không?”
Nhạc Du suy nghĩ một chút, vắt óc để sắp xếp lại ngôn ngữ: “Cảm giác này rất khó diễn tả, giống như một nỗi sợ hãi phát sinh từ một nơi rất sâu trong cơ thể; còn có một sự tôn kính không có lý do. Và trước mặt Ngài, tất cả mọi thứ trở nên rất nhỏ bé. Tôi cảm thấy chỉ cần bất cứ ai nhìn thấy Ngài, sẽ biết đó là Ngài.”
“...”
Video chỉ có khoảng 15 phút nhưng nó cung cấp cho người xem một cảm giác hoảng loạn trong một thời gian dài, có lẽ bởi vì họ nghe thấy một cái gì đó quá vô lý và không thể tưởng tượng; nhưng từ chuyện hoang đường này họ lại mơ hồ cảm thấy một cảm giác chân thật.
Mỗi người sẽ nhìn một sự kiện ở một góc độ khác nhau. Trong mắt Nhạc Du và Nhạc Dương, sự xuất hiện của Giang Tinh Chước đã cứu bọn họ, nếu như cô chưa từng hiện ra, bọn họ đã bị đám biếи ŧɦái gϊếŧ chết từ lâu. Cho nên bọn họ đội ơn,đồng thời cũng rất tốt bụng muốn nói chuyện tốt này cho người khác biết.
Mà có càng có nhiều người lại thấy thành Giang Tinh Chước cho một tên đồ tể rút thẻ. Tên đó đã có thẻ Nuốt Chửng, miễn là hắn gϊếŧ đồng loại của mình càng nhiều, hắn sẽ biến thành một con quái vật đáng sợ.
[Mẹ ơi, da gà con nổi lên rồi nè.]
[Lời cậu ta nói hình như là thật…]
[Lý trí nói cho tôi biết trên thế giới này không có thần, nhưng giờ lại có chứng cứ vô cùng xác thực? Cảnh sát còn ở đây]
[Tôi cảm thấy lạ quá. Giả sử thực sự có Thần, vậy tại sao Ngài lại muốn tiền? Tại sao lại cho kẻ gϊếŧ người hàng loạt rút thẻ? Tên sát thủ biếи ŧɦái đó đã bỏ chạy và sở hữu loại thẻ đó, về sau hắn phạm tội sẽ thuận tiện hơn, gϊếŧ người đơn giản hơn, còn không biết có bao nhiêu người sẽ chết trong tay hắn]
[Thật là thần? Chẳng lẽ không phải ác ma?]
[Này này, sẽ không có người thật sự tin vào loại chuyện hoang đường này chứ? Chắc chắn là để câu vieω thôi.]
[Nói thật, tôi nghi nó có thật đấy. Chỉ riêng Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt nói như vậy thì thôi, nhưng Nhạc Du này cũng nói thế trong khi rõ mười mươi ba người này đến từ thế giới khác nhau…]
[Tiết lộ một tin tức, một người bạn của tôi là đệ tử ngoại môn của thế gia võ cổ, nghe nói quả thật có loại thẻ bài thần kỳ tồn tại...]
Trên khắp đất nước, mọi người tranh luận sôi nổi, từ hot search tiếp tục nằm ở top.
Trung ương bên kia vừa nhìn thì nhất thời suýt chút nữa nghẹn một hơi lại.
Mẹ kiếp, bên này vừa bảo Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt không được tiết lộ tin tức thẻ bài thì Nhạc Du bên kia đã nói toẹt ra hết. Nhưng họ cứ khăng khăng giấu nhẹm sao cho ổn vì lo bạo động, ngay cả những người bên dưới cũng không biết. Thế nên một số ngành liên quan không nghĩ đến chuyện cấm những lời nói và video như vậy xuất hiện.
Mà bây giờ cái càng quan trọng hơn là…
“Thế mà Thần đã cho một kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái rút thẻ, đây là kẻ ác đầu tiên trong số tất cả những người rút thẻ mà chúng ta biết...” Mấy quan chức nhao nhai căng thẳng, một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức.
