Chương 2: Động tâm

Editor: Piscuits

Ngay khúc quanh ở cầu thang truyền đến tiếng nuốt nước bọt nhỏ bé, Tống Khê Đình bị Kỷ Thời Việt đè ở trên tường, hơi ngẩng cổ để cho hắn hôn.

"Ưʍ..."

Anh phát ra một tiếng hừ nhẹ, tựa hồ là bị hôn đến có chút không thể hít thở, nhẹ nhàng đẩy hắn ra một chút, Kỷ Thời Việt buông anh ra, cười nói: "Còn có hai phút đó."

Hai nghìn tệ, hôn mười phút.

Nhưng mà Tống Khê Đình giống như bị hắn hôn đến bối rối, không lên tiếng, cũng không có chủ động bồi khách của mình, chỉ là yên lặng nhìn hắn, đôi mắt không có nổi một gợn sóng bị một cái hôn làm cho đuôi mắt đỏ lên, giống như mới vừa khóc qua.

Kỷ Thời Việt bị anh nhìn đến ngứa ngáy, rút một xấp tiền từ bên trong ví da ra, thuận theo vòng eo của anh nhét vào phía dưới, "Thực sự là... Đêm nay sớm biết vậy, đã mang theo nhiều tiền mặt hơn một chút rồi, có chấp nhận chuyển khoản hay không, hả?"

Tống Khê Đình lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Còn lại một phút."

Anh đưa tay ngăn cản động tác càng đi xuống dưới của Kỷ Thời Việt, tiện đường lấy những tờ tiền kia trả lại, "Tới lúc tôi tan làm rồi."

Kỷ Thời Việt sững sờ, có chút hối hận lại có chút muốn cười, hắn liền nhìn chằm chằm khuôn mặt lãng phí này một phút, mỹ nhân ngây thơ, còn có thể dùng phương thức này đấu trí đấy.

Hắn ngắt lấy eo Tống Khê Đình kéo anh kề sát tới trên người mình, ngậm lấy môi dưới đỏ như tích huyết của anh mυ"ŧ hai lần, tay không an phận mà sờ đến đôi mắt anh, "Ở đây có nốt ruồi nhỏ a... Nghe nói những người có lệ chí dưới khoé mắt thường rất đáng yêu nha ."

Tiếng chuông từ điện thoại di động vang lên, là nhắc nhở anh đã đến giờ.

Tống Khê Đình lui về sau một bước, cùng Kỷ Thời Việt kéo dài khoảng cách, lễ phép nói: " Gặp lại sau."

Kỷ Thời Việt lại cầm lấy cổ tay cậu, "Không thể ở lại với tôi một phút sao? Lần sau còn không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy anh."

Tống Khê Đình lại không chút do dự mà quay đầu đi, đúng là bộ dạng quyết tuyệt mà, miệng hết hôn liền lập tức trở mặt không quen biết, nửa điểm cũng không nhìn ra là mới bị hôn đến đứng đều đứng không được, thập phần đáng thương.

Kỷ Thời Việt đứng tại chỗ, nửa ngày cong khóe miệng cười cười, chơi thật vui, dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng thú vị, ít nhất hắn chưa từng thấy tên tiếp rượu nào không biết điều như vậy, lúc thân mật không chủ động thì cũng thôi đi, ít nhất cũng phải cười một cái chứ?

Đầu lưỡi không kiên nhẫn liếʍ liếʍ hàm, Kỷ Thời Việt nhớ lại bộ dáng trong mắt chứa xuân tình của mỹ nhân lúc nãy, lại có chút bất mãn.

Lúc hắn trở về ghế dài, đôi mắt của bạn hắn trợn lên như con ếch, "Ngọa tào, Kỷ Luật Nhị ông mười phút liền xong việc? Tôi còn nghĩ cậu mang theo đại mỹ nhân kia đi thuê phòng đó."

Kỷ Thời Việt nghe vậy, mạnh mẽ đá hắn ta một cước, nói: "Con mẹ nó mày mới mười phút! Ông đây chỉ đi hôn một chút."

Hắn lại ôm chầm một thiếu niên ngồi bên cạnh, uống một hớp rượu, "Thật là chán."

Người bạn kia nhìn hắn chằm chằm một phút chốc, vui vẻ, "Chán mà miệng ông cười ngoác đến mang tai thế kia? Tôi thấy là cậu không chiếm được người liền không cao hứng đi?"

Kỷ Thời Việt phủi hắn liếc mắt một cái.

Người bạn liền nói: "Có phải là cậu thô tục quá hay không ? Tôi nói với cậu thu liễm lại chút, mỹ nhân kia vừa nhìn liền biết là không vội vàng được, cậu phải tỏ vẻ thân sĩ ôn nhu, nhưng cậu tự nhìn lại chính mình đi, trên mặt viết rõ "Tôi muốn làm anh " bốn chữ thế kia, đại mỹ nhân khẳng định bị cậu dọa chạy."

