Lục Quyết hơi kinh ngạc, ánh mắt đều thay đổi: “Em nói bậy gì đấy?”
Thẩm Âm Âm không hiểu vì sao anh phản ứng lớn như vậy, chớp chớp mắt nói: “Đo kích thước đó, dùng tay ước chừng, rất nhanh thôi!”
“Không cho em đo!” Lục Quyết đột nhiên lớn tiếng, Thẩm Âm Âm hoảng sợ.
Cô mơ mơ màng màng: “Không cho đo thì không cho đo, vậy anh tự đo xong rồi nói cho tôi đi.”
Lục Quyết vừa tức vừa quẫn, không nhịn được bóp hai bên mặt cô, giống như đang niết một con sóc vậy, nửa nghiêm túc nửa vớ vẩn nói: “Trước giờ tôi chưa từng đo thứ đó, nghe thấy chưa?”
Thẩm Âm Âm bị véo đau, khó chịu hất bay tay anh, trừng mắt nhìn anh một cái.
Người này thật kỳ quái, có cần phải tức giận như vậy không, không biết còn tưởng rằng muốn mạng anh.
“Thế thôi, không trông cậy vào anh được, thì tôi đi đo người khác.”
Ánh mắt Lục Quyết trầm xuống, ngăn cô ngồi vào xe, “Em còn muốn đo ai?”
Thẩm Âm Âm nhìn anh nói: “Lớp tôi có cậu bạn, vóc dáng cũng không khác lắm với anh, số đo chắc cũng không khác biệt lắm, ngày mai hỏi cậu ấy một chút.”
“Em dám!” Lục Quyết chưa bao giờ tức giận như vậy, “Ngoài tôi ra em dám đo người khác?”
Thẩm Âm Âm cũng bốc lửa lên.
Người này thật rắc rối!
Cô học dáng vẻ vừa rồi của Lục Quyết, nhéo hai bên mặt anh, nhân lúc anh sững sờ, lại như con mèo linh hoạt vòng đến phía sau anh, ngón cái và ngón trỏ căng ra, nhanh chóng đo bờ vai rộng lớn của anh.
“Đo xong!”
Lục Quyết chỉ cảm thấy trên vai có thứ gì như chuồn chuồn lướt xẹt qua nước, “Em đo cái gì?”
“Độ rộng vai”, Thẩm Âm Âm thấy vẻ mặt anh cổ quái, “Anh nghĩ tôi muốn đo cái gì?”
“Là cái này?”
“Là cái này đó…… Không đúng, còn có vòng ngực, chiều cao,” Giọng nói Thẩm Âm Âm yếu bớt, trộm nhìn anh, “Còn lại hai cái anh tự đo rồi báo tôi đi.”
Lục Quyết cuối cùng cũng phát hiện không đúng chỗ nào.
Anh thấp giọng ho khan hai tiếng, “Em đo cái này làm gì?”
Thẩm Âm Âm hơi do dự, không biết có nên nói trước cho anh không, nghĩ lại, sau khi dì Trịnh đan xong, Lục Quyết vẫn sẽ biết.
“Thật ra, là dì Trịnh muốn đan áo lông tặng anh, vào dịp Noel.” Thẩm Âm Âm ngồi ở ghế phụ, cảm thấy khẩn trương.
Cô sợ Lục Quyết nói không cần.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên phố Thanh Tùng, ban đêm, các quán nhỏ trên đường đều mở cửa, người đi bộ ghé vào quán nhiều, dòng xe cộ tắc nghẽn, mắt thường cũng có thể thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lục Quyết.
Cái này khiến Thẩm Âm Âm hơi thấp thỏm.
Quả nhiên vẫn không nên nói ……
Hai người không nói gì cả đường, mười phút sau, xe dừng ở cổng trường, sắp đến tiết tự học tối, tất cả mọi người đều nhanh chân vào trường học.
Thẩm Âm Âm cởi dây an toàn, mở cửa xe.
“Ai kêu bà ấy đan áo lông cho tôi? Không phải bác sĩ bảo bà ấy an tâm dưỡng bệnh à?” Lục Quyết bất thình lình mở miệng.
Thẩm Âm Âm nói: “Đan áo lông là dưỡng bệnh, nếu không rất nhàm chán.”
Tay phải Lục Quyết để sẵn ở vô lăng, dường như có cái gì đó khiến anh phiền lòng, không nói một lời.