“Thẻ Đao Xương, thẻ Nuốt Chửng, hai tấm thẻ hung cỡ nào mà lại nằm trong tay một tên thủ ác tâm thần!”
“Đến cùng thì Ngài thiện hay ác.”
“Không, chờ một chút, thẻ Nuốt Chửng là để nuốt chửng đồng loại, có nghĩa là kẻ gϊếŧ người chỉ có thể gϊếŧ cùng một người tâm thần để thu được sức mạnh. Nghĩ như vậy, hẳn Ngài là bên thiện.”
“Đối với một sinh vật không phải con người như Ngài, Ngài thật sự sẽ để ý cái gì mà thiện ác sao?”
Mọi người rơi vào nghi ngờ, trước đó họ phát hiện ra rằng tất cả những người rút thẻ không phải là người xấu, duy nhất có Đỉa Độc có đủ điều kiện rút thăm nhưng cuối cùng đều tự gϊếŧ lẫn nhau chết hết cả rồi, ngược lại có một quân nhân nằm vùng sống sót. Bởi thế họ không thể tránh khỏi nghĩ rằng Giang Tinh Chước có tốt hay không, có phải bên thiện hay không.
Nhưng bây giờ cô hạ phàm lần nữa và thay vì cho anh em Nhạc Du rút thẻ, cô lại cho tên tội phạm hung ác đó rút. Ngay cả khi thẻ Nuốt Chửng nghe có vẻ như hướng dẫn kẻ xấu gϊếŧ người xấu, nhưng trên đường kẻ xấu gϊếŧ kẻ xấu, sẽ có bao nhiêu người tốt vô tội chết đây?
Trong nháy mắt, họ không dám chắc chắn.
...
Từng thế gia võ cổ nhìn thấy video này thì chấn động hết trong lòng.
“Văn Nương, rốt cuộc thế nào? Thực sự có loại thẻ đó không? Đừng giấu nữa, chuyện này đã tới lúc nào rồi!”
“Đúng vậy đó, nếu có cái này thật thì sớm muộn gì Chính phủ cũng tới dọn chúng ta. Bây giờ chúng ta còn không đoàn kết thì phải đợi cho đến khi nào?”
“Nhiều năm như vậy, nhà ai không có chút chuyện xấu. Cô cảm thấy nhà mình có thể trốn thoát sao?”
Anh một lời tôi một câu, cuối cùng nhà họ Văn bên kia cũng lên tiếng.
“Thật sự có.”
Người phụ nữ quản lý nhà họ Văn nghe Mộ Dung Ảnh lên tiếng thì lập tức đi tìm Văn Thanh. Thật ra trước đó bọn họ đã cảm thấy kỳ lạ vì sau khi Văn Thanh mang Mộ Dung Tuyết trở về, cả người nó không được bình thường, cứ bỗng chốc u ám nóng nảy. Nhiều lần đang ăn cơm ngon lành, đột nhiên nó ném bát đứng lên chỉ trích anh em, hỏi người ta có ý gì nhưng rõ ràng có ai nói gì đâu. Ngay cả Mộ Dung Tuyết mà nó cũng nhốt con nhỏ lại rồi tra tấn hạ nhục, quả thực giống như bị người ta chiếm xác.
Nếu như nguyên nhân đến từ chuyện đột nhiên Văn Thanh có thuật đọc tâm, như vậy tất cả hợp lý. Lòng người phức tạp dơ bẩn, bất cứ ai đột nhiên đi đối mặt với mấy thứ này thì còn có thể sáng ngời như mặt trời không dính tối tăm nào sao?
Văn Thanh được mẹ trấn an bằng những lời tốt đẹp bèn ngoan ngoãn giao ra thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim. Tận mắt nhìn thấy ánh sáng hội tụ thành thẻ bài, cho dù là gia chủ đã quen với sóng to gió lớn cũng không khỏi dựng cả tóc gáy.
Trên thế giới này, thực sự có đồ thế này, có loại đó tồn tại!
...
Các băng đảng tội phạm lớn trên khắp đất nước cũng sôi động chẳng thôi.
