Quyển 1 - Chương 10: Thẻ vàng

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thế là 10 thẻ bài như mộng ảo bay ra, dừng trước mặt người làm giao dịch thứ hai.

Thẻ đầu tiên lật, để lộ mặt thẻ, sẽ là cánh chăng?

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh đã rút được Áo Choàng Tàng Hình, thẻ không giới hạn, sử dụng trong vòng 10 phút, thời gian nghỉ 72 giờ.”

“Trời ơi...” Người đàn ông hét lên trong sự ngạc nhiên, khoác áo choàng lên người chỉ để lộ một cái đầu, đúng thật là cơ thể anh ta biến mất, chỉ còn lại một cái đầu đang ngạc nhiên quay vòng quanh trong không khí.

Trời ạ! Áo Choàng Tàng Hình! Thế mà trên thế giới này thực sự có thứ này, hơn nữa mình còn đạt được! Mặc dù không phải là cánh, nhưng Áo Choàng Tàng Hình cũng rất tốt đấy, phải biết rằng trong thành phố này, thứ nguy hiểm không chỉ là những con quái vật, chưa kể nhiều quái vật cũng phải thông qua thị giác để tìm kiếm con mồi.

Đôi mắt của những người khác cũng trở nên nóng bỏng hơn, mỗi hơi thở nóng rực tràn đầy du͙© vọиɠ. Rõ ràng những lá bài này rõ ràng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của họ, họ cứ nghĩ rằng việc có được đôi cánh đã là chuyện khó tin, hóa ra có thứ ảo hơn nữa tồn tại.

Và cả thảy những điều đáng kinh ngạc này lại chẳng cần phải trả bất kỳ mồ hôi gì mà chỉ cần nâng tiền lên trả và nhẹ nhàng lật từng lá bài một là có khả năng lấy được. Thậm chí tỷ lệ chiến thắng còn cao hơn so với mua vé số...

“Tôi cũng muốn rút!

“Xin hãy để tôi rút một, không, hai bộ đi!”

“Tôi cũng vậy...”

Giang Tinh Chước đồng ý từng người một, từng tấm thẻ từ trong hồ chứa thẻ bay ra bao vây bên ngoài phòng. Tất cả mọi người trong khu an toàn này nào có tưởng tượng được trong phòng sách của Trưởng khu lại xảy ra loại cảnh tượng kỳ ảo thế này.

“Mày đã rút rồi, biến đi, đến phiên tao!”

“Mắc cái gì?!”

Theo đà lật từng cái thẻ, đôi mắt họ cũng đầy tơ máu, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực như ghen tuông, tức giận, tham lam càng ngày càng mãnh liệt. Mỗi người nhận thêm một thẻ, mỗi người thấy cảnh người khác lấy được thêm một thẻ, là trong đầu họ có nhiều ý tưởng hơn. Ai nấy đều có mục đích riêng mà mình phải đạt được, cứ thế tia lửa bắn tới bốn phía.

Hô hấp của An Duệ càng ngày càng yếu, đã không còn ai chú ý tới anh nữa, chẳng qua sự hận thù mãnh liệt của anh đối với đám người Trịnh Phong và thế giới này làm cho anh vẫn cố gắng chống đỡ một hơi. Ngón tay nhuộm máu bám chặt vào mặt đất, anh tự ngược đãi mình để xem những người này thu hoạch được từng tấm thẻ thần kỳ một. Nhìn bọn họ mặc sức tưởng tượng đến cảnh thống trị thế giới tốt đẹp, một tiếng hô trăm tiếng đồng lòng, là anh đã biết ngay thế giới này còn có thể bất công đến nhường nào nữa...

Cảm xúc tuyệt vọng ùn ùn khắp trời của An Duệ đã tạo ra rất nhiều năng lượng cho Giang Tinh Chước, một người thế này đã bù đắp được năng lượng cho cả đám Trịnh Phong.

Lúc này, Giang Tinh Chước từ chối người muốn rút thẻ tiếp và quay đầu nhìn về phía An Duệ trên mặt đất. Trong chớp mắt, cô đã biến mất khỏi chỗ rồi xuất hiện trước mặt An Duệ, nhìn xuống anh từ trên cao.

“Thẻ nòng cốt của anh xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, rút thẻ không?”

Không khí trong phòng ứ đọng, An Duệ trợn tròn mắt không thể tin được. Anh ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy dưới cái bóng của chiếc mũ trùm lớn đấy có cái cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Trịnh Phong vội vàng bảo: “Anh ta không có tiền!”

Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, ánh mắt trao đổi trong khẩn trương, thầm oán hận vì khi nãy tra tấn An Duệ mà không dứt điểm cho anh đi luôn để tên này còn giữ lại một hơi.

Bọn họ sợ An Duệ rút ra bài tốt gì đó bèn phản kích ở bước đường cùng. An Duệ càng thấy phản ứng này của bọn họ thì càng không cam lòng, song, anh cứ há hốc miệng, ngay cả sức lực phát ra tiếng nói cũng chả có. Thật là một cảm giác tuyệt vọng, hy vọng ngay trước mắt, chỉ cần tạo ra tiếng là có thể bắt lấy nhưng thậm chí ngay cả tiếng mà mày còn không phát ra được.

Nhưng rất nhanh, An Duệ nghĩ tới chuyện mình thực sự không có tài sản riêng, bởi vì anh là một kẻ ngốc, đã trả tất cả cho căn cứ này và mọi người, nào có khi nào ăn nhiều hơn họ một miếng thịt. Anh còn gì để mà đổi đây?

“Ừm, đúng là anh không có tiền thật, không có tiền là không thể rút thẻ.” Giang Tinh Chước nói dịu dàng.

Đám người Trịnh Phong vui vẻ ngay. Bọn họ không chút hoài nghi chuyện Giang Tinh Chước biết bọn họ có tiền hay không, loại tồn tại quỷ thần này thì còn có cái gì không làm được?

Lòng An Duệ chìm xuống vực sâu sâu hơn, nếu mình còn có sức lực có lẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cuộc đời này của mình thật là lố bịch.

“Nhưng thẻ nòng cốt của anh xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, ta nghe thấy giọng nói của anh nên mới được gọi tới. Ta có thể cho anh một cơ hội rút thẻ.” Giang Tinh Chước chuyển lời rồi nói tiếp.

Cây gậy gỗ nhỏ vung lên nhẹ nhàng, 10 lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ và rơi xuống trước mặt An Duệ.

Những lá bài đó tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng chiếu vào đôi mắt đen không ánh sáng của An Duệ. Anh cảm thấy ánh sáng này giống như có sức nóng, cho nên trong nháy mắt, hốc mắt anh cũng nóng cả lên.

Nhóm Trịnh Phong vừa nhìn, nắm đấm trong phút chốc đã siết chặt, họ truyền ánh mắt cho nhau. Hiện tại Giang Tinh Chước ở chỗ này nên bọn họ nào có dám đυ.ng tới An Duệ. Cơ mà dẫu sao An Duệ đã thảm thế này, bọn họ chém gãy hai chân tên này, ngay cả xương sườn trên người cũng gãy tận cùng, quỷ thần có thể để cho nó rút thêm 10 thẻ chắc chắn đã là cực hạn, dù sao có phải là đi làm từ thiện đâu! Mà bọn họ lại có những thẻ bài này, dám chắc làm cho nó nằm xuống được lần nữa.

Họ và An Duệ đã được sắp xếp trước là dạng không phải mày chết thì chính là tao chết.

Ngón tay An Duệ còn có thể miễn cưỡng nhúc nhích một chút, anh đưa ngón tay tay nhẹ nhàng đẩy một lá bài đang ở trong tay, thẻ bài lật, lộ ra mặt bài. Thẻ không phải là lá át chủ bài trong suốt như bình tường mà lại có màu vàng.

Giang Tinh Chước giống như gặp chuyện ngoài ý muốn một chút, tiếp theo cười nói: “Chúc mừng anh, lá bài đầu tiên đã rút trúng ngay thẻ nòng cốt của mình, thẻ SSR giới hạn, Thân Thể Sắt Thép. Sử dụng thẻ này, anh sẽ có được một cơ thể cứng như thép với một nắm đấm sắt phá vỡ được tất cả điều hoang mang.”

SSR?! Đám người Trịnh Phong vô cùng ghen tị trong phút chốc đó. Đám thẻ mà bọn họ vừa mới rút được cùng lắm chỉ là thẻ SR, hà cớ gì mà An Duệ vừa rút lại ra ngay thẻ SSR? Hơn nữa còn là dạng thẻ chỉ mình An Duệ dùng được?

Thẻ vàng hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể của An Duệ.

Trong nháy mắt, hệt như An Duệ đã cảm giác được thân thể mình xảy ra một ít thay đổi. Một loại lực lượng kỳ lạ xuất hiện trong người phụ nữ. Anh theo bản năng muốn động đậy lại phát hiện mình vẫn không có hai chân và xương sườn còn bị gãy. Thẻ này không phải là thẻ chữa bệnh, anh có được cơ thể sắt thép nhưng những tổn thương mà anh nhận phải thì vẫn không được chữa trị.

