Kiếm trận trùng điệp lẫn nhau, kéo dài vô tận trong hư không, giống như sinh ra một hư không khác.
Ma Quân đã xâm nhập vào nội phủ của Lộ Tiểu Thiền, lại bị mảng đan hải vô tận này hất văng ra ngoài, hút vào trong kiếm trận.
Linh thể như bị rút tơ lột kén, không ngừng tan rã!
Ma Quân tự biết đại nạn sắp tới, cười nói với Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi có biết... chấp nhất tà niệm trên cõi đời này, mãi mãi cũng luyện hóa không hết? Có tâm... tất có chấp niệm?"
Ngay sau đó là một đạo kiếm trận, xông vào mi tâm của Ma Quân, khiến hắn hoàn toàn bị nghiền nát.
"Ta biết. Cho nên loại bỏ chấp niệm quá cực khổ, không bằng tiếp thu nó đi."
Tựu như Thư Vô Khích ở trong lòng ta, chấp niệm của hắn chính là chấp niệm của ta.
Hắn khiến ta, không màng sống chết.
Kiếm trận trong nháy mắt thu nạp, vô số Tà linh cùng vị Ma Quân canh giữ vùng đất "Vô Vọng" kia, đều bị luyện hóa thành linh đan màu lam đậm, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay Lộ Tiểu Thiền duỗi ra.
Linh đan tỏa ra ánh sáng, phảng phất như có dòng nước nhỏ róc rách lượn tới lượn lui ở bên trong.
Lộ Tiểu Thiền khép lại ngón tay, nghĩ muốn đem nó cho Thư Vô Khích.
Sau đó ngẫm nghĩ, giữ lại làm gì cơ chứ?
Ta tốt, hắn cũng tốt!
Lộ Tiểu Thiền ai ôi một tiếng liền đem nó nuốt xuống, linh đan rơi vào nội phủ của Lộ Tiểu Thiền, cùng đan hải của Lộ Tiểu Thiền hòa làm một thể.
Nhắm mắt thở ra một hơi, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy toàn thân khoan khoái, ước gì Tà thần Hỗn Độn cũng ở trước mặt, y liền thu thập luôn một thể!
"Đạo kiếm trận vừa nãy luyện hóa Ma Quân của ta thật là lợi hại! Nên gọi tên là gì đây?"
Kiếm trận của Thư Vô Khích đều là "Trùng Tiêu", "Thiên Khuyết" này nọ rất có khí thế.
Lộ Tiểu Thiền y thật vất vả mới có được một đạo kiếm trận thuộc về riêng mình, ừm....
Dòng nước cuồn cuộn, trở lại bên trong Thái Lăng Chân Uyên, lại từ pháp khí này, chảy về bốn phương tám hướng, thành sông thành biển.
"Viên Trạch." Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm.
Ngói vỡ tường đổ, chính là phế tích. Sông ngòi chính là ân huệ tỏa khắp thương sinh.
Vừa có thể phá hủy tất cả, vừa có thể cho ta một sinh mệnh mới, không phải là sức mạnh của nước hay sao?
Chấp niệm cũng giống như nước.
Nhất niệm hướng sinh, nhất niệm nhập ma.
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, phát hiện Vô Ngân kiếm trong tay đã thay đổi.
Vô Ngân kiếm trước kia, chỉ hơi có hình dáng của kiếm, căn bản không có khai phong.
Thế nhưng hiện tại, sắc bén rồi lại nhu hòa, ngón tay Lộ Tiểu Thiền đυ.ng vào, lưỡi kiếm thoạt nhìn xuy mao đoạn phát* thế nhưng không làm tay bị thương, còn phát ra tiếng ngân vang nhẹ nhàng, phảng phất như có nước chảy trong kiếm.
[*
thổi một sợi tóc xuống lưỡi kiếm, sợi tóc liền đứt.]
Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người — lẽ nào Vô Ngân kiếm khai phong?
Kiếm của ta khai phong rồi!
Không đúng, là Lộ Tiểu Thiền ta khai thông rồi!
"Vô Khích ca ca..."
Mừng rỡ như điên trong nháy mắt bị dập tắt, bởi vì Thư Vô Khích chẳng hề ở bên cạnh y.
