Ngồi xổm ở đây mãi cũng không tốt, khối 12 sắp tan học, khối 10 và 11 còn có tốp năm tốp ba học sinh đi ngang qua.
Thẩm Âm Âm rất nhanh đã lấy lại tâm trạng, đứng lên, cùng Lục Quyết rời khỏi trường học.
Cả đường đi, Lục Quyết đều cúi đầu chơi game.
Thẩm Âm Âm đeo tai nghe nghe nhạc.
Mọi chuyện vẫn như bình thường.
Nhưng lực chú ý của cô không hề ở âm nhạc, vẫn lén để ý Lục Quyết, rất mau đã phát hiện, anh cũng chẳng chơi game, chỉ là dừng ở giao diện trang bị trò chơi, ấn tới ấn lui, không biết đang mân mê cái gì.
“Ờm……” Thẩm Âm Âm không nhịn được mở miệng.
Lục Quyết như đang chờ cô mở miệng, chậm rãi lười biếng “Hử” một tiếng, ngón tay cũng dừng lại.
Thẩm Âm Âm liếc nhìn chú Nhàn, từ tốn nói: “Sao anh lại thi tốt thế?”
“Vừa nãy không phải nói rồi à, gian lận đấy.” Lục Quyết bày vẻ chẳng có chuyện gì to tát.
Chú Nhàn chuyên tâm lái xe, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề có phản ứng gì với cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ này.
Ngược lại trong lòng Thẩm Âm Âm lộp bộp một chút.
Theo quan điểm của cô, cái lời nói như thế, dù là nói đùa hay là nghiêm túc, cũng không nên nói trước mặt người lớn.
Nhưng nhìn qua trông Lục Quyết chẳng để ý gì.
Trong mắt người khác, không quan trọng thành tích của anh có tốt không, có gian lận không, có từng đánh nhau không.
Lần đó bị Lục Hiển Văn đổ oan, dù bị đánh, Lục Quyết cũng chưa từng giải thích cho bản thân môt câu.
—— Anh cố ý.
Trong lòng Thẩm Âm Âm mơ mơ hồ hồ toát ra ý nghĩ này.
Trước kia cố ý thi như vậy, cố ý phản nghịch như vậy, cố ý khiến mọi người thất vọng với anh.
Có lẽ ngay từ đầu anh không cố tình làm vậy, anh chỉ cảm thấy thế nào cũng được, dù có làm một bé ngoan theo khuôn phép, hiếu thảo với cha mẹ, tôn trọng bề trên, hòa đồng với bạn học, thì cuộc đời anh cũng chẳng thay đổi.
Không giống phản nghịch, càng giống đấu tranh bị động hơn.
Dùng phương thức trầm mặc, để phát tiết tức giận và uất ức của bản thân.
“Tôi không tin đâu”, Thẩm Âm Âm bĩu môi, “Tôi có được xem bài thi của anh không?”
Lục Quyết bỗng nhiên chuyển balo của mình sang sườn bên kia, như cố ý trốn tránh cô, “Không có.”
Thẩm Âm Âm: “……”
Đây có phải bịt tai trộm chuông trong truyền thuyết không vậy? Người mù cũng có thể nhìn ra, bài thi của anh chắc chắn ở trong balo.
Vẻ mặt Lục Quyết hơi mất tự nhiên, một bàn tay vẫn bảo vệ balo, trong thần thái lãnh đạm và sự không kiên nhẫn, có chút ngượng ngùng xấu hổ chợt lóe qua.
Thẩm Âm Âm hoài nghi bản thân vừa nhìn nhầm.
Người này sao có thể ngượng ngùng được.
“Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ, xem bài thi của anh thôi mà, cũng không phải xem cái khác……” Thẩm Âm Âm không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra.
Lục Quyết lạnh lùng liếc một cái: “Em còn muốn xem gì?”
Thẩm Âm Âm không hề ý thức được bản thân vừa nói gì, cô nhỏ giọng thương lượng: “Cho tôi xem đi mà, tôi và anh trao đổi công bằng là được.”
Nói xong, cô lấy bài thi trong balo ra, mấy tờ được ghim đàng hoàng cẩn thận, , hai tay dâng lên, thái độ cực kỳ tốt.
