Chương 11: Đúng là bảo bối

Editor: Piscuits

Kỷ Thời Việt liên tiếp đợi ở quán bar mấy ngày, rốt cục cũng chờ được Tống Khê Đình, chỉ là lần này anh không thể tiếp hắn, bên cạnh Tống Khê Đình đã có một người, tựa hồ là khách quen, Tống Khê Đình bồi rượu, trên mặt mặc dù không có ý cười, nhưng mà thần thái cũng rất thả lỏng, tình cờ ngẩng đầu nói chuyện với người kia vài câu.

Kỳ thực Kỷ Thời Việt vẫn luôn nghĩ rằng khuôn mặt này của Tống Khê Đình khó mà có thể làm ra loại sự việc như cuối đầu cười làm lành, nhìn anh thả lòng như vậy, không chừng còn muốn anh mời thuốc lá rót rượu, nhưng mà bây giờ nhìn thấy, tuy rằng cảm thấy anh là người hầu hạ, nhưng cũng chẳng có ý tứ nịnh nọt lấy lòng, coi như anh giữ nguyên cái mặt lạnh nhạt cũng không làm người ta tức giận nổi.

Người khác nâng cốc rượu đưa tới, thấy xương ngón tay trắng nõn hơi cong lên cầm bình rượu lên, cổ hơi cong, chân mày hơi rủ xuống, bộ dạng này hiện ra dưới ánh đèn làm người ta chấn động cả hồn phách, nơi nào trên người cũng cam lòng để cho anh làm mấy chuyện hầu hạ dư thừa*, ngược lại cảm thấy được mỹ nhân hân hạnh đón tiếp, e là sợ chính mình làm nhục anh.

* Kiểu nhân viên bồi rượu sẽ kiếm được nhiều tiền khi mà khách cứ uống mấy loại rượu mình rót, việc dư thừa ý nói là cứ rót tùm lum loại rượu cho khách để khách nhả nhiều tiền ra rồi bản thân được nhiều tiền hơn nữa ý, còn thụ ở trường hợp này muốn kiểu bồi rượu cho khách uống nhiều chút, say rồi thì lăn đi, rồi cũng giúp ngân sách quán bar rồi mấy ẻm kia cam lòng để cho anh thích làm gì thì làm*

Kỷ Thời Việt cắn điếu thuốc, nở nụ cười trầm thấp.

Hắn ở bên cạnh đợi nửa giờ, vị khách này của Tống Khê Đình cuối cùng cũng muốn rời đi, phút cuối cùng lại đến gần mặt anh ngửi một cái, Tống Khê Đình không từ chối, hơi nghiêng đầu hợp tác một chút.

Hắn tựa hồ có hơi say, bờ môi dính chút rượu ở dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn hết sức ướŧ áŧ, Kỷ Thời Việt đi tới ngăn cản bước chân đi ra của anh, cười trêu nói: "Đêm nay có rảnh không?"

Tống Khê Đình ngừng lại một chút, muốn tránh, nhưng mà đại khái là do ảnh hưởng của rượu, lại nghĩ tới cái hôn kia của Kỷ Thời Việt, xoay qua chỗ khác, khom lưng nằm úp sấp ở trên quầy bar, nói với nhân viên phục vụ đưa một bình rượu.

Rượu từ miệng bình rót vào ly, Tống Khê Đình vừa muốn uống, bị Kỷ Thời Việt đoạt, "Tôi muốn ở chỗ khác ."

Theo thường lệ bị kéo đến khúc quanh tại cầu thang, Kỷ Thời Việt sớm phát hiện ngày hôm nay Tống Khê Đình không đúng lắm, du͙© vọиɠ dưới gương mặt lạnh nhạt đó đã muốn lấn át ra ngoài, hắn chỉ kéo eo anh đẩy anh vào một góc tường, liền hôn lên môi anh.

Tống Khê Đình rên lên một tiếng, nửa điểm cũng không từ chối, mở miệng cho đầu lưỡi hắn đưa vào, hương rượu trong miệng bị người hút liếʍ sạch sẽ, ngay cả đầu lưỡi cũng bị cắи ʍút̼, hai tay đang buông thả bên người cũng dần dần nâng lên, khoát lên bả vai của hắn giống như là muốn ôm hắn.

Kỷ Thời Việt quấn lấy lưỡi anh hôn đến lợi hại, đầu lưỡi liếʍ từ vòm miệng trên của anh rồi trượt xuống, liếʍ đến nổi thân thể của Tống Khê Đình run lên, rốt cục anh cũng phục hồi lại tinh thần lại, giương mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn.

"Tiểu Anh Đào của tôi đây là uống hơi nhiều đó nha..."

Kỷ Thời Việt nỉ non một câu, đầu lưỡi lui ra ngoài, lại nhẹ nhàng liếʍ láp môi dưới của anh một chút, môi dưới sưng đỏ lợi hại, giống như chỉ cần hơi cắn một cái là có thể bật máu, Tống Khê Đình thấy hắn không hôn mình, lại chủ động tìm đến, đầu lưỡi Kỷ Thời Việt hơi đưa ra, liền thấy anh như cực kỳ đói bụng mà ngậm vào.

Kỹ thuật hôn của Tống Khê Đình thực sự không bằng hắn, chính là liếʍ trái liếʍ phải rồi mυ"ŧ một chút, không bao lâu liền bị Kỷ Thời Việt đoạt lại quyền chủ động, vòng vòng chuyển chuyển làm anh thở không nổi, lúc tách ra, khóe môi còn dính chút nước bọt óng ánh.

