Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rượu Chàng Tiên

Chương 49: Quý trọng ngươi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh điểu Giảo Tư có thể nghe hiểu tiếng người.

Đậu Nành Nhỏ nghe Lộ Tiểu Thiền nói, liền thò đầu ra dò xét, nhưng nhìn khí thế hung hăng của những người kia, nó liền đem đầu thụt trở vào, làm ổ thành một quả cầu lông.

Lộ Tiểu Thiền nổi đóa: "Ngươi cái đồ rắm thối không dùng được này! Lúc trước thời điểm nhặt ngươi nên biến ngươi thành chim nướng luôn cho rồi!"

Nói xong, Lộ Tiểu Thiền buông xuống một tay, bắn vào phía dưới sọt cỏ, một đạo linh khí trực tiếp hất ấu điểu Giảo Tư bay thẳng lên trời.

Ấu điểu mở ra đôi cánh, bồi hồi giữa không trung.

Lộ Tiểu Thiền dùng Thanh Nguyên chú kéo toàn bộ đám người kia vào trong chính sảnh, y gào to một tiếng: "Ta biết ngươi có lương tâm! Nếu như sau này ngươi gặp được người tốt, vẫn nên cứu bọn họ đi! Nếu như là người xấu, bắt nạt ngươi, đối với ngươi không tốt, vậy thì không cần để ý tới bọn họ! Thả cái rắm hun chết bọn họ!"

Vừa dứt lời, Thanh Nguyên chú của Lộ Tiểu Thiền liền bị đám người kia phá giải.

Vô số chuôi huyền kiếm xông thẳng đến, cũng may Lộ Tiểu Thiền phản ứng nhanh, lần thứ hai kết chú, mặc dù đỡ được kiếm, nhưng lại không ngăn được kiếm khí, y bị hất bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

Y biết nguyên đan của mình đã bị chấn thương, chỉ sợ không còn cách nào kết chú ngăn cản bọn họ.

Trần chưởng môn không nhẫn nại được nữa, không muốn Lộ Tiểu Thiền tiếp tục gây vướng bận, kiếm của hắn xông đến như bay, mưu toan xuyên qua đan hải của Lộ Tiểu Thiền.

Ấu điểu Giảo Tư mở to hai mắt, nhìn thấy tình cảnh này, bỗng nhiên hai mắt biến thành đỏ sậm, bay xuống, như một lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào đỉnh đầu Trần chưởng môn.

Trần chưởng môn lập tức mất mạng, con ngươi như muốn nổ tung.

Lộ Tiểu Thiền đã nhắm mắt lại chờ đợi thống khổ l*иg ngực bị đâm xuyên qua, nhưng vang lên bên tai lại là thanh âm của kiếm rơi xuống đất.

Y vừa mở mắt, liền nhìn thấy ấu điểu Giảo Tư từ trong thân thể Trần chưởng môn vọt ra, rồi đâm vào trong cơ thể những người khác.

"Đậu Nành Nhỏ — "

Lộ Tiểu Thiền một tay chống đỡ thân mình, ấu điểu Giảo Tư giống như lưỡi đao xé rách bầu trời, vọt đến chỗ nào, đệ tử Huyền môn chỗ đó liền dồn dập ngã xuống.

Ngay sau đó, nó bay đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, rõ ràng thân thể chỉ lớn bằng bàn tay, lại mở ra đôi cánh bảo hộ Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền ý thức mơ hồ, y muốn vươn tay sờ ấu điểu một cái.

"Đậu Nành Nhỏ... Sao ngươi lại lớn như vậy..."

Y ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.

Lúc này y mới ý thức được, Đậu Nành Nhỏ chỉ sợ đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị gϊếŧ chết, cô độc lưu lạc trong đêm tối, thật vất vả mới được Lộ Tiểu Thiền nhặt về, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền vì bảo vệ nó mà bị mọi người vây công, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Nó phẫn nộ, nó kinh hoảng, nó không cam lòng, nó căm hận hết thảy những người muốn gϊếŧ chết nó!

Tại thời khắc Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa chết đi, nó rốt cục bạo phát!

Nó muốn báo thù!

