Đêm khuya, thanh vắng an tĩnh.
Thẩm Âm Âm không ngủ được, cô nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, vươn tay mở một cái chốt ở đầu giường, trong giây lát đỉnh đầu xuất hiện một mảnh sao trời.
Đây là dì Trịnh trang trí sao trời cho cô, rất xinh đẹp, hồi nhỏ ngắm nhìn, như các ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm.
Bây giờ đã lớn, cũng không thường mở ra xem, khi mất ngủ, cô có đủ loại phương thức giải trí khác.
Người hiện đại luôn có đủ các loại phương pháp giải trí, lấy đầy chỗ trống nhàm chán trong sinh hoạt, nhưng bây giờ Thẩm Âm Âm không muốn làm gì hết.
Cô chỉ muốn duy trì sự yên lặng này, cố gắng chuyên chú.
Vừa nãy ở trên xe, Lục Quyết chắc chắn có nói gì với cô, cô khẳng định trăm phần trăm.
Nhất định là câu nói quan trọng.
Bởi vì cô chưa gặp vẻ mặt ngưng trọng đến vậy của Lục Quyết.
Khi đó Thẩm Âm Âm mở nhạc, âm lượng không nhỏ, chỉ ở khe hở giữa các câu hát, cô nghe được mấy chữ đầu: Có thể ……
Đoạn sau, đều bị nhịp trống và bass dày đặc che lấp.
Trên đường trở về, Thẩm Âm Âm hỏi rất nhiều lần, rốt cuộc khi đó anh nói gì.
Nhưng Lục Quyết không chịu nói, anh nói có lệ: “Không phải lời hay, em nghe được sẽ tức giận.”
Thẩm Âm Âm không thể nề hà, định xụ mặt, anh cũng không chịu nói cho cô cái câu đấy
Nhưng lúc ấy anh cầm tay cô…… Không đúng, là ngón tay.
Là đang nói gì nhỉ?
Có thể đừng chọc mặt tôi nữa không?
Có thể đừng bảo tôi bổ túc cho cô nữa được không?
Có thể đừng lãng phí thời gian của tôi không?
Đều có khả năng.
Nhưng mà, nói thì nói, vì sao nắm ngón tay cô……
Tuy rằng Lục Quyết rất nhanh đã buông ra, hơn nữa còn tỏ vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Âm Âm không muốn thừa nhận, nhưng hình như lúc đó mặt cô đỏ bừng lên không kiềm chế được……
Thẩm Âm Âm không hề suy nghĩ, trùm chăn qua đỉnh đầu, chui cả người trong đó, chợp mắt một cái đã đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Âm Âm xuống tầng ăn bữa sáng, đúng lúc nhìn thấy Lục Quyết ở cửa.
Cô chỉ nhìn lướt qua, phát hiện dưới mắt Lục Quyết có màu xanh lá nhàn nhạt, vết thương khóe miệng cũng rất rõ ràng.
Dưới tầng, thím Ngụy bận bận rộn rộn, chú Lục ngồi trên bàn ăn sáng, chó con Lục Tây Qua đang nhón chân đợi chờ bữa sáng của nó.
Thoạt nhìn mọi thứ, chỉ là một sáng sớm bình thường.
Thẩm Âm Âm nghi ngờ không chỉ mình cô cảm thấy xấu hổ, cô rõ ràng cảm thấy ánh mắt Lục Quyết cũng tránh né một chút, anh cũng vì cái gì đó mà cảm thấy ngại ngùng.
Giọng nói cô mơ hồ chào hỏi với Lục Quyết, xách cặp sách vội vàng đi về phía đầu cầu thang.
“Tôi đi trước, không ngồi xe, em có thể ăn ở nhà.” Phía sau vang lên giọng nói của Lục Quyết.
Thẩm Âm Âm quay đầu nhìn anh, “Có ý gì?”
