"Tiểu Thiền... Nơi đó không phải thắt lưng...."
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, thanh âm có chút gấp gáp.
"Không việc gì! Không việc gì! Ta biết thắt lưng ở chỗ nào!"
Lộ Tiểu Thiền thấy không sao liền thu tay về, từ trong thắt lưng Thư Vô Khích lấy ra bạc vụn, ném cho vị cô nương kia.
Cô nương kia vừa nhìn, lập tức cúi đầu cảm tạ Lộ Tiểu Thiền: "Đa tạ công tử!"
Vừa lúc đó, lời kịch nam trong vở kịch bỗng nhiên nhảy ra, chỉ là thanh âm của lời kịch này, Lộ Tiểu Thiền nghe vào có chút buồn nôn.
"Ôi Trần Hoa, ngươi đây là thiếu tiền dùng? Sao không nói cho ca ca? Ngươi muốn cái gì, ca ca cho ngươi cái đó! Rõ ràng là tiểu ca xinh đẹp, sao nhất định phải giả thành dáng dấp cô nương, thật sự là đáng tiếc!"
Thanh âm này vừa vang lên, bách tính đang xem xiếc bỗng nhiên đều tản ra.
Một đại nương thời điểm đi ngang qua Lộ Tiểu Thiền, vội vã để lại một câu: "Tiểu công tử trời sinh dễ nhìn, mau mau rời đi!"
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ mặt của mình, cúi đầu hỏi Thư Vô Khích: "Vô Khích ca ca, ta dễ nhìn sao?"
Đáp án của Thư Vô Khích dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
"Dễ nhìn."
"Dễ nhìn cũng không phải cho người khác xem, trốn cái gì a?"
Khi đoàn người vây xem tan hết, Lộ Tiểu Thiền liền nhìn thấy một nam nhân thân hình to mọng đi tới.
Bên hông của hắn còn mang theo một thanh kiếm, lộ ra một tia linh quang, xem ra người này là người trong Huyền môn?
Chỉ là Lộ Tiểu Thiền từng gặp qua đệ tử Huyền môn, từ chưởng kiếm Dạ Lâm Sương của Nam Ly Cảnh Thiên, cho tới Giang Vô Triều của Chấp Ngô Sơn Trang, người nào người nấy thân hình thon dài, đẹp mắt cực kì.
Nhưng cái tên trước mặt này, tai to mặt lớn, không đẹp mắt, nhìn như heo!
Phía sau người này còn có bốn năm kiếm tu mang theo bội kiếm, kiếm của bọn họ tuy linh khí không ra gì, nhưng so với cái đầu heo đầy mỡ này, ngược lại còn tốt hơn nhiều.
"Vô Khích ca ca, ta nghĩ ngươi không thích xem náo nhiệt."
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, nói bên tai Thư Vô Khích.
"Ta không thích xem náo nhiệt, thế nhưng ngươi thích xem, không cho ngươi xem, ngươi vẫn sẽ muốn xem. Không bằng cho ngươi xem, liền xong hết mọi chuyện."
Lộ Tiểu Thiền vui vẻ, không ngờ Thư Vô Khích càng ngày càng hợp tâm ý.
Mập mạp kia đi tới trước mặt cô nương diễn xiếc, không hề xấu hổ mà kéo vạt áo của cô nương kia một cái, Lộ Tiểu Thiền xem đến choáng váng — Ôi chao, rõ ràng là thiếu niên, căn bản không phải là cô nương.
Thiếu niên giận mà không dám nói gì, chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, mà cái tên bàn tử đầy mỡ kia từng bước ép tới.
"Đừng đυ.ng vào ta!"
"Chương Vô Thiên ta vừa ý ngươi, là phúc phận của ngươi! Ngươi còn không biết điều, giả thành nữ nhi tránh né ta! Xem ta hôm nay có làm chết ngươi không!"