Hướng về những kẻ đã gϊếŧ chết cha mẹ nó báo thù!

Nó có được ấm áp và chăm sóc từ nơi Lộ Tiểu Thiền, thế nên nó cũng phải hướng về những kẻ thương tổn Lộ Tiểu Thiền báo thù!

Nó gào thét điên cuồng!

Bất luận kẻ nào xông tới đều bị hận ý tràn ngập của nó cắn xé.

Lộ Tiểu Thiền nắm chặc đấm tay.

Không thể như vậy.

Không thể tiếp tục như vậy.

Nếu như tâm Đậu Nành Nhỏ sinh ra hận ý, nó không chỉ không cứu được bất luận người nào, hơn nữa oán hận sẽ khiến nó càng thêm cô độc cùng thống khổ!

Lộ Tiểu Thiền duỗi tay ra, muốn sờ đầu nó.

Thế nhưng y với không tới, căn bản với không tới.

Làm cách nào để loại bỏ Tà linh trong cơ thể nó đây... Để nó khôi phục thanh minh, tự do tự tại?

Bỗng dưng, trong đầu Lộ Tiểu Thiền hiện ra một tờ y chú của Thái Lăng Các, chú văn nhẹ nhàng gợn sóng, ánh sáng phảng phất như chiếu ra hình dạng tốt đẹp nhất của vạn vật trên thế gian.

"Đậu Nành Nhỏ... Ngươi quay đầu lại nhìn ta một cái nào...."

Ấu điểu Giảo Tư bay trở về, đầy mình đều là máu đen.

Đầu của nó quơ quơ, bỏ qua toàn bộ vết máu trên cơ thể, hạ thấp đầu cọ cọ vào cánh tay duỗi ra của Lộ Tiểu Thiền.

Máu Lộ Tiểu Thiền liền rơi xuống giữa hai mắt ấu điểu Giảo Tư.

Trong khoảnh khắc ấy, phảng phất như vạn vật đều được mượn lấy một tia linh khí, kết thành một đạo đại chú, bao quanh ấu điểu Giảo Tư.

"Đậu Nành Nhỏ... Từ nay về sau... Ngươi sẽ không còn oán hận... Bởi vì oán hận của ngươi, ta thay ngươi mang đi..."

Tầm mắt Lộ Tiểu Thiền dần dần mơ hồ, thân thể y đón nhận hận niệm của ấu điểu Giảo Tư, nó hận một phần, trên người Lộ Tiểu Thiền liền lưu lại một vết máu như khắc vào xương tủy.

Ấu điểu Giảo Tư hoảng loạn mà tiến tới cọ cọ Lộ Tiểu Thiền, liếʍ vết thương của y, sau đó nó hiểu rõ hết thảy hận ý của chính nó đều sẽ thực thi ngay trên người Lộ Tiểu Thiền, nó càng quan tâm Lộ Tiểu Thiền, thì càng không thể tiếp tục hận.

Mãi đến tận khi đôi mắt đỏ ngầu của nó từ từ biến thành sắc lam trong suốt, Lộ Tiểu Thiền mới ngã xuống.

Đây chính là y đạo đại chú tối cao của Thái Lăng Các — Thái Lăng Tịnh Không đại chú.

Không sinh ra Có, Có trở về Không, nhất Niệm sinh vạn Niệm.

Nếu ngươi có chấp niệm vô biên, ta sẽ gánh lấy nó.

Tại Vô Ý Cảnh Thiên, Ương Thương đang suy nghĩ, trên bả vai của hắn dừng một con tiểu Thanh điểu.

Thanh điểu nhắm hai mắt lại, co rúc thành một cục, kề sát làm ổ ở trên cổ hắn.

Ngưng Hồn Thuật của chủ nhân Thanh điểu này tu tập không tinh, vốn sẽ phải tiêu tán, Ương Thương chậm rãi mở mắt ra, nhìn nó, đầu ngón tay điểm một tia linh khí cho nó, ngưng lại hồn của tiểu Thanh điểu.

Thế nhưng tiểu Thanh điểu vẫn biến mất.

Đầu ngón tay Ương Thương dừng lại, tựa hồ ý thức được điều gì đó.