Kỷ Thời Việt cười nhạo nói: "Làm sao, nhân viên tiếp rượu bán rẻ tiếng cười thì không bán mình hả? Huống hồ người ta cũng không cười với ông đây."

Hắn một bên ngoài miệng nói như vậy nhưng một bên lại ở trong lòng nghĩ lại bản thân, thật sự rất thô tục? Hắn lúc ấy khắc chế dữ lắm, một chữ thô tục cũng không bay ra, vậy là vì sao, bộ dạng hắn quá hung ác ? Hay là cách đưa tiền không đúng?

Người bạn đó nói: "Vừa rồi cậu hỏi câu này xong, tớ còn chưa kịp trả lời, cậu liền hí ha hí hửng đi đưa tiền cho người ta đi, bộ cậu không thể nghe tớ nói hết hả?"

Kỷ Thời Việt uống một hớp rượu, "Có rắm mau thả."

"Người ta có phải là lần đầu hay không thì tớ chưa biết, mà tớ tính toán là, dù sao mọi người ở trong vòng này đều là chơi đùa hết thôi, nếu như đúng là có người đem khối thịt này ăn vào trong miệng , thì không phải đã sớm đi rêu rao khắp nơi rồi?"

"Anh ta tới nơi này làm người tiếp rượu không lâu, mới ba, bốn tháng đi, một tuần lễ tới một hai lần, thoạt nhìn cũng không phải quá thiếu tiền, nhưng lại rất thích tiền, bất quá cũng có thể là vì tính cách của anh ta như vậy, thấy anh ta mới mẻ liền chi tiền một hai lần, nhưng có thế nào thì anh ta cũng không chịu nói chuyện, ai lại tiến tới chủ động nhưng mà bị hững hờ a?"

Kỷ Thời Việt nói: "Vậy cậu có chi tiền cho người ta không?"

Người bạn cười ha hả nói: "Thật ra thì không có, đúng là gương mặt kia rất khiến người ta động tâm, thế nhưng tớ thích dâʍ đãиɠ một chút, loại lạnh lùng này tớ không có hứng thú."

"Nói cho cậu biết, nó rất tuyệt nha."

"Ông chủ quán bar nói vị mỹ nhân này lúc trước tới chỗ này tìm việc làm, nếu không mở miệng ổng còn nghĩ là vợ lớn nhà nào đó đi vô đây bắt tiểu tam, lúc đó tâm lý ổng thổn thức không thôi, lại nói mắt thằng nào bị mù thế, trong nhà có vợ xinh đẹp như vậy mà lại đi vào đây bay bổng lăng loàn, kết quả sau đó mới biết là đến muốn làm nhân viên tiếp rượu, sợ thiếu chút nữa là không làm."

"Sau đó ông chủ liền hỏi anh ta, " Người bạn bóp họng lại bắt chước giọng điệu của ông chủ: "Vậy anh có tài nghệ gì không? Tôi đây là kim chủ, thì anh cũng nhảy một điệu hay hát một bài vui vẻ đi?"

Kỷ Thời Việt quay đầu cho hắn ta một cái tát, "Mày đừng có học ổng được không? Giống như cái tú bà vậy!"

Người bạn cười một cái không để tâm, "Cậu đoán đại mỹ nhân kia trả lời như thế nào?"

Kỷ Thời Việt nhấc cằm.

"Anh ta nói, khuôn mặt này của tôi có đủ hay không."

"Tôi lúc đó cười tới đau sốc hông, tuyệt thật tuyệt, người khác mà nói lời này tôi đều cảm thấy có biết xấu hổ hay không, nhưng mà tiểu anh đào nói như vậy, thì đúng là có tư cách."

Kỷ Thời Việt ho khan vài tiếng, kết quả vẫn là không có nhịn được, cười một tiếng, "Cậu có thể gọi tên người ta cho đàng hoàng được không?"

"Cậu có biết tên thật của người ta không?"

Người bạn lắc đầu một cái, "Biết biệt danh là đủ rồi, biết tên thật làm chi cho phiền toái, Kỷ Luật Nhị, cậu đừng có trút lửa giận lên người lão tử."

Kỷ Thời Việt không lên tiếng, nhưng mà thật sự có chút động tâm, mà thiếu niên trong l*иg ngực thấy mình vẫn luôn bị lạnh nhạt , động hai lần muốn cởi thắt lưng của hắn, nhưng bị hắn ngăn lại.

Kỷ Thời Việt cười khổ nói: "Ngày hôm nay không có hứng thú."

Hắn vỗ hai cái trên mặt thiếu niên bên cạnh, đem tiền mới vừa nãy bị anh trả lại nhét vào trong cổ áo đang mở của thiếu niên, "Ngoan chút."

Hắn đúng là có hứng thú làm, nhưng cũng là hứng thú làm với cái người không để ý đến hắn... Cherry.

Cho nên nói, người mà thực sự không ăn được mới là người khiến hắn nhớ mãi.