Y phải trở về! Muốn cho Thư Vô Khích xem kiếm của mình!
Lộ Tiểu Thiền không thể đợi được nữa muốn nói cho Thư Vô Khích cái tin tốt này.
Nhưng phải làm thế nào để rời khỏi vùng đất "Vô Vọng" này đây?
Lộ Tiểu Thiền rũ mắt xuống, nhìn vùng đất Vô Vọng dưới chân, đại khái là sau khi bản thân luyện hóa Ma Quân, tu vi tăng lên đáng kể, lại có thể tinh tường nhìn thấy từng tia tà khí đan xen chằng chịt khắp nơi.
"Cái này... hình như là một cái trận?"
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm bay khỏi mảng tà trận này, cách càng xa mới có thể nhìn ra được toàn cảnh.
Mà tại một chỗ cực xa giữa vùng hư không này, Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy một vệt linh quang bị tà khí nghiền ép đến không cách nào chống trả, sắp sửa rơi xuống hư không vô tận.
Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, trong lòng kinh hãi.
—— Mạc Thiên Thu!
Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm phóng như bay, dùng tốc độ chưa bao giờ có, xông phá tầng tầng Tà linh ngăn trở, mũi chân điểm nhẹ trên thân Vô Ngân kiếm, vô số kiếm trận được thúc phát bay ra, một đường luyện hóa.
Uy lực của đạo kiếm trận đè ép Mạc Thiên Thu không hề tầm thường, ngoại trừ Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm trận thuần hậu như vậy, giống như núi non trùng điệp rơi xuống từ chín tầng trời!
Con bà nó!
Chỉ là một cái vùng đất Vô Vọng, tại sao có nhiều cao thủ tà môn như vậy a!
Đã vậy thì để ta thử một chút xem kiếm trận mới luyện của ta, uy lực ra sao!
Lộ Tiểu Thiền thừa thế xông lên, thúc phát ra kiếm trận "Viên Trạch", y mới vừa luyện hóa Ma Quân, tu vi gia tăng mãnh liệt, uy lực kiếm trận so với lúc nãy chỉ có hơn chứ không kém!
Kiếm trận vây áp Mạc Thiên Thu lập tức bay ra khỏi khe nứt, Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm xông vào, một tay túm lấy Mạc Thiên Thu, một tay cầm lấy Thiên Thu kiếm của hắn, bay ra ngoài.
"Mạc Thiên Thu! Tỉnh lại cho lão tử!"
Đầu gối Lộ Tiểu Thiền thúc về phía trước, vừa vặn đánh trúng bụng Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu đột nhiên ho khan một tiếng, tỉnh hồn lại.
"Lộ... Lộ Tiểu Thiền..."
"Ngươi biết đây là chỗ nào không!" Lộ Tiểu Thiền gầm nhẹ một tiếng.
Ngay lúc đó một đạo kiếm trận kéo tới, khí thế bạt cả núi sông, Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm chống đỡ, kiếm trận của y dùng thế của hồng thuỷ chống trả, bị đối phương đυ.ng phải văng ra ngoài, cả nội phủ cũng bị xung kích.
"Thật là lợi hại..."
Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền vang lên ong ong, Vô Ngân kiếm trong tay cũng bị cộng hưởng theo.
Cũng may vừa nãy bản thân không có đem linh đan luyện hóa được để dành cho Thư Vô Khích, không thì hiện tại khả năng mạng cũng mất!
Ngón tay Mạc Thiên Thu ngoắc một cái, Thiên Thu kiếm bay lộn tới dưới chân hắn. Mạc Thiên Thu cất cao giọng nói: "Hạo Phục, ta còn tưởng rằng ngươi luôn quang minh lỗi lạc. Phỏng chừng là nhập ma, tâm tính cũng thay đổi, chỉ có thể đánh lén sau lưng."
Mạc Thiên Thu ôm lấy khóe miệng, giọng điệu vẫn mang theo sự trêu chọc cùng đùa giỡn thường ngày.
Lộ Tiểu Thiền bình ổn trở lại, y kéo kéo Mạc Thiên Thu: "Ngươi nói gì đó? Ai cơ?"
"Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục. Kẻ chỉ biết mượn cớ bế quan dưỡng thương, nhát gan trốn tránh hơn một ngàn năm." Mạc Thiên Thu cười nói.
Lông mày Lộ Tiểu Thiền nhướng lên.
Năm đó Tây Uyên Kiếm Tông trên Vô Ý Cảnh Thiên, bị kiếm trận "Vấn Thiên" của Thư Vô Khích làm trọng thương, còn chưa kịp trở lại Tây Uyên đã tịch diệt.
Là Hạo Phục một đường hộ tống hắn trở về.
Thế nhưng... Lộ Tiểu Thiền nhớ năm đó chính diện đối kháng với kiếm trận "Vấn Thiên" của Thư Vô Khích, rõ ràng là hai vị Kiếm Tông của Nam Ly cùng Tây Uyên lúc bấy giờ, mà Miểu Trần Nguyên Quân theo sư phụ tham gia trận đại chiến kia cũng chỉ hao tổn nhiều tinh nguyên, tu dưỡng trăm năm liền khôi phục.
Tại sao thương thế của Hạo Phục lại trầm trọng như vậy?
Càng quan trọng hơn là, nếu như tập kích bọn họ chính là Hạo Phục... Hai người bọn họ hợp sức liệu có thể đánh thắng được hắn?
"Chúng ta không phải nên chạy trốn sao?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu hỏi.
Vừa dứt lời, sau gáy liền bị Mạc Thiên Thu gõ một cái.
"Vậy mà còn kêu ta gọi ngươi một tiếng "sư phụ", ngươi có thể có tiền đồ một chút hay không?"
Cũng đúng, có thể trốn đi đâu được chứ?
Vừa lúc đó, một thân ảnh khoác áo choàng bước ra từ trong khe nứt hắc ám.
Khí thế của hắn cùng người khác bất đồng, rõ ràng linh khí thuần hậu, lại bị tầng tầng khí đen quấn quanh.
Hơn nữa, không giống với Liên Nguyệt Nguyên Quân.
Linh khí của Liên Nguyệt Nguyên Quân chỉ bị tà khí vây khốn, nhưng không có bị tà khí xâm chiếm.
Thế nhưng người trước mắt không giống vậy, linh khí của hắn cùng tà khí đan dệt lẫn nhau.
Trong cơ thể hắn... Tựa hồ là....
Lộ Tiểu Thiền lập tức túm lấy Mạc Thiên Thu, lôi kéo hắn lùi về phía sau.
"Hắn bị Ma Quân xâm chiếm thân thể!"
"Cái gì?" Mạc Thiên Thu ngẩn người, nhìn thân ảnh kia, "Sao có khả năng, hắn là người cương trực, không dễ dàng thay đổi..."
Vành nón của người kia ép xuống rất thấp, chỉ nhìn thấy đôi môi và cằm của hắn.
Nhưng dù vậy, cũng biết là một vị thanh niên tuấn mỹ.
Khóe miệng của hắn cong lên, khẽ cười cười.
"Thiên Thu, thì ra ấn tượng của ta ở trong lòng ngươi không tồi a."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một khắc ấy, cõi lòng Mạc Thiên Thu run rẩy dữ dội, lộ ra biểu tình khó thể tin.
"Làm sao vậy... Hắn là Hạo Phục sao?" Lộ Tiểu Thiền chỉ nhìn ra được người này tà môn vô cùng.
Nửa khuôn mặt bởi vì linh khí mà đoan chính tao nhã, nửa khuôn mặt khác, hoàn toàn bị tà khí bao trùm.
"Ta khó coi sao?" Hạo Phục lại tiến lên một bước.
Ngón tay Mạc Thiên Thu đều run rẩy: "Ngươi... Mặt của ngươi..."
"Bị hủy hoại." Hạo Phục nhàn nhạt đáp.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt sang, chẳng lẽ trong cuộc chiến Tiên Ma năm xưa Hạo Phục bị thương tổn tới mặt?
Không thể a, Lộ Tiểu Thiền nhớ ngày đó y trở lại Vô Ý Cảnh Thiên, có nhìn thấy Hạo Phục đỡ sư phụ của hắn, lúc ấy mặt của hắn rất tốt a!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Thiên Thu nhíu chặt lông mày hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì à? Ta xảy ra chuyện, ngươi thật sự để ý sao?"