Hắn hơi nhấc ngón tay, gọi kiếm của mình đến, đem nó cắm vào Giải Kiếm Thạch, thay hắn trấn giữ Vô Ý Kiếm Hải.

Xoay người, hắn liền nhảy xuống từ trên Vô Ý Cảnh Thiên.

Hình ảnh trước mắt Lộ Tiểu Thiền giống như cưỡi ngựa xem hoa, y biết mình sắp chết, y bỗng nhiên nghĩ tất cả những thứ này rốt cuộc là mộng, hay là thật.

Là có, hay là không?

Rốt cuộc hết thảy hiện tại là mộng?

Hay cái người được Thư Vô Khích bảo vệ, đi Diệp Xuyên đúc kiếm kia mới là mộng?

Ngay tại thời khắc y thở ra một hơi cuối cùng, y được người ôm lên.

... Là Côn Ngô sao?

Hay là Thanh điểu đưa thư của Côn Ngô đã khiến sư phụ tới tìm bọn họ...

Giữa mơ hồ, có vật gì đó ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trên môi y, linh khí hồn hậu chậm rãi độ vào giữa môi răng của y, du tẩu qua ngũ tạng lục phủ của y, khép lại vết thương của y.

Y chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt làm cho y kinh diễm đến tim đập hỗn loạn.

"Ngươi tên là gì?" Nam nhân mở miệng hỏi y.

Thanh âm của hắn thanh lãnh cô tuyệt, nghe vào tai khiến Lộ Tiểu Thiền nghĩ ngay đến cảnh tượng đêm tối giá rét qua đi, tia nắng nhu hòa xuyên thấu tầng mây rơi xuống cánh đồng tuyết.

Là Thư Vô Khích... Thanh âm này là của Thư Vô Khích!

Còn tưởng rằng ta đang nằm mơ, trong giấc mơ này không có ngươi!

"Đúng vậy, ngươi đang nằm mơ."

Ấu điểu Giảo Tư trước mặt Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên lên tiếng.

Tất cả bỗng nhiên ngưng động, bất kể là đám đệ tử Huyền môn mới vừa khôi phục thần trí, hay là Côn Ngô thoát khỏi trói buộc của Tà linh chạy đến, hay là Thư Vô Khích đang ôm lấy Lộ Tiểu Thiền, hệt như hết thảy nơi này đều là hư huyễn, chỉ có một mình Lộ Tiểu Thiền là chân thật.

Y ngồi dậy, nhìn con ấu điểu kia: "Chuyện này... Chuyện này là sao?"

Con ấu điểu kia bỗng nhiên đại trướng linh khí, linh triều dày đặc che khuất tất cả những gì mà mắt Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy được.

Xung quanh bỗng chốc tối tăm, ngoại trừ linh triều, Lộ Tiểu Thiền không còn nhìn thấy bất kỳ vật gì nữa, y lại trở về trạng thái hai mắt không nhìn thấy mọi vật, chỉ có tuệ nhãn có thể phân biệt sinh linh.

Linh triều mãnh liệt hội tụ, tạo thành hình dáng của một người.

Cho dù là Thư Vô Khích, cũng không có được linh khí mênh mông như vậy, chỉ e thân thể không thể gánh chịu.

"Ngươi... Ngươi là ai?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Ta chính là Diệp Hoa Nguyên Tôn."

Thanh âm của hắn xa xưa lại thuần hậu, lấp bằng hết thảy mọi khoảng trống trên thế gian, nhìn qua hết thảy biến hóa của mấy vạn năm tang thương, vật đổi sao dời.

Lộ Tiểu Thiền kinh hãi, bọn họ dùng nguyên thần thăm dò khắp Diệp Xuyên, đều không tìm thấy Diệp Hoa Nguyên Tôn, nhưng hắn lúc này lại xuất hiện ở trước mặt Lộ Tiểu Thiền?

Lộ Tiểu Thiền nhìn mọi thứ xung quanh, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nơi này... Hết thảy phát sinh tại nơi này đều không phải sự thật?"

"Nơi này, đối với quá khứ là thật, đối với hiện tại là hư huyễn."

