Chương 16: H+

"Thả em ra!"

Cẩm Tú Nhi la thất thanh, nam nhân đè chặt thân nữ nhân mảnh khảnh xuống nệm, trượt nụ hôn dọc theo cổ thon, di chuyển uyển chuyển đầu lưỡi luồng vào dưới áσ ɭóŧ, chạm vào hai hạt ngọc trai mẫn cảm.

Cô run bần bần kɧoáı ©ảʍ... âm thanh ma mị du͙© vọиɠ rỉ bên tai hắn. Cô ngượng ngùng nén tiếng du͙© vọиɠ đáng xấu hổ. Đây là lần đầu thân mật nam nhân của cô.

Còn Trác Quân Đình thì đã dày dặn tình trường, chơi qua đường biết bao bông hoa mới chớm nở, hút mật bẻ nhụy rồi vứt bỏ không thương tiếc.

Bàn tay hắn ấm nóng lướt đến đâu như luồng điện xẹt qua. Bờ môi nam tính lướt dọc thân thể mĩ miều, đầu lưỡi khoáy đảo rốn sâu quyết rũ...

"Ư..."

"Quân Đình...!"

"Em ngoan ngoãn chiều chuộng tôi..." Bàn tay nam nhân tiếng sâu vào lớp vải tam giác mỏng, những ngón tách cách hoa tìm nhụy khoáy mật.

Cô cắn đầu ngón tay kiềm nén kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào theo cử chỉ nam nhân phía dưới ***

Sự chống trả yếu dần, thân hình to lớn ép chặt người cô, hắn luồng tay sốc nữ nhân dậy nơi đoá của nam nhân chạm vào mình hoa đang rỏ mật.

Cẩm Tú Nhi rất sợ, sợ một ngày nào đó cô phải rời đi, thế nên giây phút cuồng bạo trong cơn say, ngày mai tỉnh dậy Trác Quân Đình sẽ xem cô là người phụ nữ như thế nào chứ.

Không được. Cô cắn vai hắn, nhảy xuống giường tháo chạy, hắn túm gáy cô ném thẳng lên giường. Đôi mắt phừng phừng lửa, khiến cô khϊếp đảm, lui người sát vào gốc giường.

Bàn tay to giữ lấy đôi tay nữ nhân trên tap đầu giường, trèo lên cơ thể nõn nà, cúi hôn vào đôi gò bồng sừng sủng, liếʍ láp mang tai ửng hồng.

Cơ thể cô uổng éo, cảm giác muốn chiếm hữu nam nhân trỗi lên, thật đáng xấu hổ cho bản thân.

"Cô rất phóng đãng đấy!" Hắn nhếch mép khinh thường, nhanh chóng tay còn lại tháo cúc áo lộ ra cơ ngực rắn rỏi: Hôn nó đi.

Hắn chỉ vào n*m v* hồng hào của bản thân, muốn cô làʍ t̠ìиɦ, hầu hạ hắn.

Thấy nữ nhân do dự, hăn tóm đầu cô ép vào, đôi môi mềm chạm * kɧoáı ©ảʍ dâng lên, hắn rít hơi thở đầy ái dục.

"Hơ... l*em mạnh vào...!"



Phía dưới cương c*ng, hắn bắt cô mυ"ŧ cho mình...

"Á...!"

"Đau! ! !"

Súng đã lên nóng hắn tay hai đùi nàng, đẩy thẳng thứ nang tính vào nơi tư mật, cô đau xé vị trí đó, la to. Hắn cười khinh:

"Giả tạo!"

Nhưng giây sau, vệt máu đỏ đã khiến hắn tỉnh rượu.

"Sao cơ, chưa... chư ư? Cô còn là xử nữ!"

- "Chat."

Cô nhìn biểu cảm xem thường của hằn, liên tát cho hắn một bạt tay, đôi mắt cô ngấn lệ.

Mặc kệ cái tát động vật lý trên mặt, khoé miệng hắn cong lên, bật chế độ mảnh thú...