Hạo Phục từng bước từng bước tiến tới, vươn tay muốn chạm vào mặt Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu vươn tay kéo Lộ Tiểu Thiền ra phía sau, đối diện với Hạo Phục.
"Trận chiến tại Vấn Tiên Đài, ngươi và ta đã ân nghĩa lưỡng đoạn. Ngươi xảy ra chuyện gì, ta xác thực không thèm để ý, nhưng lại hiếu kỳ."
Lộ Tiểu Thiền gào thét ở trong lòng, ôi Thiên Thu Điện chủ của ta a, ngươi nói vài câu dễ nghe với Hạo Phục, ngươi sẽ chết sao?
Cần gì phải nói ngươi không thèm để ý a!
Nếu hắn nổi giận, lấy đi mạng của hai chúng ta, vậy thì còn thiệt thòi lớn hơn!
Ngón tay Hạo Phục cuối cùng vẫn dừng lại ở một bên má của Mạc Thiên Thu, chỉ cách đường tơ kẽ tóc.
"Cuộc chiến tại Vấn Tiên Đài, ngươi bại bởi ta, bị người trong thiên hạ chỉ trích nói ngươi khinh bạc sư muội của ta, còn nói ngươi làm việc quái đản, tâm thuật bất chính. Ta biết những lời này đều là phiến diện, cũng biết ngày đó dù ta có thua ngươi, thiên hạ cũng sẽ nói ta nhường ngươi, còn có thể nói ngươi đầu độc Tây Uyên chưởng kiếm, ngươi vẫn sẽ bị thiên hạ cuồng ngôn nghị luận."
Mạc Thiên Thu che chở Lộ Tiểu Thiền, lần thứ hai lùi về phía sau.
"Ta biết ngươi khó xử."
"Ngươi biết ta khó xử, tại sao vẫn không chịu gặp ta!"
Thanh âm vốn cô đơn của Hạo Phục đột nhiên cao lên, mang theo một loại hận ý.
Mạc Thiên Thu co rút khóe miệng, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ngươi thật sự không hiểu tại sao ta không gặp ngươi sao?"
"Là bởi vì sư muội của ta Thuần Ninh Quân? Tất cả nguyên nhân đều vì nàng dùng sự trong sạch của chính mình đến vu hại ngươi, đúng không?"
Mạc Thiên Thu trầm mặc không nói, nhưng lại bình thản mà nhìn vào đôi mắt đã vẩn đυ.c của Hạo Phục.
Hạo Phục cắn răng nghiến lợi nói: "Ta mang theo sư phụ trọng thương quay về Tây Uyên, Thuần Ninh Quân không thể đợi được mà tới đón ta. Ta vốn cho rằng, người mà ta sẽ nhìn thấy khi đẫm máu trở về sẽ là ngươi! Thế nhưng ngươi không tới! Dù ngươi biết trận chiến kia ta có thể sẽ tịch diệt, ngươi từ đầu đến cuối chưa từng tới nhìn ta một lần!"
Lộ Tiểu Thiền kinh ngạc, y ở phía sau Mạc Thiên Thu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ta nhớ... ngươi có ngự kiếm chạy tới Vô Ý Cảnh Thiên a! Chỉ là ngươi chưa kịp..."
Mạc Thiên Thu vẫn không nói chuyện, nhấn đầu Lộ Tiểu Thiền một cái.
"Sau đó thì sao, ngươi đã làm gì?" thanh âm Mạc Thiên Thu vẫn như cũ rất lạnh.
"Ha ha ha ha! Ha ha ha!" Hạo Phục bỗng nhiên bắt đầu cười to.
Tiếng cười của hắn thê lương, không biết là cười nhạo thế sự vô thường, hay là cười nhạo chính hắn.
"Thuần Ninh Quân hỏi ta, Thiên Thu Điện chủ có lên Vô Ý Cảnh Thiên hay không? Mạc Thiên Thu tên khốn kia có chết hay không?"
Trong hai mắt Hạo Phục tràn đầy hận ý, hắn siết chặt l*иg ngực của mình: "Nàng làm hại ta trước mặt mọi người thương tổn người ta để ý nhất! Ta sống sót sau tai nạn, nàng còn muốn ở ngay trước mặt ta mỉa mai chà đạp! Ta muốn tính mạng của nàng!"