Lộ Tiểu Thiền gãi gãi đầu, tiến đến bên lỗ tai Thư Vô Khích nói: "Sao nghe ý tứ của cái tên Chương Vô Thiên này... hình như hắn coi trọng thiếu niên diễn xiếc, thiếu niên liền giả thành cô nương tránh né hắn? Cho nên con heo mập kia thích chính là nam, không phải nữ?"
Thư Vô Khích không nhúc nhích, đứng ở dưới mép tường, đúng vị trí ánh trăng không chiếu tới.
"Ừm." Thư Vô Khích đáp một tiếng.
"Ồ, thật đáng tiếc." Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ miệng.
Bả vai Thư Vô Khích co rút, hạ thấp thanh âm hỏi: "Ngươi cảm thấy nam tử không nên ái mộ nam tử?"
"Ta cảm thấy, nếu là nam tử, được người như Vô Khích ca ca ngươi ái mộ, thì chính là tốt đẹp. Bị con heo mập kia cưỡng ép... còn không bằng học theo lão ăn mày bị đậu phộng nghẹn chết!"
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền còn có chút đắc ý đá đá cẳng chân.
Thư Vô Khích cho là y cảm thấy không đủ cao, liền xốc xốc y hướng lên trên.
Lúc này cha của thiếu niên Trần Hoa kia nhào tới quỳ xuống, chính là muốn ôm chặt chân Chương Vô Thiên, lại bị Chương Vô Thiên ghét bỏ mà đá văng.
"Bản quân chỉ muốn con trai ngươi bồi bản quân vui vẻ mấy ngày! Hắn liền giả thành nữ nhân, bày ra bộ dạng trinh tiết liệt nữ, là cho ai xem! Chờ bản quân nhàm chán sẽ thưởng cho các ngươi mười lượng bạc, chẳng lẽ không dễ chịu hơn ngày ngày biểu diễn cái gì mà dùng ngực đập nát tảng đá lớn hay sao!"
Lộ Tiểu Thiền lại quơ quơ chân, Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, liền nghe thấy y nói: "Vô Khích ca ca, nếu như có người kêu ta cùng hắn vui vẻ mấy ngày, cho ngươi mười lượng bạc, ngươi có chịu không?"
"Ta muốn hắn không được siêu sinh."
Ừm, đáp án này phi thường có phong cách của Thư Vô Khích.
"Vậy là đúng rồi. Ngươi còn không nỡ, thì người làm cha làm mẹ càng không nỡ a!"
Quả nhiên, Trần lão cha lập tức hướng về Chương Vô Thiên dập đầu, bình bịch bình bịch, ngay cả cái trán cũng đều sắp vỡ toạc ra.
Lộ Tiểu Thiền chua xót trong lòng, nhớ tới thân phận ăn mày lúc trước của mình.
"Tiên quân! Tiên quân! Lão đầu ta tuổi già mới có được một mụn con, chính là đứa nhỏ này! Mong tiên quân giơ cao đánh khẽ a!"
"Chỉ có một đứa con trai, hiến dâng cho bản tiên quân mới gọi là thể hiện được tâm ý thành khẩn của ngươi a! Người đến, đem Trần Hoa mang đi!"
Mấy tên đệ tử Huyền môn phía sau Chương Vô Thiên vọt lên, hai tên tha lấy Trần lão cha, hai tên thì khống chế Trần Hoa.
Cả con đường, từ sau khi Chương Vô Thiên mang người đến, liền dọn sạp dọn sạp, về nhà về nhà, lập tức vắng tanh.
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ ót: "Cái tên Chương Vô Thiên này đến cùng lai lịch thế nào? Thật quá vô pháp vô thiên đi?"
"Nếu như ta không đoán sai, hẳn là người của Chương Sơn Phái. Tu vi của hắn không cao, tuy rằng mang theo kiếm, nhưng ngay cả nguyên đan cũng không sáng."
"Ta nói a, nếu thật sự có tu vi, làm sao lớn lên thành cái đức hạnh như thế, một chút tiên phong đạo cốt cũng không có. Còn dám tự xưng tiên quân, thật buồn cười."
Đừng nhìn tên Chương Vô Thiên kia lớn lên mặt nọng mỡ như heo, lỗ tai ngược lại phi thường thính.