"A...A... Đau quá...!

Cô cố chống đỡ vào cơ bụng rắn rỏi, đầu không ngừng lắc, ánh mắt khẩn cầu hắn dừng lại, là lần đầu của cô, thật sự không chịu nỗi sự tấn công của gậy thần size lớn.

Du͙© vọиɠ đàn ông mạnh, sao bảo dừng là dừng được, hắn ngủ với biết bao xử nữ rồi. Lúc đầu chống đối sau cũng sẽ rên ứ ự.

"Rên đi!" Hắn bóp miệng ép buộc, đau đến lệ trào, mỗi tiếng kɧoáı ©ảʍ, hơi thở mị dục trong căn phòng, khiến cô cảm thấy mình bị chà đạp.

Cắn môi chảy máu cũng không phát ra tiếng, hắn bực bội, lật người cô thúc từ phía sau.

"A!"

Rất đau, lần đâù mà đã âm thụ phía sau thô bạo, nàng cảm thấy chỗ đó như r*ch tả tơi bởi vật lớn...

"Còn cứng đầu!"



Hắn nắm tóc nữ nhân ghì ra sau, bắt nhìn hắn, sau đó đem thẳng em phun trào tinh d*ch ập vào vào khoang miệng ấp nóng, tinh hoa nòi giống chạy và cuốn họng cô sặc rát cổ, buồn nôn, mùi tinh rất nồng.

Thằng em của hắn thu về như cọng bún, nhưng hắn giữ tay cô chạm vào nó... Sinh lý của hắn quá khoẻ, hay cơ thể cô quá hấp dẫn với hắn, vật nam tính lại c*ơng lên...

"Cầm thú, thả ra!"

"Thế tôi sẽ cho em biết chọc tỡi cầm thú là như thế nào?"

Hắn một lần rồi lại thêm một lần... Cẩm Tú Nhi không biết cơn ác mộng đã qua bao lâu, cả người đau nhứt, chân run không tài nào đứng lên được, thân thể chi chít, dấu hôn đỏ bầm, hai quả m*ng vị đáng đến đỏ bầm.

Kéo chăn quấn người ngoảnh nhìn người chồng điển trai đang ngủ rất say.

Hoan ái đêm qua, cô nhận ra người chồng này đạo mạo bên ngoài, nhưng du͙© vọиɠ bạo lực bên trong. Cô thầm nghĩ một năm qua không thân mật xá© ŧᏂịŧ vợ, vậy hắn đã ra ngoài xả sao?

Lời đồn trước đó về Trác Quân Đình phong lưu, hái hoa ngắt nhụy bao nhiêu nữ nhân, quả không sai rồi.

Đôi mắt cô khẽ um buồn, rồi sao này hắn ly hôn, vứt bỏ cô cũng như những người phụ nữ đã qua tay hắn.

Đối với cô hắn là tình đầu, nhưng đối với hắn thì cô chỉ là một trong số những bông hoa hắn ngắt bên đường, chiếm hữu một đêm rồi cũng héo tàn, bị vứt đi.

Cô nhìn vết máu đỏ trinh tiết trên gra trắng, mà cười chua chát cho bản thân, quét qua cơ thể rắn rỏi hoàn hảo của Trác Quân Đình.

"Anh ấy, rất..."

"A...!"

"Rất giỏi sao?" Hắn quật cô dưới thân: "Sáng sớm còn tình lực muốn ăn anh sao?"

Cô đỏ mặt ngại ngùng xen lẫn lo sợ, đôi chân 2 mét đo dọc cơ thể ngắn ngủng, khiến cô nhớ đến kình hoang thằng em dạy thì thành hổ của hắn.

"Không... Không!" Cô lắc đầu liên tiếp.

Hắn cười cười: "Anh phải đến công ty rồi... Tối chúng ta lại tiếp..." Hắn vuốt đôi gò má phấn, ngắt một cái, rồi mang đồ vào phòng tắm...

- "Rào rào."