Trong nháy mắt ấy, Lộ Tiểu Thiền thấy được bên trong thân thể Hạo Phục có một cái bóng màu đen khác điên cuồng mà tràn ngập sát ý, nó đang thét gào, đang giãy dụa, muốn khống chế thân thể Hạo Phục, gϊếŧ hết người muốn gϊếŧ trong thiên hạ!
Là.. Là Ma Quân Lục Lệ sao....
Chẳng lẽ đây mới là bản tôn của Ma Quân Lục Lệ, nguyên lai vẫn luôn ở trong cơ thể Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục.
Kiếm Tông nhập ma, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai, toàn bộ cơ thể hắn cơ hồ đã sắp hoàn toàn thuộc về Ma Quân Lục Lệ rồi!
"Không phải ngươi đã gϊếŧ Thuần Ninh Quân chứ? Ta rất lâu chưa nghe qua tin tức về nàng. Chuyện tuyển chọn chưởng kiếm lớn như vậy, nàng thân là sư muội của ngươi, lại không thấy nàng xuất hiện."
"Ngươi muốn biết nàng ra sao rồi? Ngày đó ta vốn muốn tính mạng nàng, ai ngờ sư phụ ta dùng hết tia khí lực cuối cùng cũng muốn cứu nàng. Nếu như không phải sư phụ dung túng, làm sao Thuần Ninh Quân có thể có lá gan đến vu hại ngươi? Cho nên ta đã ở trước mặt sư phụ, từng kiếm từng kiếm, dùng linh khí rạch nát mặt của nàng!"
Lộ Tiểu Thiền nghe xong, cảm thấy không rét mà run.
Bị linh khí cắt từng nhát từng nhát, trừ phi tu vi của bản thân cao hơn đối phương, bằng không vết thương khó lòng khép lại.
Tu vi của Hạo Phục năm đó hơn xa Thuần Ninh Quân, mặt của Thuần Ninh Quân vĩnh viễn chẳng có ngày khép lại, chỉ có thể càng lúc càng thối rữa.
Y từng nghe qua danh tiếng của Hạo Phục, tuy rằng bảo thủ không muốn thay đổi, nhưng lại ngay thẳng chính trực, là quân tử hiếm có trong tứ phương kiếm môn.
Nhưng... Nhưng vì cái gì lệ khí lại thâm sâu như vậy?
"Cho nên... Tây Uyên Kiếm Tông đời trước, không phải là bị Ương Thương nhập ma làm trọng thương nên chết, mà là bị ngươi làm cho tức chết." Mạc Thiên Thu mở miệng nói.
"Đúng vậy! Hắn xuất kiếm muốn ngăn cản ta, thế nhưng kiếm khí sượt qua mặt của ta, đâm trúng Thuần Ninh Quân! Ha ha ha ha!"
Hạo Phục ngửa mặt cười to.
Kiếm khí của Tây Uyên Kiếm Tông đời trước, chính là nguyên nhân khiến nửa bên mặt của Hạo Phục bị hủy.
Chuyện về sau, không cần Hạo Phục mở miệng nói, Lộ Tiểu Thiền cùng Mạc Thiên Thu cũng có thể đoán được.
Chuyện xảy ra sau khi Hạo Phục trở về Tây Uyên, chỉ cần nói Tây Uyên Kiếm Tông trong cuộc chiến Tiên Ma đã tiêu hao hết tinh nguyên, trên đường trở về liền tịch diệt.
Hắn thuận theo tự nhiên kế thừa vị trí Kiếm Tông, Thuần Ninh Quân cũng đã chết, không còn ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Nếu muốn hỏi thời điểm nào Hạo Phục nhập ma, ước chừng có thể truy ngược về thời điểm trên Vô Ý Cảnh Thiên.
Hắn tận mắt chứng kiến kiếm trận "Vấn Thiên" của Ương Thương, cảm nhận được sát khí rung trời khi Vô Ý Kiếm Hải vào trận, ngay lúc tinh lực suy kiệt cả người bị thương, lại bị Thuần Ninh Quân làm cho tức giận. Sát tâm của hắn dẫn Ma Quân Lục Lệ tới, không thể chịu đựng mê hoặc của Ma Quân, phóng túng chính mình, cứ như vậy nhập ma.