Lộ Tiểu Thiền quơ quơ chân, nói với Thư Vô Khích, y muốn leo xuống khỏi lưng hắn.
"Ngươi muốn lo chuyện bao đồng?"
"Không, ta muốn kiểm tra năng lực một chút. Hơn nữa tên của hắn, khiến ta phi thường không thích."
Hai chân Lộ Tiểu Thiền rơi xuống đất, mò mẫm xắn tay áo lên.
"Không thích? Tên của hắn liên quan gì tới ngươi?" Thư Vô Khích hỏi.
"Hắn lớn lên thành bộ dáng như heo, vậy mà còn dám gọi Chương Vô Thiên? Ý tứ chính là "vô pháp vô thiên" đi?"
"Không sai!" Chương Vô Thiên không nghĩ tới tại Chương Thành cư nhiên còn có người dám chỉ trỏ hắn, lập tức vận sức, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên nào chán sống, "Cha ta đặt cho ta tên này, ý tứ chính là "vô pháp vô thiên"!"
"Ha ha!" Lộ Tiểu Thiền đi ra từ trong bóng tối.
Ta xem ngươi chính là thối đến vô pháp vô thiên thì có!
Chương Vô Thiên lập tức nhìn đến sững sờ.
Thiếu niên dưới ánh trăng xuất trần thoát tục, đôi mắt long lanh sáng ngời, nụ cười trên môi giảo hoạt đáng yêu.
So với y, Trần Hoa nguyên bản còn có mấy phần dễ nhìn bỗng chốc không lọt vào trong mắt nữa!
Nước miếng của Chương Vô Thiên sắp rơi vãi xuống đất, bộ dạng hận không thể lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống Lộ Tiểu Thiền.
"Vị tiểu công tử này là từ nơi khác đến đi! Nhất định không biết Chương Vô Thiên ta là ai!"
"Ta đúng là từ nơi khác đến, nhưng ta biết ngươi là ai. Môn phái duy nhất tại Chương Sơn, Chương Sơn Phái có phải hay không? Bội kiếm bên hông ngươi ảm đạm tối tăm, phỏng chừng ngay cả huyền kiếm cấp thấp nhất cũng không được tính, còn chưa kết đan đi?"
Trong tiếng cười của Lộ Tiểu Thiền rõ ràng mang theo trào phúng.
Sắc mặt Chương Vô Thiên thay đổi, mặc dù bản thân không có tiên khí, nhưng thiếu niên trước mặt quả thật là người đẹp mắt nhất mà hắn từng gặp qua.
Hắn hận không thể đem thiếu niên nhốt vào trong phòng, ngày đêm sênh ca.
"Mấy vị phía sau ngươi, rõ ràng là tu vi cao hơn ngươi. Nhưng bọn họ lại nghe lệnh ngươi, vậy chỉ có một đáp án, ngươi là con của chưởng môn Chương Sơn Phái đi?"
"Không sai! Ta chính là chưởng kiếm của Chương Sơn Phái! Nếu ngươi đã biết ta là ai, vậy thì làm bằng hữu với bản quân, bản quân mang ngươi đi phóng túng, tiêu dao khoái hoạt!"
Lộ Tiểu Thiền nhịn cười nhịn đến lợi hại.
Y bất động thanh sắc đi tới trước mặt Trần Hoa, bàn tay quơ quơ về phía sau, ý bảo Trần Hoa mang theo cha hắn nhanh chóng rời đi.
Trần Hoa cũng không đi, trái lại khuyên nhủ: "Công tử, Chương Sơn Phái đắc tội không nổi, ngươi vẫn nên..."
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy Trần Hoa rất thú vị, tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng cũng không phải hạng người ham sống sợ chết.
"Đời ta không có tiên duyên gì nhiều, chỉ gặp qua hai vị chưởng kiếm." Lộ Tiểu Thiền cố ý hướng về Chương Vô Thiên, duỗi ra hai ngón tay.