"Có ý gì? Ta không hiểu!" Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, đi về phía Diệp Hoa Nguyên Tôn.

Y muốn nhìn cho rõ ràng vị Nguyên Tôn trải qua biến hóa từ thuở Hồng Hoang kia, nhưng y nhìn thế nào cũng chỉ thấy được một đoàn linh khí hội tụ, như biển cả thay đổi khôn lường, như tinh hà xa xôi không thể chạm tới.

"Không sinh ra Có, Có trở về Không. Chấp niệm trong thiên hạ bất quá chỉ đến thế mà thôi."

Diệp Hoa Nguyên Tôn bỗng nhiên đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền, linh hải của hắn nuốt trọn lấy Lộ Tiểu Thiền.

Nhìn linh khí mênh mông như thác lũ cuồn cuộn mà đến, Lộ Tiểu Thiền theo bản năng nhắm hai mắt lại, y tưởng bản thân sẽ bị nghiền ép thành bụi phấn, lại không ngờ rằng linh hải của Diệp Hoa Nguyên Tôn vô cùng nhu hòa, bao la vạn tượng, huống hồ chỉ là một Lộ Tiểu Thiền?

"Nguyên Tôn... tất cả những gì ta trải qua, có phải là thí luyện mà ngài dành cho ta?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

Thanh âm Diệp Hoa Nguyên Tôn từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Đây không phải là thí luyện ta dành cho ngươi, mà là chính ngươi làm ra lựa chọn — độ một vật, mà độ vạn vật. Nhà Phật có câu: Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục. Ngươi có thấy được địa ngục?"

"Nếu như tâm vô chấp niệm, ba ngàn thế giới nơi nào dẫn tới địa ngục?" Lộ Tiểu Thiền đáp.

"Có ý tứ! Có ý tứ!"

Trong tiếng cười dài của Diệp Hoa Nguyên Tôn, linh hải bao trùm lấy Lộ Tiểu Thiền dần dần tản đi.

Lộ Tiểu Thiền cảm giác thân thể chìm xuống, rơi vào vực sâu vạn trượng.

Xung quanh đều chấn động, như muốn vỡ vụn ra.

"Tiểu Thiền! Tiểu Thiền! Ngươi mau tỉnh lại!"

Tiếng kêu gào của Thư Vô Khích truyền đến, Lộ Tiểu Thiền mở choàng hai mắt, phát hiện chính mình đang lơ lững trên vách của một cái hố cực lớn, chính là miệng núi lửa Sí Diệp Sơn!

Nếu không phải Thư Vô Khích nắm lấy cổ tay y, y đã sớm ngã xuống đó.

Y nghe thấy từ nơi sâu thẳm dưới nền đất nổ vang một tiếng, toàn bộ Diệp Xuyên ngủ đông đã lâu rốt cục thức tỉnh.

Trái tim của nó đang nhảy lên, nó đang thở, Diệp Xuyên đã sống lại.

Lộ Tiểu Thiền ở giữa không trung lắc lư nghiêng ngả, dưới chân của y càng lúc càng nóng, chẳng lẽ là dung nham đang cuộn trào?

Y cúi đầu nhìn, dung nham bình thường dĩ nhiên y không nhìn thấy, thế nhưng thời khắc này y lại thấy được dung nham nóng chảy cuộn trào không ngừng đem cửa động lấp kín.

Thư Vô Khích gọi Lộc Thục, hắn tung Lộ Tiểu Thiền lên trên lưng Lộc Thục, tiếp theo liền vươn mình nhảy lên.

Lộc Thục thật nhanh rời đi miệng núi lửa.

Lộ Tiểu Thiền nghe thấy Sí Diệp Sơn rít gào, thể xác lẫn tinh thần đều run rẩy.

"Chuyện gì thế này?"

"Ngươi còn nhớ cái động ta mang ngươi đi vào hay không?" Thư Vô Khích hỏi.

"Nhớ chứ! Ngay cửa động còn có một câu "Không sinh ra Có, Có trở về Không" kia? Sau khi chúng ta đi vào, ta liền tách rời khỏi ngươi!"