Nhưng vì có một cơ thể sắt thép, anh trông như chẳng dễ tắt thở như vậy. Tố chất cơ thể của anh đã không phải còn là của người bình thường, ngay cả khi đã mất máu rất nhiều thì cảm giác chóng mặt giờ đây cũng giảm đi chẳng ít.

Mấy người Trịnh Phong cũng phát hiện ra điều này bèn nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm. Có thẻ SSR thì sao? Người tàn phế vẫn hoàn tàn phế, chém chân tên này đúng là có tính toán trước. Bây giờ họ chỉ hy vọng tên này không rút ra được Thuốc Phục Hồi.

An Duệ hoàn toàn chả thừa thời gian để ý tới mấy người Trịnh Phong, anh đưa tay chạm vào lá bài thứ hai.

Dưới cái nhìn căng thẳng hơn cả của người xem so với người rút thẻ, lá bài thứ hai được lật và lộ ra thân mặt thẻ sạch sẽ trong suốt giống như được đúc băng.

Đây là một lá bài trống rỗng.

Lật thẻ bài thứ ba, vẫn là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, thẻ trống.

May mắn tuyệt vời của An Duệ dường như được sử dụng hết trên lá đầu tiên, mấy lá tiếp theo toàn là lá trống. Chỉ cần nhìn vào tỷ lệ rơi đồ, An Duệ là người đen nhất trong nhóm người này không thể bàn cải.

Chẳng bao lâu, chỉ còn lại lá bài cuối cùng.

Trịnh Phong và những người khác đã hoàn toàn thư giãn, trên mặt lộ hết ra vẻ mỉm cười. Họ đã vô cùng lo lắng trước chuyện tên này sẽ rút trúng Thuốc Phục Hồi bởi lẽ trước mắt, họ đã biết rằng thuốc có thể sửa chữa 10% phần trăm thiệt hại cơ thể. Nhưng hiện tại chỉ còn lại lá bài cuối cùng, ngay cả khi nó rút được Thuốc Phục Hồi thì họ cũng chả sợ, bởi vì dù có thấy thế nào thì 10% không thể sửa chữa hết những thương tổn của nó.

Bọn họ vẫn ở vị trí ở trên nghiền nát bấy An Duệ!

An Duệ hít sâu một hơi, theo bản năng nhìn Giang Tinh Chước một cái. Cô vẫn đứng đó, trừ phi cần giải thích cho người rút thẻ tác dụng thẻ bài thì cô chẳng nói lời nào, cô có một loại cảm giác bí ẩn nguy hiểm.

Thẻ cuối cùng lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ vàng.

Vàng! Lại là màu vàng! Không, không sao đâu, cái này chẳng phải vừa đúng à? Khi họ gϊếŧ nó thì thẻ này sẽ thuộc về họ! Trịnh Phong và những người khác nghĩ thầm đầy tham lam và hung tàn; trong lòng hiển nhiên cũng đầy tức giận và ghen tị với người số quá đỏ thế này.

Giang Tinh Chước: “Thật là bất ngờ, rất ít người có thể rút ra hai thẻ nòng cốt cùng một lúc.”

An Duệ vừa chờ mong vừa chẳng hiểu làm sao, anh không hiểu thẻ nòng cốt là gì, lần này mình lại rút ra cái gì?

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng, đây là thẻ SSR, Thuốc Phục Hồi.”

Mặc dù giữa SR và SSR chỉ kém một chữ S nhưng sự tồn tại giữa chúng là khác nhau một trời một vực. Thuốc Phục Hồi cấp SR chỉ có thể sửa chữa 10% tổn thương của cơ thể, mà hiển nhiên SSR phải có cái lý của SSR. Do đó, Thuốc Phục Hồi cấp SSR là dạng người như cái xác di động, miễn là vẫn còn sức sống, thì ngay cả khi chỉ còn lại một hộp sọ, Thuốc Phục Hồi cũng có thể làm cho cái đầu này phát triển thành một cơ thể.

Giang Tinh Chước nói xong, thẻ bài màu vàng liền hóa thành ánh sáng và rơi vào trong cơ thể An Duệ. An Duệ cảm thấy một dòng chảy nóng xuất hiện từ đầu ngay. Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mặt mũi bị đạp đến mức đầy máu me, mũi thì gãy, khuôn mặt chẳng nhìn ra hình dạng từ đầu đã được phục hồi như cũ; kế đó sức nóng này dũng mãnh lao tới, chảy qua mỗi kinh mạch của anh, chữa trị mỗi vết thương từ bên trong ra ngoài trên cơ thể.