Từ khoảng cách này, Chương Vô Thiên cơ hồ có thể đếm được rõ ràng lông mi của Lộ Tiểu Thiền.
Da thịt của y nhẵn nhụi, mặt mày nhìn kỹ còn mang theo anh khí đặc biệt của thiếu niên, Chương Vô Thiên dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, vừa muốn vươn tay ôm lấy Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền dễ như trở bàn tay mà lùi về phía sau một bước tránh được.
Đôi mắt Thư Vô Khích híp lại, vừa muốn bước lên phía trước một bước, liền nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền khoát tay hắn một cái, ý tứ chính là "Con heo mập này ta đến giải quyết, không cần Vô Khích ca ca ra tay".
"Không sao, chỉ cần ngươi theo ta, ta liền dẫn ngươi đi Tây Uyên Cảnh Thiên nhìn bọn họ tuyển chọn chưởng kiếm! Lúc đó, các Huyền môn danh tiếng đều sẽ hiện diện, đừng nói chưởng kiếm, chưởng môn các phái đều có thể nhìn thấy! Khiến tiểu công tử ngươi mở mắt một phen!"
"Ồ, thật vậy sao? Vậy là ta có thể nhìn thấy chưởng kiếm Giang Vô Triều của Chấp Ngô Sơn Trang rồi! Thời điểm ta rời xa quê nhà, còn chưa kịp cùng hắn uống chén rượu, tiếp tục đoạn cố sự chưa nói xong!"
Chương Vô Thiên vừa nghe liền cười: "Tiểu công tử, ngươi hẳn là khoác lác đi. Chấp Ngô Sơn Trang là danh môn trong danh môn, ngươi sao có thể gặp qua chưởng kiếm Giang Vô Triều?"
"Tại sao lại không thể gặp qua? Hắn làm người trượng nghĩa, chân thành nhiệt tình, uy lực Minh Lan kiếm như sóng biển gầm vang, kéo dài không dứt."
Chương Vô Thiên ngẩn người, nghĩ thầm thiếu niên trước mắt này nói rành rẽ như vậy, chẳng lẽ thật sự quen biết Giang Vô Triều?
Vốn hắn còn nghĩ nếu thiếu niên không chịu theo hắn, hắn liền cứng rắn một phen.
Nhưng nếu như y thật sự quen biết Giang Vô Triều, chính mình phải thu liễm một chút, không thôi truyền tới tai Giang Vô Triều, khiến đối phương chạy tới Chương Sơn Phái gây phiền phức thì phải làm sao?
"À, đúng rồi! Chưởng kiếm Dạ Lâm Sương của Nam Ly Cảnh Thiên có tới hay không a?"
Chương Vô Thiên dừng một chút: "Ngươi... chẳng lẽ còn quen biết Dạ Lâm Sương?"
"Quen biết a." Lộ Tiểu Thiền gật gật đầu.
Lần này Chương Vô Thiên có thể khẳng định Lộ Tiểu Thiền chính là đang khoác lác.
"Há, ngươi nói một chút xem Dạ Lâm Sương dùng kiếm gì?"
"Ngươi có phải là não heo không a! Tiên hào của Dạ Lâm Sương là Lâm Sương Quân, kiếm của hắn đương nhiên là Lâm Sương kiếm rồi! Kiếm trận cũng là hình thái sương hoa lục giác! Uy lực của kiếm trận Ngưng Lung đủ để chống lại Ma Quân."
Trong lòng Chương Vô Thiên có hơi hồi hộp, tiểu tử này ngay cả kiếm trận của Dạ Lâm Sương cũng biết rõ ràng như thế, y đến cùng là thân phận gì.
"Côn Ngô hẳn cũng đến đi! Nếu là như vậy, ta liền đi Tây Uyên Cảnh Thiên tìm hắn một chút, đan dược hắn cho ta, ta làm mất rồi."
Lộ Tiểu Thiền thở dài một hơi, sờ sờ bình thuốc bên hông mình, bộ dạng phi thường đáng tiếc.
"Ngươi... Ngươi còn quen biết cả Y Tông?"