Tổ chức Rắn Độc.
“Thật sự có loại vật này?”
“Má má má! Đao Xương! Nuốt Chửng! Mẹ nó chứ tao muốn quá!”
“Không phải đâu, tụi bây tin lời quỷ quái này thật à? Nếu thế giới này có thần, tao lấy đầu xuống làm bóng đá được không?”
“Nhất định là trúng ba cái trò thôi miên rồi, nói xui là cách chơi mới của tên sát thủ biếи ŧɦái kia.”
“Không, tụi bây đã bao giờ tự hỏi cái chết kỳ lạ của tất cả các thành viên trong Đỉa Độc có liên quan đến cái này không?”
Một câu nói khiến cho nhóm cốt cáng đang thảo luận sôi nổi im bặt trong nháy mắt. Đến cùng đã có gì xảy ra với Đỉa Độc vẫn còn là một bí ẩn, tin đồn nội bộ truyền đi ngày càng thái quá, thậm chí còn có người bảo do quỷ nhập vào người. Nhưng bây giờ liên tưởng đến hai người lên hot search đầy ly kỳ gần đây, bỗng họ có loại cảm giác sáng tỏ.
Nếu đó là sự thật, chuyện đó coi như có thể giải thích được tại sao đột nhiên tất cả mọi người gϊếŧ lẫn nhau, tài sản tư nhân của họ không cánh mà bay nào có tìm được tí dấu vết. Nếu đột nhiên gặp phải một sinh vật không tưởng nổi, đốt tiền vào chuyện rút thẻ và rút được thẻ bài khó tin được thì sao? Họ vừa nghĩ một hồi là đã thấy nguy hiểm khôn cùng bởi lẽ nếu ai đó rút được thẻ ngon, chắc chắn đám người đó không thể không muốn cướp, đồng thời cũng sợ có người cướp được.
“Đại ca.” Lúc này, một tên đồng bọn ngẩng đầu từ trước máy tính, vẻ mặt bàng hoàng như thể cái đầu muốn rớt luôn.
Đại ca: “Cái gì?”
“Mấy anh còn nhớ rõ lão già lúc trước chạy đến đại bản doanh của chúng ta, muốn gϊếŧ Đàm Dĩ Vũ không?”
“Nhớ kỹ, mấy ngày nay lão không không tới chắc là mang theo cháu trai cháu gái uống thuốc trừ sâu rồi.”
Tên đồng bọn này là kỹ thuật viên, cao thủ máy tính. Y nghe bèn vậy lắc đầu rồi xoay màn hình máy tính lại chiếu thẳng mặt họ: “Cháu gái biến dạng và cháu trai biến thành người thực vật của lão ấy là Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt!”
Cái gì?
Mấy người ngồi trong nháy mắt đó có động tác cực kỳ giống nhau, nhao nhao bật dậy, tới trước màn hình máy tính. Chỉ thấy trên đó là tư liệu chi tiết của một nhà ba người họ Chu, còn có ảnh chụp hai chị em trước kia khi đọc sách và ảnh trước lúc rút thẻ; so sánh mấy tấm ánh này đúng là làm người ta chấn động dữ dội.
Im lặng trong một thời gian dài, tất cả bọ họ đều gặp khó khăn trong việc nói thành lời.
Cuối cùng, ánh mắt đại ca sáng rực, lóe lên màu sắc mình ở trong tình thế bắt buộc: “Tìm cách, chúng ta đi tìm cái tên tâm thần đó đi. Phải giành được thẻ bài từ trên tay hắn!”
Họ xác định được chuyện này là thật, thật sự có quỷ thần hạ phàm, thật sự có loại thẻ làm loài người điên cuồng xuất hiện!
...
Rung động không chỉ có ở thế giới bình thường, thế giới ẩn sâu trong mạng cũng gợn sóng, thậm chí tin tức bên này rộng lớn hơn.
Trong mạng lưới ngầm, hacker tự xưng là đệ tử của thế gia võ cổ đã bỏ ra một số tiền lớn, muốn mua tin tức của người tâm thần kia.