Nên đi học.
Thẩm Âm Âm nhìn thời gian, nói: “Nếu anh thật sự không muốn……”
“Màu gì?”
“Hở?”
Lục Quyết nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thẩm Âm Âm, lại gõ đầu cô một cái: “Hỏi em áo lông đó màu gì.”
Thẩm Âm Âm quơ tay anh đi, “Màu xám.”
Lục Quyết “Ờ” một tiếng.
“Ờ là có ý gì? Thích hay không thích?” Thẩm Âm Âm nói, “Không thích màu xám, có thể đổi màu khác í.”
“Miễn miễn cưỡng cưỡng, không sao cả.”
Không sao cả?
Thẩm Âm Âm quay đầu đánh giá Lục Quyết.
Sườn mặt anh vẫn kiêu ngạo đạm mạc như cũ, nhưng lại không có vẻ đặc biệt kháng cự, đôi mắt cụp xuống, ánh sáng yếu ớt làm dịu cảm giác sắc bén thường ngày, hợp lại thành một sự dịu dàng mơ hồ.
Dựa theo lý giải về anh của Thẩm Âm Âm, miễn miễn cưỡng cưỡng, đây là đồng ý.
“Tôi biết rồi, anh thích màu xám”, Thẩm Âm Âm vui vẻ cười, “Nhớ gửi số đo vòng ngực và chiều cao cho tôi đó.”
“Thật phiền.” Lục Quyết xuy một tiếng.
Tóm lại là không từ chối.
Nhưng mãi một tuần sau, Thẩm Âm Âm cũng không có số đo của Lục Quyết.
Đây là một tuần binh mã hoảng loạn, thi giữa kỳ, kiểm tra thể dục, tập luyện ở câu lạc bộ, ăn sinh nhật Tưởng Kiều….Đủ chuyện quấn lấy nhau, trong lúc nhất thời Thẩm Âm Âm đã quên mất chuyện số đo này.
Một tuần trôi qua, Thẩm Âm Âm mệt đến mức chỉ còn nửa cái mạng, cũng chưa thể chơi cùng Lục Tây Qua.
May mắn là, đã có kết quả kì thi giữa kỳ, Thẩm Âm Âm thuận lợi vào top 10 của khối, thành tích toán lý hóa cũng đều có tiến bộ.
Không hẳn là tiến bộ thần tốc, nhưng học kỳ sau phân lớp chọn khoa học tự nhiên, trong lòng Thẩm Âm Âm cũng không sợ hãi nữa.
Phương pháp học bù ma quỷ của Lục Quyết, tuy rằng cực kỳ tàn ác, nhưng rất có hiệu quả.
Còn một chuyện khác nữa.
Sau ngày Lục Quyết đưa Thẩm Âm Âm đi ăn pizza, Vương Tình chuyển trường, về trường cũ.
Chuyện này, hôm có kết quả thi, Tưởng Kiều nói cho Thẩm Âm Âm.
“Vì sao đột nhiên chuyển trường?” Thẩm Âm Âm hỏi.
Tưởng Kiều nhún vai, trợn trắng mắt với không trung: “Có thể là làm nhiều chuyện xấu, không thể tiếp tục ngây ngốc ở trường này nữa?”
Thẩm Âm Âm bày ra vẻ mặt khó hiểu, “Cô ta làm gì?”
“Cô ta……” Tưởng Kiều suýt nữa buột miệng thốt ra, lại thở dài dừng lại, không nhịn được bóp mặt Thẩm Âm Âm, “Cậu nha cậu nha, như cô ngố vậy, đúng là may mắn!”
Thẩm Âm Âm chỉ vào chính mình: “Mình? Cô ngố? May mắn?”
Tay Tưởng Kiều chống cằm, nhìn trời cảm thán: “Có người thích thật tốt, sao mình lại không có cái may mắn này nhỉ……”
“Ai thích ai?” Thẩm Âm Âm nghe được như lọt vào trong sương mù.
“Làm ơn! Ai đưa cậu về nhà mỗi ngày thì người đó thích cậu!” Tưởng Kiều hận không thể tranh giành, lại nhéo bên mặt kia của Thẩm Âm Âm.
Lục Quyết?
Trong khoảng thời gian này, mỗi tối tan học, Lục Quyết rất đúng giờ đứng ở cửa lớp đón cô, cô đã kháng nghị rất nhiều lần, Lục Quyết đều không để ý tới, làm theo ý mình như cũ.