Kỷ Thời Việt hô hấp ồ ồ, du͙© vọиɠ bị anh gợi lên, động tác trên tay cũng không an phận, ôm sờ cái eo dẻo dai của anh hai cái, "Còn nói không thích tôi hôn em?"

"Đêm nay tôi còn chưa đưa tiền, tại sao lại chủ động như vậy, hửm?"

Tống Khê Đình im lặng không lên tiếng, trên mặt lại đỏ một mảnh, người có tâm sự mà đi uống rượu thì càng nhanh say, hơn nữa đêm nay anh lại đi quán bar là có nguyên nhân khác, tự nhiên không phản bác.

Bất quá chỉ là một cái hôn.

Tống Khê Đình dựa lưng vào tường, lại muốn giãy dụa, hôn vẫn không tính là vượt mức, nhưng mà tay Kỷ Thời Việt lại càng đi xuống, thuận theo vòng eo của anh mà tháo áo sơ mi trong quần anh ra, anh không thể mặc kệ hắn lộng hành được, khước từ rồi nói có việc phải đi.

Kỷ Thời Việt khoái bị anh chọc tức đến nở nụ cười, tức giận nói: "Em cho tôi là con vịt* hả? Nhớ tới thì liền đến hôn hai cái, hôn xong liền kéo quần rời đi?"

* Vịt: trai bao *

"Loại chuyện chiếm tiện nghi này cũng không phải mình em biết làm."

Kỷ Thời Việt một tay giữ eo anh, không nhẹ không nặng mà nhéo hai cái, "Em biết tôi muốn cái gì, cũng biết tôi sẽ không dễ dàng dừng tay, chuyện tìиɧ ɖu͙© này nọ dù sao cũng không phải là khác biệt, em sợ cái gì?"

Trong khi nói chuyện, tay hắn đã tháo xong thắt lưng của Tống Khê Đình, cả khóa quần cũng đã kéo xuống, cả người Tống Khê Đình chấn động, say rượu đã tỉnh một nửa, anh không dám để cho Kỷ Thời Việt đυ.ng vào, mặt lạnh ngước lên, mắt trừng hắn , "Buông tay!"

Kỷ Thời Việt hôn lên ánh mắt anh một cái, không biết xấu hổ nói: "Không buông."

"Không được..." Tống Khê Đình nghiêng đầu đi, l*иg ngực kịch liệt thở hổn hển, kỳ thực anh biết mình là loại nói một đằng làm một nẻo, anh muốn Kỷ Thời Việt, anh muốn làm cái gì đó, nhưng không phải hôm nay anh không muốn, mà là sự cơ khát ở phía dưới làm anh sợ sệt với tự ti, lỡ bị phát hiện thì nên làm gì? Anh không muốn nhìn thấy biểu tình chán ghét của Kỷ Thời Việt.

Đương nhiên Kỷ Thời Việt sẽ không nghe anh, chỉ là ngoài miệng dụ dỗ, "Tôi liền sờ hai cái, cũng không có việc gì."

Tống Khê Đình mí mắt đỏ hoe, vẫn như cũ không chìu như ý hắn, anh cũng không mắng người, nửa ngày cũng nhả được hai chữ, nhẹ giọng trách một câu, "Lưu manh..."

Cuối cùng Kỷ Thời Việt cũng coi như cởi được quần của anh xuống một chút, tay tiến vào, nắm lấy Tiểu Đình Đình nửa cương lên xoa nhẹ hai cái, cả người Tống Khê Đình cứng ngắc, không dám động, biết đêm nay Kỷ Thời Việt sẽ không dễ dàng mà thả anh đi.

Kỷ Thời Việt thuận tay đi xuống, vốn định thăm dò hậu huyệt ở phía sau anh một cái, nhưng mà sờ soạng một hồi liền cảm thấy không đúng, hai cánh hoa thịt đang kẹp chặt ngón tay hắn ở bên trong rõ ràng là âm huyệt của phụ nữ, hắn muốn lấy ngón tay ra, khe thịt kia dường như muốn kẹp ngón tay hắn không tha, cực kì quấn quýt si mê.

Tống Khê Đình không dám nhìn hắn, khẩn trương nhắm hai mắt, tâm lý lại giống như thở phào nhẹ nhõm, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, anh cũng không thể nhịn cái ham muốn tìиɧ ɖu͙© kì quái này mãi được, hiện tại đã bị người phát hiện, thậm chí bị người đưa tay vào sờ soạng một lần, anh đại khái cũng nhận rõ được bản thân vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, dâʍ ŧᏂủy̠ tao lãng cứ thế trào ra, làm ướt nhẹp hai ngón tay của Kỷ Thời Việt.

"Thực sự là..." Kỷ Thời Việt cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn mài hàm răng đến hồng thấu vành tai, "Chẳng trách em vẫn luôn sợ tôi làm em sao, sao vậy, địa phương bảo bối như thế, giấu cái gì không biết?"

Hắn càng nói, tay càng không an phận, "Không phải nói tôi lưu manh sao?"

"Ngày hôm nay tôi có thể ngồi vững danh hiệu này."

------------------------

Editor: tui cảm thấy mình sắp thành con cú rồi