Lục Quyết không còn lời nào để nói, hậm hực lấy mấy tờ bài thi sắp bị vò thanh dưa muối trong balo ra, ném vào chỗ trống ở giữa hàng ghế.
“Muốn xem thì xem, không cần trả tôi.”
Thẩm Âm Âm ngọt ngào cười: “Vậy cũng cho anh xem của tôi nha.”
Mặc kệ Lục Quyết có muốn xem không, Thẩm Âm Âm tự chủ trương đặt nhẹ bài thi lên khủy tay anh.
Chỉ cần Lục Quyết không ném trở về ngay lập tức, thì chứng tỏ anh đã cam chịu, không kháng cự.
Thẩm Âm Âm cầm lấy bài thi Lục Quyết, đầu tiên vuốt thẳng mấy tờ bài thi ở trên đùi, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu.
Toán và tiếng Anh, max điểm, ba môn lý hóa sinh bị trừ mấy điểm, nét bút hỏng duy nhất, là bài thi ngữ văn ở cuối.
Phần đọc thêm văn cổ và viết văn bị trừ hơn bốn mươi điểm, liên lụy toàn bộ thành tích, học lệch đến tận Thái Bình Dương.
Đặc biệt Lục Quyết viết văn, căn bản là lạc đề, chữ viết cũng rất qua loa, rất có lệ, chỉ sợ tổng điểm sắp bị trừ đến nát nhừ.
Nhưng như vậy, Thẩm Âm Âm mới cảm thấy đáng sợ.
Có môn thi nát như vậy, điển hình học lệch, nhưng tổng điểm vẫn có thể tiến vào trong top 10.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu Lục Quyết học tốt môn văn hơn chút, kéo tổng điểm lên, ít nhất có thể vào trong top 3.
Thậm chí thứ hạng cao hơn.
Cơm nước xong, Thẩm Âm Âm nhốt bản thân trong phòng, nghiên cứu bài thi toán của Lục Quyết một lần từ đầu tới đuôi.
Cô càng chắc chắn anh không hề gian lận.
Từ các bài khó có thể nhìn ra, Lục Quyết giải đề cực kỳ rõ ràng lưu loát, vận dụng công thức nhanh gọn, tư duy không rắc rối phức tạp, nếu chỉ cần làm một bước, tuyệt đối không lãng phí thêm một cái ký hiệu nữa.
Cái này không thể copy.
Thẩm Âm Âm ngồi ở bàn học, nhìn chằm chằm bài thi Lục Quyết mãi đến đêm khuya, tâm tình của cô cực kỳ mâu thuẫn.
Vui mừng vì thành tích của Lục Quyết tốt là sự thật, nhưng nếu nói trong lòng cô không bị mất cân bằng, thì đó là tự mình lừa mình.
Lục Quyết mỗi ngày đi trễ về sớm, trốn học đơn giản như ăn cơm uống nước, chưa từng nhìn thấy anh thức đêm làm bài tập, ở trường học không chơi bóng rổ thì chính là chui vào phòng thiết bị ngủ……
Vậy rốt cuộc tại sao lại thi tốt đến vậy?
Thẩm Âm Âm tức giận một hơi uống sạch hộp sữa bò lạnh, khuôn mặt nhỏ căng chặt, cầm lấy bài thi của Lục Quyết, gõ cửa phòng anh.
“Gì?” Một bàn tay Lục Quyết chống trên cửa, đuôi mắt rủ xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng.
Có vẻ rất hung dữ, giống như chuẩn bị tìm anh đánh nhau.
Thẩm Âm Âm quan sát trái phải, giờ này rồi, chú Lục và dì Trịnh đã ngủ, thím Ngụy ở phòng giúp việc dưới tầng, Lục Thiệu Tu chưa trở về.
Anh ấy có một căn chung cư ở trung tâm thành phố, không thường xuyên về nhà, đã hơn một tuần Thẩm Âm Âm không gặp anh ấy.
Có đôi khi gặp bài khó, cũng ngượng quấy rầy Lục Thiệu Tu.
Nước xa không cứu được lửa gần, cách vách có một kho bảo tàng, app giải đề di động, hà tất bỏ gần tìm xa?
Thẩm Âm Âm đưa bài thi cho Lục Quyết, nhìn anh, nói: “Cầm đi, tôi từ bỏ.”