Rất nhanh đã có lời đồn đãi vớ vẩn lan ra.
Rồi lại nhanh chóng yên bình.
Không biết tin tức truyền ra từ đâu, nói Thẩm Âm Âm là họ hàng thân thích với Lục Quyết, bọn họ là anh em họ, cứ như vậy, không còn ai lan truyền lung tung.
Thẩm Âm Âm mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai: “Đừng nói bậy, anh ta thích mình mới là lạ.”
Tưởng Kiều không cho là đúng.
Không thích cô, mà bảo vệ cô như hoa hồng trong nhà kính, ngay cả ngày đó Vương Tình làm chuyện ghê tởm, cũng không muốn để Thẩm Âm Âm biết, cố ý yêu cầu Tưởng Kiều giữ bí mật.
Không thích cậu mới là lạ, Tưởng Kiều yên lặng nghĩ.
“Âm Âm ngốc của mình, cậu hoàn toàn không hiểu gì về đàn ông con trai cả.”
Thẩm Âm Âm bĩu môi: “Không phải cậu cũng độc thân à, hay về đàn ông con trai cậu không gì không biết?”
Tưởng Kiều hét lên một tiếng, làm bộ muốn nhào tới véo cô, Thẩm Âm Âm vội vàng né tránh, hai người cười vui vẻ.
Nháo đủ rồi, Tưởng Kiểu ưu nhã lấy cái gương công chúa nhỏ của cô ấy ra, sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, không chút để ý hỏi Thẩm Âm Âm, “Mình chưa từng yêu đương cũng biết, đàn ông đâu phải người từ thiện, đều là sói xám! Đón cậu tan học, dạy cậu học bù, đưa cậu đi ăn…..”
Thẩm Âm Âm đột nhiên hối hận vì đã nói những chuyện này cho Tưởng Kiều.
“Chỉ đợi cái ngày đã vỗ béo xong, rồi ăn luôn đồ thỏ trắng ngốc cậu đấy!” Tưởng Kiều thò qua hù dọa cô.
…… Thật là đủ rồi.
Tan học, Lục Quyết theo thường lệ đến đón Thẩm Âm Âm, anh đi trước, cô đi sau, khoảng cách không xa, nhưng lại trước sau cách một đoạn ngắn.
Thẩm Âm Âm biết, với đôi chân dài và tốc độ bước đi của anh, điều này đã rất nhân nhượng cô.
Nếu bình thường, Thẩm Âm Âm chắc chắc sẽ tăng tốc để bắt kịp, sóng vai đi cùng Lục Quyết.
Nhưng hôm nay không hiểu sao, trong lòng cứ cảm thấy quái quái, nghĩ đến giọng điệu ỏn ẻn và nhây nhây của Tưởng Kiều khi nói mấy lời gì đó, cả người cô lập tức nổi da gà.
Cái gì thích, không thích.
Sói xám, thỏ trắng nhỏ.
Nghe xong khiến người xấu hổ.
Trên đường về nhà, Lục Quyết vẫn luôn nghịch điện thoại, còn nhận mấy cuộc gọi, nghe loáng thoáng thì có vẻ liên quan đến game studio của anh.
“Đêm nay anh định đến đó à?” Làm trò trước mặt chú Nhàn, Thẩm Âm Âm không tiện nói rõ.
Lục Quyết lắc đầu: “Muộn mới đi.”
Thẩm Âm Âm “Ừm” một tiếng.
Anh liếc xéo lại: “Sao, vừa mới có tiến bộ thì một chân đá văng tôi à, dùng xong cái đã ném ngay được.”
Nói gì cơ?
Cô dùng anh lúc nào?
Cứ cảm thấy chữ này quái quái.
Thẩm Âm Âm chửi thầm trong lòng, giả vờ sóng êm gió lặng, về nhà tắm rửa xong, thành thành thật thật ôm sách vở bài tập đến tìm Lục Quyết để học bù.
Trong phòng có mùi hương sữa tắm như có như không, cực kỳ nhẹ nhàng, lúc ngồi cạnh Lục Quyết mới có thể ngửi thấy một xíu.
Xem ra anh cũng vừa tắm xong.