"Không phải ngươi rời khỏi, mà là phía cuối của hang động kia, chính là miệng núi lửa Sí Diệp Sơn. Ngươi trượt chân rơi xuống, ta thiếu chút nữa không nắm được ngươi."

Lộ Tiểu Thiền kinh hãi, dựa theo lời Thư Vô Khích nói, bọn họ bất quá chỉ đi vào hang động kia chốc lát, nhưng chính mình lại tiến vào một thế giới khác, tận mấy ngày mấy đêm!

Y biến thành đệ tử Thái Lăng Các, đôi mắt có thể nhìn thấy tất cả, trải qua trận ôn dịch ở Lâm Châu, còn cứu một con ấu điểu Giảo Tư, cùng Côn Ngô lên Chu Húc Sơn.

Lẽ nào tất cả những thứ này đều là ảo giác của chính mình?

Dung nham không ngừng sôi sục, toàn bộ Diệp Xuyên sẽ bị thiêu rụi, trên trời dưới đất đều sắp bị nướng cháy.

Vô luận bọn họ bay cao bao nhiêu, bay xa tới đâu, đều sẽ bị dung nham của Sí Diệp Sơn nuốt chửng.

Núi lửa bùng nổ, dung nham tuôn trào.

Nhưng cái Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy lại là linh hải bạo phát.

"Vô Khích ca ca, lúc ta ở trong sơn động giống như đã đi đến một thế giới khác... trải qua một ít chuyện, cuối cùng còn gặp được ngươi..."

"Đó là "thế giới Lộng Trần" mà Diệp Hoa Nguyên Tôn tạo ra cho ngươi. Trong cái thế giới kia, đối với ngươi hết thảy đều là thật, mỗi một lựa chọn của ngươi sẽ ảnh hưởng tới chính ngươi, nhưng lại không ảnh hưởng tới thế giới hiện tại."

"Cho nên nói Diệp Hoa Nguyên Tôn vốn không có tịch diệt!"

Thư Vô Khích ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, mặt trời chói chang rực rỡ, mở miệng nói: "Tu vi của hắn đã thoát ly khỏi cực hạn của con người, rời bỏ thân thể, nguyên thần cùng toàn bộ Diệp Xuyên hợp thành một thể. Đây mới thực sự là đồng thọ cùng trời đất."

Lộ Tiểu Thiền cực kỳ kinh ngạc.

Thư Vô Khích lấy ra xương sườn Trường Yên từ trong túi Càn Khôn, giao cho Lộ Tiểu Thiền.

"Tiểu Thiền, hiện tại Diệp Xuyên đã thức tỉnh, dung nham bên trong núi lửa Sí Diệp chính là linh hải của Diệp Hoa Nguyên Tôn. Muốn cho linh hải bình ổn, nhất định phải để nó rèn đúc xương sườn Trường Yên."

"Được... Ta cứ thế thả nó xuống sao?"

"Nếu ngươi có thể cùng kiếm hợp nhất tinh thần là tốt nhất. Ngươi hi vọng kiếm của mình, là hình dạng gì?"

"Vô Khích ca ca, kiếm của ngươi hình dạng thế nào?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Thời điểm kiếm của ta được đúc thành, còn chưa nhận chủ. Là tổ sư của ta đem về. Nghe nói tổ sư đứng trên đỉnh Sí Diệp Sơn, tâm niệm chính là thiên hạ thương sinh."

"Thiên hạ thương sinh... Thật không thú vị..." Lộ Tiểu Thiền méo xệch miệng.

"Sau đó, ta lật xem ghi chú sinh hoạt thường ngày mà tổ sư lưu lại. Hắn nói tâm của chính mình đã cho người khác, thương sinh liền không ở trong mắt nữa."

"Ta đoán thời điểm hắn đúc kiếm, chính là muốn bảo vệ người trong lòng mình." Lộ Tiểu Thiền ngửa mặt lên, hướng về Thư Vô Khích nở nụ cười.

Thư Vô Khích cúi đầu xuống, sợi tóc của hắn bị gió lôi kéo xẹt qua trán cùng hai má Lộ Tiểu Thiền, giống như vĩnh viễn không ngừng dịu dàng an ủi.