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói, âm thanh bé xíu như tiếng muỗi vo ve.
Lục Quyết nhíu mày, hơi cúi đầu, nhân nhượng vóc dáng Thẩm Âm Âm, “Nói cái gì? Lớn tiếng lên, nghe không rõ.”
“Tôi nói”, Thẩm Âm Âm hít một hơi thật sâu, “Có thể nhờ anh hỗ trợ giảng bài tập cho tôi được không……”
Âm thanh vẫn không lớn lắm, nhưng bây giờ Lục Quyết nghe rõ, bởi vì ở gần, nhĩn rõ ràng vành tai đỏ ửng của cô gái nhỏ.
Ngượng ngùng hả.
Lục Quyết cười nhẹ, cà lơ phất phơ nói: “Cái việc phiền thế này lại tìm tôi? Không phải tôi chẳng có lập trường gì để quản à?”
Anh vừa tắm xong, trên người có hương sữa tắm thanh đạm, dù cả người toàn gai, nhưng giờ phút này cũng có vẻ nhu hòa.
Thẩm Âm Âm lắc đầu, “Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh, anh ở nhà, thời gian rảnh tôi mới tìm anh nhờ giúp, có thể không?”
“Tôi có lợi ích gì?”
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, cô không nghĩ ra có thể cho tên nhị thế tổ này lợi ích gì.
Cô có, anh cũng chẳng thiếu gì.
Ngẩng đầu nhìn, Lục Quyết đang cười, dù anh cười nhưng nhìn vẫn rất lãnh đạm, nhưng so với lúc mặt không biểu cảm gì, có vẻ dễ thương lượng hơn.
Thẩm Âm Âm chậm rãi nói: “Tôi sẽ không làm trái nội quy trường học, yêu sớm gì đó…… Cũng sẽ không.”
Lục Quyết lẳng lặng nhìn cô, “Ý là, nếu không phải đang muốn nhờ tôi, em sẽ yêu sớm?”
Hả?
Thẩm Âm Âm nhận thấy có gì không đúng, mê mang chớp chớp mắt, logic gì đây?
Từ từ……
Cô vốn dĩ không định yêu sớm mà!
Thẩm Âm Âm đang muốn giải thích, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là tiếng tin nhắn WeChat, màn hình đối diện với Lục Quyết.
Là Hứa Trí Bác gửi: Ngủ chưa?
Lục Quyết nhanh chóng liếc mắt một cái, khinh thường cười cười, không chút do dự đóng cửa phòng.
Thẩm Âm Âm bị nhốt ngoài cửa không hiểu mô tê gì, cô lại làm gì đắc tội cậu ấm này rồi?
Tính tình y như lốc xoáy, đến lặng yên không tiếng động, đánh người trở tay không kịp.
Hay là…… Thẩm Âm Âm nhìn điện thoại.
Lục Quyết không phải tức giận với cô, mà có là mâu thuẫn với Hứa Trí Bác?
Ở phương diện này, cô hơi ngu ngốc.
Mãi đến khi trôi qua một tuần, Thẩm Âm Âm vẫn chưa suy nghĩ ra, cũng không có chỗ để hỏi, tuần này Lục Quyết lại quay về trạng thái xuất quỷ nhập thần thỏ khôn ba hang, không cùng nhau đi học, không trở về ăn cơm, một tuần thì ít nhất ba buổi tối không ở nhà.
Tiết thể dục này, Tưởng Kiều lại một lần khiến cô nhận ra cô rất ngu ngốc.
“Cậu ngốc ghê, Hứa Trí Bác rõ ràng đang muốn kịch bản cậu!” Tưởng Kiều chạy đến mức thở hổn hà hổn hển.
Thẩm Âm Âm ở cạnh cũng thở hổn hển, hít thở cũng không đều: “Kịch bản…… Như thế nào….”
“Mỗi ngày đều đến gây cảm giác tồn tại, mượn đồ của cậu, hỏi han ân cần, này còn không phải kịch bản à?” Tưởng Kiều thật sự không thể chạy nữa, nhân lúc giáo viên không chú ý, đổi thành đi bộ.
Thẩm Âm Âm cũng dừng lại theo.