Anh ở nhà hay không thì liên quan gì đến cô, sao phải cố ý nhấn mạnh cái này.
Lục Quyết nhàn nhạt nói: “Không phải em đang trốn tránh tôi à?”
Thẩm Âm Âm bỗng nhiên cảm thấy sau lưng căng chặt.
Cô bất chấp tất cả, phản bác theo bản năng: “Ai trốn tránh anh?”
“Em.” Lục Quyết nhìn cô, ánh mắt như có như không, lại khiến Thẩm Âm Âm có cảm giác anh có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Thẩm Âm Âm vẫn kiên trì nói: “Tôi không trốn tránh anh.”
Lục Quyết bỗng nhiên đến gần, giọng điệu rất nhẹ, như sợ quấy nhiễu đến cô, thì cô lập tức chạy trốn, “Thật không?”
Anh cũng không dựa gần quá, cách khoảng hai ba người, nhưng bởi vì thân hình anh cao lớn, đứng ở trước mặt, dường như ngăn hết tầm mắt cô, không duyên cớ gì lại cho Thẩm Âm Âm một cảm giác áp bách không tiếng động.
Điều này khiến cô trở nên lo lắng không thể giải thích được, đồng thời cũng thấy hơi kỳ quái.
Hôm nay Lục Quyết hơi kỳ quái.
“Tất nhiên rồi, tôi chẳng làm gì trái lương tâm, cần gì trốn tránh anh?” Thẩm Âm Âm xụ mặt nói.
Lục Quyết bỗng nhiên bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, không hề có sự trào phúng thường ngày.
“Vậy được, tôi chờ em trên xe, ăn từ từ.” Anh tự nhiên cầm lấy cặp sách trong tay Thẩm Âm Âm, đồng thời, cũng cầm luôn điện thoại của cô đi.
Thẩm Âm Âm buột miệng thốt ra: “Điện thoại của tôi……”
“Ăn thì không được nghịch điện thoại.” Lục Quyết đi xuống tầng.
Cô ngơ ngác nhìn bóng dáng anh.
Chỉ sau vài câu nói, cặp sách cô biến mất, điện thoại cũng biến mất, cả người ngớ ra không hiểu gì hết.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Lục Quyết bị cái gì kí©h thí©ɧ thế?
Bởi vì biến cố nhỏ này, Thẩm Âm Âm không dám ở lại bàn ăn sáng quá lâu, cô vội vàng ăn miếng bánh mì nướng, cầm sữa bò trong tay, thay giày, chạy chậm đến xe.
Lục Quyết đã ngồi ở ghế sau.
“Trả điện thoại cho tôi.” Thẩm Âm Âm bực mình trừng anh.
“Không có điện thoại thì không thể sống hả?” Lục Quyết đưa điện thoại cho cô, “Có người nhắn tin WeChat cho em.”
Thẩm Âm Âm ngỡ Tưởng Kiều, hoặc là Hứa Chi Hàng, ngày thường cô chỉ nhắn tin với hai người này nhiều nhất.
Mở điện thoại ra nhìn thấy, lại là Hứa Trí Bác.
“Nghe nói các em sắp thi ném bóng rổ, anh có thể giúp em tập luyện, trước khi vào tiết tự học tối mỗi ngày đều được.”
Bản dịch Chu Sinh Hào kia, Thẩm Âm Âm nhờ Tưởng Kiều hỗ trợ trả lại, từ đó về sau, Hứa Trí Bác rất ít khi liên lạc với Thẩm Âm Âm.
Cô cứ nghĩ anh ta đã hiểu rõ ý của cô rồi.
Thẩm Âm Âm trả lời Hứa Trí Bác một cách đơn giản: “Cảm ơn, không cần”, thả điện thoại vào cặp sách, hoài nghi nhìn Lục Quyết, “Anh nhìn tin nhắn của tôi?”
Anh duỗi thẳng hai chân, vươn người, lười biếng nói: “Nhìn thấy được.”