Còn có người sẵn sàng trả hàng trăm ức chỉ để có được một cách nhằm đưa hắn ra bên ngoài bức tường.
[Có loại thẻ đó thật?]
[Có.]
[Người ngoài tường cũng điên rồi, họ đang cầu nguyện cho sự xuất hiện của Ngài. Em gái của Hướng Huyền sống lại từ cái chết, tôi thấy Hướng Huyền chưa sẵn sàng trả thù xã hội bên trong bức tường, mà cứ ngày ngày đi truyền đạo với em gái.]
[Tôi sẵn lòng trả một ức để mua một thẻ, bất kỳ tính năng gì cũng được, chỉ cần muốn xem nó có thật sự thần kỳ như vậy không.]
[...]
Bên trong khung chat của một đám người nặc danh chẳng lộ mặt thật, họ cũng đang bàn tán.
Có người tin chắc cú, có người không tin vẫn không tin, hoặc có người nửa tin nửa ngờ. Nỗi sợ hãi trước Giang Tinh Chước không phải là quá nhiều bởi lẽ có càng nhiều người nghĩ tới “thẻ bài” hơn.
Nếu thực sự có thứ như thế, ai mà lại không muốn chứ? Nếu ngươi có một con Đao Xương thì lúc ra ngoài ngươi sẽ cảm thấy an toàn cỡ nào đây? Gặp phải kẻ xấu, gặp phải Lò Gϊếŧ Mổ đột ngột hạ xuống, bất cứ lúc nào cũng rút ra được cây đao để chém người kia hay chặt quái vật; lên máy bay tàu điện ngầm lại chả cần lo lắng về việc không vượt qua kiểm tra an ninh được, không phải quá tuyệt vời à!
Nếu có được siêu năng lực như Chu Thư Ninh Chu Thư Kiệt thì càng tốt, chẳng phải sẽ thành người vô địch thiên hạ, ngay cả Lò Gϊếŧ Mổ cũng là thứ cặn bã thôi sao?
Muốn, thật lòng mong muốn, thật lòng cầu nguyện là được? Thần sẽ nghe thấy tiếng nói của chúng ta và hạ phàm?
Người tốt, người xấu, người không xấu không tốt, ai nấy chờ đợi, tham lam, sợ sệt…
Vô số cảm xúc hóa thành năng lượng đổ xô vào Giang Tinh Chước từ khắp nơi trên đất nước.
Thế giới này đất nước này giống như một góc của hồ nước yên tĩnh bị một cục đá đập vỡ trước, làm xáo trộn sự bình tĩnh của hồ, kế đó cơn sóng gợn sẽ từ từ bập bềnh lan rộng ra toàn thế giới.
Giang Tinh Chước ngẩng đầu lên, thở thoải mái, cảm nhận cảm giác tràn đầy sức mạnh thì ai lại không thích chứ? Như thể bất cứ điều gì cũng thực hiện được, có được sự cường đại đánh hết được mọi kẻ thù.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, cô cần phải làm việc chăm chỉ hơn một chút, hỗn loạn hơn một chút ở thế giới này.
Tại sao lại cho tên tâm thần đó rút thẻ, tất nhiên là để ngăn chặn họ nghĩ nhầm cô là thiên thần gì đấy, ngay lập sinh ra lòng hảo cảm với cô. Thứ hảo cảm này không phải là tín ngưỡng, là thứ vô dụng cho cô.
Mỗi con người trên thế giới này, người tốt cũng vậy mà người xấu cũng thế, toàn là pin trữ đồ cho cô. Nếu để cho tất cả những kẻ xấu vừa xuất hiện rồi gặp cô thì bị tiêu diệt sẽ khiến người tốt nghĩ rằng cô là chính nghĩa từ trên trời giáng xuống, thế thì coi như cô tổn thất quá lớn.
Một gian thương đủ điều kiện là nên biết kiếm tiền từ cả hai đầu:)
Thế giới này cần hỗn loạn hơn, ngoài việc tạo ra năng lượng cho cô thì còn một nguyên nhân quan trọng khôn cùng khác.