Cô nghĩ nghĩ, chẳng hề để ý mà nói: “Mặc kệ anh ta có kịch bản hay không, lát nữa mình trả sách cho anh ta, kịch bản không tác dụng với mình.”
Tưởng Kiều xoa eo, đùa giỡn chọc chọc mặt Thẩm Âm Âm, “Cậu là đồ ngốc nghếch, còn đi trả sách, không phải gãi đúng chỗ ngứa sao?”
“Là sao?”
“Một người mượn một người trả, vậy thì mượn lại có khó không? Cứ một tới một lui như vậy, chắc chắn vẫn làm mối quan hệ trở nên mập mờ.” Tưởng Kiều trưng vẻ mặt người từng trải.
Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ: “Thế thì sao giờ, trả hay không trả?”
“Cái này……” Tưởng Kiều còn chưa nói xong, phía sau giáo viên thể dục đã gầm lên giận dữ, “Tưởng Kiều! Thẩm Âm Âm! Kêu hai cô chạy bộ chứ không phải nói tám nhảm! Chạy nhanh lên cho tôi!”
Vẻ mặt Tưởng Kiều sống không còn gì luyến tiếc, “Khỉ đầu chó chết tiệt!”
Giáo viên thể dục tên là Lưu Phí, lưng hùm vai gấu, người cũng như tên, ngay cả mấy người có tiếng ở khối cao hơn cũng sợ ông ấy.
Tưởng Kiều kéo Thẩm Âm Âm chạy, không ngờ có một quả bóng rổ từ bên sân bóng bay ngang trời đến, giáo viên khỉ đầu chó phía sau gào lên: “Cẩn thận!”
Nhưng đã không kịp rồi.
Tưởng Kiều bất hạnh trúng đạn, ngã trên mặt đất, che đầu, nước mắt lưng tròng, “Là ai không có mắt ném vào tôi!”
Thẩm Âm Âm bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng kiểm tra vết thương của cô ấy.
May mắn, đầu cô ấy không sao, nhưng lúc ngã đầu ngồi cọ xuống đất, trầy da đổ máu.
Một nam sinh mặc đồng phục chạy đến, ngồi xổm bên cạnh Tưởng Kiều, “Rất xin lỗi đàn chị, em trượt tay.”
“Cậu mới là đàn chị, cả nhà cậu là đàn chị”, Tưởng Kiều giận dữ trừng mắt nhìn cậu ta, “Sao đầu của cậu không trượt đi?”
Tính tình nam sinh rất tốt, gương mặt vẫn tươi cười: “Vậy thì đàn em, anh đưa em đến phòng y tế.”
Tưởng Kiều tức giận nhìn chằm chằm đồng phục của cậu ta.
Đồng phục nam nữ của Quảng Thịnh, từ khối thấp đến khối cao, màu sắc sẽ đậm lên, rất dễ phân biệt, người này giống các cô, là khối mười.
“Tránh ra, giả bộ đàn anh làm gì?” Tưởng Kiều được Thẩm Âm Âm đỡ dậy.
Nam sinh không hề tức giận, ngồi xổm trước mặt Tưởng Kiều, chỉ vào bản thân, “Lên đi, tôi cõng cậu đi.”
Tưởng Kiều hơi do dự, cuối cùng khỉ đầu chó chạy tới, thúc giục Tưởng Kiều nhanh chóng đến phòng y tế xử lý vết thương, cô ấy mới không tình nguyện bò lên lưng nam sinh.
Thẩm Âm Âm ở bên cạnh, cùng đến phòng y tế.
Nam sinh thả Tưởng Kiều xuống, cười sang sảng, “Vậy ha, tôi tiếp tục đi chơi bóng, nếu tan học cậu cần người cõng, gọi số này, tôi sẽ đến ngay.”
Cậu ta tự làm chủ mượn giấy bút của dì bác sĩ, viết số điện thoại của bản thân, không nói thêm gì đưa thẳng cho Tưởng Kiều, rồi chạy mất dạng.
“Cái quỷ gì……” Tưởng Kiều siết chặt tờ giấy, định ném đi rồi lại nhịn xuống.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho Tưởng Kiều, tiêu độc rồi dán urgo, Tưởng Kiều kéo Thẩm Âm Âm ngồi xuống, hai người thống nhất ở đây đợi tan học.