Thẩm Âm Âm: “……”
Bản thân nhìn tin nhắn của cô lại còn khoác lác không thấy ngượng, sao trước kia cô lại không nhận ra anh kiêu ngạo như thế nhỉ?
Lục Quyết nói: “Tôi không cố ý mà.”
Thẩm Âm Âm nhất thời không nói gì, đầu nghiêng về phía cửa sổ, đơn phương cắt đứt giao lưu với Lục Quyết.
Ra chơi tiết hai, Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều cùng nhau đi toilet, sau đó lại xuống quầy bán quà vặt ở tầng một mua đồ uống, ở cửa nhìn thấy Vương Tình.
Cô ta và mấy nữ sinh nhuộm tóc đủ màu sắc đứng chung một chỗ, nói nói cười cười, áo sơ mi đồng phục sơ vin trong váy, váy lại cố ý kéo cao, bọn họ nói chuyện không coi ai ra gì, cực kỳ bắt mắt.
Các bạn học đo qua hầu như đều chú ý tới các cô ấy, nhưng lại không dám nhìn nhiều, dường như sợ nhìn thêm chút sẽ chọc phải rắc rối.
“Kia không phải họ hàng nhà cậu à?” Tưởng Kiều nhỏ giọng nói với Thẩm Âm Âm.
Thẩm Âm Âm sửa đúng cho cô ấy: “Là họ hàng của Lục Quyết.”
Nghiêm túc mà nói, Vương Tình không có quan hệ máu mủ với cô.
Tưởng Kiều kéo Thẩm Âm Âm đi vào trong, nói thầm nói: “Sao cô ta lại lăn lộn chúng một chỗ với đám kia thế.”
“Mấy người đó là ai?”
“Mấy nữ sinh cấp ba lông bông, cả ngày chỉ biết kiếm chuyện không học hành gì cả, mình nói cậu nha, cậu cách xa bọn họ ra”, Tưởng Kiều bổ sung nói, “Còn cái đứa tên Vương Tình kia nữa.”
Tưởng Kiều không quá thích Vương Tình, lần đầu tiên đi báo cáo ở câu lạc bộ, Tưởng Kiều đã ngầm nói Thẩm Âm Âm.
Thẩm Âm Âm hỏi cô ấy vì sao, Tưởng Kiều cũng không nói được lý do.
Dù sao không thích chính là không thích, con gái thích hay ghét, có đôi khi chẳng cần lý do.
Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều tránh đám kia người, đi vào quầy bán quà vặt mua nước.
Vừa lúc đưa lưng về phía đám người Vương Tình.
Không biết có phải do ảo giác không, cô cứ cảm thấy có mấy tầm mắt không tốt lành gì phía sau lưng.
Mua nước xong, Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều đi về theo đường cũ, Vương Tình lớn tiếng gọi Thẩm Âm Âm, vui sướиɠ chạy tới.
“Âm Âm, nhìn thấy mình sao không chào thế.” Cô ta luôn cười tủm tỉm, nhưng khiến Thẩm Âm Âm cảm thấy không chân thành.
Thẩm Âm Âm nói: “Nhìn thấy cô ở cùng bạn nên không quấy rầy.”
“Mấy cậu ấy……” Vương Tình nhìn thoáng qua bên kia, nói sang chuyện khác nói, “Âm Âm, tan học hôm nay mình với cậu đến viện thăm dì nhỏ đi? Rất lo lắng cho dì.”
Hôm sinh nhật Trịnh Chỉ Như, không biết vì nguyên nhân gì mà Vương Tình và Trịnh Chỉ Ý không đến, ngày hôm sau cũng chỉ có một mình Trịnh Chỉ Ý đến viện thăm bệnh.
Nghe nói, hai ngày trước Vương Tình xin nghỉ không đi học, không biết có phải bị bệnh gì không.
