Chương 55: Hành động nhỏ (2)

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Bình ép buộc mình bình tĩnh, sau đó xoay người trở về tiểu viện.

Trong khi ăn tối, hắn nhìn thê thϊếp đang cười gượng gạo, chậm rãi nói, "Vân nhi, Dĩnh nhi, lần sau đi ra ngoài ta sẽ đi cùng các nàng.”

Vương Vân biến sắc, "Phu quân, ngươi, ngươi đã biết?”

Thẩm Bình nắm tay thê tử, "Là do vi phu gần đây tu luyện mà sơ suất, nếu đi cùng các nàng từ sớm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Đoạn thời gian trước đều là Vu Yến đi cùng thê thϊếp.

Mấy ngày nay Vu Yến còn chưa trở về.

Hắn cho rằng phường thị sẽ không có vấn đề gì, nhưng vẫn sơ suất.

Dù thế nào, thê thϊếp vẫn không có tư cách ở phường thị, nhất là Vương Vân, một phàm nhân cũng có thể sinh hoạt ở phường thị, khó tránh khỏi sẽ khiến mấy tên tu sĩ nổi máu.

"Phu quân, chúng ta không sao, sau này chúng ta sẽ cố gắng ít ra ngoài, đợi đến khi Vu đạo hữu trở về sẽ không có chuyện này nữa, ngươi đừng để ở trong lòng."

Vương Vân vội vàng nói.

Bạch Ngọc Dĩnh cũng phụ hoạ.



Hai nàng chỉ sợ đến lúc đó lỡ như xảy ra xung đột, phu quân nhất thời tức giận nhịn không được mà xảy ra chuyện.

Thật vất vả mới chuyển đến phường thị, bọn họ rất trân trọng cuộc sống này, một chút rắc rối cũng không muốn gây ra.

Thẩm Bình lại lắc đầu, "Yên tâm, vi phu chỉ đi che chở các nàng thôi.”

Hai nàng thấy vậy cũng không khuyên nữa, nhưng thời gian tiếp theo các nàng đêu ăn rất ít cơm, hiển nhiên là để giảm bớt chất thải.

Bốn ngày sau.

Vu Yến phong trần mệt mỏi trở về từ đầm lầy Vân Sơn, làm cho trong lòng thê thϊếp thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mà mùi nước tắm độc đáo trong phòng lại tràn ngập ra.

Sau khi rửa sạch vẻ mệt mỏi, Vu Yến đi lên lầu, cười tủm tỉm nói, "Thẩm đạo hữu, chuyến đi này thu hoạch cũng không tệ lắm, may mà ngươi cho ta Hộ Linh Phù, đây là năm khối trung phẩm linh thạch, trả trước một ít, còn lại sau này ta sẽ từ từ trả.”

Thẩm Bình nhận linh thạch, đưa tay nói, "Mời ngồi.”

Hai người ngồi xuống, trò chuyện về đầm lầy Vân Sơn.

Hắn liền nhắc tới chuyện thê thϊếp gặp phải mấy ngày trước, cung kính nói, "Lúc trước đạo hữu che chở, tại hạ đa tạ!”



Vu Yến trầm mặc một chút, sau đó thở dài nói, "Thẩm đạo hữu, chuyện này rất khó tránh khỏi, trừ phi ngươi để thê thϊếp nuốt Ích Cốc Đan, nhưng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.”

Thẩm Bình hiểu được ý của Vu Yến.

Muốn hoàn toàn giải quyết loại chuyện này, chỉ có thể đề cao thực lực địa vị của bản thân, hoặc mua pháp bào cao cấp cho thê thϊếp, chỉ dựa vào Hộ Linh Phù sẽ không thể nào ngăn được tu sĩ ở phường thị, mà giá cả của pháp bào cao cấp lại quá đắt đỏ, không có thực lực địa vị chắc chắn mua không nổi, nếu để thê thϊếp thay đổi, chỉ cần không phải loại đầu óc bã đậu, bình thường sẽ không ai dám đi đắc tội.

Lại nói chuyện vài câu, Vu Yến mới trở về dưới lầu, nhưng trước khi đi nàng thấp giọng nói, "Thẩm đạo hữu, trên dưới lầu đều cùng một thiết kế, lúc ngươi và thê thϊếp mây mưa, nhớ chú ý một chút, ngươi có thể chịu được, nhưng ta thì chưa chắc đâu!”

Thẩm Bình lộ ra vẻ xấu hổ, "Nhất định, nhất định!”

Quyển bí thuật song tu lúc trước cần biên độ động tác lớn, nhưng động tĩnh khi dùng theo quyển Du Long Hí Châu này đã nhỏ hơn rất nhiều, sẽ không làm ầm ĩ đến Vu Yến.

Nhưng trong lòng hắn rất băn khoăn, dù trên dưới nối liền, nhưng chỉ cần một tấm Tĩnh Âm Phù là có thể cách âm, nhiều lắm thì ván gỗ sẽ hơi rung một chút.

“Không phải mỗi ngày Vu đạo hữu đều nghe thấy rõ đấy chứ?”

Lắc đầu, đè xuống tạp niệm đang bay tán loạn trong đầu, hắn trở lại gian phòng chế phù, lần nữa vùi đầu chế phù.

Vu Yến trở về mặc dù có thể tạm thời giải quyết vấn đề thê thϊếp ra ngoài, nhưng Vu đạo hữu không thể nào luôn cắm ở nhà như hắn.

Mà chính hắn cũng không có biện pháp trong thời gian ngắn khiến thực lực tăng vọt, uy hϊếp giải quyết những tu sĩ kia.