"Quen biết a. Hắn còn từng khóc lóc cầu ta."
"Cầu ngươi... Cầu ngươi cái gì?"
"Cầu ta đừng có rút tiên thảo của hắn, cầu ta đừng cho mèo nhỏ chó nhỏ đến vườn thuốc của hắn mài móng vuốt a!"
Chương Vô Thiên lập tức phá lên cười ha ha: "Vị tiên hữu này! Ta hiểu được, ngươi đang đùa giỡn ta!"
Lộ Tiểu Thiền nháy mắt một cái: "Ta không có đùa ngươi a. Bằng không, để đám tùy tùng của ngươi đến thử một lần, xem có thể bắt được ta hay không!"
Chương Vô Thiên liếʍ liếʍ môi, cười nói: "Nếu như ngươi đã muốn chơi, bản quân liền chơi với ngươi! Bọn họ tay chân vụng về, nếu làm ngươi bị thương thì phải làm sao bây giờ!"
Nói xong, Chương Vô Thiên liền nhào tới, thân hình đầy mỡ kia khiến Lộ Tiểu Thiền thật muốn chọi trứng thúi.
Lộ Tiểu Thiền tùy ý di chuyển một bước, liền linh xảo tránh khỏi hắn, Chương Vô Thiên lảo đảo một cái liền bò ra mặt đất.
Nhóm tuỳ tùng của hắn đang muốn tiến lên bảo vệ hắn, Lộ Tiểu Thiền liền duỗi tay về phía Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích hiểu rõ suy nghĩ của Lộ Tiểu Thiền, trực tiếp lấy ra Vô Ngân kiếm từ trong túi Càn Khôn, cổ tay vung lên, nó liền bay đến trong tay Lộ Tiểu Thiền.
Linh khí dọc theo tay Lộ Tiểu Thiền, lan tràn lên thân kiếm, tại mũi kiếm ngưng tụ thành một vòng sáng như ẩn như hiện, ngay sau đó một đạo kiếm trận mở ra, đem đệ tử Chương Sơn Phái hất tung ra xa mấy trượng.
Trần Hoa vẫn luôn ở bên cạnh Lộ Tiểu Thiền lo lắng không thôi, lập tức mở to hai mắt.
Chương Vô Thiên ngẩng đầu lên, Lộ Tiểu Thiền vừa vặn rũ tay xuống, mũi kiếm của Vô Ngân kiếm liền chỉa vào má hắn.
Đó là một thanh kiếm thoạt nhìn vẫn chưa hoàn chỉnh, không bóng loáng, khắp nơi đều là vết tích lòi lõm, chỉ miễn cưỡng có hình dạng của kiếm mà thôi.
Chương Vô Thiên tuyệt đối không ngờ rằng, chính thanh kiếm không đáng chú ý này, kiếm trận kết ra lại có thể trấn áp được đám đệ tử Chương Sơn Phái phía sau hắn.
Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe môi, cúi đầu nhìn Chương Vô Thiên, nở nụ cười.
Đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn ngây thơ, nhưng khóe môi câu lên lại mang theo một tia càn rỡ.
Giống như một Tà linh không rành thế sự, sinh ra từ sắc niệm, Chương Vô Thiên nhìn y, hoàn toàn không rời mắt được.
"Ngươi biết mình làm sai chuyện gì sao?" Lộ Tiểu Thiền nhấc kiếm, mũi kiếm vỗ vỗ trên má Chương Vô Thiên.
"Cái gì?" Chương Vô Thiên ngây ngốc hỏi.
Ánh trăng rơi xuống, thuận theo sợi tóc của Lộ Tiểu Thiền, phác hoạ ra đường nét gò má của y, mặt mày y nhiễm phải ánh trăng thanh lãnh, không cách nào dùng ngôn ngữ mà hình dung ra được sự mê hoặc ấy.
"Tên của ngươi thực sự không tốt."
"Ngươi... Ngươi dám nghi ngờ tên của bản quân! Ngươi đây chính là xem thường toàn bộ Chương Sơn Phái ta!"