Từ lần trước, Lục Quyết yêu cầu cô hỗ trợ giám sát anh bỏ thuốc, mỗi lần Thẩm Âm Âm vào phòng anh sẽ để ý xem có mùi thuốc hay không.
Nghị lực, quyết tâm của Lục Quyết còn nhiều hơi so với tưởng tượng của cô.
Điều này khiến Thẩm Âm Âm nhận ra, mọi chuyện anh làm, mọi lời anh nói, đều là nói năng có khí phách.
Cô nhìn chằm chằm đề toán học của mình, bên tai là giọng nói trầm thấp, lại hơi chút lười biếng của Lục Quyết, nhưng những thứ đó đều dần dần mơ hồ.
“Tôi vẫn sẽ ở cạnh em……”
Đây là lần Lục Quyết dạy cô chơi bóng rổ, chính miệng nói với cô.
Trịnh trọng như một lời thề vĩnh hằng không bao giờ đổi thay.
Nghĩ đến những lời này, gò má Thẩm Âm Âm bỗng nhiên nóng bừng, thất thần lúc nào không hay.
Lúc ấy sao lại không thấy những lời này mập mờ như vậy ta?
Đề thi bị Lục Quyết dùng bút chọc mấy cái, triệu hồi lực chú ý của cô, quay đầu, phát hiện vẻ mặt anh rất không kiên nhẫn nhìn chằm chằm mình.
“Vừa rồi tôi nói cái gì? Lặp lại một lần.”
Ừmm……
Thẩm Âm Âm cẩn thận nhìn anh và nịnh nọt: “Anh lặp lại rồi tôi sẽ lặp lại.”
Lục Quyết nhíu mày: “Thẩm Âm Âm, em đang đùa với tôi à?”
Không dám không dám.
Thẩm Âm Âm vội vàng đứng dậy đi toilet, dùng tay hất một vốc nước lạnh vào mặt, vừa thanh tỉnh vừa giảm nhiệt độ, một hòn đá trúng hai con chim.
Cô nhìn bản thân trong gương, ánh mắt vẫn mơ màng như cũ.
Lục Quyết vừa rồi thật sự rất hung dữ.
Khi anh giảng đề cho cô, vĩnh viễn đều hung dữ như vậy, cái này đủ để chứng minh Tưởng Kiều căn bản toàn nói hươu nói vượn.
Thích một người sẽ hung dữ với cô ấy như thế này à?
Đừng nhìn cô như vậy, cô cũng có chút tích trữ tiểu thuyết ngôn tình, không có nam chính trong quyển tiểu thuyết nào sẽ nói chuyện với nữ chính yêu quý như vậy!
Trừ phi anh ta muốn theo đuổi vợ đến cháy nhà!
Nhưng mà, với cái tính động xíu là mất kiên nhẫn của Lục Quyết, cái đức hạnh chó má thường xuyên cười trào phúng, nếu không muốn sống cả đời cô độc như Độc Cô Cầu Bại, dù có gặp người con gái có tình tính tốt đến đâu, cũng phải theo đuổi vợ đến cháy nhà!
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Âm Âm thoải mái hơn nhiều.
Cô mở cửa đi ra ngoài, Lục Quyết cũng đã thay quần áo xong, mặc một áo hoodie màu đen, hình như muốn ra ngoài.
“Anh đến studio?”
“Không phải, đến chỗ Nghiêm Đông.” Anh đơn giản trả lời.
“À.”
Lục Quyết nhìn dáng vẻ chậm rì rì của cô, bất giác mỉm cười, vươn tay đến gần, lúc này Thẩm Âm Âm có đề phòng, lùi về sau một bước, vậy nên anh gõ trúng không khí.
“À gì mà à, tiếp tục làm bài, không xong đề này không được ngủ, lúc về tôi sẽ kiểm tra.”
Thả những lời tàn nhẫn xong, Lục Quyết mới rời đi.
Thẩm Âm Âm hung hăng trừng mắt với bóng dáng của anh.
Sau đó cực kỳ không cốt khí ngồi xuống tiếp tục làm bài.
Làm xong một đề thi, cô duỗi người, nhìn điện thoại, vừa qua 12 giờ, Lục Quyết còn chưa trở về.
Cô hơi mệt nhọc, mê mê muội muội đứng lên định về phòng.
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.
Lục Quyết xuất hiện ở cửa, một thân toàn mùi rượu.
“Anh uống rượu?” Thẩm Âm Âm nhăn mày, tiến lên định nhìn một chút tình huống của anh.
