Chương 52: Linh căn lại đột phá (1)

Đi ngang qua khu vực Phù Bảo Đường, hắn do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn rẽ về phía Phù Bảo Đường.

Đường phố ở đây rất yên tĩnh, có trận pháp cách âm.

Đến hội trường, phía sau quầy có một nữ tu dáng vẻ đoan trang cúi đầu nhìn phù chú.

"Đạo hữu."

Thẩm Bình nhẹ giọng nói, "Đến Phù Bảo Đường tu tập phù đạo, phải nộp bao nhiêu phí?”

Nữ tu đoan trang nâng con mắt lên, đánh giá Thẩm Bình, sau đó nói: "Hàng năm mười khối trung phẩm linh thạch, nếu có phù sư thượng phẩm giảng dạy, phải thêm linh thạch, tình hình cụ thể sẽ thông báo chi tiết.”

Phù Bảo Đường và Đan Bảo Đường và các địa điểm chuyên môn tu tập bách nghệ, đều do Kim Dương Tông thành lập ở phường thị, chủ yếu là để hấp dẫn tán tu, kéo tán tu thiên tài vào.

Trước kia Thẩm Bình cũng đã tu tập ở nơi này một đoạn thời gian, chi phí rất thấp, hơn nữa phù sư thượng phẩm thường xuyên giảng dạy cũng đều miễn phí.

Kết quả bây giờ...

Phù sư trung phẩm mỗi năm có thể nộp một khoản linh thạch không nhỏ vào đây cũng không có nhiều.

Nhưng vì để đề cao bản thân, phần lớn Phù sư dù cắn răng cũng sẽ nộp, về phần Phù sư hạ phẩm, chuyện này cũng chả dám nghĩ đến.



Nộp mười khối trung phẩm linh thạch xong, hắn lại tiếp tục làm thủ tục tu tập ở Phù Bảo Đường, lấy được mộc bào ra vào.

Với tấm mộc bài này, lý do miễn cưỡng trước kia hắn nói cũng coi như đáng tin.

Dù sao số lượng tán tu là Phù sư thượng phẩm ở Kim Dương tông và phường thị cũng hơn cả trăm, ai mà rảnh rỗi đến mức đi tìm hiểu hắn có quan hệ với vị nào cơ chứ.

Rời khỏi Phù Bảo Đường, tảng đá trong lòng Thẩm Bình cũng biến mất.

Tăng nhanh bước chân, không bao lâu hắn đã trở lại ngõ Vân Hà.

Vừa bước vào tiểu viện.

Hắn liền chú ý tới cửa phòng số hai mở ra, bên trong có một vị trung niên nam tử tuổi chừng năm mươi đang phân loại dược thảo, tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của Thẩm Bình, vị trung niên nam tử này ngẩng đầu, thái độ ôn hòa nói, "Ngươi là vị Phù sư thuê cùng mà Vu đạo hữu nói đúng không?”

Thẩm đạo hữu vội vàng cung kính nói, "Vâng, tại hạ Thẩm Bình, nhiều ngày qua ở trong phòng chế phù, cho nên chưa từng thăm hỏi chư vị đạo hữu!”

Trung niên nam tử cười nói, "Không sao, phòng có trận pháp ngăn cách, không tiện đến cửa bái phỏng, mọi người cùng ở cùng một viện, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, ta họ Phùng, tên mội chữ Vũ, gọi ta là Phùng đạo hữu hoặc Phùng lão đều được.”

“Phùng đạo hữu!”



Khí tức đối phương thâm hậu, rõ ràng là Luyện Khí hậu kỳ, nhưng nhìn qua tính tình rất không tệ, không hề tỏ ra kiêu ngạo của tu sĩ cao cấp.

Hàn huyên một hồi, Thẩm Bình trở về phòng.

Thời gian vẫn còn sớm, thê thϊếp đều ở tĩnh thất tu luyện.

Khó có cơ hội được ở trong phòng ốc rộng rãi, các nàng cũng không dám lơ là chút nào, có thời gian đều sẽ tận dụng để đề cao bản thân, ngay cả Vương Vân, mặc dù biết mình không có cách nào trường sinh, cũng muốn tu luyện công pháp võ đạo mà phu quân đưa cho mình đến viên mãn, để có thể dưỡng nhan kéo dài thọ.

Gần trưa, thê thϊếp mới chấm dứt tu luyện.

"Phu quân đã trở lại sao?"

"Chờ một chút, ta sẽ đi nấu cơm."

Hai nàng nhanh chóng trở nên bận rộn.

Bởi vì phòng chỉ có hai ngăn, một gian dùng để chế phù, gian còn lại vốn là xử lý chất thải, nhưng Thẩm Bình lại dùng ván gỗ ngăn cách, làm một gian bếp nhỏ cùng phòng tắm chật hẹp, chính là để thê thϊếp thuận tiện nấu nướng, rửa mặt.

Về phần xử lý chất thải hằng ngày, chỉ có thể dùng mấy thứ như chậu, thùng gỗ.

Kim Dương Tông kiến tạo ngõ Vân Hà cũng không tính đến vấn đề ăn uống, hay chất thải của tu sĩ hạ phẩm, nhưng ở cách ngõ không xa có những con hẻm được thiết kế chỗ chuyên để xử lý chất thải.