Thế là cơn đau của xương sườn dần dà biến mất, và cuối cùng những dòng chảy nóng này đổ vào mặt cắt ngang của cái chân bị gãy…

Trong ánh mắt nhìn lăm lăm muốn nứt ra của đám người Trịnh Phong, hai chân An Duệ chậm rãi mọc ra.

Khóe miệng Giang Tinh Chước cong cong, cô nói trong hòa nhã: “Giao dịch kết thúc, tạm biệt.”

Dứt lời, quỷ thần bí ẩn đột nhiên xuất hiện này đã biến mất. Cùng biến mất theo cô còn có loại sợ hãi dọa bọn họ chết khϊếp, như thể cảm giác khủng bố đặc quánh đó đã kéo họ vào không gian khác lạ.

Và ngay khi cảm giác này biến mất, tất cả mọi người trong phòng di chuyển.

Trịnh Phong và những người khác lập tức rút súng ra, biểu hiện vặn vẹo tàn nhẫn, điên cuồng bắn về phía An Duệ.

“Bằng bằng bằng bằng bằng bằng bằng…”

Bàn ghế sàn nhà đầy mảnh gỗ vụ bay tung tóe, bụi bặm nổi lên.

Ngôi nhà trong căn cứ quân sự này có cách âm tốt, kiểm soát âm thanh được nên tiếng chẳng truyền quá xa và chẳng thu hút quái vật. Những người có thể nghe thấy tiếng súng dữ dội này chỉ có đám người canh giữ bên ngoài nhà.

Họ nghe được bèn không thể không bối rối.

Mắc gì gϊếŧ gì bỗng dùng dao mổ trâu? Đạn là một nguồn tài nguyên quý giá, cần gì mà dùng nhiều trên người một tên tàn phế như vậy? Không cần thiết mà?

Qua một hồi lâu tiếng súng mới dừng lại, hiển nhiên là đã dùng hết đạn.

Tại thời điểm này, trong phòng tràn đầy bụi mù, tầm nhìn đã bị che khuất.

“Chết chưa?” Trịnh Phong thở hổn hển hỏi, một bàn tay thì nắm chặt lá bài Cánh Ác Ma trên tay.

“Đáng tiếc là không có.” Giọng nói nặng nề và thấp của một người đàn ông vang lên. Trong làn khói, thân hình cao lớn của An Duệ chẳng hề bị ảnh hưởng gì kể cả lông tóc, bên chân thì có mấy đầu đạn rơi cạnh. Rõ ràng loại đạn này đã không thể làm tổn thương cơ thể sắt thép của anh.

An Duệ chậm rãi đến gần Trịnh Phong.

Trịnh Phong sợ hãi, vội vã phóng tới cửa sổ, giật rèm cửa, cùng lúc đó cũng dùng luôn thẻ bài. Cánh đen mở ra sau lưng hắn, hắn nhìn vào bầu trời đêm tối tăm như hũ nút tựa như một con chim sắp rời khỏi tổ.

Nhưng một giây sau, hắn bị An Duệ kéo mắt cá chân lại, kéo mạnh hắn trở về và nện xuống đất.

...

Một bên khác, Thành phố A, cấp trên của Tào Văn đang bận rộn với công việc dọn dẹp quái vật ngày hôm nay, tại giấc đêm này, cuối cùng ông cũng nhớ tới chuyện của Tào Văn.

Mặc dù Tào Văn báo cáo với ông cái gì mà người bí ẩn, rút thẻ gì gì đấy làm ông nghe chẳng hiểu, thậm chí cũng không nhớ rõ Tào Văn cụ thể nói cái gì, nhưng ông vẫn lập tức liên lạc với anh.

Giọng điệu của Tào Văn nặng nề: “Anh cho người tới đây đi... Không, không cần nhiều người, không cần lên kế hoạch, cho thêm vài chiếc xe tang lễ là được.”

Tào Văn đứng trong đại bản doanh nhìn người chết đầy đất và tê cả da đầu, khuôn mặt cứng đờ như một khối băng, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đã chiếm lấy anh. Người đó… hoặc là nói ác ma đó chắc chắn là dạng tà ác, chỉ có ma quỷ mới tạo ra một cảnh tượng như vậy, hệt như một Lò Gϊếŧ Mổ.

Mà con người bọn họ thì phải làm sao để chống lại sức mạnh này? Những thế gia đó có được không?