“Cảm ơn, nhưng dì Trịnh sắp xuất viện, cô có thể đến nhà thăm dì ấy.” Thẩm Âm Âm uyển chuyển từ chối cô ta.
Vương Tình còn định nói gì đó, đám bạn bè kia của cô ta lại chuẩn bị đi, dường như không có ý định đợi cô ta.
“Thế……” Cô ta cắn môi, do dự nói, “Đến lúc đó mình tới tìm cậu, chúng ta cùng nhau đi nhé.”
Nói xong, không đợi Thẩm Âm Âm nói gì, cô ta chạy đi mất.
“Kỳ kỳ quái quái, cậu có thấy đôi giày kia không? Mình nhớ rõ cậu cũng có một đôi.”
Tưởng Kiều nhắc đến chính là đôi giày đế thấp màu đỏ kia, vừa đẹp vừa bền, Thẩm Âm Âm rất thích nó.
Nhưng cô đã quen nhìn thấy Vương Tình mặc đυ.ng đồ với cô.
Nhìn thấy nhiều nên không trách
Có lẽ đã có thành kiến từ lâu, Thẩm Âm Âm cứ có cảm giác, hôm nay dáng vẻ Vương Tình nói chuyện cứ quái quái, nhưng lại biết biết quái ở chỗ nào.
Sau khi tan học, cô nhìn thấy Lục Quyết ở trong xe.
Cô không nhịn được nghi ngờ, có phải mỗi ngày anh đều trốn về sớm, chưa bao giờ thành thành thật thật học xong tiết tự học tối.
Yên lặng.
Yên lặng quỷ dị.
“Anh không cần đến studio à?” Thẩm Âm Âm cảm thấy da đầu tê dại, không thể không chủ động mở miệng.
Nói xong cô lập tức hối hận.
Không phải đã nói không được nói chuyện với Lục Quyết đến quỷ cũng ghét này sao!
Cô đôi khi cô rất ghét cái tính cách mềm như bông này của mình, thỉnh thoảng cô cũng hâm mộ Lục Quyết quyết đoán như vậy, nói không để ý là không để ý, nói trở mặt thì lập tức trở mặt.
Lục Quyết dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng: “Em muốn tôi đi?”
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Vẻ mặt của anh càng vi diệu, giọng điệu cũng hơi khó chịu: “Em quên mất tối nay chúng ta định làm gì?”
Thẩm Âm Âm không nói.
Trước đó bọn họ đã giao kèo xong, mỗi tối thứ hai tư sáu hằng tuần sẽ học bù, hôm nay là thứ ba….
Thẩm Âm Âm cố tình không nhắc đến, cũng không muốn nghe Lục Quyết nhắc đến.
Cô để cặp sách ở đầu gối, hai tay ôm lấy cặp sách, giống như mượn sức mạnh nào đó, mới có đủ dũng khí nói với Lục Quyết: “Nếu không, về sau vẫn thôi đi.”
Hắn dựa cửa sổ, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lãnh đạm, “Thôi cái gì?”
“Chuyện học bù, thôi đi”, Thẩm Âm Âm phát giác chính mình thanh âm quá tiểu, lại không tự giác nâng lên âm lượng giải thích, “Không phải vấn đề của anh, là do tôi không theo kịp, không muốn lãng phí thời gian của anh.”
Phía trước có xe điện đi ngang qua đường cái, chú Nhàn phanh gấp một cái, đầu Thẩm Âm Âm suýt nữa đập vào ghế trước.
“Cài dây an toàn hẳn hoi.” Lục Quyết cúi người lại, cài dây an toàn cho Thẩm Âm Âm.
Trong nháy mắt kia, hô hấp khẽ khàng của anh phả vào đầu gối cô.
Thẩm Âm Âm mặt không biến sắc rụt rụt chân.
Lục Quyết liếc nhìn cô một cái, lại ngồi về chỗ, hai chân khẽ tách ra, dáng ngồi thanh thản lười biếng, bản thân lại không cài dây an toàn.