"Thời điểm ta còn là Tây Uyên chưởng kiếm, người người đều nói ta là Tây Uyên Kiếm Tông đời tiếp theo, cho nên ta nhất định phải chính trực quyết đoán, làm tấm gương tốt cho chúng kiếm môn tại Tây Uyên! Cho nên mọi người nói người trong lòng của ta là đồ khinh cuồng, ta liền muốn trừng trị bọn họ! Mọi người nói người trong lòng của ta bất kính với Tây Uyên, ta liền muốn trục xuất bọn họ! Ta tự nhủ, sẽ có một ngày ta ngồi lên vị trí Tây Uyên Kiếm Tông, ta tất sẽ khiến bọn họ từng người từng người một trả giá bằng máu!"
"Cho nên ngươi dẫn tà khí của Ma đô, đem Trùng Loan Cung biến thành Luyện Hồn Đỉnh. Tuyển chọn Tây Uyên chưởng kiếm chỉ là mồi nhử, có thể tiến vào Trùng Loan Cung, tu vi hẳn không yếu. Nhưng vào rồi, cũng chính là bước vào Luyện Hồn Đỉnh!" Mạc Thiên Thu nắm chặc nắm đấm.
Hạo Phục cười yếu ớt nhìn hắn: "Ngươi lo lắng như vậy làm gì? Ta không phải đã để Triệu Lan dẫn ngươi ra sao? Ta luyện hóa ai, cũng không nỡ luyện hóa ngươi a. Thế nhưng người sau lưng ngươi, ta nhất định phải lấy tính mạng y! Bên trong nguyên đan của y là nghiệp hỏa của Hỗn Độn!"
Mạc Thiên Thu giơ kiếm chống đỡ, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tính mạng của y, trừ phi ta chết —— "
Hạo Phục bỗng nhiên bóp lấy cổ Mạc Thiên Thu, nâng hắn lên, nở nụ cười.
"Thiên Thu, nơi này không có sinh linh, ngươi muốn mượn tinh hồn của chính mình tới cứu y sao? Nhưng nếu thân xác ngươi chết, lấy được tinh hồn của chính mình, thì có ích gì?"
Tay Mạc Thiên Thu vẫn không buông xuống kiếm của mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạo Phục.
Hạo Phục cũng nhìn thẳng vào Mạc Thiên Thu, thần sắc từng chút từng chút trở nên lãnh lẽo ấm ức: "Ngươi xem thường ta."
"Đúng, ta xem thường ngươi." Mạc Thiên Thu đáp.
"Ngươi vẫn giống như trước kia, một câu giả dối cũng không muốn nói, ngay cả lảng tránh cũng lười. Dù có đắc tội người trong thiên hạ, cũng muốn làm chính mình. Một ngàn ba trăm năm trước, ngươi hướng Thuần Ninh Quân hạ chiến thϊếp. Ngày hôm nay sau một ngàn ba trăm năm, ta hướng ngươi hạ chiến thϊếp. Không cần Vấn Tiên Đài, cũng không cần mọi người quan chiến! Chỉ cần một mình Ly Triệt Quân nhìn là được!"
Hạo Phục đem Mạc Thiên Thu ném ra ngoài, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng đỡ được hắn.
Mạc Thiên Thu thấp giọng nói: "Ngươi đi mau, để ta ở lại cản hắn."
"Đi cái rắm! Hắn chính là muốn ta nhìn ngươi bị gϊếŧ a!"
Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Hạo Phục, cao giọng nói: "Người phải sống rõ ràng, chết cũng phải chết cho rõ ràng! Ngươi nói xem, Lộ Tiểu Thiền ta trêu chọc ngươi chỗ nào! Ngươi muốn ở ngay trước mặt ta gϊếŧ Mạc Thiên Thu, không phải là muốn cho ta khổ sở sao?"
"Bởi vì hắn luôn mang theo một tia hơi thở kia của ngươi bên người!"