Chương 10: Thẻ vàng

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thế là 10 thẻ bài như mộng ảo bay ra, dừng trước mặt người làm giao dịch thứ hai.

Thẻ đầu tiên lật, để lộ mặt thẻ, sẽ là cánh chăng?

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh đã rút được Áo Choàng Tàng Hình, thẻ không giới hạn, sử dụng trong vòng 10 phút, thời gian nghỉ 72 giờ.”

“Trời ơi...” Người đàn ông hét lên trong sự ngạc nhiên, khoác áo choàng lên người chỉ để lộ một cái đầu, đúng thật là cơ thể anh ta biến mất, chỉ còn lại một cái đầu đang ngạc nhiên quay vòng quanh trong không khí.

Trời ạ! Áo Choàng Tàng Hình! Thế mà trên thế giới này thực sự có thứ này, hơn nữa mình còn đạt được! Mặc dù không phải là cánh, nhưng Áo Choàng Tàng Hình cũng rất tốt đấy, phải biết rằng trong thành phố này, thứ nguy hiểm không chỉ là những con quái vật, chưa kể nhiều quái vật cũng phải thông qua thị giác để tìm kiếm con mồi.

Đôi mắt của những người khác cũng trở nên nóng bỏng hơn, mỗi hơi thở nóng rực tràn đầy du͙© vọиɠ. Rõ ràng những lá bài này rõ ràng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của họ, họ cứ nghĩ rằng việc có được đôi cánh đã là chuyện khó tin, hóa ra có thứ ảo hơn nữa tồn tại.

Và cả thảy những điều đáng kinh ngạc này lại chẳng cần phải trả bất kỳ mồ hôi gì mà chỉ cần nâng tiền lên trả và nhẹ nhàng lật từng lá bài một là có khả năng lấy được. Thậm chí tỷ lệ chiến thắng còn cao hơn so với mua vé số...

“Tôi cũng muốn rút!

“Xin hãy để tôi rút một, không, hai bộ đi!”

“Tôi cũng vậy...”

Giang Tinh Chước đồng ý từng người một, từng tấm thẻ từ trong hồ chứa thẻ bay ra bao vây bên ngoài phòng. Tất cả mọi người trong khu an toàn này nào có tưởng tượng được trong phòng sách của Trưởng khu lại xảy ra loại cảnh tượng kỳ ảo thế này.

“Mày đã rút rồi, biến đi, đến phiên tao!”

“Mắc cái gì?!”

Theo đà lật từng cái thẻ, đôi mắt họ cũng đầy tơ máu, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực như ghen tuông, tức giận, tham lam càng ngày càng mãnh liệt. Mỗi người nhận thêm một thẻ, mỗi người thấy cảnh người khác lấy được thêm một thẻ, là trong đầu họ có nhiều ý tưởng hơn. Ai nấy đều có mục đích riêng mà mình phải đạt được, cứ thế tia lửa bắn tới bốn phía.

Hô hấp của An Duệ càng ngày càng yếu, đã không còn ai chú ý tới anh nữa, chẳng qua sự hận thù mãnh liệt của anh đối với đám người Trịnh Phong và thế giới này làm cho anh vẫn cố gắng chống đỡ một hơi. Ngón tay nhuộm máu bám chặt vào mặt đất, anh tự ngược đãi mình để xem những người này thu hoạch được từng tấm thẻ thần kỳ một. Nhìn bọn họ mặc sức tưởng tượng đến cảnh thống trị thế giới tốt đẹp, một tiếng hô trăm tiếng đồng lòng, là anh đã biết ngay thế giới này còn có thể bất công đến nhường nào nữa...

Cảm xúc tuyệt vọng ùn ùn khắp trời của An Duệ đã tạo ra rất nhiều năng lượng cho Giang Tinh Chước, một người thế này đã bù đắp được năng lượng cho cả đám Trịnh Phong.

Lúc này, Giang Tinh Chước từ chối người muốn rút thẻ tiếp và quay đầu nhìn về phía An Duệ trên mặt đất. Trong chớp mắt, cô đã biến mất khỏi chỗ rồi xuất hiện trước mặt An Duệ, nhìn xuống anh từ trên cao.

“Thẻ nòng cốt của anh xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, rút thẻ không?”

Không khí trong phòng ứ đọng, An Duệ trợn tròn mắt không thể tin được. Anh ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy dưới cái bóng của chiếc mũ trùm lớn đấy có cái cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Trịnh Phong vội vàng bảo: “Anh ta không có tiền!”

Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, ánh mắt trao đổi trong khẩn trương, thầm oán hận vì khi nãy tra tấn An Duệ mà không dứt điểm cho anh đi luôn để tên này còn giữ lại một hơi.

Bọn họ sợ An Duệ rút ra bài tốt gì đó bèn phản kích ở bước đường cùng. An Duệ càng thấy phản ứng này của bọn họ thì càng không cam lòng, song, anh cứ há hốc miệng, ngay cả sức lực phát ra tiếng nói cũng chả có. Thật là một cảm giác tuyệt vọng, hy vọng ngay trước mắt, chỉ cần tạo ra tiếng là có thể bắt lấy nhưng thậm chí ngay cả tiếng mà mày còn không phát ra được.

Nhưng rất nhanh, An Duệ nghĩ tới chuyện mình thực sự không có tài sản riêng, bởi vì anh là một kẻ ngốc, đã trả tất cả cho căn cứ này và mọi người, nào có khi nào ăn nhiều hơn họ một miếng thịt. Anh còn gì để mà đổi đây?

“Ừm, đúng là anh không có tiền thật, không có tiền là không thể rút thẻ.” Giang Tinh Chước nói dịu dàng.

Đám người Trịnh Phong vui vẻ ngay. Bọn họ không chút hoài nghi chuyện Giang Tinh Chước biết bọn họ có tiền hay không, loại tồn tại quỷ thần này thì còn có cái gì không làm được?

Lòng An Duệ chìm xuống vực sâu sâu hơn, nếu mình còn có sức lực có lẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cuộc đời này của mình thật là lố bịch.

“Nhưng thẻ nòng cốt của anh xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, ta nghe thấy giọng nói của anh nên mới được gọi tới. Ta có thể cho anh một cơ hội rút thẻ.” Giang Tinh Chước chuyển lời rồi nói tiếp.

Cây gậy gỗ nhỏ vung lên nhẹ nhàng, 10 lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ và rơi xuống trước mặt An Duệ.

Những lá bài đó tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng chiếu vào đôi mắt đen không ánh sáng của An Duệ. Anh cảm thấy ánh sáng này giống như có sức nóng, cho nên trong nháy mắt, hốc mắt anh cũng nóng cả lên.

Nhóm Trịnh Phong vừa nhìn, nắm đấm trong phút chốc đã siết chặt, họ truyền ánh mắt cho nhau. Hiện tại Giang Tinh Chước ở chỗ này nên bọn họ nào có dám đυ.ng tới An Duệ. Cơ mà dẫu sao An Duệ đã thảm thế này, bọn họ chém gãy hai chân tên này, ngay cả xương sườn trên người cũng gãy tận cùng, quỷ thần có thể để cho nó rút thêm 10 thẻ chắc chắn đã là cực hạn, dù sao có phải là đi làm từ thiện đâu! Mà bọn họ lại có những thẻ bài này, dám chắc làm cho nó nằm xuống được lần nữa.

Họ và An Duệ đã được sắp xếp trước là dạng không phải mày chết thì chính là tao chết.

Ngón tay An Duệ còn có thể miễn cưỡng nhúc nhích một chút, anh đưa ngón tay tay nhẹ nhàng đẩy một lá bài đang ở trong tay, thẻ bài lật, lộ ra mặt bài. Thẻ không phải là lá át chủ bài trong suốt như bình tường mà lại có màu vàng.

Giang Tinh Chước giống như gặp chuyện ngoài ý muốn một chút, tiếp theo cười nói: “Chúc mừng anh, lá bài đầu tiên đã rút trúng ngay thẻ nòng cốt của mình, thẻ SSR giới hạn, Thân Thể Sắt Thép. Sử dụng thẻ này, anh sẽ có được một cơ thể cứng như thép với một nắm đấm sắt phá vỡ được tất cả điều hoang mang.”

SSR?! Đám người Trịnh Phong vô cùng ghen tị trong phút chốc đó. Đám thẻ mà bọn họ vừa mới rút được cùng lắm chỉ là thẻ SR, hà cớ gì mà An Duệ vừa rút lại ra ngay thẻ SSR? Hơn nữa còn là dạng thẻ chỉ mình An Duệ dùng được?

Thẻ vàng hóa thành ánh sáng, rơi vào cơ thể của An Duệ.

Trong nháy mắt, hệt như An Duệ đã cảm giác được thân thể mình xảy ra một ít thay đổi. Một loại lực lượng kỳ lạ xuất hiện trong người phụ nữ. Anh theo bản năng muốn động đậy lại phát hiện mình vẫn không có hai chân và xương sườn còn bị gãy. Thẻ này không phải là thẻ chữa bệnh, anh có được cơ thể sắt thép nhưng những tổn thương mà anh nhận phải thì vẫn không được chữa trị.