"Ngươi nói xem hắn muốn bảo vệ ai, hắn đang thủ hộ ai."

Thư Vô Khích ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khiến Lộ Tiểu Thiền bật cười.

"Người người đều nói "mộng xuân không dấu vết", gặp được ngươi, ta liền hi vọng hết thảy có thể lưu lại vết tích."

Thư Vô Khích không đáp, nhưng lại ôm thật chặt Lộ Tiểu Thiền.

"Không sinh ra có, Có trở về Không. Chẳng trách tu vi của Diệp Hoa Nguyên Tôn có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy... Duyên khởi duyên diệt, tùy tâm mà đi, hà tất để ý có lưu lại vết tích hay không?"

Nếu như nói kiếm của ngươi là vì bảo vệ thiên hạ thương sinh.

Như vậy kiếm của ta, bảo vệ ngươi là tốt rồi.

Giữ được ngươi, liền giữ được thương sinh.

"Kiếm của ta, cứ gọi là "Vô Ngân"* đi."

[*không dấu vết.]

Nói xong, Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, buông lỏng xương sườn Trường Yên.

Nó cứ vậy mà rơi xuống, tiến vào bên trong dung nham.

Linh hải trong núi lửa càng thêm mãnh liệt, giống như muốn thoát khỏi trói buộc của Diệp Xuyên, xông thẳng tới tận trời.

Rồi lại thoáng chốc rơi thẳng xuống.

Lộ Tiểu Thiền nghiêng tai, nghe thấy tiếng dung nham va chạm vào xương sườn Trường Yên, đó là thiên chùy bách luyện.

Mỗi một lần đánh ra đều là sức mạnh vạn cân, phảng phất như vô số sấm sét.

Lúc trước Thư Vô Khích dẫn sấm sét vào trận, Lộ Tiểu Thiền đã cảm thấy khí thế kinh người.

Hiện tại, thiên hạ đại thế bị ẩn vào bên trong Sí Diệp Sơn, đều lao nhanh tuôn trào, toàn bộ tụ tập bên trên đoạn xương sườn kia.

Nếu là bình thường, Lộ Tiểu Thiền sẽ lo lắng xương sườn linh thú có thể vỡ vụn hay không, nhưng lúc này đây, Lộ Tiểu Thiền có thể nghe thấy tiếng Trường Yên thì thầm ở bên tai y, trầm thấp mà cứng cỏi.

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, những luồng sóng nhiệt kéo dài lan tràn phảng phất như muốn thiêu đốt linh hồn y.

Y nhìn thấy xương sườn Trường Yên ở trong linh hải từ từ hiện ra hình thái của kiếm, hơn nữa linh quang bao phủ, so với thời điểm bị Linh Đằng "Thiên Lý Thiền Quyên" quấn quanh càng mạnh mẽ hơn.

Suốt chín chín tám mươi mốt ngày đêm rèn đúc, ánh bình minh lúc mặt trời mọc, hoàng hôn khi mặt trời lặn, ánh trăng lạnh lẽo, mây mưa sương gió đều cuồn cuộn tiến vào bên trong.

Lộ Tiểu Thiền hiện tại mới hiểu ra, rèn đúc kiếm, không chỉ là dung nham linh hải của Sí Diệp Sơn, mà còn là toàn bộ tinh nguyên trong trời đất.

Tâm của y phảng phất cũng theo kiếm, hấp thụ linh khí thế gian.

"Vô Khích ca ca." Lộ Tiểu Thiền lùi về phía sau, dựa sát vào l*иg ngực Thư Vô Khích.

"Tiểu Thiền, nếu như ngươi mệt nhọc liền ngủ đi, ta sẽ thay ngươi trông coi." thanh âm Thư Vô Khích vang lên bên tai.

"Cứ để ta nhìn nó đi, nó là kiếm của ta a!" gáy của Lộ Tiểu Thiền cọ cọ vào l*иg ngực Thư Vô Khích, "Bất quá ngươi trò chuyện cùng ta cũng tốt."

"Ừm."

"Ngươi nói xem, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta là khi nào? Ở đâu?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, lần đầu tiên ta "nhìn thấy" ngươi, chính là bên trong "thế giới Lộng Trần" của Diệp Hoa Nguyên Tôn.