Lục Quyết ậm ừ một tiếng, thuận tay đóng cửa lại, ý thức không rõ ràng, một tay ấn chốt cửa, trong phòng đèn tắt.
Anh ngồi trên ghế, xoa huyệt Thái Dương.
Rốt cuộc là uống bao nhiêu đây……
Thẩm Âm Âm muốn đi bật đèn, lại bị Lục Quyết kéo lấy cổ tay, “Âm Âm, tôi khó chịu.”
Giọng nói tràn ngập trong trẻo tươi trẻ, bởi vì cồn nên hơi khàn khàn , không giống kiểu từ chối người ngàn dặm ngày thường, dường như còn có chút ấm ức.
Thẩm Âm Âm cười trộm.
Người này uống say, thì ra là cái dạng này, siêu ngoan, giống như dáng vẻ Lục Tây Qua làm nũng với cô vì miếng ăn.
Nếu không phải sợ anh tức giận thét ra lửa, Thẩm Âm Âm sẽ xoa tóc anh như xoa Lục Tây Qua vậy.
“Khó chịu ở đâu? Dạ dày? Tôi đi tìm thuốc cho anh.”
“Tôi muốn ăn kẹo, cho tôi ăn kẹo.” Anh nói.
Trên bàn, ngăn kéo trong phòng, thậm chí trong túi anh cũng có kẹo bạc hà, từ sau khi bỏ thuốc, Lục Quyết không thể rời cái này.
Thẩm Âm Âm nói: “Tôi lấy cho anh.”
Theo ánh sáng chiều vào từ cửa sổ, cô thuận lợi lấy được hộp keo trên bàn, đổ hai viên ra tay, vươn đến trước mặt Lục Quyết.
Anh nhìn thấy, giơ tay muốn lấy.
Thẩm Âm Âm bỗng nhiên nổi lên ý xấu.
Cô đột ngột khép lòng bàn tay lại, cố ý đùa giỡn anh: “Lục Quyết ngoan, muốn ăn kẹo không?”
Lục Quyết hơi sửng sốt, chậm rãi gật đầu.
“Cho tôi sờ đầu, tôi sẽ cho anh ăn.” Thẩm Âm Âm như đang dụ dỗ con nít.
Bùm bùm, pháo hoa nở rộ trong lòng cô.
Lục Quyết bỗng nhiên khẽ cong khóe miệng, không tiếng động cười cười, bất ngờ đứng lên, đẩy Thẩm Âm Âm đến mặt tường phía sau.
Anh uống nhiều nhưng vẫn có lý trí, không quên dùng tay phải lót dưới lưng Thẩm Âm Âm.
Một tay khác chống trên tường.
Gần gũi, giống như đang ôm cô.
Chiêu này cô biết, đã gặp qua vô số lần trong truyền thuyết, gọi là kabe-don.
Mặt Thẩm Âm Âm nháy mắt bị thiêu cháy.
Cô sợ tới mức buông tay ra, viên kẹo suýt nữa rơi xuống đất.
“Đừng nháo, ngoan chút được không?” Dáng vẻ anh mắt say lờ đờ, mơ hồ lại dịu dàng, dường như rất bất đắc dĩ với cô, cạnh cằm tinh xảo ngay phía trên mắt cô.
Thẩm Âm Âm khẩn trương nuốt nước miếng, nói không nên lời.
“Không hung dữ với em”, Lục Quyết thở dài, giọng điệu mềm đi, “Muốn nháo, đợi tôi thoải mái thì em nháo tiếp, được không?”
Cô ngơ ngác gật đầu, dáng vẻ ngốc đến đáng yêu.
Lục Quyết lại cười, cúi đầu, cắn một viên kẹo, môi hơi nóng, chậm rãi cọ vòng lòng bàn tay cô, rồi lại ăn luôn một viên khác.
Tựa như chó săn cao lớn hung mãnh, giờ phút này lại cực kỳ thuần phục, dịu ngoan.
Một luồng điện xẹt ngang xương cốt, cả người Thẩm Âm Âm đều cứng đờ.
Làn da bị tay phải anh bao trùm, như sắp bốc cháy.
“Thật ngọt.” Lục Quyết thấp giọng nói.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếng lòng của thỏ trắng nhỏ: Phạm quy! Đáng xấu hổ! Không được ăn tui!