Không cần phơi nắng chạy bộ, còn được ngồi điều hòa, cớ sao không làm?
“Tờ giấy này của cậu ta…… Có phải cũng gọi là kịch bản phải không?” Thẩm Âm Âm suy một ra ba, áp dụng linh hoạt.
Sắc mặt Tưởng Kiều hơi quẫn bách, “Còn nói mình, thế cậu làm sao bây giờ?”
Thẩm Âm Âm nhìn cô ấy: “Cái gì làm sao bây giờ?”
“Cậu và Hứa Trí Bác đó, người ta rõ ràng muốn theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?” Tưởng Kiều cười không có ý tốt nào.
Thẩm Âm Âm đẩy mặt cô ấy ra, “Thần kinh, sao mình phải đồng ý?”
“Cậu không thích anh ta? Amen tốt quá đi”, Tưởng Kiều nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói, “Thật ra mình không thích anh ta lắm, trước đó không dám nói với cậu.”
Thẩm Âm Âm cười: “Vì sao không thích?”
“Không biết, trông đẹp thì đẹp thật, nhưng cứ cảm thấy giả tạo sao sao á”, Tưởng Kiều buồn rầu nói, “Còn Lục Quyết, siêu hung, cảm giác như mỗi ngày đều bị anh ta rống phát khóc.”
Thẩm Âm Âm dở khóc dở cười, cũng không đến mức đó mà.
Nói đúng với lương tâm thì, Lục Quyết không hung dữ lắm đâu, vuốt thuận lông là được.
“Âm Âm, nếu bắt cậu phải chọn, thì cậu chọn ai?”
Thẩm Âm Âm nghi hoặc: “Chọn cái gì?”
“Hứa Trí Bác và Lục Quyết, hai chọn một,” Tưởng Kiều cười xấu xa, “Không thể chọn cả nha.”
Cô ấy cố ý làm khó dễ Thẩm Âm Âm, không ngờ Thẩm Âm Âm không hề do dự, buột miệng thốt ra: “Tất nhiên là Lục Quyết!”
Lục Quyết đứng ở bóng cửa, trái tim bỗng nhiên đập rộn ràng.
Mười phút trước anh mới đến trường học, đi ngang sân thể dục, bị Địch Việt ngăn lại, nghe được Thẩm Âm Âm bị bóng rổ đập vào, vậy nên tới phòng y tế.
Không ngờ nghe được cuộc đối thoại này.
Một giọng nói nữ sinh khác vang lên: “Vì sao thế, anh ta rất hung dữ!”
Lục Quyết chưa bao giờ có thói quen nghe góc tường, một là đi, hai là vào, nhưng anh như bị đóng đinh tại chỗ, lầm đầu tiên trong cuộc đời nội tâm sinh ra chờ mong.
Thẩm Âm Âm nghĩ nghĩ nói: “Anh ấy không hề hung dữ, anh ấy rất tốt.”
Anh ấy rất tốt.
Chỉ bốn chữ đơn giản, lại như dòng nước dịu dàng thanh mát, chảy đến miếng vết thương mẫn cảm tinh tế trong lòng Lục Quyết.
Sao cô lại thấy anh tốt chứ?
Chưa một ai cảm thấy anh tốt, ngay cả anh cũng không cảm thấy.
Lục Quyết không nhịn được cong khóe miệng, nhưng lại cố nén lại, không muốn ai nhìn thấy.
Sau đó anh thấy Địch Việt ôm bóng rổ chạy đến, “Cậu ở đây làm gì? Cô bé giúp việc đâu?”
“Cô bé giúp việc gì cơ?” Lục Quyết đã quên bản thân thuận miệng khai đùa.
“Là cô bé giúp việc nhà cậu, đàn em khối 10 Thẩm Âm Âm, em ấy không có trong đó hả?” Địch Việt thăm dò nhìn về phía phòng y tế, “Hây, ở đây đây còn gì!”
Đợi Lục Quyết phản ứng kịp, đã muộn rồi.
Khuôn mặt Thẩm Âm Âm không cảm xúc nói: “Tôi là người giúp việc của anh ta?”
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lục, chỗ này có bàn phím này, cậu tới đây quỳ nhanh.