Nhưng vì có một cơ thể sắt thép, anh trông như chẳng dễ tắt thở như vậy. Tố chất cơ thể của anh đã không phải còn là của người bình thường, ngay cả khi đã mất máu rất nhiều thì cảm giác chóng mặt giờ đây cũng giảm đi chẳng ít.

Mấy người Trịnh Phong cũng phát hiện ra điều này bèn nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm. Có thẻ SSR thì sao? Người tàn phế vẫn hoàn tàn phế, chém chân tên này đúng là có tính toán trước. Bây giờ họ chỉ hy vọng tên này không rút ra được Thuốc Phục Hồi.

An Duệ hoàn toàn chả thừa thời gian để ý tới mấy người Trịnh Phong, anh đưa tay chạm vào lá bài thứ hai.

Dưới cái nhìn căng thẳng hơn cả của người xem so với người rút thẻ, lá bài thứ hai được lật và lộ ra thân mặt thẻ sạch sẽ trong suốt giống như được đúc băng.

Đây là một lá bài trống rỗng.

Lật thẻ bài thứ ba, vẫn là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, thẻ trống.

May mắn tuyệt vời của An Duệ dường như được sử dụng hết trên lá đầu tiên, mấy lá tiếp theo toàn là lá trống. Chỉ cần nhìn vào tỷ lệ rơi đồ, An Duệ là người đen nhất trong nhóm người này không thể bàn cải.

Chẳng bao lâu, chỉ còn lại lá bài cuối cùng.

Trịnh Phong và những người khác đã hoàn toàn thư giãn, trên mặt lộ hết ra vẻ mỉm cười. Họ đã vô cùng lo lắng trước chuyện tên này sẽ rút trúng Thuốc Phục Hồi bởi lẽ trước mắt, họ đã biết rằng thuốc có thể sửa chữa 10% phần trăm thiệt hại cơ thể. Nhưng hiện tại chỉ còn lại lá bài cuối cùng, ngay cả khi nó rút được Thuốc Phục Hồi thì họ cũng chả sợ, bởi vì dù có thấy thế nào thì 10% không thể sửa chữa hết những thương tổn của nó.

Bọn họ vẫn ở vị trí ở trên nghiền nát bấy An Duệ!

An Duệ hít sâu một hơi, theo bản năng nhìn Giang Tinh Chước một cái. Cô vẫn đứng đó, trừ phi cần giải thích cho người rút thẻ tác dụng thẻ bài thì cô chẳng nói lời nào, cô có một loại cảm giác bí ẩn nguy hiểm.

Thẻ cuối cùng lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ vàng.

Vàng! Lại là màu vàng! Không, không sao đâu, cái này chẳng phải vừa đúng à? Khi họ gϊếŧ nó thì thẻ này sẽ thuộc về họ! Trịnh Phong và những người khác nghĩ thầm đầy tham lam và hung tàn; trong lòng hiển nhiên cũng đầy tức giận và ghen tị với người số quá đỏ thế này.

Giang Tinh Chước: “Thật là bất ngờ, rất ít người có thể rút ra hai thẻ nòng cốt cùng một lúc.”

An Duệ vừa chờ mong vừa chẳng hiểu làm sao, anh không hiểu thẻ nòng cốt là gì, lần này mình lại rút ra cái gì?

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng, đây là thẻ SSR, Thuốc Phục Hồi.”

Mặc dù giữa SR và SSR chỉ kém một chữ S nhưng sự tồn tại giữa chúng là khác nhau một trời một vực. Thuốc Phục Hồi cấp SR chỉ có thể sửa chữa 10% tổn thương của cơ thể, mà hiển nhiên SSR phải có cái lý của SSR. Do đó, Thuốc Phục Hồi cấp SSR là dạng người như cái xác di động, miễn là vẫn còn sức sống, thì ngay cả khi chỉ còn lại một hộp sọ, Thuốc Phục Hồi cũng có thể làm cho cái đầu này phát triển thành một cơ thể.

Giang Tinh Chước nói xong, thẻ bài màu vàng liền hóa thành ánh sáng và rơi vào trong cơ thể An Duệ. An Duệ cảm thấy một dòng chảy nóng xuất hiện từ đầu ngay. Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mặt mũi bị đạp đến mức đầy máu me, mũi thì gãy, khuôn mặt chẳng nhìn ra hình dạng từ đầu đã được phục hồi như cũ; kế đó sức nóng này dũng mãnh lao tới, chảy qua mỗi kinh mạch của anh, chữa trị mỗi vết thương từ bên trong ra ngoài trên cơ thể.