Cô cho rằng đề tài này sẽ dừng ở đây.
Quan hệ học bù của bọn họ cũng chính thức chấm dứt.
Xe chạy đến một công viên ngoài trời cạnh nhà, Lục Quyết bỗng nhiên kêu chú Nhàn dừng xe, anh lấy một quả bóng rổ từ bên dưới chỗ ngồi, mở cửa, nói với Thẩm Âm Âm, “Em cũng xuống dưới.”
“Làm gì?” Thẩm Âm Âm vẫn không nhúc nhích.
“Thôi hay không, không phải mình em quyết định được, xuống xe.” Bóng dáng anh rất tiêu sái, còn có sự chấp nhất mà Thẩm Âm Âm nhìn không hiểu.
Sau khi anh xuống xe, đứng ngoài cửa xe đợi Thẩm Âm Âm, cũng không thúc giục cô, cứ thể lẳng lặng chờ ở đó.
Hình bóng bị đèn đường kéo dài.
Khiến cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô và Lục Quyết cùng nhau về nhà, anh giúp cô cầm cặp sách, sóng vai đi bộ.
Thẩm Âm Âm hơi động tâm, mở cửa đi ra ngoài.
Lục Quyết cười nhẹ với cô, tay vỗ bóng rổ, gió đêm thổi, thiếu niên khí phách hăng hái.
Có lẽ chính là loại ma lực này, khiến cô đi theo anh.
Lục Quyết đưa cô đến sân bóng rổ ở công viên.
Trời tối rồi, nơi này chỉ có mấy nhóc học sinh tiểu học đang chơi bóng, sân bóng bên kia trống không, Lục Quyết đứng chỗ xa ném bóng cao lên, tạm dừng một giây, bóng rổ giống như thêm đôi mắt, chuẩn xác rơi vào rổ.
Thẩm Âm Âm cổ quái liếc anh một cái.
Làm gì? Mang nàng tới đây chịu kí©h thí©ɧ à? Biết rõ cô ném không trúng.
“Nhặt lên đi.” Lục Quyết chỉ huy cô.
Thẩm Âm Âm phồng má, có chút mất vui, “Tôi không.”
Lục Quyết cười, “Nhặt lên đi, tôi dạy em ném bóng, đảm bảo em đạt tiêu chuẩn.”
Cô nghi ngờ liếc anh một cái.
“Tôi không”, cô vẫn nói như vậy, giọng nói có chút ấm ức, “Về sau anh lại nói tôi dốt, nói tôi lãng phí thời gian của anh.”
“Còn giận à?” Anh hình như thở dài, lại như tiếng gió thổi lá rụng.
Thẩm Âm Âm không nói lời nào, nhìn Lục Quyết chạy đến dưới khung bóng rổ, nhặt bóng về, đi đến trước mặt Thẩm Âm Âm, hơi hơi khom lưng, đưa bóng cho cô.
“Bây giờ em thử đi.”
Cô cứng đầu không chịu nhận: “Tôi không.”
“Đồ ngốc, tôi dạy cho em”, Lục Quyết chỉ vào khung bóng rổ, nở nụ cười từ tận đáy lòng, “Hm, nghĩ nó là tôi, tức giận thì ra sức đập, đập đến hết giận thì thôi.”
Thẩm Âm Âm nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn ngập khí chất tuổi trẻ của anh, bỗng nhiên bật ra lời nói ngốc nghếch: “Đập mãi thì nó sẽ đau.”
Dáng vẻ đáng yêu như vậy của cô, cả người ngốc nghếch, đôi mắt như viên pha lê xinh đẹp sạch sẽ.
Nếu không phải tay anh bẩn, thật sự sẽ không nhịn được chạm vào gương mặt phúng phính trẻ con của cô.
“Tôi không sợ đau”, anh trịnh trọng bảo đảm, “Tôi vẫn sẽ ở cạnh em.”