Chương 22: Phiên ngoại: Tạ công tử

Phủ tướng quân xuất hiện một mỹ nhân.

Da trắng môi đỏ, mi thanh mục tú, đối xử với mọi người ôn hòa hữu lễ, còn am hiểu y thuật.

Người trong phủ đều rất thích y, xem y như tướng quân phu nhân để hầu hạ, tận tình làm bánh ngọt và quần áo đẹp cho y, đồ vật trong cung ban thưởng cũng đưa tới phòng y trước, chỉ thiếu điều không gọi thẳng phu nhân nữa thôi.

Đương nhiên không phải bọn họ không muốn gọi mà là tướng quân nói phu nhân hay thẹn thùng không chịu được đùa giỡn nên bảo bọn họ quy củ một chút, thế là ai nấy đều cung kính gọi "Tạ công tử".

Người hầu phải tuân theo quy củ nhưng Nhị thiếu gia Tiêu Duệ thì không cần, thừa dịp tướng quân tuần tra ngoài thành vắng nhà, ngày ngày đuổi theo Tạ công tử gọi tẩu tẩu hỏi đủ thứ, còn lừa gạt Tạ công tử đến thanh lâu uống rượu.

Đám người hầu ngăn không được đành ra cổng thành ngóng trông, chờ trời tối tướng quân trở về liền dẫn hắn đến thanh lâu, vừa chạy trên đường vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện, càng nói sắc mặt tướng quân càng sa sầm làm gã sai vặt sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi mình.

Quả nhiên xảy ra chuyện.

Tú bà trong thanh lâu thấy hai thị vệ đeo đao chặn trước mặt thì lập tức quỳ xuống, run rẩy hỏi các quân gia muốn tìm ai, nghe thấy tên Tiêu nhị thiếu mới biết chính là vị quý nhân kia. Dù sao trong nhà có đệ đệ đáng bực mình như thế khắp kinh thành cũng chỉ mỗi vị kia, lập tức dẫn người tới phòng trên lầu ba.

Cửa đóng nhưng không khóa, Tiêu Duệ để hở vạt áo ngồi dựa trên giường uống rượu, trong ngực còn ôm một nữ nhân quần áo xộc xệch đang ghé vào tai hắn thì thầm trêu chọc, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau là mấy thị vệ hung thần ác sát xông vào khiến hai người giật mình ngã lăn xuống đất.

"Đồ khốn." Tiêu Hành túm cổ áo Tiêu Duệ kéo dậy rồi tức giận hỏi, "Tạ Thầm đâu?"

"Ở...... ở sát vách." Tiêu Duệ trước kia phạm lỗi cũng không ít nhưng đây là lần đầu thấy ca ca mình tức giận như vậy, lập tức run rẩy khai báo, "Không có làm gì hết, thật đó, chỉ... chỉ uống chút rượu thôi, tẩu tẩu nói buồn ngủ nhưng không chịu để người hầu hạ, vì vậy đệ thuê phòng ngay sát vách để y ngủ một giấc."

"......" Tiêu Hành nghe thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, "Ngươi còn cho y uống rượu nữa à?"

"Không, không uống được sao? Ca cũng đâu có dặn đệ...... A!"

Tiêu Duệ chật vật ngã phịch xuống đất, ôm đầu sợ bị ca ca đánh cho một trận.

"Đưa tên khốn này về phủ."

"Vâng." Thị vệ lên tiếng, "Còn tướng quân thì sao ạ?"

"Để lại một chiếc xe ngựa chờ dưới lầu đi."

"Vâng."

Nói xong Tiêu Hành xoay người sang phòng sát vách, đá văng cửa phòng khóa chặt rồi đi vào.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trên giường cách đó không xa có người nằm quấn kín chăn không thấy rõ mặt.

Tiêu Hành nhíu mày đóng cửa lại rồi đi đến cạnh giường.

Nếu không ngửi thấy hương hoa thông nồng nàn kia thì hắn cũng sẽ nghĩ người nằm bất động trong góc giường đang ngủ say.

"Tạ Thầm?"

Tiêu Hành khom người kéo chăn ra, trông thấy người phía dưới toàn thân ướt đẫm, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi đầy mồ hôi lạnh như gặp ác mộng chưa tỉnh.

"Tạ Thầm, dậy đi." Tiêu Hành vén chăn sang một bên rồi cởϊ áσ choàng bọc kín người lại, "Về nhà thôi."

"Nhà...... Không có nhà......" Tạ Thầm nép vào ngực Tiêu Hành nghẹn ngào lẩm bẩm, "...... Không về được."

"Về được chứ, ngươi có nhà mà." Tiêu Hành bế y lên, vừa dịu giọng dỗ dành vừa bước nhanh xuống lầu lên xe ngựa, "Ngoan, giờ chúng ta về nhà, đừng sợ."

Nghe thấy giọng nói trầm ổn quen thuộc, Tạ Thầm được vỗ về dần yên tĩnh lại, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo Tiêu Hành rồi mở mắt nhìn người ôm mình.