Chương Vô Thiên đang muốn đứng dậy, mũi kiếm của Lộ Tiểu Thiền liền chỉa vào lưng hắn, đám người Chương Sơn Phái kinh hồn bạt vía một trận.
Bọn họ đang muốn xông về phía trước, Thư Vô Khích cách đó không xa búng ra một đạo linh khí, trực tiếp chấn động đến nội phủ của bọn họ, máu tươi phun ra ngoài, không một người dám đến gần.
Lộ Tiểu Thiền hừ nhẹ một tiếng, một đạo kiếm trận thuận theo mũi kiếm rơi xuống, trực tiếp đè lên lưng Chương Vô Thiên.
"Ngươi cứ như vậy mà đợi ở đây cho bản quân! Ít nhất phải tới được tu vi của ta rồi, mới có thể không biết xấu hổ mà xưng hô một tiếng "bản quân" a."
Trên lưng Chương Vô Thiên như bị thái sơn áp đỉnh, trên dưới quanh người đều không thể động đậy, xương cốt đều sắp bị đè đến nứt ra, thở không ra hơi.
Lộ Tiểu Thiền thu kiếm, nhìn về phía Trần Hoa, ném một mẩu bạc vụn cho hắn.
Trần Hoa tiếp nhận bạc vụn, mở to hai mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền.
"Tiền xem phụ tử các ngươi biểu diễn dùng ngực đập nát tảng đá lớn. Tiểu tử ngươi cũng giỏi a, giả thành tiểu cô nương, cả ta cũng nhận không ra! Lợi hại a!"
Trần Hoa lập tức quỳ xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền: "Đa tạ tiên quân giải vây! Khẩn cầu tiên quân nói cho ta biết tiên hào! Hai cha con ta sẽ mỗi ngày..."
"Mỗi ngày đốt hương? Tuyệt đối đừng! Một đồng tiền chín nén hương, bản quân cũng không muốn tiếp tục ngửi nó nữa!"
Khoảng thời gian ở miếu Y Quân Lộc Thục Trấn, toàn thân đều sặc mùi nhang khói, Lộ Tiểu Thiền đến nay vẫn còn sợ hãi trong lòng.
"Nhanh chóng rời khỏi nơi này. Kiếm trận của ta nhiều lắm chỉ đè được con heo kia một canh giờ." Lộ Tiểu Thiền hất hất cằm.
Trần Hoa liền cảm tạ không ngừng, nâng cha của mình dậy rời đi.
Lộ Tiểu Thiền đem kiếm đưa cho Thư Vô Khích, hắn không tiếp nhận kiếm của y, mà hỏi ngược lại: "Tại sao muốn xen vào chuyện bao đồng này?"
"Bởi vì ta nghe thấy cái tên Chương Vô Thiên, liền không thoải mái."
"Cái tên này không tốt."
"Vậy ngươi biết không tốt chỗ nào sao?" Lộ Tiểu Thiền sử dụng chuôi kiếm đυ.ng vào Thư Vô Khích một cái.
"Quá tục khí."
"Không tục khí a. Ta cảm thấy rất tốt, thế nhưng cõi đời này chỉ có một người có thể vô pháp vô thiên mà thôi."
Lộ Tiểu Thiền tới gần Thư Vô Khích, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Ai?" Thư Vô Khích hơi nghiêng gò má, đại khái đang thật sự suy tư cái vấn đề này.
Rõ ràng là biểu tình không hề lay động, nhưng lại mang theo mùi vị không rành thế sự, khiến Lộ Tiểu Thiền muốn nhảy tới, dùng sức cắn một trận trên mặt hắn, lưu lại dấu răng của mình!
"Ta!" Lộ Tiểu Thiền mở ra túi Càn Khôn, nhét kiếm vào.
Thư Vô Khích nhìn y.
Lộ Tiểu Thiền vòng ra phía sau Thư Vô Khích, hướng về thân thể hắn nhảy một cái: "Lộ Tiểu Thiền từ khi có Thư Vô Khích, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa! Tinh hoa nhật nguyệt, lôi đình mưa móc, vì ta mà điều động! Này còn không phải là "vô pháp vô thiên" sao?"