Hạo Phục tiến lên, một đạo kiếm trận liền hất tung Lộ Tiểu Thiền cùng Mạc Thiên Thu ra thật xa.
Cũng may có Vô Ngân kiếm bảo vệ, kiếm trận trong nháy mắt thúc phát, bằng không Lộ Tiểu Thiền đã ôm Mạc Thiên Thu cùng nhau hóa thành tro bụi!
"Có chết, ta cũng không muốn chết cùng ngươi a!"
Giữa những ngón tay cầm kiếm của Lộ Tiểu Thiền đều tràn ra máu.
Y quả nhiên cần có một chuôi kiếm tốt để giảm bớt linh chấn.
"Bởi vì hắn chạy tới Vô Ý Cảnh Thiên không phải để nhìn ta, mà là vì cứu ngươi!"
Hạo Phục lại phóng ra một đạo kiếm trận tấn công tới, Lộ Tiểu Thiền lần thứ hai kết trận chống đỡ, lần này, cổ tay của y cũng sắp bị đánh nứt rồi!
"Nhưng hắn vì ngươi tịch diệt mà rơi lệ, lại không nguyện liếc mắt nhìn ta lấy một cái!"
Trùng Kiêu kiếm trận của Hạo Phục xông tới, Lộ Tiểu Thiền mở ra Thái Lăng Chân Uyên, hồng thuỷ vào trận, Viên Trạch kiếm trận mở ra, lại không cùng Trùng Kiêu kiếm trận cứng đối cứng, mà là bám vào, phảng phất như đại dương mênh mông tiếp nhận uy lực sụp đổ của núi đá, linh áp to lớn khiến Lộ Tiểu Thiền cùng Mạc Thiên Thu đều nâng lên cánh tay che ở trước mặt.
"Náo loạn nửa ngày! Cũng vì ngươi ước ao ghen tị mà thôi!" Lộ Tiểu Thiền bắt đầu ầm ĩ, y túm lấy cổ áo Mạc Thiên Thu, cao giọng nói, "Đồ nhi — giáo huấn một chút cái tên điên này! Đáp lại chiến thϊếp của hắn! Ta muốn nhìn tận mắt, Tây Uyên Kiếm Tông dù có nhập ma, cũng không phải đối thủ của Mạc Thiên Thu ngươi!"
"Ngươi điên rồi?" Mạc Thiên Thu lôi kéo Lộ Tiểu Thiền, trợn to hai mắt.
"Không điên. Ai nói tại vùng đất Vô Vọng, ngươi không có thế để mượn?"
Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai Mạc Thiên Thu.
"Ta mượn cái gì? Với tu vi của ta, còn chưa mượn được tinh hồn của Hạo Phục! Ngươi còn đòi tận mắt nhìn? Nhìn ta bị hắn đánh tới biến thành tro bụi hay sao?"
"Ngươi xoay người lại cho ta." Lộ Tiểu Thiền nói.
"Xoay người?" Mạc Thiên Thu xoay người lại, sau gáy lập tức bị Lộ Tiểu Thiền gõ một cái.
"Sao ngươi đần như vậy? Đần như vậy a? Ta không phải người sống sờ sờ hay sao?"
Lộ Tiểu Thiền nói xong, hai mắt Mạc Thiên Thu liền ngẩn ra, giữ lấy bả vai Lộ Tiểu Thiền lắc lắc.
"Ngươi đang nói cái lời ngu xuẩn gì a! Dù ta có mượn tinh hồn của chính mình, cũng sẽ không mượn của ngươi!"
Hạo Phục cúi đầu, âm tà mà nở nụ cười: "Đúng vậy, bởi vì trong lòng Mạc Thiên Thu, tính mạng của ngươi so với chính hắn còn quan trọng hơn. Nếu như mượn tinh hồn của ngươi, rồi lại bị kiếm trận của ta phá, tinh hồn của ngươi liền bị hủy, ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được nữa — hắn làm sao chịu nổi?"
Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn Mạc Thiên Thu một cái, Mạc Thiên Thu lạnh lùng nói: "Còn chưa cút? Ai muốn ngươi tùy tiện thay ta ứng chiến?"