Chỉ một cái liếc mắt mà thôi, cùng với lúc dùng "tuệ nhãn" nhìn thấy hoàn toàn bất đồng, nhưng cảm giác lại vô cùng đặc biệt, giống như đã từng quen biết.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, chính là ở tại Chu Húc Sơn."

Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền run lên, quay đầu lại hỏi: "Cái gì? Chu Húc Sơn?"

"Ừm. Đó là lần đầu tiên ta rời khỏi nơi ta từ nhỏ lớn lên."

"Ngươi đến Chu Húc Sơn làm gì?"

"Bởi vì ngươi thiếu chút nữa là chết rồi." Thư Vô Khích nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lộ Tiểu Thiền.

"Cái gì? Làm sao ngươi biết ta thiếu chút nữa là chết?"

Tim Lộ Tiểu Thiền đập cực nhanh, những lời Thư Vô Khích nói tới cùng với những gì mà mình trải qua trong "thế giới Lộng Trần" hoàn toàn trùng hợp.

Lẽ nào Diệp Hoa Nguyên Tôn không phải thí luyện y, mà là để y nhớ lại quá khứ?

"Khi ấy, ngươi mỗi ngày đều sẽ ngưng hồn thành một con Thanh điểu hướng sư phụ ngươi báo tin. Sư phụ ngươi đi rồi, ngươi vẫn cho Thanh điểu tới báo tin."

Cho nên, vào lúc ấy Thanh điểu do chính mình ngưng hồn tạo thành cũng không có bay đến chỗ của sư phụ, mà là bay đến chỗ của Thư Vô Khích?

"Có một ngày Thanh điểu của ngươi tiêu tán, ta muốn ngưng hồn cho nó, nhưng vô dụng. Chứng tỏ nguyên đan của chủ nhân nó bị tổn thương, chẳng mấy chốc sẽ chết đi."

Lộ Tiểu Thiền dừng lại, y kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích, lại hỏi: "Chúng ta chưa từng gặp mặt, vậy mà ngươi lại đến cứu ta?"

Suốt dọc đường đi Thư Vô Khích chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, không để ý sống chết của người khác, lúc đó vì sao lại tới cứu y?

"Ta cũng không biết... Hiện tại nghĩ lại, đại khái là không muốn sau này không còn ai dùng Thanh điểu đưa thư cho ta đi."

"Ồ." Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có chút rầu rĩ trong lòng, bản thân cũng không hiểu tại sao, rất muốn ôm chặt lấy Thư Vô Khích.

"Nhưng mà sau khi ta cứu ngươi, ngươi cũng không dùng Thanh điểu đưa thư tới nữa."

Viền mắt Lộ Tiểu Thiền đỏ lên, y tựa hồ thấy được trong những đêm trăng lạnh lẽo, Thư Vô Khích đứng ở trước cửa sổ chờ Thanh điểu của y, nhưng mỗi một ngày trôi qua đều không thấy đâu.

"Ta đã biết Diệp Hoa Nguyên Tôn cho ta tiến vào "thế giới Lộng Trần" là có dụng ý gì rồi."

Độ một vật, mà độ vạn vật.

"Một vật" này cũng không phải ánh sáng thiện ác trong nhất niệm, mà là Thư Vô Khích.

—— giữ một người, liền bảo hộ được muôn người.

"Có dụng ý gì?" Thư Vô Khích cúi đầu hỏi.

"Hắn muốn ta quý trọng ngươi."

Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười.

Y đã xác định được chính mình đã từng là người nào.

Truyền thuyết về quá khứ nhiều như vậy, thế nhưng trôi qua chính là trôi qua.

Thư Vô Khích không muốn nhắc lại những thứ đã qua, không phải bởi vì hắn muốn che giấu Lộ Tiểu Thiền cái gì, mà là hắn không muốn khơi dậy khoảnh khắc chia lìa giữa sống và chết.

"Sau này ta sẽ rất lợi hại, ta sẽ bảo vệ ngươi." vẫn là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền thốt ra lời thề son sắt như thế.