Thư Vô Khích dừng một chút, duỗi cánh tay về phía sau, đỡ lấy Lộ Tiểu Thiền.
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài trên lưng Thư Vô Khích, nhìn lỗ tai của hắn, thời điểm hắn chớp mắt hàng mi liền rung động, trong lòng ngứa ngáy đến đòi mạng, trực tiếp cắn lấy lỗ tai Thư Vô Khích.
Một khắc kia, Thư Vô Khích dừng bước, bờ vai hắn giống như muốn dựng thẳng dậy, Lộ Tiểu Thiền cố ý ngậm lấy không chịu buông.
Thân thể vẫn luôn băng lãnh của hắn nóng lên, Lộ Tiểu Thiền dùng đầu lưỡi cố ý liếʍ một cái, thừa dịp hắn còn chưa kịp sinh khí, làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nghiêng đầu đi.
Thư Vô Khích đi được hai bước, lại hỏi: "Tiểu Thiền, có phải ngươi đói bụng? Ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó?"
"Ta muốn ăn a! Đi thôi!" Lộ Tiểu Thiền dùng sức ngửi một cái, chỉ chỉ về hướng có mùi đồ ăn, "Bên kia!"
"Ừm."
Thư Vô Khích vừa bước đi, Lộ Tiểu Thiền liền nằm nhoài trên lưng hắn không an phận mà lắc lư chân, miệng méo xệch, trong lòng nghĩ: Ta không phải muốn ăn đồ ăn. Ta vừa nãy là muốn ăn thịt ngươi a!
Cho đến khi bọn họ đều đã đi xa, Chương Vô Thiên vẫn bị kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền đè ép tới đỏ cả mặt, thái dương đều là mồ hôi lạnh, giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được.
Hắn hướng về đám đệ tử Chương Sơn Phái nằm trên mặt đất vẫn đang hộc máu, kêu rên nói: "Các ngươi toàn là... đồ vô dụng... còn không mau tới đây cởi bỏ kiếm trận này!"
Đám đệ tử kia nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, đồng thời kết kiếm trận muốn hóa giải kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền.
Đừng xem thường kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền không lớn, nhưng lại kết đến cực kỳ vững chắc, nửa canh giờ trôi qua, Chương Vô Thiên đã sắp tắt thở, mà vẫn chưa thể bò ra.
Vừa lúc ấy, một nam tử cả người mặc trường sam tơ trắng, thắt lưng bạc điểm xuyến hoa văn xanh lam của lá ngô đồng ngự kiếm mà đến, trong bóng đêm dài lưu lại một vệt lưu quang lam nhạt.
Chính là trang chủ Lăng Niệm Ngô của Chấp Ngô Sơn Trang.
Dáng người hắn tuấn tú tao nhã, mắt như thanh tuyền lưu phong, sợi tóc khẽ bay lên, rũ mắt xuống vừa vặn nhìn thấy Chương Vô Thiên chật vật nằm trên mặt đất cùng với các đệ tử Chương Sơn Phái.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, đuôi lông mày khẽ giương lên.
Đệ tử tuỳ tùng phía sau hắn cũng dừng lại theo.
"Sư phụ, làm sao vậy?" vị đệ tử kia nhìn theo ánh mắt Lăng Niệm Ngô, liền hiểu rõ, "Là người của Chương Sơn Phái. Nếu như đoán không sai, cái tên nằm trên mặt đất kia hẳn là con trai độc nhất Chương Vô Thiên của chưởng môn Chương Sơn Phái."
Lăng Niệm Ngô mở miệng nói: "Ta đối với Chương Sơn Phái không có hứng thú, thế nhưng kiếm trận trấn áp trên người Chương Vô Thiên lại không phải chuyện nhỏ."
"Ồ?" Đệ tử nghiêng mặt sang, tỉ mỉ mà nhìn một chút, "Trận thế của kiếm trận này tinh diệu, không nhìn ra là mượn thế gì, chỉ cảm thấy trong nhu có cương."