"Hạo Phục nhập ma, bởi vì ngươi vì ta mà đau buồn, lại đối với hắn dù có chết cũng không muốn gặp lại. Vậy nên cuộc chiến hôm nay, không chỉ là cuộc chiến giữa ngươi và Hạo Phục. Mạc Thiên Thu, ta tin ngươi." Lộ Tiểu Thiền nói.
"Ngươi tin ta? Tin ta thì được cái gì? Tu vi của Hạo Phục đã là "Đại Thế" tầng thứ nhất, mà ta bất quá chỉ là "Tá Thế" mà thôi."
"Vậy thì mượn tinh hồn của ta, tiến vào "Đại Thế" đi." Lộ Tiểu Thiền nói.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta cam tâm tình nguyện cho ngươi mượn tinh hồn. Mạc Thiên Thu, vô luận ngàn năm vạn năm, trận chiến mà ngươi và ta có thể sóng vai, có lẽ cũng chỉ có một cơ hội này. Ta dùng tinh hồn che chở ngươi, ngươi xung phá cảnh giới "Đại Thế" tới cứu ta, dám hay không dám?"
"Ngươi không sợ vĩnh viễn không tỉnh lại sao?" Mạc Thiên Thu hỏi.
"Sợ. Bởi vì ta còn muốn nhìn thấy Vô Khích ca ca của ta. Nhưng ngươi là Mạc Thiên Thu a! Không màng sống chết không chỉ dừng lại tại một chữ tình, mà còn tại một chữ nghĩa! Nếu ngươi đối với ta lòng mang đại nghĩa, vậy nhất định phải diệt trừ Lục Lệ trong cơ thể Hạo Phục!"
Mạc Thiên Thu nhắm lại hai mắt, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời khắc hắn ngự kiếm bay tới Vô Ý Cảnh Thiên, trơ mắt nhìn Ly Triệt bị nghiệp hỏa thiêu đốt, hóa thành tro bụi.
Hắn lần đầu tiên rơi lệ, lần đầu tiên cảm thấy hết thảy tin cậy, quan tâm, vui vẻ cùng tiêu sái của bản thân, cũng đã bị nghiệp hỏa của Hỗn Độn thiêu cháy đến hầu như không còn.
Hơn một ngàn ba trăm năm, trên môi hắn mang theo nụ cười, nhưng tâm đã không còn cười được nữa.
Lòng ta cũng có chấp niệm.
Bởi vì lúc trước năng lực của ta nhỏ bé, ngươi lại bay quá cao quá xa, ta cứu không được ngươi.
Lần này, ngươi ở ngay bên cạnh ta, ta muốn cứu ngươi.
"Hạo Phục, hôm nay ta đánh với ngươi một trận! Vô luận sống chết, giữa ngươi và ta, chấm dứt tại đây!"
Mạc Thiên Thu tay cầm Thiên Thu kiếm, cổ tay xoay chuyển một vòng, ngón tay đặt trên mũi kiếm.
Tâm hắn như bàn thạch, không thể lay chuyển.
"Thiên Thu, vậy thì lại đau một lần nữa đi." Hạo Phục lộ ra biểu tình tàn nhẫn.
Trùng Kiêu kiếm trận dựng lên từ mặt đất, đại thế của núi sông địa mạch tất cả đều tràn vào trong trận.
Cát bay đá lăn, đất rung núi chuyển.
Ngay cả Trùng Loan Cung cũng rung động kịch liệt, lòng người bàng hoàng, không biết xảy ra chuyện gì.
Mạc Thiên Thu hít vào một hơi, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền, cười nói: "Sợ không?"
Trùng Kiêu kiếm trận không ngừng ngưng tụ, che ngợp bầu trời, cơ hồ muốn quét ngang qua toàn bộ Tây Uyên.
"Ta sợ — sợ ngươi lại rơi nước mắt a, đại ngốc!"
Thiên Thu kiếm vung lên, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hồn phách của mình đang từ trong cơ thể rời đi, nhưng cũng không thống khổ, ngược lại Thiên Thu kiếm không có sát khí, nó thương xót vạn vật, lòng mang ý niệm bảo hộ.
Kỳ thực Thiên Thu kiếm mượn tinh hồn của vạn vật, cũng là vạn vật mượn Thiên Thu kiếm đến bảo hộ chính mình.
- ----