"Ừm." Thư Vô Khích nhẹ nhàng đáp lại một câu, liền rơi vào trong tâm Lộ Tiểu Thiền.

Diệp Xuyên chấn động, dẫn tới bát phương rung động.

Trên Nam Ly Cảnh Thiên, Miểu Trần Nguyên Quân giơ tay che ánh sáng.

"Linh khí thế gian đều hướng về Diệp Xuyên, xem ra Diệp Hoa Nguyên Tôn còn chưa tịch diệt."

Dạ Lâm Sương phía sau nàng mở miệng hỏi: "Sư phụ... Có thể tác động đến bốn phương tám hướng, hấp dẫn linh khí vạn vật, có phải là có chí kiếm xuất thế?"

Miểu Trần Nguyên Quân gật đầu cười: "Trong tứ phương Kiếm Tông, Đông Khư cùng Bắc Minh bỏ không đã lâu. Vô Ý Cảnh Thiên Ương Thương mặc dù tay cầm chí kiếm uy lực to lớn nhất, nhưng lại mất đi ý niệm với thương sinh. Tu vi của ta bất quá cũng chỉ tới tầng thứ ba cảnh giới "Đại Thế", Tây Uyên Kiếm Tông từ sau đại chiến Tiên Ma ngàn năm trước, vẫn bế quan dưỡng thương. Cho nên thanh chí kiếm này, cực kì quan trọng để Tiên môn chúng ta khắc chế Tà thần Hỗn Độn."

"Chỉ là không biết nó thuộc về người phương nào."

"Chí kiếm có linh, sẽ không chọn lầm người."

Trên bầu trời, phong vân biến chuyển, tầng mây dày nặng, phảng phất ẩn chứa thiên quân vạn mã, muốn đem tà niệm trong thế gian một hơi quét sạch.

Bên trong Chấp Ngô Sơn Trang, Giang Vô Triều đang quỳ trước tĩnh thất của trang chủ Lăng Niệm Ngô.

Linh khí hội tụ thành tầng tầng lớp lớp trên bầu trời, chảy vào trong mây, khí thế bàng bạc.

Giang Vô Triều ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Cửa tĩnh thất bị đẩy ra, gánh nặng vạn cân chậm rãi được gỡ bỏ.

Một thân ảnh mặc trường sam trắng không nhanh không chậm bước tới.

"Sư phụ! Diệp Xuyên có dị động!"

Nam tử được linh quang bao bọc, mặt mày tuấn tú, như ngô đồng dưới trăng.

"Diệp Xuyên chính là nơi Diệp Hoa Nguyên Quân quy nguyên, sao có thể có dị động? Nếu như Diệp Xuyên chấn động, hiển nhiên là có chí kiếm xuất thế."

Thanh âm trong trẻo vang lên, như mưa phùn trên lá ngô đồng tụ lại thành dòng nước nhỏ, theo gió mà rơi xuống, thấm vào đất đá.

"Nhưng theo đệ tử được biết, thế gian phàm là người bước vào đại tu, đều đã có kiếm của riêng mình. Như vậy chủ nhân của thanh chí kiếm này là ai?"

Lăng Niệm Ngô cười nhạt một tiếng: "Ngươi có biết đại tu chân chính là gì hay không?"

"Diệt tà ma, trấn Hỗn Độn! Bảo hộ thiên hạ thương sinh!"

"Ai có thể làm được?" Lăng Niệm Ngô lại hỏi.

"Đương nhiên... Đương nhiên là Kiếm Tông Ương Thương của Vô Ý Cảnh Thiên."

Lăng Niệm Ngô bỗng nhiên nở nụ cười, Giang Vô Triều lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ mình lộ ra nụ cười như thế.

Đó là nỗi thê lương sau khi trải qua cực hạn thống khổ.

"Trong lòng Ương Thương chưa từng có thương sinh. Hắn đã từng bảo hộ thương sinh, nhưng đó chẳng qua là thói quen mà các đời Kiếm Tông dạy cho hắn mà thôi. Vì có được thứ hắn muốn, thương sinh có diệt hắn cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt."

Lăng Niệm Ngô bước từng bước ra ngoài, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời vô tận.
« Chương TrướcChương Tiếp »