"Là kiếm trận "Phi Thoan" sau khi đơn giản hoá." Lăng Niệm Ngô híp lại đôi mắt.
"Phi... Phi Thoan kiếm trận? Đây không phải là kiếm trận của Vô Ý Cảnh Thiên sao? Chẳng lẽ là Kiếm Tông Ương Thương?" Vị đệ tử kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Ương Thương không đem bất luận người nào để vào trong mắt. Chỉ là một Chương Vô Thiên, ở trong mắt hắn cùng bụi trần đều như nhau. Ngươi dùng kiếm trận đến đánh bụi trần sao?" Lăng Niệm Ngô hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là không. Có thể là ngoài Ương Thương, còn có người khác biết sử dụng kiếm trận của Vô Ý Cảnh Thiên?"
"Xem ra... là Ương Thương thu đệ tử. Kiếm trận này nhìn như không đáng chú ý, nhưng lại ẩn chứa càn khôn vi diệu. Không có ngàn năm tu vi, thì không cách nào tạo ra kiếm trận vững chắc như vậy được."
Nói xong, Lăng Niệm Ngô liền ngự kiếm mà đi.
Đệ tử theo sát phía sau: "Sư phụ! Ngài không xuống thay Chương Vô Thiên cởi bỏ kiếm trận sao?"
Lăng Niệm Ngô cười nhạt một tiếng: "Có thể lĩnh hội kiếm trận "Phi Thoan", là phúc ba đời của Chương Vô Thiên. Ta làm sao có thể lấy đi phúc khí của hắn đây?"
Đệ tử ngẩn người, đuổi sát theo.
Trong lúc đó, Thư Vô Khích đã cõng Lộ Tiểu Thiền đi tới một tửu lâu chật nít khách, hắn vừa mới bước vào, Lộ Tiểu Thiền liền vỗ vỗ sau lưng hắn nói: "Không phải! Phía sau! Phía sau!"
Lộ Tiểu Thiền vươn cổ ngửi ngửi mùi.
Thư Vô Khích xoay người, vòng qua tửu lâu, đi tới ngõ hẻm phía sau, nhìn thấy một cái quán nhỏ.
Chủ quán là một bà lão, xếp vài cái bàn nhỏ, bán mì nước huyết heo.
Lộ Tiểu Thiền từ trên lưng Thư Vô Khích trượt xuống, đứng ở trước nồi nước canh của bà lão, nhắm mắt lại dùng sức hít hít: "Chính là cái mùi vị này — thơm chết ta rồi!"
Bà lão nhìn y trắng nõn tuấn tú, trong lòng cũng dâng lên vui vẻ: "Tiểu công tử lạ mặt, là lần đầu tiên tới đây sao?"
"Đúng ạ! Đúng ạ! Bà bà, cho ta hai bát mì huyết heo!"
"Lập tức tới ngay."
Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích ngồi xuống trước bàn nhỏ, Lộ Tiểu Thiền cắn đũa kiễng chân chờ đợi.
"Bà bà, mì huyết heo của bà thơm như vậy, tại sao lại ít khách thế? Là bởi vì ngõ hẻm này quá vắng vẻ sao?"
"Lúc trước ta cùng lão đầu nhà ta bán mì huyết heo ở trên đường cái. Có một lần Vô Thiên Quân của Chương Sơn Phái cưỡi ngựa đi ngang qua, móng ngựa giẫm lật nồi nước canh của chúng ta... Móng ngựa bị bỏng. Vô Thiên Quân tức giận không thôi, không cho hai người chúng ta bày sạp ở trên đường cái nữa. Chúng ta liền đem sạp hàng giấu vào trong ngõ hẻm."
Bà lão bưng mì lên.
Lộ Tiểu Thiền híp lại đôi mắt: "Cái gì mà Vô Thiên Quân! Nếu hắn thật sự là tiên quân, sao không ngự kiếm mà đi, còn cần cưỡi ngựa làm gì?"