"Tiêu Hành......" Y thở gấp gáp, nước mắt chảy giàn giụa làm đuôi mắt đỏ ửng, "Thật là khó chịu...... Ưʍ...... Ta khó chịu quá......"

Rượu mạnh đánh thức cổ trùng ngủ say trong cơ thể, bản năng kiềm chế đã lâu rốt cuộc được giải phóng, dưới thân truyền đến từng đợt sóng tình thiêu đốt Tạ Thầm mất hết lý trí, chỉ có thể áp sát vào người Tiêu Hành cọ xát không ngừng, nài nỉ hắn giúp y giải tỏa du͙© vọиɠ.

"Chỗ nào khó chịu?" Tiêu Hành đóng kín cửa xe ngựa rồi ôm Tạ Thầm để y ngồi dạng chân trên đùi mình, vật bên dưới đã sớm cương cứng chĩa vào giữa khe mông, không nhanh không chậm cọ xát miệng nhỏ ướŧ áŧ, "Nóng à?"

"Ừm......" Tạ Thầm nằm trên vai hắn khẽ vặn eo, vừa cọ tính khí vào cơ bụng rắn chắc của hắn vừa nhấc mông muốn để vật kia tiến vào, "Tiêu...... Tiêu Hành...... Muốn......"

"Nóng thì tự cởi đồ ra." Tiêu Hành thấy y đã thoát khỏi ác mộng lại muốn tính sổ với y chuyện bị lừa đi thanh lâu, vì vậy không làm gì mà chỉ lạnh lùng ra lệnh, "Muốn thì tự mình nhét vào, biết chưa?"

Sau khi Tạ Thầm uống say thì cực kỳ nghe lời, bị bắt nạt cũng ngoan ngoãn chấp nhận, vụng về kéo hở vạt áo lộ ra ngực bụng trắng nõn bóng loáng, đầṳ ѵú đỏ hồng run rẩy đứng thẳng vì lạnh, rung động theo tiếng thở dốc của y, câu dẫn ánh mắt Tiêu Hành.

"Muốn cái gì?" Tiêu Hành nhìn y.

"Muốn...... Ưʍ......" Tạ Thầm ưỡn ngực tới phía trước, trên mặt đỏ đến lợi hại, "Muốn ngươi...... Muốn ngươi liếʍ......"

Bình thường Tạ Thầm tuyệt đối không nói được lời này, hôm nay có men say đúng là nhiệt tình chủ động hơn hẳn.

Tiêu Hành nhếch môi cười hài lòng rồi hôn lên theo mong muốn của y, môi lưỡi quấn lấy một bên núʍ ѵú khuấy động vòng quanh, mυ"ŧ ra tiếng nước chậc chậc.

Tạ Thầm ngửa đầu rên khẽ, ngón tay bám trên vai Tiêu Hành đột nhiên siết chặt, kɧoáı ©ảʍ khiến y thoải mái hơn đôi chút nhưng vẫn thấy chỗ phía sau càng thêm trống rỗng ngứa ngáy.

Y nhớ Tiêu Hành nói muốn thì phải tự mình nhét vào, thế là vừa ưỡn ngực về phía Tiêu Hành vừa đưa tay sờ soạng dưới thân hắn, nắm chặt vật kia nhét vào cửa huyệt mềm mại khép mở, sau đó nhấc mông ngồi xuống từ từ nuốt vật thô to nóng bỏng vào hậu huyệt.

"Ưʍ...... Thật lớn......"

Tạ Thầm mới nuốt được phân nửa đã thấy rất trướng, vịn vai Tiêu Hành muốn đợi một lát lại tiếp tục, ai ngờ xe ngựa bỗng nhiên bị hòn đá làm xóc nảy, Tạ Thầm run chân quỳ không nổi nên ngồi phịch xuống nuốt hết toàn bộ vật kia, sau lưng y tê rần, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã bắn ra.

"Nhanh vậy sao." Tiêu Hành còn chôn sâu trong người y, cảm giác được trên bụng sền sệt, nhịn không được cười vuốt ngực Tạ Thầm một cái, "Còn sức cử động không?"

Hương hoa thông nhàn nhạt lan tỏa trong xe ngựa, đầṳ ѵú ướŧ áŧ hơi sưng bị hai dấu răng vòng quanh, hiện ra màu sắc da^ʍ mỹ.

"Ai nói." Tạ Thầm say rượu nên can đảm hẳn lên, hai mắt mông lung nhìn Tiêu Hành lộ vẻ không cam lòng yếu thế, "Ta...... ưm, ta...... động cho ngươi xem."

Nói xong liền chủ động thẳng lưng nhấc mông để tính khí trong huyệt tuột ra gần nửa đoạn rồi lại đẩy vào sâu tận gốc.

Sức lực nửa thân dưới của Tạ Thầm đều dồn vào mông eo, thân trên chỉ có thể dựa vào Tiêu Hành chống đỡ, tiếng rêи ɾỉ và thở dốc vang lên trong xe ngựa chật hẹp, Tạ Thầm cảm thấy thân thể nóng lên, còn mơ hồ cảm giác được vật cắm trong người càng cứng càng lớn, mỗi lần phun ra nuốt vào đều nghiền ép điểm nhô lên trong thành ruột khiến y nhịn không được run rẩy.