Thế là cơn đau của xương sườn dần dà biến mất, và cuối cùng những dòng chảy nóng này đổ vào mặt cắt ngang của cái chân bị gãy…

Trong ánh mắt nhìn lăm lăm muốn nứt ra của đám người Trịnh Phong, hai chân An Duệ chậm rãi mọc ra.

Khóe miệng Giang Tinh Chước cong cong, cô nói trong hòa nhã: “Giao dịch kết thúc, tạm biệt.”

Dứt lời, quỷ thần bí ẩn đột nhiên xuất hiện này đã biến mất. Cùng biến mất theo cô còn có loại sợ hãi dọa bọn họ chết khϊếp, như thể cảm giác khủng bố đặc quánh đó đã kéo họ vào không gian khác lạ.

Và ngay khi cảm giác này biến mất, tất cả mọi người trong phòng di chuyển.

Trịnh Phong và những người khác lập tức rút súng ra, biểu hiện vặn vẹo tàn nhẫn, điên cuồng bắn về phía An Duệ.

“Bằng bằng bằng bằng bằng bằng bằng…”

Bàn ghế sàn nhà đầy mảnh gỗ vụ bay tung tóe, bụi bặm nổi lên.

Ngôi nhà trong căn cứ quân sự này có cách âm tốt, kiểm soát âm thanh được nên tiếng chẳng truyền quá xa và chẳng thu hút quái vật. Những người có thể nghe thấy tiếng súng dữ dội này chỉ có đám người canh giữ bên ngoài nhà.

Họ nghe được bèn không thể không bối rối.

Mắc gì gϊếŧ gì bỗng dùng dao mổ trâu? Đạn là một nguồn tài nguyên quý giá, cần gì mà dùng nhiều trên người một tên tàn phế như vậy? Không cần thiết mà?

Qua một hồi lâu tiếng súng mới dừng lại, hiển nhiên là đã dùng hết đạn.

Tại thời điểm này, trong phòng tràn đầy bụi mù, tầm nhìn đã bị che khuất.

“Chết chưa?” Trịnh Phong thở hổn hển hỏi, một bàn tay thì nắm chặt lá bài Cánh Ác Ma trên tay.

“Đáng tiếc là không có.” Giọng nói nặng nề và thấp của một người đàn ông vang lên. Trong làn khói, thân hình cao lớn của An Duệ chẳng hề bị ảnh hưởng gì kể cả lông tóc, bên chân thì có mấy đầu đạn rơi cạnh. Rõ ràng loại đạn này đã không thể làm tổn thương cơ thể sắt thép của anh.

An Duệ chậm rãi đến gần Trịnh Phong.

Trịnh Phong sợ hãi, vội vã phóng tới cửa sổ, giật rèm cửa, cùng lúc đó cũng dùng luôn thẻ bài. Cánh đen mở ra sau lưng hắn, hắn nhìn vào bầu trời đêm tối tăm như hũ nút tựa như một con chim sắp rời khỏi tổ.

Nhưng một giây sau, hắn bị An Duệ kéo mắt cá chân lại, kéo mạnh hắn trở về và nện xuống đất.

...

Một bên khác, Thành phố A, cấp trên của Tào Văn đang bận rộn với công việc dọn dẹp quái vật ngày hôm nay, tại giấc đêm này, cuối cùng ông cũng nhớ tới chuyện của Tào Văn.

Mặc dù Tào Văn báo cáo với ông cái gì mà người bí ẩn, rút thẻ gì gì đấy làm ông nghe chẳng hiểu, thậm chí cũng không nhớ rõ Tào Văn cụ thể nói cái gì, nhưng ông vẫn lập tức liên lạc với anh.

Giọng điệu của Tào Văn nặng nề: “Anh cho người tới đây đi... Không, không cần nhiều người, không cần lên kế hoạch, cho thêm vài chiếc xe tang lễ là được.”

Tào Văn đứng trong đại bản doanh nhìn người chết đầy đất và tê cả da đầu, khuôn mặt cứng đờ như một khối băng, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đã chiếm lấy anh. Người đó… hoặc là nói ác ma đó chắc chắn là dạng tà ác, chỉ có ma quỷ mới tạo ra một cảnh tượng như vậy, hệt như một Lò Gϊếŧ Mổ.

Mà con người bọn họ thì phải làm sao để chống lại sức mạnh này? Những thế gia đó có được không?