Tiêu Hành quay đầu hôn lên gáy Tạ Thầm, nhìn ra sau lưng thấy vòng eo nhanh nhẹn trượt lên trượt xuống, tính khí thô to không ngừng ra vào giữa hai mông trắng nõn, bị dịch nhờn tưới ướt một mảnh sáng lóng lánh, lại được bôi trơn chen vào tiểu huyệt ướt mềm phát ra tiếng nước mập mờ.

Tiêu Hành hứng thú nhìn một lát, khi động tác của Tạ Thầm chậm lại mới đưa tay nắm chặt hai mông thịt dùng sức nhào nặn mấy lần rồi kéo sang hai bên, sau đó ưỡn lưng đâm thẳng vào.

"...... Ưm!"

Lực đẩy quá sâu khiến Tạ Thầm nhịn không được kêu lên, thanh âm ngọt ngào mềm mại bay ra ngoài cửa sổ, rất nhanh lại trở nên đứt quãng, xen lẫn với tiếng thở nặng nề của một nam nhân khác.

Mặt đường dưới bánh xe ngựa không bằng phẳng nên thỉnh thoảng lại xóc nảy, mỗi lần đều khiến Tạ Thầm bị hất lên rồi lại ngồi phịch xuống đùi Tiêu Hành, từng cú đâm chọc sâu đến cực hạn làm Tạ Thầm sinh ra ảo giác lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn, đồng thời kɧoáı ©ảʍ cũng tăng lên khiến da đầu tê dại, y vừa sợ hãi vừa thoải mái, bụng dưới căng cứng, hậu huyệt mềm mại bắt đầu co rút siết chặt vật cứng nóng bỏng kia.

"Ta không được...... ưm, Tiêu...... Tiêu Hành......"

Tiêu Hành bị y kẹp chặt toàn thân sảng khoái, lực đạo đâm vào vừa nhanh vừa mạnh, Tạ Thầm nức nở cầu xin hắn chậm một chút, người cũng mềm nhũn gục lên vai hắn, tính khí cấn giữa bụng hai người rỉ ra từng vệt nước trong suốt.

"Sắp rồi, chờ một chút."

Tiêu Hành biết y sắp bắn ra nên cố ý ma sát điểm nhạy cảm bên trong làm Tạ Thầm run rẩy, chẳng bao lâu sau đã bắn lần thứ hai. Cao trào qua đi thành ruột vẫn co rút thít chặt, Tiêu Hành ôm lưng Tạ Thầm đâm chọc vài chục cái, cuối cùng đi vào chỗ sâu, rốt cuộc buông lỏng thân thể bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

......

Đám người hầu chờ trước cổng phủ hơn nửa canh giờ mới thấy xe ngựa chở tướng quân chậm rãi chạy tới. Còn tại sao chậm rãi thì bọn họ không biết cũng không dám hỏi, khúm núm đứng hai bên cổng nhìn tướng quân ôm Tạ công tử xuống xe, dùng áo choàng bao phủ cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt còn mang theo nước mắt, sau đó lại vùi vào ngực tướng quân.

"Tiêu Duệ đâu?"

"Bẩm tướng quân, Nhị thiếu gia đang quỳ trong từ đường đợi ngài ạ."

"Bảo hắn đừng chờ nữa." Tiêu Hành lạnh lùng nói, "Sáng mai đi với ta đến doanh trại phía Bắc nhập ngũ."

"Vâng...... Vâng." Quản gia lau mồ hôi, "Lão nô sẽ sai người thu dọn đồ đạc cho Nhị thiếu gia."

"Còn nữa," Tiêu Hành nói, "Lần sau mà còn xảy ra chuyện này thì......"

Quản gia và đám người hầu đều nơm nớp lo sợ cúi thấp đầu, cứ tưởng sẽ nghe hắn cảnh cáo đuổi việc mình, nào ngờ Tạ công tử trong ngực tướng quân mềm giọng nói gì đó, lời cảnh cáo này liền bị tướng quân ném ra sau đầu, chỉ sai người vào bếp làm chút thức ăn rồi một canh giờ sau đưa tới phòng ngủ, nói xong liền ôm Tạ công tử đi mất.

Về phần tại sao phải đợi một canh giờ thì các người hầu không biết cũng không dám hỏi, chỉ vội vàng ra bếp làm việc, về sau phải đối xử tốt với Tạ công tử hơn một chút mới được.

Dù sao người vừa đẹp vừa tốt bụng, chịu nói đỡ cho bọn họ, còn dỗ tướng quân nguôi giận nữa.

Phu nhân tốt như vậy khắp kinh thành cũng tìm không ra người thứ hai, đâu thể để người ngoài cướp mất được, tất nhiên phải dốc hết tâm tư giữ lại trong phủ bọn họ rồi.

[HOÀN]